Chương tám
Thor cố hết sức để theo kịp với chàng cận vệ của Erec, vội vàng bắt kịp khi cậu ta len lỏi qua đám đông. Tất cả giống như một giấc mơ kể từ khi cậu bước chân đến đây, cậu không thể hình dung những gì đang xảy ra xung quanh mình. Cậu vẫn còn run rẩy, vẫn khó có thể tin rằng mình đã được nhận vào Legion, và được ghi danh như người cận vệ thứ hai của Erec.
"Tôi đã bảo rồi, cậu bé- cố theo cho kịp!" Feithgold ngắt lời.
Thor tức giận vì bị gọi là "cậu bé", đặc biệt là người cận vệ này chỉ lớn hơn cậu vài tuổi. Feithgold lao nhanh ra khỏi đám đông, như thể cậu ta đang cố gắng tách ra khỏi Thor.
"Ở đây lúc nào cũng đông như thế này à?" Thor nói với theo, cố gắng bắt kịp.
"Tất nhiên là không!" Feithgold hét trả. "Hôm nay không chỉ là ngày hạ chí, tức là ngày dài nhất trong năm, mà còn là ngày cưới mà Ðức vua đã chọn cho con gái mình và cũng là ngày duy nhất trong lịch sử chúng ta mở cửa để đón gia tộc McCloud. Chưa bao giờ ở đây đông đúc như lúc này. Ðó là sự kiện chưa từng có. Ta cũng chẳng mong thế này! Ta sợ chúng ta sẽ bị trễ mất!", Cậu cho biết, dáng điệu vẫn rất vội vàng, khi cậu len lỏi lách qua đám đông.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Thor hỏi.
"Chúng ta đang đi đến nơi để thực hiện bổn phận của một người cận vệ tốt: để giúp hiệp sĩ của chúng ta chuẩn bị"
"Chuẩn bị để làm gì?" Thor nhấn mạnh, gần như không thở nổi. Bầu không khí trở nên nóng nực hơn từng phút. Cậu lau mồ hôi trên trán mình.
"Cho cuộc cưỡi ngựa đấu thương hoàng tộc!"
Cuối cùng họ cũng đã đến cạnh một đám đông và dừng lại trước một viên vệ binh của Nhà vua, người này nhận ra Feithgold và ra hiệu cho những người khác để họ đi qua.
Họ luồn người qua sợi dây thừng và bước vào một bãi đất trống, tách xa đám đông. Thor gần như không thể tin được khi tiến đến gần; ở đó có những làn cưỡi ngựa đấu thương. Ðằng sau những sợi dây thừng là đám đông khán giả, và trong làn đấu mù mịt bụi là những con ngựa chiến—chưa bao giờ Thor nhìn thấy những con ngựa khổng lồ đến vậy, cưỡi trên lưng chúng là các hiệp sĩ trong đủ loại áo giáp khác nhau. Xen lẫn lực lượng Silver là các hiệp sĩ của cả hai Vương quốc, từ tất cả các tỉnh, một số mặc áo giáp màu đen, những người khác thì mặc giáp trắng, đội mũ sắt và đeo vũ khí với nhiều hình dạng và kích cỡ. Trông như thể cả thế giới đang tập trung quanh những làn đấu ngựa này.
Có một vài trận đấu đang diễn ra, các hiệp sĩ từ những nơi mà Thor không biết đang chiến đấu với nhau, thương và khiên chạm nhau kêu loảng xoảng, đám đông liên tiếp reo hò cổ vũ. Thor tiến lại gần hơn, cậu không thể tin nổi sức mạnh và tốc độ của những con chiến mã, âm thanh mà các loại vũ khí va vào nhau. Ðây là một môn nghệ thuật chết người.
"Trông chẳng có vẻ gì là một môn thể thao cả!" Thor nói với Feithgold khi cậu đi theo cậu ta dọc vòng ngoài của các làn đấu.
"Ðơn giản vì nó không phải là môn thể thao" Feithgold đáp lại thật lớn, át cả âm thanh của tiếng vũ khí va vào nhau. "Ðó là một hình thức đánh đổi thực sự, dưới danh nghĩa một trò chơi. Hàng ngày có rất nhiều người chết ở đây. Ðó là trận chiến. Những người đi ra mà không bị thương là những người may mắn. Số đó rất hiếm."
