Chương sáu (1)
Thoạt tiên nhà sư tưởng như là bên trong hộp là một nơi quen thuộc mà chàng đã lãng quên – có lẽ căn phòng của chàng khi còn nhỏ, hoặc là một căn phòng bí mật trong chùa đã ẩn giấu cho đến lúc này.
Trong phòng không có vật gì khác ngoài một tấm gương nằm trong góc. Phía trong gương tỏa một ánh sáng dìu dịu, như là ánh nắng vào những giây phút cuối của ngày.
Nhà sư nhặt tấm gương lên.
Trên mặt sau của tấm gương là một hình vẽ. Trong đó là hai người đàn ông: một là một người sang trọng, kiêu ngạo với đôi mắt sắc và hàm râu xám. Hình thứ hai chính là nhà sư, mặc dù nó bị phủ bụi dơ và mốc lên.
Nhà sư lật mặt kiếng trở lại và nhìn vào đó.
Chàng thấy một cô gái có đôi mắt xanh như được vẽ từ ánh sáng. Khi nàng thấy nhà sư nhìn mình, khuôn mặt nàng thoắt buồn.
“Tại sao chàng lại đến đây?” nàng thì thầm, buồn bã. “Thiếp đã đổi mạng mình cho chàng.”
“Cô đã ngủ trên bậc cửa,” nhà sư đáp. “Tôi không thể gọi cô dậy.”
Nàng lắc đầu. “Thiếp theo sau bọn Baku,” nàng kể. “Thiếp đến những nơi Baku đến, và cũng ở đó khi chúng ăn giấc mơ, và thiếp đã lén vào giấc mơ của chàng khi chàng ngủ. Thiếp ở đó khi cha chàng tặng cho chàng cái hộp, và khi chàng thức, thiếp giữ lại cái hộp, và khi ông chàng đưa chìa khóa, thiếp đã giữ lại nó luôn.
“Ngày hôm sau thiếp theo dõi chàng, và khi đêm đến thiếp ngủ trên ngưỡng cửa phòng chàng, nơi mà giấc mơ đó đang trên đường đến với chàng, và thiếp ngủ. Thiếp nhìn thấy giấc mơ luồn qua trong bóng tối, và thiếp cướp lấy nó và lấy nó làm của mình. Trong giấc mơ thiếp tra chìa khóa vào ổ, và nó mở, rộng lớn như bầu trời, rồi thiếp đã không tự chủ được và bước vào.
“Khi ấy thiếp rất sợ, bởi vì thiếp đã bị giam trong hộp, và không thể tìm đường về nữa. Thiếp đã lạc mất con đường dẫn đến thân thể của mình. Thiếp đã rất buồn và lo sợ, nhưng đồng thời cũng rất tự hào, vì thiếp biết mình đã cứu mạng chàng.”
“Tại sao nàng lại hi sinh cho ta?” nhà sư hỏi, dù chàng đã biết lý do mà nàng làm vậy.
Thiếu nữ mỉm cười. “Tại sao chàng lại đi tìm thiếp?” nàng hỏi. “Sao chàng lại đến đây?”
“Vì ta lo lắng cho nàng,” chàng nói.
Đôi mắt nàng cụp xống. “Vậy – giờ chàng đã đến đây, và đã biết được sự thật – chàng phải biết rằng đến lúc chàng ra đi. Thiếp đã cứu được chàng. Gã onmyoji kẻ thù chàng sẽ chết, và chàng có thể trở lại chùa, tiếp tục trồng khoai và bí, và rồi khi có dịp, hãy cầu nguyện cho thiếp.”
“Ta đến để cứu nàng,” nhà sư đáp. “Đó là trách nhiệm của ta.”
“Và chàng làm thế nào để giải thoát cho ta?” cô gái buồn bã đáp. “Chàng có thể đập vỡ miếng kính hay sao?”
“Không,” nhà sư nói. “Ta không thể.” Rồi chàng đọc tên đã được viết trên lá bùa mà Binzuru Harada đã trao trên cầu. Mộng Đế xuất hiện bên cạnh chàng.
Ngươi đã sẵn sàng rời khỏi nơi đây chưa? Ngài hỏi.
“Chúa công,” nhà sư nói. “Thần là một hòa thượng. Thần không sở hữu vật gì trừ cái chén khuyết thực. Nhưng giấc mơ mà hồ ly nữ mơ là giấc mơ của thần. Thần muốn nó được trả về cho thần.”
Nhưng, nhà vua đáp, nếu ta trả giấc mơ lại cho ngươi, ngươi sẽ phải chết thay cho nàng.
“Thần hiểu điều đó,” nhà sư trả lời. “Nhưng đó là giấc mơ của thần. Thần sẽ không để hồ ly nữ chết thay thần.”
