← Quay lại trang sách

Chương 928 Chiến thắng trở về, như lần đầu gặp gỡ (4)

Núi Đế Phúc này, ở thời Ngu triều có thể nói là cực kỳ nổi danh, không ai không biết nó ở nơi nào.

Mặc dù hiện tại trên thế giới có những thay đổi, nhưng địa hình vẫn không có quá nhiều biến hóa, núi Đế Phúc trước đó ở nơi nào, bây giờ vẫn còn ở chỗ đó.

Mà chữ "Tục", thì đơn giản biểu lộ ý tứ như là "Cùng tiếp tục tiền duyên".

Rõ ràng là có người sống lại từ Ngu triều đang mời thiên hạ, mời những người sống lại từ Ngu triều còn lại.

Mục tiên sinh chính là một trong số đó.

Bọn họ gặp nhau ở phương Bắc, cùng mưu cầu đại nghiệp. Tuy nói tò mò vì sao mình có thể ở mấy vạn năm sau mới nhập luân hồi, nhưng sự thật chính là như thế. Điều này chỉ có thể nói rằng trận "đại phá thần bí" không rõ nguồn gốc năm đó đã mang lại di chứng cực lớn cho luân hồi.

Mục tiên sinh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tống Ngọc, Tây Kinh cần một địch nhân, đã như thế... Liền để Đường Môn trở thành địch nhân này đi."

Lão nhắm mắt nói: "Là thích khách Đường Môn giết chết Đế Nghiệp.

Ngươi hãy sắp xếp để người của ngươi truyền tin này."

Tống Ngọc ngẩn người, cũng không trả lời.

Mục tiên sinh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tống Ngọc nói: "Lão sư, kỳ thật chúng ta không nhất định phải đối địch với Đường Môn.

Đế Nghiệp tàn bạo vô lý, so ra thì Nam Địa lại tốt hơn rất nhiều... Ta, ta cảm thấy ít nhất có thể nói chuyện thẳng thắn với Đường Môn.

Sau đó, nếu như Đường Môn thật sự có dã tâm bừng bừng, vậy chúng ta liền dựa vào Đại Chu, cùng chống lại.

Mà không phải còn chưa khai chiến, liền trực tiếp tung tin đồn."

Kể ra thì, Tống Ngọc kỳ thật là có hảo cảm với Công tử Vũ, mà đối với câu nói "người sống lại là giả" này, gia chủ Tống gia cũng có suy tính của riêng mình.

Tống Ngọc từng sai tâm phúc đi tham gia hôn lễ của Công tử Vũ và Vũ phu nhân, tâm phúc kia tất nhiên sẽ báo cáo lại những gì người đó đã nhìn và nghe thấy.

Trong khu vực của Tống Ngọc cũng từng xuất hiện "Người sống lại", đó là một người trong giang hồ, bình thường không có gì lạ, đầu óc lại rất ngốc, ở khắp nơi hỏi "Hiện tại là niên đại nào, nơi này là địa phương nào", sau đó lại hỏi về một số địa danh cũ.

Tống Ngọc nghe thuộc hạ báo cáo, trực tiếp bắt người nọ lại, hỏi rõ ràng.

Cho nên, Tống Ngọc không giống với Đế Nghiệp, gã xác thực tin tưởng người sống lại, cũng tin tưởng Công tử Vũ thật sự đã luân hồi.

Bởi vì nữ nhân kinh tài tuyệt diễm kia có kiêu ngạo của mình nên mới tự xưng là"Vũ phu nhân". Đó chính là không phải Công tử Vũ thì không lấy chồng. Nếu đã như vậy, tân bá chủ Đường Môn, há lại không phải là Công tử Vũ thật sao?

Công tử Vũ, là người phương nào?

Hai thanh trường đao treo trên đế tọa, ổn định thiên hạ trong nhiều thập kỷ.

Trong lòng Tống Ngọc thật ra rất ngưỡng mộ Công tử Vũ.

Cho nên, Tống Ngọc theo bản năng bài xích tin đồn như vậy.

Nhưng mà sắc mặt Mục tiên sinh lại lạnh như băng.

Sau một hồi trò chuyện, Tống Ngọc cũng là bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng trước, chờ trở về khu vực Tống gia rồi nói sau....

Hu hu...

Đầu Đông.

Tuyết rơi nhẹ.

Lý Nguyên không nói nên lời.

Hắn không đợi được vị "đồng đảng có thể tồn tại" kia.

Hắn mạc danh kỳ diệu đoán đúng thân phận đối phương, nhưng lại không đoán được đối phương đi về hướng nào.

Mà quan đạo hướng bắc này sẽ không dẫn tới siêu phàm thứ hai.

Hắn không chờ đợi nữa.

Hắn vội vàng đi đến Tây Kinh sau khi bình tĩnh lại một chút.

Tây Kinh mặc dù hỗn loạn, nhưng phố xá sầm uất vẫn buôn bán bình thường.