Thor nhìn hai hiệp sĩ đang tấn công về phía nhau với những cú đụng hết tốc lực. Có tiếng loảng xoảng khủng khiếp của kim loại chạm vào nhau, sau đó một người bay xuống ngựa và ngã đập lưng xuống đất, chỉ cách Thor vài bước chân.
Ðám đông khán giả vô cùng kinh ngạc. Người hiệp sĩ không còn động đậy. Thor nhìn thấy một mảnh cán thương bằng gỗ xuyên qua giáp và găm vào xương sườn của anh ta. Anh ta kêu lên đau đớn và máu chảy ra từ miệng. Một số cận vệ chạy đến để hộ tống anh ta, kéo anh ta ra khỏi hiện trường. Hiệp sĩ chiến thắng chầm chậm diễu hành, nâng cây thương của mình lên để khuấy động đám đông.
Thor rất ngạc nhiên. Cậu không hề hình dung nổi môn thể thao này lại mang tính chết chóc như vậy.
"Việc mà các chàng trai kia vừa làm—chính là công việc của cậu lúc này" Feithgold nói. "Bây giờ cậu là một người cận vệ của hiệp sĩ. Chính xác hơn, là người cận vệ thứ hai."
Cậu ta dừng lại và tiến đến gần, rất gần, Thor có thể cảm nhận hơi thở có mùi của cậu ta.
"Và cậu đừng quên. Tôi tuân lệnh Erec. Và cậu tuân lệnh tôi. Công việc của cậu là giúp đỡ tôi. Hiểu không?"
Thor gật đầu đáp lại, vẫn cố gắng chịu đựng tất cả. Cậu đã tưởng tượng ra mọi thứ rất khác, và vẫn không biết chính xác điều gì đang chờ đợi mình. Cậu có thể cảm thấy sự hiện diện của mình đe dọa đến Feithgold, và nghĩ mình đã gây ra thêm một kẻ thù.
“Tôi không có ý định can dự vào công việc cận vệ của cậu với Erec” Thor nói.
Feithgold nở một nụ cười chế nhạo.
“Cậu không thể can dự vào công việc của tôi, cậu bé ạ, nếu cậu muốn thử. Hãy tránh xa chuyện của tôi và làm những gì tôi bảo.”
Ðoạn, Feithgold quay người lại và vội vã cúi người qua hàng loạt đường dẫn vòng vo phía sau những sợi dây thừng. Thor cố gắng hết sức đi theo sau, chẳng bao lâu cậu thấy mình đang ở trong một mê cung các chuồng ngựa. Cậu bước xuống một hành lang hẹp, xung quanh cậu là rất nhiều những con chiến mã oai vệ, những người cận vệ đang lo lắng chăm sóc chúng. Feithgold huýt sáo và quay lại, cuối cùng cậu ta dừng lại trước một chiến mã khổng lồ, một con ngựa tuyệt đẹp. Thor phải đứng lại định thần. Cậu không tin nổi có con ngựa to lớn và đẹp mã đến nhường này, đứng một mình, phía sau hàng rào. Trông nó có vẻ đã sẵn sàng để chiến đấu.
"Ðó là Warkfin" Feithgold nói. "Con ngựa của Erec. Hoặc đúng ra là một trong số những con ngựa của anh ta—là con ngựa mà anh ta yêu thích khi cưỡi ngựa đấu thương. Nó không phải là một con vật dễ chế ngự. Nhưng Erec đã thuần phục được nó. Mở cổng ra" Feithgold ra lệnh.
Thor nhìn cậu ta, bối rối, sau đó nhìn vào cánh cổng, cố gắng nhìn nhận. Cậu bước về phía trước, kéo một cái chốt giữa các thanh gỗ, và không có gì xảy ra. Cậu kéo mạnh hơn cho đến khi nó dịch chuyển, rồi nhẹ nhàng đẩy chiếc cổng bằng gỗ mở ra.
Khi cậu mở cửa, Warkfin hí vang, ngả người ra sau, và đá vào cánh cửa gỗ, sượt qua đầu ngón tay Thor. Thor giật tay lại, thấy đau đớn.
Feithgold cười to.
"Ðó là lý do tôi bảo cậu mở cổng. Lần sau thì làm nhanh lên nhé, cậu bé. Warkfin chẳng chờ đợi ai đâu. Ðặc biệt là cậu."
