← Quay lại trang sách

Chương 868 Kinh biến, khát vọng, kim trướng (3)

Cộc cộc cộc!

Đông đông đông!

Oanh oanh oanh!

Trong cổ điện vang lên những âm thanh hỗn tạp khắp nơi.

Từng phân thân Lý Bình An biến thành những quái vật không thể gọi tên, tựa như vô số thi thể chắp vá cùng một chỗ, đây là "sự kết hợp của hỗn loạn và hỗn loạn".

Những quái vật này quanh quẩn trong cổ điện, chạy loạn khắp nơi, đụng vào nhau, muốn tìm lối ra, muốn trở lại nhân gian.

Bọn chúng không biết tại sao phải trở lại nhân gian, nhưng loại ý niệm này đã trở thành chấp niệm duy nhất trong hỗn loạn.

Bọn chúng rẽ trái rẽ phải, chạy loạn khắp nơi.

Bọn chúng xông qua một cánh cửa cao lớn khổng lồ, nhìn thấy thi thể phía sau cửa cách đó không xa, đây là Tạ lão tổ, Xích Phong lão tổ cùng với tu sĩ do hai người dẫn đầu lúc trước.

Bọn chúng nuốt chửng những tu sĩ này và tiếp tục chạy.

Bọn chúng không biết chạy đi đâu, cũng không biết đã chạy bao lâu.

Nhưng trong quá trình này, một trong những quái vật vô tình đi đến một nơi không thể tiến về phía trước được nữa.

Đó là hành lang tràn ngập ánh sáng dịu dàng, thuần khiết.

Hành lang tuy vẫn mang hình ảnh của cổ điện, nhưng không giống với sự đổ nát của cổ điện, nơi đây đẹp đẽ vô cùng.

"Phân thân hỗn loạn Lý Bình An" xấu xí dị dạng và không thể gọi tên, nó kìm lòng không được ghé đến trước hành lang, hai tay dang rộng, rất nhiều khuôn mặt dán trên vách tường trong suốt của hành lang, nhìn vào trong hành lang.

Đó là ánh sáng đẹp đẽ nhất trong trời đất, tràn ngập hy vọng, như khởi đầu của mọi sự sống.

Phía cuối hành lang ánh sáng, mơ hồ vang vọng tiếng hài tử nỉ non, tiếng cười vui vẻ của người mẫu thân, cùng tiếng nói thân thương của người nhà.

Những âm thanh đó hòa quyện vào nhau tạo thành niềm hy vọng mang tên "sự ra đời".

Đây là con đường Luân Hồi bình thường, không bị phong bế!

Quái vật cố gắng lao vào hành lang, đâm mạnh vào đó, nhưng kết giới vô hình tràn ngập uy lực đã ngăn chặn va chạm của nó..

Thân thể nó tan biến trong bóng tối đẫm máu, tuyệt vọng nhìn ánh sáng thuần khiết và dịu dàng kia.

Nó tràn đầy chờ đợi nhưng không thể bước qua.

Nó phẫn nộ va chạm, rồi nổ tung như bong bóng xà phòng, giống như những ác hồn mà Lý Nguyên đã gặp ở Đông Hải Tiên Vực trước đây, tưởng chừng mạnh mẽ nhưng vừa chạm vào đã vỡ nát.

Tiếng kêu bén nhọn vang vọng trong không khí.

Những cường giả chắp vá đã chết này dường như thấy được hy vọng và bị kích thích, càng điên cuồng lao về phía "cây cầu huyết nhục".

Thân thể Lý Bình An chính là cây cầu huyết nhục.

Vô số linh hồn cường giả đã trở thành trụ của cây cầu bằng huyết nhục.

Một bên cầu là Luân Hồi giới, bên kia là con đường Luân Hồi định trước không có lối thoát.

Linh hồn chân chính của Lý Bình An trở thành một chiếc thuyền con trong mưa rền gió dữ.

Ở bên cạnh, ngàn vạn Ma Thần như những con thuyền lướt qua.

Linh hồn Lý Bình An đã trở lại hình dạng thiếu niên.

Bị những lực lượng khổng lồ này va đập mạnh mẽ, Lý Bình An ngã sấp xuống, gần như tan biến.

Nhưng... ngàn vạn Ma Thần này dường như biết rằng "linh hồn Lý Bình An" chính là hạch tâm kích hoạt "thiên phú phân thân" của y. Do đó, theo bản năng, chúng không để y chết.

Vì vậy, sau khi nằm sấp không biết bao lâu, linh hồn Lý Bình An lại mờ mịt bò dậy,"mũi bầm mắt sưng" mà ngồi trên cây cầu huyết nhục.

"Cây cầu huyết nhục" ra đời khiến cho những "cường giả chắp vá" như ruồi muỗi không đầu đều tìm được "lối thoát".

Dù lối thoát này thực ra là con đường cùng.

Nhưng với đầu óc hỗn loạn của "những cường giả chắp vá", chúng không thể nhận thức được điều này.

Chúng chỉ biết rằng chỉ cần vượt qua cây cầu kia, chúng sẽ có được thân thể.

