Chương 819 Quỷ môn (3)
Vậy vì sao cha còn muốn đột nhiên chuyển sang ngồi xe ngựa, mà không theo Bình An trực tiếp bay đến Thái Huyền Tông gặp vị tông chủ kia?" Quạ đen nhỏ hỏi.
Lý Nguyên nói: "Mưa gió sắp đến, nếu ta không chậm thì gió ở đâu ra?"
Quạ đen nhỏ cười hì hì nói: "Cũng đúng, cha vừa mới ra tay, rất nhanh sẽ truyền khắp Tiên Vực."
Đến lúc đó, những người Tiên Vực này sẽ biết cường giả từ Trung Thổ tới không phải có thể tùy ý bọn họ khi dễ, tùy ý bọn họ thăm dò, mà là một tồn tại bọn họ trêu chọc không nổi."
Lý Nguyên nói: "Nếu ta đến Thái Huyền Tông, tất nhiên sẽ đạt thành hiệp nghị nào đó với Thái Huyền Tông.
Thỏa thuận đạt thành tất nhiên là chuyện tốt.
Nhưng khi một chuyện tốt hoàn toàn kết thúc, điều đó cũng có nghĩa là những chuyện tốt khác có thể đã đóng cửa với ngươi.
Nếu ngươi đưa ra một lựa chọn, điều đó đồng nghĩa với việc từ bỏ những lựa chọn khác.
Chuyện ta biết về Tiên Vực kỳ thật còn không nhiều lắm, cho nên... Đoạn đường này, ta muốn chậm rãi đi qua.
Tất cả mọi người sẽ biết chuyện hôm nay, cũng sẽ nhìn thấy thái độ của Hỏa Huyền Môn và Thổ Huyền Môn, thậm chí sẽ suy đoán được chuyện tông chủ Thái Huyền Tông sẽ làm.
Nhưng ta không bao giờ tin rằng một khu vực nào đó sẽ bền như thép, cho nên... ta sẽ đi chậm lại.
Ta muốn gió thổi đi tất cả bóng tối, để cho ta thấy rõ Đông Hải Tiên Vực này.
Ta muốn chờ những người đó tới gặp ta, sau đó... trong quá trình nhìn như người khác đang tranh thủ ta, ta sẽ khống chế thế cục."
Dứt lời, hắn duỗi người, ngáp dài, rồi dùng tư thế thoải mái ngả ra sau.
Đoạn đường này, hắn đã học được cách bình tĩnh.
Cho dù tận thế ở trước mắt, cho dù trong lòng vô cùng sốt ruột, hắn cũng đã hiểu được:
Đôi khi chậm một chút, ngươi sẽ nhận được nhiều hơn.
Đôi khi nhắm mắt lại còn hữu dụng hơn là mở mắt.
Hàn Phùng ở một bên lặng lẽ lắng nghe, Mộng Hạnh Tiên trên ngự thủ tịch cũng lặng lẽ dựng thẳng lỗ tai nghe, hai nữ nhân này đều nghe ra một loại tâm tính của lão quái vật "Đùa bỡn nhân gian, từ trên cao nhìn xuống", trong lòng càng kính sợ hơn.
Lúc này, lực lượng hai nữ nhân này cũng đã khôi phục, hơn nữa còn có hai cái Thiên Hồn Tiểu Thánh cùng với Huỳnh Trạc Yêu, xe ngựa này cho dù không có Lý Nguyên, cũng là một đoàn đội cường đại.
Trong xe ngựa im lặng làm cho Lý Nguyên cũng có chút trầm mặc.
Hắn có thể cảm nhận được suy nghĩ của những người còn lại, điều này làm cho hắn cảm thấy thập phần không thú vị.
Khi đã quen với việc trở thành "lão quái vật", sẽ sinh ra một loại nhàm chán.
Sự nhàm chán này sẽ thúc đẩy hắn, khao khát trải nghiệm một cuộc sống khác hoàn toàn khác.
Giống như năm đó, hắn chán ghét bóng tối, mà muốn thể nghiệm ánh sáng, cho nên mới tiêu hao mấy năm hành hiệp nhân gian, dùng noãn tuyết lấy trời bổ đất.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn thật sự là vì hành hiệp mà đi sao?
Không phải, hắn chỉ vì mệt mỏi với bóng tối và sự hèn hạ.
Bóng tối là hắn, ánh sáng là hắn, quái vật là hắn, ngây thơ... cũng là hắn.
Điều này làm cho hắn đột nhiên lại có chút không hiểu sao chờ mong tận thế mau mau đến, nếu như nó đến, nếu như phải làm lại từ đầu, đó chính là "Hoa lại nở, hắn lại trở thành thiếu niên".