Thor cảm thấy như người bốc hỏa; Feithgold làm cậu bực mình, và cậu không nghĩ cậu có thể dung thứ cho anh ta.
Cậu nhanh chóng mở mấy chiếc cổng gỗ, lần này bước tránh ra khỏi đường vung chân của chú ngựa.
"Tôi sẽ dẫn nó ra hả?" Thor hỏi với sự e dè, không thực sự muốn nắm lấy dây cương khi Warkfin cứ không ngừng di chuyển và lắc lư.
"Tất nhiên là không," Feithgold nói. "Ðó là nhiệm vụ của ta. Việc của cậu là cho nó ăn—khi ta bảo. Và dọn phân nó."
Feithgold nắm lấy dây cương của Warkfin và bắt đầu dắt nó ra khỏi chuồng ngựa. Thor nuốt nước bọt, quan sát. Ðây không phải là khởi đầu mà cậu mong đợi. Cậu biết cậu phải bắt đầu ở đâu đó, nhưng việc này thật hèn mọn. Cậu đã hình dung về chiến tranh và vinh quang và chiến trường, huấn luyện và sự cạnh tranh giữa các chàng trai chạc tuổi cậu. Cậu đã không nghĩ mình sẽ là một người đầy tớ dự bị. Cậu bắt đầu tự hỏi liệu mình đã quyết định đúng hay không.
Cuối cùng họ đã rời khỏi chuồng ngựa tối tăm, bước ra ánh sáng, trở lại làn cưỡi ngựa đấu thương. Thor nheo mắt vì sự thay đổi, và trong giây lát đã có hàng ngàn người cổ vũ cho các hiệp sĩ đối đầu khi họ lao vào nhau. Cậu chưa bao giờ nghe như tiếng va đập kim loại kiểu này, và đất dưới chân như rung chuyển bởi dáng đi đồ sộ của những chú ngựa.
Xung quanh là hàng chục hiệp sĩ và những người cận vệ, họ đang chuẩn bị. Những cận vệ đánh bóng áo giáp cho hiệp sĩ của họ, chuẩn bị vũ khí, kiểm tra yên ngựa và dây đai, đồng thời kiểm tra lại vũ khí một lần nữa khi các hiệp sĩ đã cưỡi trên con chiến mã và chờ được xướng tên.
“Elmalkin!" người loan báo gọi.
Một vị hiệp sĩ đến từ tỉnh mà Thor không biết, một anh chàng lực lưỡng trong bộ giáp đỏ, phi nước đại ra khỏi cổng. Thor quay người lại rồi nhảy ra khỏi làn đường vừa kịp lúc. Vị hiệp sĩ phi lên trong làn đấu chật hẹp, cây thương của anh ta gạt phăng tấm khiên của đối thủ, phát ra tiếng lanh lảnh. Cây thương của đối thủ cũng lao tới dũng mãnh, Elmalkin ngã bay về phía sau, rơi xuống đất. Ðám đông reo hò.
Dẫu vậy, Elmalkin ngay lập tức thu gọn người, nhảy đứng lên, xoay người rồi vươn tay về phía người cận vệ của mình, đang đứng cạnh Thor.
“Cái chùy của ta!” vị hiệp sĩ hét lên.
Chú bé cận vệ đang đứng cạnh Thor hành động ngay lập tức, lấy một cây chùy ra khỏi giá đựng vũ khí và chạy thật nhanh về phía trung tâm làn đấu. Cậu chạy về phía Elmalkin, nhưng vị hiệp sĩ kia đã lộn vòng lại và đang tấn công tới. Ngay trước khi người cận vệ kịp chạy đến vị trí trao cây chùy cho chủ nhân của mình thì đối thủ đã giáng một đòn mạnh xuống họ. Người cận vệ không kịp trao cho Elmalkin. Vị hiệp sĩ kia đánh rớt cây thương của Elmalkin xuống—cây thương gián tiếp văng vào đậu của cậu bé cận vệ. Cậu ta lảo đảo vì cây thương văng trúng, rồi ngã cắm mặt xuống đất.
Cậu ta không động đậy. Từ vị trí của mình, Thor có thể nhìn thấy máu rỉ ra từ đầu cậu bé, nhuộm đỏ đám đất xung quanh.
Thor nuốt nước bọt.
"Ðó không phải là cảnh tượng hay, đúng không?"