Kết quả là,"những cường giả chắp vá" vốn đang va chạm lung tung trong Luân Hồi giới đã ngưng kết thành một dòng chảy.

Có lẽ do dòng chảy cường đại này dẫn dắt, hoặc có lẽ thế giới này vốn dĩ đang ngày càng hỏng bét, khiến vấn đề của Lư Hồn ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Chậm rãi, một lối ra xuất hiện trên Lư Hồn. Tại lối ra được bao phủ bởi hào quang Thái Âm, một thần hồn gần như hoàn chỉnh đột nhiên bị quăng ra ngoài.

Âm dương bao bọc quanh thần hồn không may mắn như vậy, chúng bị hòa tan sạch sẽ ngay khi tiến vào lò.

Âm dương trở về với đại địa.

Giống như hạt giống nảy mầm, ra hoa, hoa rơi xuống đất, hóa thành phân bón để tiếp tục nuôi dưỡng hoa.

Trời sinh vạn vật để nuôi dưỡng con người; con người cũng trả lại cho trời.

Mưa thuận gió hòa, linh khí dồi dào, con người tự nhiên được hưởng lợi. Nhưng nếu mọi người đều giống rồng thì liệu thế giới sẽ mạnh hơn sao?

Nó là sự tương hỗ lẫn nhau.

Thần hồn gần như hoàn chỉnh kia bị quăng ra khỏi Lư Hồn, rơi xuống lối ra, sau đó chậm rãi tiến vào con đường Luân Hồi tràn ngập ánh sáng.

Bên ngoài con đường là những quái vật hỗn loạn nằm úp sấp, gào thét. Nghe tiếng khóc oa oa của hài tử rơi xuống đất cùng tiếng cười vui sướng của cha mẹ và người thân, chúng liền nổ tung, biến thành những ác hồn gào thét trong tuyệt vọng.

Chu kỳ lặp đi lặp lại, không có điểm bắt đầu và kết thúc.

Lý Bình An, với linh hồn nhỏ bé, ngồi trên "cây cầu huyết nhục", hai mắt đờ đẫn, ngửa đầu nhìn lên nhưng không biết nhìn vào đâu, cũng không biết nhân gian đã trải qua bao nhiêu tháng năm....

Rầm!

Rào rào rào!!

Dân chúng thị trấn Mục Hải từ trên cao nhìn xuống, dù cách rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng gầm rú kinh hoàng của lũ lụt.

"Ngập rồi, lại ngập rồi!"

Một thanh niên trong thị trấn che mặt khóc.

Bên cạnh có người nói: "Khóc cái gì? Giống như nữ nhân vậy!"

Thanh niên kia nức nở: "Lại có nhiều ngựa bị chết. Quan phủ vẫn muốn thu thuế chăn ngựa nữa."

Xa xa, có một nhóm nam nữ thoạt nhìn vô cùng phi thường đứng trên đỉnh núi, cũng đang nhìn cảnh tượng này.

Trong nhóm nam nữ này, nam tử cường tráng, nữ tử xinh đẹp, và ở giữa là một bà lão.

Rõ ràng, mọi người đều lấy bà lão kia làm chủ.

Bà lão chống gậy, miệng mím chặt, ánh mắt nhìn xa xăm.

Bà toát ra khí thế uy nghiêm, nhưng trong đôi mắt vô hồn lại biểu lộ ra rằng "đại hạn" không còn xa.

Sinh lão bệnh tử, là lẽ thường tình của con người.

Kẻ hèn mọn, kẻ tôn quý, đều không thể thoát khỏi.

Bà lão sắp sửa qua đời.

Nhưng dường như bà vẫn đang đợi ai đó.

"Mẫu thân, năm nay chúng ta thật sự phải di dời. Đại bá và những người khác đã sớm đi đến phương Bắc rồi.

Bắc địa có đồng cỏ phong phú, không có lũ lụt, quan phủ cũng khó trông nom quản lý, là nơi lý tưởng để Hô Diên gia chúng ta thể hiện bản lĩnh của mình.

Đại bá đã có mối quan hệ tốt với các bộ lạc du mục phương bắc, họ rất hoan nghênh chúng ta đến.

Còn nơi này, thuế của quan phủ ngày càng tăng, môi trường sống ngày càng tệ, không thích hợp cho chúng ta chăn ngựa."

Một nam tử trầm ổn lên tiếng, nói chuyện với bà lão.

Bà lão im lặng không nói gì.

Người nam tử trầm ổn nháy mắt với một thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh.

Thiếu nữ kia chớp mắt, ngồi xổm trước đầu gối bà lão, nói: "Tổ mẫu, người không biết, đại bá đã cho các bộ lạc du mục kia xem bầy sói đã được thuần phục của Hô Diên gia chúng ta, họ đều rất kinh ngạc.

Đúng rồi, gần đây các bộ lạc kia đang tổ chức hoạt động "Kim trướng".

Tuy dưới sự cai trị của Đại Chu, họ không dám phong vương, nhưng "Kim trướng" này khác với những lều trại khác, nó chính là "Vương trướng".