Chỉ có điều, trước đó, hắn muốn dùng thời đại này trở thành đá mài đao của hắn, để hắn lên đỉnh, lên tới đỉnh cao, tuyệt đỉnh....
Hoàng hôn Đông Hải, ráng chiều từ trong mây rải rác, chiếu xuống ngàn vạn tia sáng.
"Linh khí nhiều, che khuất chút ánh sáng."
Qụa đen nhỏ nói.
Lúc này, nó không cần che giấu việc mình biết nói, dù sao ở Đông Hải Tiên Vực này, yêu thú mở linh trí cũng không ít.
Lý Nguyên ném ra một hạt đậu vàng, nói với chưởng quỹ quán trọ: "Ở trọ."
Chưởng quỹ cẩn thận nhìn lướt qua người tới, vội vàng bước ra, cúi đầu khom lưng, trả lại hạt đậu vàng, cung kính nói: "Các vị tiên trưởng, Quốc chủ đã sai người thông tri toàn bộ khách điếm trong thành, nói rằng nếu ngài đến dừng chân, thì phải dùng thượng phòng chiêu đãi. Ngài nhất định là đại nhân vật khó lường. Xin hãy đi theo ta."
Quạ đen nhỏ nói: "Quốc chủ quốc gia nhân gian nơi này, đều là do tông môn tuyển chọn, nhất định là do Thái Huyền Tông truyền lời."
Chưởng quỹ vừa nghe quạ đen nhỏ mở miệng, sợ tới mức run rẩy, vội vàng cúi đầu dẫn đường.
Từ khi yêu thú khai thông linh trí, đã xảy ra rất nhiều tai họa, không ít người đi đường đều cần trả giá đắt, mời đệ tử Tiên gia che chở, lúc này mới dám ra khỏi thành.
Mà ở trong thành, nếu có yêu thú, cần phải do chân nhân Tiên gia tọa trấn ở quốc gia phàm nhân trực tiếp ra tay.
Hôm nay, quạ đen nhỏ này vừa nhìn chính là yêu thú, gã ta há có thể không kinh hãi.
Không chỉ như thế, đáy lòng gã ta thậm chí còn nghĩ mình có thể đã sai rồi hay không, hoặc là Quốc chủ có thể không biết vị này đang cấu kết cùng yêu thú hay không? Dù sao trên mảnh đất này, người và yêu không chung đường, mâu thuẫn cũng rất sâu.
Một lát sau...
Sau khi Lý Nguyên tắm rửa thay quần áo, đi ra ngoài cửa, thì đã thấy một người trung niên tóc bạc buộc cao, sắc mặt xám hồng đang đứng ngoài cửa.
"Nhạc phụ." Lý Nguyên gọi một tiếng.
Người trung niên vội vàng hành lễ.
Ở Hoàng Đô, khi lão biết tồn tại vị cao thủ tàn sát toàn bộ phe Hạc gia gọi là Lý Nguyên lúc, cũng đã khiếp sợ không thôi.
Mà sáng nay, lão nhìn bộ dáng "tay hái một cánh hoa sen, ném xuống thế gian, thiên quân vạn mã, tan thành tro bụi" của Lý Nguyên, càng hiểu được người con rể này đã đạt tới một cấp độ không thể tưởng tượng nổi, một cấp độ mà lão nằm mơ cũng không tưởng tượng được.
Ngay tại vừa rồi, lão cùng Lý Bình An hàn huyên một chút, biết được trong đám người chặn đường sáng nay thế mà lại có hai vị trong mười ba người mạnh nhất ở Đông Hải Tiên Vực, liền càng khiếp sợ không biết nên nói cái gì cho phải.
Năm ngoái có rất nhiều chuyện, xâu thành chuỗi, tràn vào trong đầu lão.
Điều này làm cho lão ý thức được người nam tử bộ dáng thiếu niên trước mắt này có bao nhiêu khủng bố.
E rằng đây là một lão quái vật lớn hơn lão không biết bao nhiêu tuổi, một kẻ đứng sau màn thao túng nhân gian.
"Năm đó đã có rất nhiều an bài, nhưng hoàn cảnh bắt buộc, nhạc phụ không trách ta chứ?" Lý Nguyên nói.
Chúc Ban đè nén sự kính sợ trong lòng, nói: "Không trách, không trách..."
Lý Nguyên cười nói: "Nhạc phụ không cần như thế, ngài là nhạc phụ của ta, cũng là sư phụ của ta, ta tự lấy lễ trưởng bối đối đãi ngài. Sau này nếu rảnh rỗi, không bằng uống hai chén?"
Chúc Ban nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của hắn, tuy là không tin lời "Cũng là sư phụ của ta", nhưng vẫn là gật đầu, nói: "Được, uống hai chén."