← Quay lại trang sách

Chương 869 Một trang loạn thế, hổ lang Bắc Địa, hóa sinh thiên nhân (1)

Tại thị trấn nhỏ Mục Hải, đội ngũ của Hô Diên gia tộc bắt đầu phân nhóm, lặng lẽ lên đường về phía bắc

Hơn bốn mươi năm trước, sau khi "Chu Tuyên Đế" Doanh An băng hà, Đại Chu bắt đầu liên tục suy yếu...

Doanh An tất nhiên là vị hoàng đế tốt, nhưng dường như không quá am hiểu việc trong nhà lắm, dù sao những chuyện này đều do mẫu thân Lý Chân lo liệu. Hơn nữa, dường như Doanh An không nghĩ rằng mình sẽ qua đời sớm như vậy, nên hậu sự cũng chưa kịp an bài thỏa đáng.

Tuy nhiên, Doanh An trị vì trong một thời gian dài, lại thêm Bát Trụ quốc ổn định, cũng có cảm tình lẫn nhau, cho nên trưởng tử của Doanh An vẫn bình yên kế vị.

Sau đó, không biết có phải là lời nguyền rủa từ Cơ thị Đại Chu hay không, Hoàng đế Doanh gia liên tục qua đời.

Trưởng tử của Doanh An kế vị được một năm thì lâm bệnh và băng hà.

Sau đó, trong vòng năm năm liên tiếp thậm chí có ba vị Hoàng đế qua đời.

Hầu hết những người có tư cách kế vị thuộc trực hệ của "Tinh Vương" đều đã chết, vì vậy phạm vi lựa chọn được mở rộng.

Cuối cùng, vị Hoàng đế thứ năm lên ngôi thậm chí khó có thể nói là trực hệ.

Những chuyện sau đó lại là minh chứng cho câu nói: Tai họa sống ngàn năm.

Vị Hoàng đế thứ năm sau "Chu Tuyên Đế" Doanh An tên là "Chu Hi Đế".

Vị Chu Hi Đế này không ngờ có thể trị vì trọn vẹn ba mươi năm. Trong ba mươi năm này, Chu Hi Đế đã tiêu xài toàn bộ nền tảng mà Doanh An đã tích lũy trong thời gian qua hầu như không còn gì.

Sự cần cù và tiết kiệm của Tuyên Hoàng đế đã không còn bóng dáng trên người Chu Hi Đế.

Bởi vì vị Hoàng đế này cảm thấy ngôi vị hoàng đế của mình đến rất đột ngột, nên Chu Hi Đế cũng rất sợ mất đi.

Hưởng lạc, bổ nhiệm những quan lại tàn ác, sắp xếp tâm phúc, không nghĩ đến việc cai trị thiên hạ, mà chỉ nghĩ đến việc giết chết tất cả những kẻ gây nguy hại cho mình.

May mà, Chu Hi Đế không phát rồ xuống tay với Võ bộ và Binh bộ. Ngược lại, hắn ta dường như là được cao nhân chỉ điểm, coi các cao thủ của Võ bộ và tướng lĩnh của Binh bộ như huynh đệ thân thiết. Điều này làm cho tuy Hoàng đế hoang dâm vô đạo nhưng Đại Chu lại an ổn như núi.

Sau ba mươi năm lăn qua lăn lại, vị "Chu Hi Đế" này rốt cục băng hà.

Tân hoàng, chính là cháu trai Doanh Mạt của Chu Hi Đế.

Gọi là cháu trai, nhưng hình như lại là con riêng, có người suy đoán Doanh Mạt rất có thể là con trai do Chu Hi Đế cùng đệ tức tư thông sinh ra.

Nhưng Doanh Mạt đã là hoàng đế, mọi người sao dám nói nữa?

Sau khi Doanh Mạt thượng vị, thì bắt đầu cuộc sống càng suy đồi hơn nữa.

Lần này so với trước cũng không khá hơn nhưng không có nghĩa là bất kỳ cường giả nào cũng có thể trực tiếp xách đao vào cung giết chết tên cẩu hoàng đế.

Quân đội kỷ luật nghiêm minh bị khống chế bởi Thiên tử.

Thiên quân vạn mã tiến lên phía trước, ngay cả tông sư trong võ lâm có tới cũng là tới bao nhiêu giết bấy nhiêu.

Dù thêm cả cao thủ do Võ bộ bồi dưỡng và mật thám của Mặc Y Vệ, thậm chí cả giang hồ cũng khó có thể nhấc lên phong ba quy mô lớn.

Khi linh khí tán loạn,"Hệ thống chín cấp" trở thành huyền thoại, bốn chữ "ít không bằng nhiều" này đã chân chân thực thực trở thành đạo lý cứng rắn.

Sau khi Doanh Mạt thượng vị, không tới hai năm đã bắt đầu ngày càng tệ hại hơn.

Quốc khố Đại Chu đã bị "Chu Hi Đế" làm trống rỗng, vì thế có người đưa ra chủ ý cho Doanh Mạt - lập thuế mới.

"Thuế ngựa" cũng là một trong số đó.

Đối với Hô Diên gia mà nói, thuế đầu người khắc nghiệt đã đủ quá đáng rồi, bây giờ lại có thêm thuế đầu ngựa, quả thực là đã rét vì tuyết lại giá vì sương, cho nên họ mới dứt khoát kiên quyết rời đi.

