Chương mười hai
Gareth đứng trong khu chợ đông đúc, mặc một chiếc áo choàng mặc dù giữa trưa nắng, mồ hôi chảy ướt đẫm dưới lớp áo, hắn đang cố gắng che dấu danh tính. Hắn vẫn luôn tìm cách tránh xa khu vực này của Kinh thành, những ngõ hẻm chật chội, ngập ngụa mùi mồ hôi, của những kẻ thường dân. Xung quanh hắn là những người đang mặc cả, đang mua bán, cố dành lợi nhuận. Gareth dừng lại tại gian hàng ở một góc, giả vờ chọn lựa trái cây của người bán buôn, đầu cúi thấp. Ðứng chỉ cách đó vài mét là Firth, ở cuối con hẻm tối tăm, đang thực hiện mục đích của chúng khi xuất hiện ở đây.
Gareth đứng ở khoảng cách đủ để nghe thấy được cuộc trao đổi, quay lưng lại để không bị phát hiện. Firth đã nói với hắn về một gã đàn ông, một tên lính đánh thuê, sẽ bán cho hắn một lọ thuốc độc. Gareth muốn thứ gì đó thật công hiệu, một thứ gì đó chắc chắn sẽ thực hiện được ý đồ của hắn. Nếu chưa thực hiện được mưu đồ. Xét cho cùng, cuộc sống của hắn chỉ là một cái bóng mờ nhạt.
Hắn khó có thể yêu cầu bọn bào chế thuốc địa phương về loại độc dược đó. Bởi vậy hắn đã dùng Firth vào việc này, chính gã ta đã báo lại hắn sau khi thử tìm ở chợ đen. Sau nhiều lần được chỉ điểm, Firth đã dẫn chúng đến nhân vật nhếch nhác này, người mà lúc này gã ta đang lén lút nói chuyện cùng ở cuối con hẻm. Gareth đã đưa ra yêu cầu phải kết thúc cuộc giao dịch thật nhanh, để đảm bảo mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, để đảm bảo rằng hắn không bị tên đó lừa đưa cho một lọ thuốc giả. Thêm vào đó, hắn vẫn không hoàn toàn yên tâm về khả năng của Firth. Có một số chuyện chỉ hắn mới có thể thực hiện được.
Chúng đã chờ gã đàn ông này chừng nửa giờ, Gareth bắt buộc phải vào khu chợ ồn ào này, thầm cầu nguyện không ai phát hiện ra hắn. Ngay cả khi nếu bị phát hiện, hắn nghĩ, miễn là hắn cứ quay lưng lại con hẻm, nếu ai đó biết hắn là ai, thì hắn chỉ cần giả vờ đi bộ, và không ai có thể nghi ngờ gì.
"Chiếc lọ đâu?" Firth, chỉ đứng cách hắn vài bước chân, lên tiếng hỏi kẻ ngu xuẩn kia.
Gareth lén nhìn qua, thận trọng giữ cho khuôn mặt của mình vẫn được che giấu, và lén nhìn từ góc chiếc áo choàng của mình. Ðứng đối diện với Firth là một gã đàn ông xấu như quỷ, điệu bộ cẩu thả, thân hình mỏng tang, với đôi má trũng và đôi mắt đen khổng lồ. Gã ta trông giống như một con chuột. Gã ta nhìn chằm chằm vào Firth, không chớp mắt.
"Tiền đâu?" gã ta đáp lại.
Gareth hy vọng Firth sẽ xử lý tốt việc này; nhiều khi gã thường xử lý rất kém một tình huống.
"Tôi sẽ đưa tiền khi có lọ thuốc" Firth giữ vững lập trường.
Tốt, Gareth nghĩ, ấn tượng đấy.
Một khoảnh khắc im lặng bao trùm, đoạn:
"Ðưa tôi một nửa số tiền, tôi sẽ nói cho cậu biết cái lọ đó đang được cất giữ ở đâu."
"Nó đang ở đâu?" Firth lặp lại, cao giọng vẻ đầy ngạc nhiên. "Ông nói là tôi sẽ có nó cơ mà."
