Chương bảy
Gareth vội vã băng qua Kinh thành, diện bộ quần áo lộng lẫy của hoàng gia, xô đẩy đám đông đang đổ ra từ mọi hướng để tham dự lễ cưới của chị gái hắn, với cái đầu bốc hỏa. Hắn vẫn thấy điên cuồng từ lúc gặp mặt cha mình đến giờ. Làm sao hắn có thể nuốt trôi điều này được? Rằng hắn đã không được lựa chọn làm vua? Ðiều đó thật vô lý. Hắn là con trai đầu được công nhận chính thức. Ðó là điều luôn ám ảnh hắn, luôn luôn, từ khi còn bé, hắn đã xem mình là người sẽ được kế vị—chẳng có lý do gì để nghĩ khác đi cả.
Thật là bất công. Qua mặt hắn để chọn đứa em gái–một đứa con gái, không kém. Nếu lan ra ngoài, hắn sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ. Khi bước đi, dường như những cơn gió dội vào người, làm hắn cảm thấy khó thở.
Hắn suýt nữa trượt ngã khi va phải đám đông đang hướng về lễ cưới chị gái hắn. Rồi nhìn quanh, thấy vô số áo choàng màu cùng dòng người bất tận từ khắp các thị trấn, làng quê đổ về đây. Gã cảm thấy trong người khó chịu khi phải tiếp xúc với những hạng dân thường. Ðây là thời điểm người nghèo có thể hòa nhập với người giàu, là lúc mà người man di từ Ðông Vương quốc, phía xa bên kia cao nguyên Highlands, cũng được cho phép vào thành. Gareth khó có thể tưởng tượng được chị gái mình lại đi lấy người trong số chúng. Nó chỉ đơn thuần là những âm mưu chính trị của cha hắn, nỗ lực đáng thương để gìn giữ hòa bình giữa hai vương quốc.
Cũng thật lạ, vì lý do nào đó, chị của hắn dường như cũng không có gì buồn rầu khi kết hôn với những kẻ kỳ quái này. Gareth không hiểu nổi tại sao. Hắn hiểu chị mình, đó không phải là người đàn ông mà cô ta thích, nhưng vì tước vị, vì cơ hội trở thành Hoàng hậu một vùng. Cô ta sẽ nhận được những gì xứng đáng được nhận, chúng tất cả đều là những tên man di, những kẻ ở phía bên kia cao nguyên Highlands. Trong tưởng tượng của Gareth, Chúng là những kẻ thô lỗ, kém tinh tế, thiếu lịch sự, nhưng điều đó cũng chẳng thành vấn đề với hắn. Nếu cô ta hạnh phúc, hãy để cô ta kết hôn, sẽ bớt đi người tranh giành ngai vàng. Thực sự là, cô ta ở càng xa, càng tốt.
Cũng chẳng cần phải bận tâm nữa làm gì. Sau ngày hôm nay, hắn sẽ không bao giờ trở thành vua được nữa. Bây giờ, hắn vẫn chỉ là một hoàng tử vô danh trong vương quốc của cha mình. Bây giờ, con đường quyền lực đầy mờ mịt, hắn phải cam chịu một kiếp sống bần hàn.
Cha hắn luôn đánh giá thấp hắn, luôn luôn như vậy. Ông ta tự coi mình là khôn ngoan và đầy tài trí – nhưng Gareth còn mưu lược hơn ông ta nghĩ. Ví như: “Việc sắp đặt lễ cưới chị cả Luanda với nhà McCloud, ông ta nghĩ mình là một nhà ngoại giao khôn ngoan, nhưng Gareth thậm chí còn nhìn xa hơn thế nữa, hắn cân nhắc ở nhiều mặt, nghĩ đến những bước xa hơn. Dự trù được những việc sẽ xảy ra. Sau cùng thì, lễ cưới này cũng không thể xoa dịu được gia tộc McCloud, trái lại còn kích thích chúng hơn. Chúng là những tên hung bạo, vì vậy dấu hiệu cầu hòa này chỉ chứng tỏ sự yếu đuối mà thôi. Gareth thấy rằng chúng chắc chắn sẽ lên kế hoạch tấn công. Tất cả chỉ là âm mưu. Hắn đã cố gắng thuyết phục cha mình, nhưng ông không thèm nghe.