Trước tiên hắn tìm một khách điếm, tắm rửa thay quần áo, sau đó ăn một bữa no nê, liền đi mua một bộ y phục trắng thượng hạng, lại mua một con ngựa, sau đó liền đi về phía nam....

Cuối năm sắp đến rồi.

Tạ Du mặc áo đỏ, sắc mặt trong trẻo nhưng trong lòng khó nén được kích động đi tới tửu lâu Hành Vu.

Tửu lâu Hành Vu, sớm đã thành một nơi ngắm cảnh, nhưng vào lúc này, xung quanh vẫn còn có không ít người lắc lư.

Tạ Du đánh giá bốn phía, nàng cảm giác tim đập có chút nhanh, giống như giấu một con nai con, nhảy nhót ở ven hồ.

Hai chân nàng đứng thẳng, căng thẳng lại kẹp chặt, trên mặt vẫn lạnh lùng thờ ơ như cũ.

Nàng rất muốn khóc lớn một hồi.

Tưởng niệm cách một đời, qua một lần luân hồi, tưởng niệm cũng không có bị chôn vùi, ở trong lòng nàng mọc rễ, rồi nảy mầm nở hoa.

Nàng rất muốn gặp hắn.

Mà Hàn Quỳnh Nương thì trốn ở trà lâu đối diện, tâm tình kích động nhìn phương hướng cô nương nhà mình.

Hàn Quỳnh Nương dùng vẻ mặt đang chờ đợi nhìn người con rể, nhưng trong lòng rất khẩn trương, lỡ như đó là một hộ gia đình rách nát không thể so với Bao công tử, vậy phải làm sao bây giờ?

Thời gian trôi qua từng phút từng phút.

Tuyết rơi trên bầu trời.

Tuyết rơi dày đặc.

Tuyết lớn phủ kín nhân thế, trắng cả nóc nhà, cũng trắng cả tóc đen.

Tạ Du đầu đầy sương tuyết.

Đã qua cuối năm.

Đến rạng sáng.

Các quán trà xa xa đều đóng cửa, đang đuổi Hàn Quỳnh Nương rời đi.

Tâm tình kích động của Hàn Quỳnh Nương đã bị dội nước lạnh, trực tiếp lạnh.

Hàn Quỳnh Nương đi đến bên cạnh nữ nhi nhà mình, cái gì cũng không nói, chỉ nói: "Trở về đi."

Trong lòng Tạ Du không hiểu sao sinh ra một cỗ đau đớn lo lắng không thể giải thích.

"Đợi thêm chút nữa." Nàng nói.

Hàn Quỳnh Nương đáp lời, bồi nữ nhi đợi đến sáng sớm ngày hôm sau, đợi đến khi phố xá nổi lên khói lửa, nhưng vẫn không có ai đến.

Hàn Quỳnh Nương mặt ủ mày ê, năm nay bà còn cam đoan với lão thái gia, nói là Lung Nhi đã tìm được một gia đình tốt, nhất định sẽ mang người về.

Nhưng bây giờ, làm sao bây giờ.

"Trở về đi." Hàn Quỳnh Nương nói.

Tạ Du hít sâu vài hơi, lại cắn chặt môi.

Mà lúc này, nắng sớm chiếu xuống tuyết, cuối con đường phố xá sầm uất vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Thiếu niên áo trắng, không nhiễm hạt bụi, tóc đen tung bay, từ xa phi ngựa đến.

Nhìn thấy nữ tử áo đỏ kia, hắn thúc ngựa phi nhanh hơn, tựa như gió mạnh cuồn cuộn cuốn lên tuyết đọng đầy đất, vọt tới trước mặt Tạ Du, rồi lại nhanh nhẹn phong độ đứng vững, hỏi một câu: "Tắm rửa chưa?"

Tạ Du vốn còn muốn hỏi chuyện, nhưng nghe được ba chữ này, hai mắt lại đỏ lên.

Chuyện cũ từng màn hiện lên trong tâm trí.

Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Cho nên, nàng trả lời: "Ta mới vừa tắm."

Lý Nguyên cười nói: "Nàng có thể đi thúc giục một chút hay không?"

Tạ Du nước mắt chảy xuống, hỏi: "Chàng muốn tắm?"

Lý Nguyên cười nói: "Ta muốn tắm rửa."

Hàn Quỳnh Nương đứng bên cạnh bối rối khi nghe những câu hỏi và câu trả lời khó hiểu của hai người.

Thế nhưng, trước mặt Hàn Quỳnh Nương, thiếu niên áo trắng kia lại đột nhiên tiến lên một bước, ôm chặt nữ nhi nhà mình vào trong ngực.

Hàn Quỳnh Nương:??!!

Sau một khắc, Hàn Quỳnh Nương bùng nổ hét lên: "Ai, ngươi buông tay, mau buông tay! Hai người còn chưa kết hôn!"