Thor quay lại, nhìn chằm chằm vào Feithgold đứng bên cạnh mình.
"Cứng rắn lên, cậu bé. Ðây là trận chiến. Và chúng ta phải tham gia vào đó."
Ðám đông khán giả đột ngột trở nên yên lặng khi làn đấu chính được mở ra. Thor cảm nhận được bầu không khí mong chờ khi tất cả các làn đấu khác dừng lại để đón chờ trận này. Ở một phía, Kendrick bước ra, trên con chiến mã của mình, cầm thương trong tay.
Ở phía bên kia, đối thủ của anh, một vị hiệp sĩ trong bộ áo giáp đặc chiến của gia tộc McCloud.
"MacGil đấu với McCloud," Feithgold thì thầm với Thor. "Chúng ta đã giao tranh hàng ngàn năm. Và tôi đang phân vân rằng trận đấu này liệu sẽ phân định."
Hai hiệp sĩ hạ mặt nạ xuống, một tiếng còi vang lên, sau đó là một tiếng hét, cả hai lao vào nhau.
Thor ngạc nhiên vì tốc độ của họ trước khi họ va vào nhau với một tiếng vang dậy khủng khiếp, Thor định giơ tay bịt tai. Ðám đông khán giả la ó khi cả hai đấu sĩ đều rớt xuống ngựa.
Họ cùng bật dậy rồi ném mũ sắt của mình xuống, những người cận vệ của họ chạy ra chỗ họ, đưa cho họ thanh kiếm ngắn. Hai hiệp sĩ lao vào nhau bằng toàn bộ sức lực. Thor bị mê hoặc khi xem Kendrick tung người và chém liên hồi: cảnh tượng đó thật là đẹp. Nhưng bên McCloud cũng là một chiến binh tinh nhuệ. Họ lao tới rồi lùi lại, làm cho đối thủ kiệt sức, chiến đấu một cách không khoan nhượng.
Cuối cùng thanh kiếm của họ va vào nhau, họ dùng tay khóa thanh kiếm của đối thủ lại. Những người cận vệ của họ chạy ra, cầm chùy trong tay, nhưng khi Kendrick với lấy chiếc chùy của mình, thì tên cận vệ bên McCloud chạy ra phía sau và giáng một đòn xuống Kendrick, cú đánh quật ngã anh xuống, tiếng thở gấp đầy hoảng sợ của đám đông lan tỏa trong không khí.
Hiệp sĩ của Gia tộc McCloud lấy thanh kiếm của mình, bước về phía trước, và chĩa vào cổ họng Kendrick, ghim anh ngã xuống đất. Kendrick đã không có sự lựa chọn nào.
"Tôi thua!" anh ấy hét lên.
Có tiếng la hét ăn mừng chiến thắng trong những người của gia tộc McCloud—nhưng cũng có tiếng hét giận dữ từ gia tộc MacGil.
“Hắn ta chơi tiểu xảo!" người bên phía MacGil hét lên.
"Hắn ta chơi tiểu xảo! Chơi tiểu xảo!" một điệp khúc những tiếng hét đầy giận dữ vang lên.
Ðám đông mỗi lúc một giận dữ hơn, và ngay sau đó là hàng loạt sự đụng độ, đến mức đám đông chạy loạn, và cả hai bên—nhà MacGil và nhà McCloud—bắt đầu lao vào nhau.
"Ðây không phải là điềm lành," Feithgold nói với Thor khi họ đứng bên cạnh quan sát.
Một lúc sau, đám đông tràn lên; họ lao vào đánh nhau khiến nó trở thành một cuộc hỗn chiến. Cảnh tượng thật hỗn loạn. Những người này vờn nhau đầy hoang dại, vồ lấy nhau nhằm khóa chặt người kia lại, đè người kia xuống đất. Ðám đông khán giả tăng lên và cuộc đánh lộn có nguy cơ bùng nổ thành một cuộc chiến tranh.
Một tiếng tù và vang lên. Vệ binh từ hai bên đi tới, ra tay để chia tách đám đông. Một hồi tù và khác to hơn vang lên, sự im lặng ập đến khi vua MacGil đứng dậy khỏi ngai vàng của mình.
"Hôm nay sẽ không có cuộc đụng độ nào hết!" tiếng nói vang vọng đầy nội lực của Ðức vua. "Không được phép trong ngày trọng đại này! Và không phải tại Kinh thành của ta!"
