Chương 927 Chiến thắng trở về, như lần đầu gặp gỡ (3)
Xung quanh Thần Quốc là Đại Chu và Đường Môn, xa hơn nữa về phía bắc là Kim trướng, nơi này và U Trướng cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, có thể nói là quăng tám sào cũng không liên quan.
Bất quá Lý Nguyên lại thích loại chuyện không liên quan này, hắn chọn một người kỳ quặc nhất, giả thiết đây chính là "phía sau màn".
Mà U Trướng ở cực bắc, hắn liền đi về phương bắc và chờ đợi.
Tuy nhiên, hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi một ngày, sau khi xác nhận quả thật không có siêu phàm, hắn lại dựa vào cảm giác của mình đi về phía bắc.
Hắn muốn "ngồi xổm" ở phía bắc một lần, xem vận khí của mình có tiếp tục tốt không.
Đột nhiên hắn nhớ ra mình còn có một cuộc hẹn.
Thoáng giãy giụa, Lý Nguyên vẫn quyết định đi về phía bắc "ngồi xổm" một lúc, sau đó lại tăng tốc quay trở về là được.
Nếu thảm họa không dập tắt từ ngọn nguồn, chờ phát tác, có thể phải đau đầu....
"Cuối năm, Hành Vu, thượng cùng bích lạc hạ luân hồi, lưỡng xử mang mang đãi quân quy."
Hồng y nữ hiệp cầm bức thư trên tay, trong thư chỉ viết một câu này.
Nhưng mỗi một chữ trong câu nói này đều khiến trái tim nàng rung động.
Bức thư này đột nhiên xuất hiện trên bàn của nàng, người đưa thư cũng không biểu lộ thân phận, mà lại làm loại quân tử leo xà nhà.
Nhưng mà... Liễu Lung, hoặc còn gọi là Tạ Du, làm sao lại không biết vị bá chủ Đường Môn kia đã đến Giang Nam?
Những năm gần đây, có không ít người từ hướng Tây Kinh đã bỏ chạy về hướng nam, nguyên nhân là Đế Nghiệp quá mức hoang dâm vô độ.
Trong những người này không thiếu lão nhân Thiên Phong Môn ở Thiên Hành Sơn, Tạ Du vốn cố ý trông coi những người đó, sau khi nhìn thấy kiếm pháp của bọn họ, liền che giấu thân phận, tiến lên hỏi "Bia mộ bên cạnh tổ sư Thiên Hành Sơn là người phương nào lập".
Hỏi nhiều lần nhưng không ai biết.
Nhưng lại có người nói rằng, lúc đó ở Thiên Hành Sơn có một nhân vật đặc biệt, đó chính là Công tử Vũ.
Nhưng chuyện mấy chục năm trước, không ít người cũng chỉ là nghe trưởng bối nhà mình nói lại.
Nhưng như vậy đối với Tạ Du mà nói là đủ rồi.
Tạ Du liên tưởng đến tiểu oa nhi kia, nhớ tới ngày đó mình phải rời đi, ánh mắt không nỡ khó hiểu kia của hắn, còn có sự giữ lại không hề có lý do kia.
Người khác đều cho rằng Vũ phu nhân là cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng Tạ Du lại biết "tiểu oa nhi kia rất có thể thật sự là Công tử Vũ, hơn nữa còn là Công tử Vũ đã luân hồi", dù sao tình cảnh ngày đó nàng đều nhớ rõ.
"Thượng cùng bích lạc... Hạ luân hồi, lưỡng xử mang mang đãi quân quy."
Tạ Du đọc lại một lần nữa.
Từng chữ một đều lộ ra thê lương xuyên qua thời gian.
Chuyện cũ như thủy triều, từng cảnh tượng từ kiếp trước ùa về.
Tạ Du thần sắc bình tĩnh, mặt nở nụ cười, lẩm bẩm nói: "Chàng cái đồ ngốc, lại vì ta mà bỏ mạng, ta."
Đột nhiên, nàng cau mày.
Nếu là mấy chục năm trước, Công tử Vũ đã xuất hiện, khi đó hắn có phải vẫn là Lý Nguyên hay không?
Nếu hắn vẫn là Lý Nguyên, vậy hắn làm sao sống sót qua thiên địa đại biến?
Nếu không sống sót, làm như thế nào có thể luân hồi hai lần liên tục?
Tạ Du nghĩ mãi không ra, nhưng nàng vẫn quyết định đến chỗ hẹn.
"Lung Nhi, Lung Nhi."
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của một phụ nhân trung niên.
Tạ Du đi mở cửa, nhìn phụ nhân hiền lành bên ngoài cửa, rồi gọi: "Nương."
Phụ nhân kia chính là mẫu thân của Tạ Du đời này - Hàn Quỳnh Nương.
Hàn Quỳnh Nương không phải là nữ tử đại gia tộc gì, ít nhất khoảng cách so với Liễu gia kém không ít, cho nên sau khi gả vào Liễu gia, địa vị của Hàn Quỳnh Nương cũng không tính là quá cao, chỉ miễn cưỡng duy trì tình huống "không bị người trào phúng, có thể hưởng thụ quyền lực cơ bản của gia tộc".