Chằng còn gì đáng phải bận tâm nữa. Cuối cùng, bây giờ hắn cũng chỉ như bao hoàng từ khác, chỉ là mắt xích tầm thường trong vương quốc. Gareth điên cuồng khi nghĩ đến điều đó, cảm thấy căm ghét cha mình hơn lúc nào hết, không biết rằng nó có thể là sự căm hận. Khi chen chúc, xô đấy cùng với đám đông, hắn đã mường tượng ra cách mình có thể trả thù, cách mà hắn có thể giành được quyền lực sau tất cả những việc vừa rồi, chắc chắn, hắn không thể ngồi yên. Không thể để quyền lực rơi vào tay em gái hắn được.
“Anh đấy à,” một giọng nói sát bên.
Là Firth, đang đi cạnh hắn, nở nụ cười tươi để lộ hàm răng đều tăm tắp. Mười tám tuổi, cao, gầy với giọng nói lanh lảnh, làn da mịn màng và đôi má hồng hào, Firth hiện tại là người yêu của hắn. Gareth thường rất vui khi gặp mặt, nhưng lúc này hắn chẳng còn tâm trạng nào nữa.
“Em nghĩ anh sẽ tránh mặt em cả ngày đấy,” Firth nói thêm, choàng lấy tay hắn khi hai người rảo bước.
Gareth đột ngột hất tay ra, đưa mắt nhìn quanh để chắc rằng chưa có ai nhìn thấy.
“Ngươi ngu ngốc vậy sao?” Gareth nạt. “Ðừng bao giờ khoác tay ta ở nơi đông người. Ðừng bao giờ hết.”
Firth cúi đầu, mặt ửng đỏ. “Em thật có lỗi,” anh ta nói. “Em đã không suy nghĩ.”
“Ðúng vậy, ngươi quả không biết suy nghĩ. Nếu ngươi còn lặp lại như vậy nữa, ta sẽ không bao giờ gặp ngươi nữa,” Gareth mắng.
Khuôn mặt Gareth đỏ bừng hơn, vẻ rất hối lỗi. “Em xin lỗi,” anh ta lặp lại.
Gareth ngó nghiêng lại lần nữa, cảm thấy tự tin khi không có ai bắt gặp, thấy dễ chịu đôi chút
“Dân chúng có đồn đoán gì không?” Gareth hỏi, muốn chuyển chủ đề, như muốn xua tan nỗi bực dọc.
Firth cảm thấy phấn chấn và nở nụ cười trở lại.
“Dân chúng đang mong ngóng. Tất cả chờ đợi thông báo việc anh trở thành người kế vị.”
Mặt Gareth chưng hửng. Firth dò xét hắn.
“Anh đã không?” Firth hỏi, vẻ hoài nghi.
Gareth mặt đỏ bừng bước nhanh, tránh ánh mắt của Firth.
“Không.”
Firth thở mạnh.
“Ông ta đã loại ta. Ngươi có thể tưởng tượng nổi không? Ðó là nó. Em gái ta.”
Mặt Firth thuỗn ra, kinh ngạc.
“Không thể nào,” anh ta nói. “Anh là con cả. Cô ta chỉ là phụ nữ. Ðiều đó không thể xảy ra,” anh ta lặp lại.
Gareth nhìn gã nhân tình, vẻ lạnh tanh. “Ta không nói dối.”
Bóng hai người sánh đôi trong tĩnh lặng, chỉ đến khi đến khu đông đức hơn, Gareth nhìn quanh, bắt đầu nhận ra nơi mình đang đứng. Kinh thành đã hoàn toàn bị tắc nghẽn, chắc phải có đến hàng ngàn người tràn ngập khắp lối vào. Họ chen lấn cố tiến đến sân khấu đám cưới đã được chuẩn bị công phu, quanh họ đã được sắp tối thiểu hàng ngàn chiếc ghế đẹp đẽ nhất, với lớp đệm dày được bọc bằng nhung đỏ, khung ghế bằng vàng. Ðội ngũ người hầu sải bước dọc lối đi, sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người, bưng bê đồ uống.