Dần dần, đám đông bình tĩnh lại.
"Nếu đây là một cuộc thi mà các ngươi mong muốn giữa hai đại gia tộc chúng ta, thì nó phải được định đoạt bởi một chiến binh, một nhà vô địch, của mỗi bên."
MacGil nhìn Vua McCloud, người đang ngồi ở phía xa, cùng với đoàn tùy tùng của mình.
"Ðược chứ?" Vua MacGil nói to.
Vua McCloud đứng nghiêm nghị.
"Ðồng ý!" ông ta lặp lại.
Hai dãy bên, đám đông reo hò.
"Vậy hãy chọn ra người chiến binh tốt nhất của các vị!" MacGil nói lớn.
"Ta đã có" Vua McCloud nói.
Bên phía McCloud xuất hiện một hiệp sĩ đáng gờm, người đàn ông to lớn nhất mà Thor từng thấy, đang yên vị trên lưng ngựa. Anh ta trông như một tảng đá vĩ đại, với một bộ râu dài kèm với vẻ cau có luôn ngự trị trên khuôn mặt.
Thor cảm nhận thấy sự chuyển động gần mình, và ngay bên cạnh cậu, Erec bước lên, cưỡi trên lưng con Warkfin bước về phía trước. Thor nuốt nước bọt. Cậu gần như không thể tin nổi những điều đang xảy ra quanh mình. Trong lòng dấy lên niềm tự hào vì Erec.
Rồi tâm trí cậu bao trùm một sự lo lắng, khi cậu nhận ra rằng đã đến lúc cậu phải thực hiện nhiệm vụ. Rốt cục, cậu là một người cận vệ và hiệp sĩ của cậu chuẩn bị chiến đấu.
"Chúng ta phải làm gì?" Thor vội vàng hỏi Feithgold.
"Cậu chỉ cần đứng lùi lại và làm như tôi bảo" cậu ta trả lời.
Erec sải bước về phía trước, tiến vào làn đấu. Hai hiệp sĩ đã ở đó, đối diện nhau, con chiến mã của họ dậm dậm chân đầy căng thẳng. Tim Thor đập mạnh hơn lúc nào hết khi cậu đứng chờ đợi và quan sát.
Một tiếng tù và cất lên, cả hai lao vào nhau.
Thor không thể tin những bước phi nước rút của con Warkfin lại mang một vẻ đẹp và sự duyên dáng đến nhường vậy—giống như cậu đang chiêm ngưỡng cảnh chú cá bạc quẫy đuôi lướt qua những cơn sóng trên mặt biển. Ðối thủ thật to lớn, nhưng Erec là chiến binh nhanh nhẹn và bản lĩnh. Anh ấy xé gió phi đến, đầu hạ thấp, giáp bạc loang loáng, bóng hơn tất cả những chiếc áo giáp khác mà cậu từng được thấy.
Khi hai đấu sĩ chạm nhau, Erec cầm chặt cây thương nhắm thẳng mục tiêu rồi lạng người sang một bên. Anh đã xoay sở để khóa chặt hiệp sĩ đối phương ngay tại chính giữa lá chắn của gã ta, đồng thời nhanh chóng tránh đòn.
Thân hình đồ sộ như một ngọn núi của gã hiệp sĩ kia đổ nhào ra phía sau, rồi rơi xuống đất. Ðổ sầm xuống như một tảng đá.
Ðám đông khán giả bên nhà MacGil reo hò khi Erec lướt người qua rồi vòng trở lại. Anh nâng tấm che mặt lên, hướng đầu cây thương chĩa vào cổ họng đối thủ.
"Chịu thua đi!" Erec hét về phía đối thủ.
Hiệp sĩ đối thủ nhổ nước bọt.
"Không bao giờ!"
Gã hiệp sĩ quờ tay vào chiếc túi nhỏ giấu trên eo, lôi ra một nắm đất, và trước khi Erec kịp phản ứng, gã ta ném vào mặt Erec.
Erec, choáng váng, quờ tay lên mắt, rớt cây thương xuống và rơi xuống ngựa.
Ðám đông nhà MacGil la ó, gầm rít lên đầy phẫn nộ và bật khóc khi Erec ngã xuống, tay vẫn giữ chặt mắt. Gã hiệp sĩ đối phương không để phí thời gian, vội vã dùng đầu gối thúc vào mạng sườn Erec.