Chỉ có điều, họ vẫn chỉ dám từng nhóm rời đi, bởi vì quan phủ không có khả năng buông tha họ - loại đại gia tộc "có tiền nhưng không có quyền" này. Nhưng quan phủ cũng không dám quá mức liều lĩnh, bởi vì thế hệ quan phủ trước đều biết vị đại tổ mẫu của Hô Diên gia kia rất lợi hại.

Vị đại tổ mẫu kia tên là Trưởng Tôn Tam Nương, không chỉ có thủ đoạn phi phàm, kỹ thuật thuần ngựa cao siêu, mà bản thân bà còn có một thân sức mạnh kỳ lạ. Ở trấn nhỏ Mục Hải này còn lưu lại không ít các loại truyền thuyết có liên quan đến bà, như là "Lực kéo ba con trâu","Một tay khiêng đỉnh".

Nhưng giờ đây, vị đại tổ mẫu kia, dù cho năng lực bản thân mạnh mẽ hơn nữa thì cũng chỉ như mặt trời sắp lặn, chịu không nổi sự bào mòn của năm tháng.

Mà Hô Diên gia, sắp sửa trở thành một khối bánh ngọt lớn....

Hai năm trôi qua trong chớp mắt.

Đêm đông cuối năm, chỉ còn cách năm mới một hai ngày.

Trưởng Tôn Tam Nương lại nằm trên giường, đôi mắt già nua đầy nếp nhăn.

Nhưng đôi mắt ấy vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi tuyết đang rơi.

Bà nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới cuộc đời thăng trầm của mình, chứng kiến sự huy hoàng tàn lụi, rồi lại quay về bình yên.

Bà giơ tay nhẹ nhàng ấn ngực, nơi tồn tại ký ức về người đáng sợ tên gọi Hàn Phùng. Nàng ấy không bao giờ xuất hiện nữa, có lẽ đã chết rồi.

Cũng đúng, những năm này, tất cả siêu phàm đều đã qua đời, ngay cả những kẻ tầm thường như mình cũng trở thành "trong núi không có hổ, khỉ xưng đại vương".

Nhưng vị kia thì sao?

Người đó...

Bà đột nhiên nở một nụ cười.

Dù thế nào đi chăng nữa, bà đã được chứng kiến sự huy hoàng của người nam nhân đó, vậy là đã mãn nguyện rồi.

Bà thở yếu ớt, cảm thấy đại hạn sắp tới, ảo ảnh trước mắt lờ mờ.

Bà gọi Hô Diên Bảo đến, run rẩy lấy một cuộn tranh từ trong phòng ngủ đưa cho y.

Hô Diên Bảo mở cuộn tranh ra, thấy trên đó vẽ một thiếu niên với nét bút thanh tao, sống động.

Hô Diên Bảo hỏi: "Nương, hắn là ai?"

Trưởng Tôn Tam Nương nói: "Bảo nhi à, không phải con vẫn muốn biết nương từ đâu tới sao?

Cha con cũng muốn biết, nhưng nương vẫn chưa nói cho cha con biết.

A... Cha con còn chưa kịp biết thì đã đi trước nương một bước."

Hô Diên Bảo im lặng quỳ một gối trước giường, đáy lòng có dự cảm: Mẫu thân không thể qua khỏi đêm nay.

Trưởng Tôn Tam Nương thở ra như tơ, đôi mắt già nua mơ mơ màng màng, lẩm bẩm nói: "Hôm nay nương sẽ nói cho con bí mật này, con nhất định phải ghi nhớ, cẩn thận chờ hắn trở về."

"Hắn" Hô Diên Bảo nhìn lướt qua thiếu niên trong tranh, hỏi: "Hắn là ai?"

Trưởng Tôn Tam Nương trầm mặc hồi lâu, ngay khi Hô Diên Bảo cho rằng mẫu thân có thể đã qua đời, bà mới chậm rãi mở miệng nói: "Hắn là Nguyên Đế, là thần thoại cuối cùng của thời đại cũ mà các con không tin tưởng.

Hắn... cũng là ân nhân của nương.

Con trai à, câu chuyện này nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng nương đã tự mình trải qua."

Ngoài cửa sổ, pháo hoa nhân gian "vù vù" bay lên, tô điểm cho màn đêm tuyết trắng bằng những bông hoa lửa rực rỡ nhưng ngắn ngủi.

Thấp thoáng qua màn cửa sổ, tiếng hài tử đốt đèn đuổi nhau vang vọng truyền đến.

Ánh nến le lói, so với sự rực rỡ bên ngoài, lại càng toát lên vẻ lạnh lẽo ảm đạm.

Khuôn mặt khô héo của bà lão hằn sâu nếp nhăn như vỏ cây cổ thụ, nhưng trong mắt bà lại ánh lên tia sáng lấp lánh. Bà nắm chặt tay Hô Diên Bảo, nụ cười hiền hậu nở trên môi, khẽ nói: "Khi đó, ta vẫn là một hài tử non nớt, không hiểu chuyện.

Ta nhớ... Nhà của ta ở làng Thủy Lộc, Vân Sơn đạo.

Ta nhớ, hoàng hôn ở đó đẹp vô cùng...

Câu chuyện bắt đầu từ đó."

Mây trắng bay lững lờ trên bầu trời như những chiếc áo trắng, một lúc lại thay đổi như chó xám.

Lắng nghe lời kể của lão thái thái, Hô Diên Bảo cảm nhận được thế sự xoay vần, nghe thấy những cảnh tượng huyền ảo kỳ bí mà y không thể tưởng tượng nổi. Đó là một thời đại đã cách xa thế giới này, chỉ còn lại những người của thế hệ cũ mới có thể miễn cưỡng truyền lại.