Ở cánh bên kia của lễ đường, hoa được kết dài vô tận, ngồi đó là hai dòng họ-gia tộc MacGil và MacCloud – được xếp theo thứ bậc, có đến hàng trăm người mỗi bên, đều phục sức những bộ đồ đẹp lộng lẫy nhất. Gia tộc MacGil trong trang phục màu tím sẫm, còn phía McCloud là màu cam cháy. Trong mắt Gareth, hai gia tộc chẳng khác gì nhau: chỉ là khoác lên những bộ cánh màu mè, tỏ vẻ giàu sang, hắn cảm thấy gia tộc MacCloud khoác lên người những bộ trang phục chỉ là giả bộ để che giấu sự hung bạo, hắn cảm thấy những biểu cảm trên khuôn mặt, trong cách chúng đi lại, xô đẩy nhau, cách cười rất ư là hỗn hào của chúng, những thứ đó không thể che đậy nổi bởi những bộ trang phục hoàng gia bên ngoài. Hắn phẫn nộ khi chúng đứng chắn ngang cổng, phẫn nộ với toàn bộ cái đám cười này. Ðó lại là một quyết định xuẩn ngốc khác của cha hắn.
Nếu Gareth là vua, hắn sẽ thực hiện toan tính khác. Hắn cũng sẽ tổ chức lễ cưới như này, nhưng sau đó đợi tới khuya, khi gia tộc McCloud đã chìm trong men say, sẽ khóa chặt cửa đại sảnh, thiêu chúng thành mẻ lớn, giết tất cả một lần gọn ghẽ.
“Lũ cục súc,” Firth nói, khi hắn dò xét phía bên kia lối vào lễ cưới. “Em không thể tưởng tượng nổi tại sao cha anh lại để bọn chúng vào.”
“Chắc sẽ có cuộc chơi thú vị sau đó,” Gareth nói. “Ông ta mời kẻ thù của mình đến, sau đó sắp đặt những cuộc thi đấu trong ngày diễn ra lễ cưới. Ðó không phải là những cuộc giao tranh sao?”
“Anh nghĩ thế sao?” Firth hỏi. “Một cuộc chiến đấu? Ở đây, với những chiến binh này? Vào lễ cưới của chị anh?”
Gareth nhún vai. Anh ta chẳng lạ gì quá khứ của gia tộc Mc Cloud.
“Việc giữ thể diện trong ngày cưới chẳng nghĩa lý gì với chúng cả.”
“Nhưng chúng ta có hàng ngàn chiến binh tại đây.”
“Bọn chúng cũng vậy.”
Gareth quay lại và nhìn hàng dài binh lính – của gia tộc MacGil và McCloud xếp hàng dọc chiến lũy. Chúng sẽ không mang theo nhiều binh lính, hắn biết, trừ khi chúng đang mong đợi một cuộc giao tranh nhỏ. Dù vào dịp này, với những trang phục cầu kỳ và sự xa hoa của lễ cưới cùng với các bữa tiệc ăn uống bất tận, dù những khóm hoa có nở rộ khoe sắc vào mùa hạ, dù có mọi thứ đi chăng nữa, vẫn có một sự căng thẳng nặng nề bao trùm lấy không khí của lễ cưới – Gareth có thể thấy cách mà chúng chụm lại thì thào, những cái hích khuỷu tay đầy ẩn ý. Bọn chúng không tin tưởng nhau.
Có lẽ mình lại thành ra may mắn thì sao, Gareth nghĩ thầm, một trong số bọn chúng sẽ dùng kiếm đâm vào tim ông ta. Tiếp đến ta có thể lên làm vua sau những biến động này.
“Em thấy có vẻ chúng ta không thể ngồi gần nhau,” Firth nói, sự thất vọng lộ ra trong giọng nói, khi chúng tiến đến khu vực ghế ngồi.