Erec lăn lộn, gã hiệp sĩ kia với lấy một tảng đá lớn, nhặt nó lên, và toan tính dùng nó đập vào hộp sọ của Erec.
"KHÔNG!" Thor hét lên, bước về phía trước, không còn kiểm soát nổi bản thân.
Thor cảm thấy ghê tởm khi gã hiệp sĩ ấy đập tảng đá xuống. Vào những giây cuối cùng, Erec cố xoay sở lăn ra khỏi làn đấu. Tảng đá cắm sâu vào nền đất, ngay tại vị trí hộp sọ Erec khi trước.
Thor ngạc nhiên trước sự khéo léo của Erec. Anh bật dậy, đối diện với gã đấu sĩ đầy thủ đoạn.
"Ðoản kiếm!" Nhà vua kêu lên.
Feithgold đột nhiên quay lại và nhìn chằm chằm vào Thor, mắt mở to.
"Ðưa nó cho ta!" cậu ta hét lên.
Trái tim Thor đập loạn xạ. Cậu quay xung quanh, tìm kiếm giá đựng vũ khí của Erec, tập trung tìm thanh gươm. Có hàng loạt các loại vũ khí trước mặt cậu. Cậu với tay ra, nắm lấy nó và đẩy nó vào lòng bàn tay Feithgold.
"Ðồ ngốc! Ðó là một thanh kiếm tầm trung! "Feithgold hét lên.
Cổ họng Thor khô rát; cậu cảm thấy như thể toàn bộ vương quốc đang nhìn chằm chằm vào mình. Mắt cậu mờ đi vì lo lắng, càng lúc càng hoảng loạn không biết phải chọn thanh kiếm nào. Cậu không thể tập trung.
Feithgold bước về phía trước, đẩy Thor ra, và cầm lấy thanh đoản kiếm. Sau đó chạy vào làn đấu.
Thor nhìn theo cậu ta, cảm thấy vô dụng khủng khiếp. Cậu đã cố tưởng tượng nếu đó là mình đang chạy ra chỗ đó, trước tất cả những người ở đây, rồi thì đầu gối của cậu trở nên mềm nhũn.
Người hộ vệ của tên hiệp sĩ đối phương đến chỗ anh ta trước, và Erec phải nhảy ra khỏi làn đấu khi tên hiệp sĩ đó vung kiếm vào người anh, rất chuẩn xác. Cuối cùng, Feithgold cũng đã đến chỗ Erec và đặt thanh đoản kiếm vào tay anh. Cùng lúc đó, gã hiệp sĩ đối thủ lại tấn công Erec. Nhưng Erec tỏ ra rất nhanh trí. Anh đợi đến phút cuối cùng mới lách người qua tránh.
Dẫu vậy gã đối thủ theo quán tính tiếp tục lao tới, ngay vào Feithgold, đang đứng đó, cậu ta đã kém may mắn khi đứng đúng ở chỗ Erec vừa nãy. Tên hiệp sĩ, lòng đầy giận dữ vì Erec đã biến mất, hắn ta túm lấy tóc Feithgold bằng cả hai tay, rồi dùng đầu húc mạnh vào mặt cậu.
Có tiếng xương rạn nứt, máu phun ra từ mũi Feithgold và cậu ngã gục xuống đất, mềm rũ ra.
Thor đứng đó, miệng há hốc vì choáng váng. Cậu không thể tin được. Ðám đông khán giả cũng vậy, họ la ó và rít lên.
Erec quay ngoắt lại với thanh kiếm của mình, nhưng chém trượt. Hai người lại đối mặt với nhau.
Thor chợt nhận ra: cậu lúc này chính là người cận vệ của Erec. Cậu nuốt nước bọt. Cậu phải làm gì bây giờ? Cậu chưa chuẩn bị tinh thần. Nhưng cả vương quốc đang nhìn vào cậu.
Hai hiệp sĩ tấn công nhau dữ dội, liên tục chém về phía nhau. Rõ ràng tên hiệp sĩ McCloud mạnh hơn Erec rất nhiều—nhưng Erec là một chiến binh giỏi hơn, nhanh hơn và khéo léo hơn. Họ vung gươm và chém và tránh, chưa ai giành được lợi thế.