Mộng Đế gật đầu. Khuông mặt ngài không đổi, nhưng nhà sư thấy dường như ngài thoáng buồn, nhưng ngài cũng hài lòng, và vị hòa thượng trẻ biết mình đã yêu cầu đúng.
Mộng Đế giơ tay, và miếng kính nằm trống trơ trên mặt đất, và con cáo đứng bên cạnh nhà sư trong bóng tối.
Ngươi đã chọn lựa đúng, dù phải hi sinh một chút, Mộng Đế nói với nhà sư. Vì vậy ta sẽ ban cho ngươi một đặc ân. Ngươi có thể giã từ hồ ly nương.
Thiếu nữ vội quỳ xuống ôm chân Mộng Đế. “Nhưng ngài đã hứa giúp thiếp!” nàng giận dữ nói.
Và ta đã giúp ngươi rồi.
“Chuyện này thật không công bằng,” nàng nói.
Không, Mộng Đế đáp. Không công bằng.
Và rồi ngài để hai người một mình trong căn phòng đó.
Đó là tất cả những gì mà câu chuyện đã kể cho ta nghe về giờ phút ấy: rằng ngài đã cho họ một mình trong căn phòng để giã từ. Có lẽ họ đã nói lời tạ từ, một cách lúng túng, khoảng cách giữa họ - một người đã rời bỏ mọi cám dỗ của thế gian, và một hồ ly tinh – không thể xóa bỏ được. Cũng có thể lắm.
Nhưng nếu ta nhớ lại tất cả mà họ đã làm cho nhau, cho đối phương, người ta có thể phỏng đoán là lúc ấy, họ đã ân ái. Hoặc là họ mơ như thế.
Có lẽ.
Khi họ đã giã từ xong, Mộng Đế lại xuất hiện.
Bây giờ mọi việc sẽ trở lại đúng vị trí, ngài nói, và nhà sư thấy mình trong gương.
“Thiếp có thể đổi mạng cho chàng,” nàng buồn bã nói.
“Hãy sống,” nhà sư đáp.
“Thiếp sẽ trả thù cho chàng,” hồ ly nói. “Gã onmyoji đã làm hại chàng sẽ biết được thế nào là lấy đi vật của hồ ly tinh.”
Nhà sư trong gương nhìn cô gái. “Đừng tìm cách trả thù, mà hãy tìm lời Phật tổ,” chàng nói. Và rồi xoay bước vào trong đáy gương, chàng biến mất.
Con cáo lại ngồi trong nơi hoang vắng toàn là đá bên cạnh con cáo khổng lồ của giấc mơ.
“Tất cả mọi thứ ta làm,” nó nói, “mọi việc ta là đều là vô ích.”
Không có gì là vô ích cả, con cáo giấc mơ đáp. Không gì là vô dụng. Ngươi đã lớn hơn, và ngươi đã biết tự quyết định, và ngươi không còn là hồ ly trước kia nữa. Hãy nhận lấy bài học, và tiếp tục sống.
“Bây giờ chàng ở đâu?” nó nói.
Thân xác y vẫn còn trên giường trong chùa. Linh hồn y sẽ đến nơi mà nó đến.
“Vậy là chàng sẽ chết,” cáo nói.
Đúng, ngài đáp.
“Chàng nói ta không được tìm trả thù, mà tìm Phật tổ,” hồ ly tinh buồn bã nói.
Lời khuyên rất đúng, con cáo của giấc mơ nói. Trả thù có thể là con đường không có kết thúc. Ngươi sẽ khôn ngoan để tránh nó. Và …?
“Tôi sẽ tìm Phật tổ,” con cáo nhỏ đáp, và lắc đầu. “Nhưng trước tiên tôi sẽ trả thù.”
Nếu ngươi đã quyết, con cáo của giấc mơ đáp, và con cáo nhỏ không thể đoán được ngài đang vui hay buồn, hài lòng hay bất bình.
Và chỉ một cái phất đuôi, con cáo lớn đã biến mất vào khoảng không của giấc mơ, để lại con cáo nhỏ cô độc hơn bao giờ hết.
Nó tỉnh giấc trong ngôi chùa trên đỉnh núi, bên cạnh nhà sư. Đôi mắt chàng nhắm nghiền, hơi thở ngắn và da xanh màu của biển.
Đã nói lời giã biệt với nhà sư, nhưng vẫn còn nhìn thấy thân thể ấy ở đó, thật là đau lòng. Nhưng nàng ở lại với chàng, và chăm sóc thân xác đó.
Chàng chết bình an vào ngày hôm sau.
Đám tang của chàng rất nhỏ, trong ngôi chùa, và chàng được chôn bên sườn núi, bên cạnh những nhà sư khác đã chăm sóc ngôi chùa hàng trăm năm trước kia.