Gareth ném về phía gã nhân tình một cái nhìn miệt thị. “Ngươi sao ngu ngốc đến vậy”, hắn nhổ nước bọt, giọng đầy cay nghiệt.
Hắn đang toan tính về việc có phải là sự chọn lựa khôn ngoan để giữ mối quan hệ yêu đương với thằng nhóc này không. Nếu hắn không kết thúc một cách nhanh chóng, việc quan hệ giữa hai người rất dễ bị bại lộ.
Firth nhìn xuống, vẻ ngượng ngùng.
“Ta sẽ gặp ngươi sau, tại chuồng ngựa. Bây giờ đi đi,” hắn nói kèm theo một cú hích tay. Firth biến mất vào đám đông.
Ðột nhiên, Gareth cảm thấy có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Trong khoảnh khắc trái tim hắn ngừng đập, hắn tự hỏi liệu mình đã bị phát giác chưa; nhưng sau đó hắn cảm thấy các ngón tay thon dài với những móng sắc nhọn đang bấu lấy da thịt mình,và hắn biết ngay rằng đó là vợ mình. Helena.
“Ðừng làm ô nhục ta vào ngày này,” cô ta rít lên, giọng đầy thù hận.
Hắn quay lại nhìn vợ. Cô ả trông thật xinh đẹp, tất cả mọi thứ đều tôn lên vẻ đẹp ấy, chiếc váy màu trắng, dài bằng sa tanh, tóc được ghim thành búi trên đầu, để lộ chiếc vòng cổ bằng kim cương đắt giá, gương mặt trang điểm nhẹ. Gareth nhận định một cách khách quan là cô ta rất đẹp, lỗng lẫy như trong ngày cưới vậy. Nhưng hắn không cảm thấy hấp dẫn chút nào. Ðó chỉ là một đám cưới được sắp đặt bởi cha hắn, cố gắng làm cho hắn thoát ra khỏi bản ngã ẩn dấu bên trong con người mình, kết quả là chỉ thêm một người bạn đồng hành không ngừng tỏ thái độ cáu kỉnh—và thậm chí luôn công kích, suy xét bản ngã thực sự của hắn.
“Hôm nay là lễ cưới của chị anh,” cô ta trách cứ, “Anh phải cư xử như thể chúng ta là một cặp vợ chồng—chỉ lần này thôi.”
Cô ta quàng tay qua và họ bước đến khu vực riêng, được quây xung quanh bởi những dải nhung buông thõng. Hai gã vệ binh hoàng gia để họ vào, hòa lẫn cùng với khách khứa hoàng tộc đang đứng ở bục các lối đi.
Tiếng kèn trumpet nổi lên, chậm dãi, đám đông bắt đầu trật tự. Khúc nhạc du dương phát ra từ chiếc đàn dương cầm. Những bông hoa đua sắc thắm rải dọc lối đi, đám rước hoàng gia bắt đầu đi xuống, các cặp đôi tay trong tay. Gareth bị giật mạnh bởi Helena, hắn miễn cưỡng bước xuống bậc lối đi cùng cô ta.
Gareth cảm thấy dễ bị chú ý, bối rối hơn bao giờ hết, không biết làm thế nào để tỏ ra là một người đang yêu thực sự. Hắn cảm thấy hàng trăm con mắt đang săm soi mình. Không ngừng có cảm giác đang bị người khác đánh giá, mặc dù hắn biết sự thực không hẳn như vậy. Lối đi không quá ngắn để hắn có thể kết thúc ngay được, đứng cạnh chị gái ở bàn làm lễ, hắn chỉ mong mọi thứ kết thúc thật nhanh. Hắn không ngừng suy nghĩ về việc gặp cha mình, tự hỏi tất cả mọi người sẽ như thế nào nếu biết tin này.
“Ngày hôm nay toàn tin xấu đến với ta,” hắn thì thầm với helena khi cuối cùng họ đã đến đích, mọi ánh mắt đã rời khỏi hắn.
“Anh nghĩ tôi không biết sao?” cô ta ngắt lời.