Cuối thu sắp qua, ngoài cửa gió lạnh xen lẫn hơi ẩm, tựa như dao cắt.
Hàn Quỳnh Nương "vù vù" mà hít vào khí lạnh, sau đó vội vàng bước vào cửa, liền từ trong tay áo lấy ra một cuộn tranh và đặt nó lên bàn, rồi lấy chiếc đèn dầu ở bên cạnh và đặt nó ở một bên cuộn tranh, chống nạnh rồi cười híp mắt nhìn về phía nữ nhi của mình.
Tạ Du đóng cửa lại, liếc bức tranh một cái, thở dài nói: "Nương, người làm gì vậy?"
Hàn Quỳnh Nương cười nói: "Nương biết con thích hiệp khách, hôm qua bà mối đến đây, nói rằng công tử của Bao trưởng lão Bách Kiếm Môn coi trọng con, bà mối kia lấy bức họa của hắn ta cho con xem trước.
Người ta đây chính là tràn đầy thành ý a.
Bao công tử, con có quen biết phải không?
Con là Khoái Kiếm Giang Nam, Bao công tử người ta được xưng là Bạch Y Kiếm Quân, thật là xứng đôi a."
Hàn Quỳnh Nương vừa nói, vừa tiếp tục mở ra cuộn tranh ở dưới đèn dầu, để lộ ra bộ dáng kiếm hiệp áo trắng, quả nhiên là tư thế oai hùng hiên ngang.
Tạ Du lại không nhìn một cái, chỉ nói: "Nương, không phải người đã nói không ép con sao?"
"Ai nha, hài tử này, đây là nương đang ép con sao?
Con đã hai mươi ba, nhà người ta hai mươi ba đều đã sinh con, con cũng không thể tiếp tục như thế này chứ?
Lão thái gia trong nhà cũng nói, thế hệ trẻ tuổi chỉ có một mình con còn chưa thành hôn. Gia tộc cần khai chi tán diệp, không thể không có quy củ. Nương nương... Ai... Con luôn chê nương ép con, nhưng nương cũng chịu không nổi nữa." Hàn Quỳnh Nương vẻ mặt u sầu.
Tạ Du nhìn bộ dáng này của Hàn Quỳnh Nương, lại nhớ tới những năm này gia tộc tạo áp lực thật sự rất lớn, sợ rằng mẫu thân mình cũng không có biện pháp, vì vậy hạ quyết tâm, nói: "Con đã có người trong lòng."
Hàn Quỳnh Nương kinh ngạc chớp mắt, sau đó vui mừng nở nụ cười, hỏi: "Công tử nhà ai?"
Tạ Du im lặng một lúc rồi nói: "Tóm lại, người đừng quan tâm, thật sự có... Chỉ là, hắn bình thường không ở Giang Nam, thường chạy ra bên ngoài."
Hàn Quỳnh Nương nghi ngờ nói: "Căn bản không có phải không?"
Tạ Du nói: "Cuối năm, hắn sẽ trở về gặp con một lần, nếu không tin, đến lúc đó người đi xem là được rồi."
"Được rồi, vậy nương sẽ lặng lẽ quan sát, lặng lẽ quan sát."...
Phía bắc thành Tây Kinh.
Rừng rậm mênh mông.
Trên một gốc cây cổ thụ, có một thiếu niên đang ngồi xổm bất động, nhìn người đi đường qua lại trên quan đạo.
Hắn mua đủ lương khô, gom góp nước suối xung quanh rồi ăn một chút để lấp đầy bụng, chỉ vì một khắc không ngừng có thể nhìn "đồng đảng" tồn tại kia....
Phía đông thành Tây Kinh.
"Ra khỏi thành ngay!"
Mục tiên sinh giục ngựa, mà Tống Ngọc ở một bên cũng ngựa không dừng vó mà đuổi theo.
Hai người cùng nhau ra khỏi từ cửa đông, đi về phía Tống gia.
Sắc mặt Mục tiên sinh vô cùng khó coi, trong đôi mắt tràn đầy tử khí kia hàm chứa phẫn nộ, kinh hoàng, cùng với một loại ảo não thất bại.
Không ai biết tại sao Đế Nghiệp đột nhiên chết.
Này đều có thể chết?
Chết như thế nào?
Ai làm?
Mục tiên sinh đoán không được, thật sự đoán không được.
"Tiên sinh?"
"A." Tiếng Tống Ngọc gọi khiến Mục tiên sinh phục hồi tinh thần lại.
Lần này, Mục tiên sinh từ U trướng xuôi nam, mưu đồ là một vòng tiếp một vòng. Lão không biết vì sao U Vương lại coi trọng "Công tử Vũ chuyển thế" này như thế, nhưng lão lại tin tưởng vững chắc, trong những mưu đồ này, Công tử Vũ kia hẳn phải chết.
Hơn mười năm trước, U Vương đã biên soạn một bài đồng dao, truyền bá khắp thiên hạ, bài đồng dao kia nói "Đế an khang, phúc thường tại, sơn vô dạng, tục thiên niên".
Bài đồng dao này, chỉ có người sinh ra ở Đại Ngu mới có thể biết được huyền bí trong đó.
Bí ẩn này rất đơn giản, chỉ là giấu ở chữ đầu mà thôi.
Đế Phúc Sơn Tục.