Thủ lĩnh các bộ lạc kia thấy chúng ta có thể thuần phục sói, ai nấy đều nói rằng bất kể ai ở trong kim trướng, họ nhất định sẽ tặng cho Hô Diên gia chúng ta một cái kim trướng để thể hiện sự tôn quý."

Bà lão vẫn không nói gì.

Thiếu nữ làm nũng nói: "Tổ mẫu, chúng ta đi thôi..."

Bà lão nhìn thiếu nữ, ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của thiếu nữ, nói: "Tổ mẫu còn đang chờ một người."

Thiếu nữ nói: "Tổ mẫu, người đó chắc chắn sẽ không đến đâu, người từ khi đi đến trấn Mục Hải đã luôn chờ đợi hắn. Bao nhiêu năm trôi qua, ai mà không chết chứ?"

Bà lão không trả lời, chỉ nhắm mắt cảm nhận tình trạng cơ thể mình, một lúc lâu sau mới nói: "Hô Diên Bảo."

Người đàn ông trầm ổn kia vội vàng nói: "Mẫu thân, nhi tử ở đây."

Bà lão khoát tay ra hiệu cho mọi người xung quanh lui ra, thậm chí cả cháu gái cũng phải lui ra.

Người nam tử trầm ổn tên là Hô Diên Bảo càng thêm nghiêm nghị.

Cuối cùng chỉ còn lại hai người họ.

Bà lão mới ghé sát vào Hô Diên Bảo, nghiêm túc nói: "Các con muốn đi phương Bắc cũng được, nhưng nhất định phải lưu lại người trông coi nhà cũ, chờ người kia trở về, sau đó giao lại nhà cũ cho hắn."

"Người đó... người đó..."

Vừa nói, bà lão vừa lấy ra một chiếc khăn gấm từ trong ngực.

Trên khăn gấm chỉ viết một hàng chữ: Lục thủy tàng xuân nhật, thanh sơn bí ráng chiều.

Bà lão trịnh trọng dặn dò: "Nếu có người đến đây, nói muốn lấy nhà cũ đi, chỉ cần hắn đọc được dòng thơ này, liền giao nhà cũ cho hắn."

Hô Diên Bảo quỳ xuống, nhận lấy khăn gấm, nhưng lại nói: "Mẫu thân, thật ra Tiểu Trí nói không sai, bất luận là ai, đã qua nhiều năm như vậy, đã sớm chết từ lâu rồi, hắn sẽ không bao giờ trở lại nữa."

Bà lão gắt gao nhìn chằm chằm Hô Diên Bảo, nghiêm khắc nói: "Con thề đi! Đời đời kiếp kiếp phải để lại người trấn thủ nhà cũ, cho đến khi người kia tới!"

Hô Diên Bảo chỉ có thể thề thốt.

Trong lòng Hô Diên Bảo lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu mẫu thân yên tâm, vậy cả nhà bọn họ rốt cục có thể chính thức di dời đến phương bắc.

(*) Đôi lời giải thích của tác giả, các bạn đọc chậm một chút, hồi sau sẽ rõ:

1. Địa phủ

Hiện tại Địa Phủ tự thành nhất giới, nhưng mà đang bị phong bế. Quỷ hồn đã chết không thể đi vào, quỷ hồn ở bên trong cũng không thể đi ra. Theo "quan sát" của main, hắn định dùng "Cánh cửa Súc sinh đạo" để nối liền hai giới. Trước khi thành công, không ai có thể đi ra.

2. Luân hồi

Luân hồi ở thế giới này xảy ra trong "Luân Hồi giới". Còn Địa Phủ này là mới hình thành, đoạn Diêm tỷ tranh đoạt ấy, cho nên không có công năng luân hồi. Nhưng mà ở thời Nhân Hoàng, nó đã thu nạp một lượng lớn quỷ hồn. Có thể tạm xem Địa Phủ là giới/tiểu thế giới.

Luân Hồi giới lấy Lư hồn làm chủ, lấy Thái Dương và Thái Âm làm lửa và làm lạnh - nung chảy và ngưng kết "sinh hồn". Hiện tại luân hồi gặp chút vấn đề, nhưng đâu đó vẫn vận hành bình thường.

Mà vì Lư hồn vốn có vấn đề, cộng thêm thiên địa đại biến, làm cho có một số linh hồn chưa bị 'nung chảy' hoàn toàn, dẫn đến có nhưng kẻ mang theo ký ức "trọng sinh".

3. Cây cầu huyết nhục

Hai đầu cầu: một là Luân Hồi giới, hai là Sinh Mệnh cổ điện. Mà cổ điện này đã bị hoang phế và bị phong bế Luân Hồi đạo.

Thần Ma trên cây cầu không có một kẻ nào là có thể rời đi, chúng chỉ đi lại tuần hoàn theo bản năng mà thôi.

4. Thần Mộ

Thần Mộ xảy ra biến hóa kỳ dị, tuy nhiên Tiểu Thánh tạm thời bị mắc kẹt.