Hắn quay lại nhìn, đầy vẻ ngạc nhiên
Cô ta nhìn lại với vẻ khinh miệt. “tôi có nội gián,” cô ta nói.
Hắn ta trừng mắt như muốn làm tổn thương cô ta. Làm sao ngươi có thể lãnh đạm như vậy được?
“Nếu ta không làm vua, cô sẽ chẳng bao giờ được trở thành hoàng hậu,” hắn nói.
“Tôi chẳng bao giờ mong trở thành hoàng hậu,” cô ta trả lời.
Ðiều này làm hắn ngạc nhiên hơn nữa,
“Tôi chưa bao giờ mong ông ta truyền ngôi cho anh,” cô ta tiếp lời. “Tại sao lại như vậy ư? Anh không phải là người lãnh đạo. Anh là người tình, nhưng không phải người tình của tôi.”
Gareth cảm thấy mặt nóng bừng.
“Thì cô cũng chẳng thuộc về ta,” hắn đáp lại lời cô ta.
Ðến lượt cô ả nóng bừng mặt. Cô ta không phải người duy nhất có người tình bí mật. Gareth đã cho do thám đi dò xét và báo lại những điểm yếu của cô ta. Hắn đã để cho cô ta được thoải mái cho đến bây giờ—miễn là cô ta biết giữ mồm, và để cho hắn yên.
“Ðó không hẳn là anh cho tôi quyền chọn lựa,” cô ta trả lời. “Anh có nghĩ rằng tôi sẽ phải sống độc thân suốt quãng đời còn lại không?
“Ngươi đã biết ta như thế nào rồi,” hắn trả lời. “Biết vậy, ngươi vẫn chọn cưới ta. Ngươi đã chọn quyền lực, chứ không phải tình yêu. Ðừng giả bộ như vậy.”
“Cuộc hôn nhân chúng ta được sắp đặt,” cô ta nói. “Tôi không chọn điều gì cả.”
“Nhưng ngươi không phản đối,” hắn bật lại.
Gareth chẳng còn hơi sức để mà đôi co với cô ta bây giờ. Cô ta là vật thế thân hữu dụng, một con rối trong hình hài người vợ, hắn có thể nhịn nhục được, cô ta còn dùng được ở nhiều dịp khác—miễn là cô ta đừng làm hắn quá khó chịu.
Gareth theo dõi, lòng cảm thấy sự phỉ báng tột độ khi mọi người quay lại theo dõi cô chị hắn bước xuống lối đi bên cạnh cha mình, con người đó. Sự hằn học trong hắn—ông ta thậm chí tỏ vẻ kích động khi giả vờ buồn bã, lau những giọt nước mặt khi đi cạnh cô ta, một kịch sĩ diễn đến phút cuối cùng. Nhưng trong mắt hắn đó chỉ là vai diễn vụng về. Hắn không tưởng tượng nổi cha hắn buồn thực sự đến đến mức nào khi gả con gái mình đi, rốt cuộc, ông ta ném cô chị cả vào bầy sói của vương quốc McCloud. Gareth cảm thấy khinh miệt không kém đối với Luanda, người dường như đang tận hưởng mọi thứ. Cô ta dường như không quan tâm tới việc mình đang được gả cho những kẻ hèn kém hơn. Cái cô ta quan tâm chỉ là quyền lực. Mang trong mình dòng máu lạnh, sự toan tính. Xét ở mặt này, cô ta, trong số những người anh em khác, giống hắn nhất. Ở một góc độ nào đó hắn cũng có mối liên hệ với chị mình, mặc dù không được khăng khít cho lắm.
Gareth di di mũi giày xuống nền, vẻ thiếu kiên nhiễn, chờ đợi mọi thứ kết thúc.
Hắn đã chịu đựng suốt cả buổi lễ, Argon người chủ trì đang ban phước lành, niệm chú, thực hiện những nghi lễ. Tất cả chỉ là một vở kich, điều đó làm hắn phát ốm, sự kết hợp của hai gia đình cũng chỉ vì nguyên nhân chính trị. Tại sao họ không thừa nhận một cách thẳng thắn như vậy?