Cuối cùng, vua MacGil đứng dậy.
"Thương dài!" ông gọi lớn.
Tim Thor đập thình thịch. Cậu hiểu: đã đến lúc cậu làm nhiệm vụ.
Cậu quay lại nhìn các giá để vũ khí, lấy xuống thứ vũ khí có vẻ phù hợp nhất. Khi cậu nắm lấy chiếc cán bằng da của loại vũ khí đó, cậu cầu rằng cậu đã lấy đúng loại vũ khí.
Cậu phóng nhanh trên làn đấu, cảm thấy hàng ngàn đôi mắt đang dõi theo mình. Cậu chạy bằng tất cả sức lực, muốn lao vút đến chỗ Erec càng nhanh càng tốt, để đặt cây thương vào tay anh. Cậu vui mừng vì đã đến chỗ anh trước.
Erec cầm lấy cây thương rồi quay người, chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với đối thủ. Là một chiến binh đầy danh dự, Erec đợi cho đến khi hiệp sĩ đối phương cầm vũ khí xong xuôi mới tấn công. Thor vội vàng né ra khỏi làn đấu của hai hiệp sĩ, cậu không muốn lặp lại sai lầm của Feithgold. Ðoạn, cậu kéo cơ thể đã mềm oặt của Feithgold ra khỏi con đường đầy nguy hiểm.
Thor trở lại xem họ đấu, cậu cảm thấy có điều rất lạ. Ðối thủ của Erec cầm lấy cây thương, dựng thẳng lên, rồi hạ cây thương xuống theo một chuyển động rất kì lạ. Ðột nhiên, Thor cảm thấy cả thế giới đang dồn từng hơi thở vào cuộc chiến này. Trực giác mách bảo cậu có điều gì đó không ổn. Ðôi mắt cậu dán chặt vào mũi thương của gã McCloud, khi nhìn kỹ, cậu nhận ra đầu cây thương rất lỏng. Gã hiệp sĩ này sắp dùng mũi thương của mình như là một mũi dao phi.
Khi gã hiệp sĩ lao ngọn thương xuống, đầu ngọn thương tách ra và xé gió, nhắm thẳng vào tim Erec. Chỉ vài giây nữa thôi, Erec sẽ chết mà không kịp phản ứng. Từ hình dáng lưỡi răng cưa của nó, đầu dao găm này chắc có thể xuyên qua áo giáp.
Trong giây phút đó, Thor cảm thấy toàn bộ cơ thể bừng nóng. Cậu thấy một cảm giác đau nhói—đó là cảm giác cậu đã gặp ở trong khu rừng cấm Darkwood, khi chiến đấu với quái thú Sybold. Cả thế giới như quay chậm lại. Cậu nhìn thấy mũi thương chuyển động chầm chậm theo hình xoắn ốc. Có một nguồn năng lượng, một sức nóng, đang tăng dần trong từng thớ thịt cậu—những sức mạnh ẩn chứa mà cậu không biết đang tồn tại trong người.
Cậu bước về phía trước và với cảm giác nhanh hơn mũi thương. Trong tâm trí, cậu muốn nó dừng lại. Rồi cậu ra lệnh cho nó dừng lại. Cậu không hề muốn thấy Erec bị thương, đặc biệt là bị thương theo cách này.
"KHÔNG!" Thor rít lên.
Cậu tiến thêm bước nữa và đưa lòng bàn tay ra, hướng về mũi thương.
Nó dừng lại và treo lơ lửng trong không trung, ngay trước khi kịp chạm đến trái tim Erec.
Rồi rớt luôn xuống đất.
Cả hai hiệp sĩ đều quay lại nhìn Thor—cả hai vị vua cùng hàng ngàn khán giả. Có cảm giác như cả thế giới đang nhìn chằm chằm vào cậu, cậu nhận ra tất cả họ đều đã chứng kiến hành động vừa rồi của cậu. Họ đều biết rằng cậu khác thường, rằng cậu có một loại quyền năng nào đó, rằng cậu đã thay đổi cục diện cuộc đấu, đã cứu Erec và thay đổi số phận của vương quốc.
Thor đứng bất động tại chỗ, tự vấn về những điều vừa xảy ra.
Giờ đây chắc chắn một điều rằng cậu không giống mọi người ở đây. Cậu khác biệt.
Nhưng cậu là ai?