Không lâu sau, cảm ơn thượng đế, mọi thứ đã kết thúc. Ðám đông đứng dậy cổ vũ nồng nhiệt hai người hôn nhau. Tiếng tù và thổi lên. Sự trật tự hoàn hảo trong lễ cưới tan biến thay bằng sự hỗn độn mất kiểm soát, tất cả các thành viên hoàng gia trở xuống các lối đi và đến khu tiếp đón.
Ðến ngay cả Gareth, luôn hoài nghi về mọi thứ dối trá, cũng bị ấn tượng bởi khung cảnh lễ cưới; cha hắn không tiếc thời gian và công sức để làm lên nó. Trải dài trước mặt khách khứa là dãy bàn ăn được bày biện với đủ các loại thức ăn và đồ uống, tiệc chiêu đãi, các thùng rượu vang lớn, dãy bàn ăn dài bất tận bày biện thịt lợn, thịt cừu và cừu non quay.
Sau lưng họ, những sự kiện chính đã được chuẩn bị sẵn: các trò chơi, có những bảng hồng tâm để chuẩn bị cho trò chơi ném đá, ném lao, bắn cung—và, tại trung tâm của khu vực là vạch kẻ cho thi đấu ngưỡi ngựa đấu thương, mọi thứ đều sẵn sàng, đám đông quây tròn xung quanh.
Ðám đông được chia làm hai phía với các hiệp sĩ ở mỗi bên. Ðối với gia tộc MacGil, người đầu tiên bước vào, tất nhiên, là Kendrick, leo lên lưng con chiến mã và khoác lên mình bộ áo giáp, theo sau là hàng chục chiến binh Silver. Nhưng chỉ khi Erec xuất hiện, đi giật lùi khỏi những người khác trên con chiến mã màu trắng, đám đông mới đột nhiên tĩnh lặng cùng với đó là sự nể phục. Anh ta như thỏi nam châm thu hút sự chú ý; thậm chí Helena còn rướn người về phía trước, và Gareth nhận thấy sự thèm khát của cô ta dành cho Erec, giống như tất cả những người phụ nữ khác.
“Anh ta đã đến tuổi để chọn lựa, nhưng vẫn chưa kết hôn, bất kỳ phụ nữ nào trong vương quốc đều muốn kết hôn với anh ta. Tại sao anh ta không chọn bất kỳ ai?”
“Ngươi quan tâm về điều gì vậy?” Gareth hỏi, trong lòng cảm thấy ghen tỵ. Hắn cũng muốn khoác lên mình chiếc áo giáp, cưỡi ngựa, tham gia vào cuộc thi đấu vì danh dự của cha mình. Nhưng hắn không phải là một chiến binh. Ai cũng biết điều đó.
Helena phớt lờ hắn với cái xua tay khinh miệt. “Anh không phải là đàn ông,” cô ta nói, giọng nhạo báng. “Anh không hiểu những điều này đâu.”
Gareth đỏ mặt. Hắn muốn cô ta biết điều, nhưng bây giờ không phải lúc. Thay vào đó hắn phải tháp tùng cô ả tìm ghế trên khán đài cùng những người khác để theo dõi lễ hội ngày hôm nay. Ngày hôm nay trở lên tệ hại hơn bao giờ hết, Gareth cảm thấy trống rỗng. Sẽ là một ngày rất dài, một ngày của tinh thần hiệp sĩ dài bất tận, của sự phô trương vô nghĩa, xen lẫn sự giả tạo.
Trong số những gã đàn ông đó sẽ làm tổn thương và giết hại nhau, một ngày đáng bỏ đi, một ngày toàn những sự chán ghét.
Khi ngồi đó, hắn suy ngẫm, hắn thầm mong lễ hội sẽ biến thành một trận chiến thực sự, sẽ là một khung cảnh đầy máu me trước mặt hắn, mọi thứ ở nơi này sẽ bị phá hủy, tan nát thành từng mảnh.
Một ngày nào đó hắn sẽ có lối đi cho riêng mình. Một ngày nào đó hắn sẽ lên làm Vua.
Một ngày nào đó.