"Ðúng là tao đã nói mày sẽ có nó. Nhưng tao không nói tao sẽ mang nó đến cho mày. Mày muốn biến tao thành kẻ ngốc hả? Tai mắt ở khắp mọi nơi. Tao không biết ý định của mày là gì—nhưng tao cho rằng nó không đơn giản. Rốt cục, có lý do nào khác để mua một lọ thuốc độc không?"
Firth chết chân, Gareth biết gã đã mất cảnh giác.
Cuối cùng, Gareth nghe thấy tiếng leng keng của tiền xu, hắn lén nhìn thì thấy vàng hoàng kim đang đổ ra từ túi của Firth vào lòng bàn tay của gã đàn ông kia.
Gareth chờ đợi, thời gian tưởng chừng như kéo dài vô tận, nỗi lo lắng ngày càng tăng lên.
"Mày sẽ đi đến cánh rừng Blackwood," cuối cùng thì gã đàn ông cũng trả lời. "Ðến ngã rẽ thứ ba, rẽ vào con đường mòn dẫn lên đồi. Ở đỉnh đồi, rẽ một lần nữa, lần này là bên trái. Mày sẽ đi qua khu rừng u ám nhất mà mình từng thấy, sau đó đi đến một bãi đất trống nhỏ. Ở đó có ngôi nhà của mụ phù thủy. Bà ta sẽ chờ mày ở đó, với chiếc lọ mà mày muốn."
Gareth nhìn lén qua mũ trùm đầu, thấy Firth chuẩn bị rời đi. Ngay lúc đó, gã đàn ông đưa tay ra, đột nhiên nắm chặt lấy áo của gã.
"Tiền đâu" gã đàn ông gầm gừ. "Chưa đủ."
Gareth có thể nhìn thấy sự sợ hãi trên khuôn mặt Firth, và hối tiếc vì đã cho gã ta đảm nhận nhiệm vụ này. Cái gã bẩn thỉu này đã phát hiện ra nỗi sợ hãi ở Firth—và giờ tận dụng điều đó. Firth đã không kiềm chế được nỗi sợ hãi.
"Nhưng tôi đã cho ông chính xác những gì ông yêu cầu," Firth phản đối, giọng nói của gã nheo nhéo. Nghe có vẻ ẻo lả. Và dường như điều này càng thôi thúc gã kia.
Gã ta bật cười, vẻ độc ác.
"Nhưng giờ tao muốn nhiều hơn."
Mắt Firth trợn tròn sợ hãi, cảm thấy không an toàn. Rồi, đột nhiên, Firth quay lại và nhìn thẳng vào Gareth.
Gareth quay đi, hy vọng chưa quá muộn, hy vọng gã ta chưa phát hiện ra. Sao Firth lại ngớ ngẩn đến vậy cơ chứ? Hắn cầu cho gã kia không nhìn thấy mình.
Tim Gareth đập như muốn bật tung khỏi lồng ngực khi hắn đứng chờ. Hắn lo lắng sờ mó đám trái cây, giả vờ như đang quan tâm. Có một sự im lặng vô tận đằng sau hắn khi Gareth thấy rằng mọi thứ đã đi sai hướng.
Xin đừng để gã ta qua lối này, Gareth tự cầu nguyện. Xin làm ơn. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Tôi sẽ từ bỏ âm mưu.
Hắn cảm thấy một bàn tay thô ráp đập mạnh lên lưng. Hắn quay lại nhìn.
Ðôi mắt khổng lồ vô hồn màu đen của gã đần độn đang nhìn chằm chằm vào hắn.
"Mày đã không với tao là mày có bạn đồng hành," gã đàn ông gầm gừ. "Hay mày là gián điệp?"
Gã đàn ông đưa tay ra trước khi Gareth kịp phản ứng, và kéo mạnh chiếc mũ trùm đầu của Gareth xuống. Gã ta nhìn rất rõ khuôn mặt của Gareth, đôi mắt trợn tròn vì sốc.
"Hoàng tử” gã đàn ông loạng choạng. "Ngài đang làm gì ở đây?"
Một giây sau, đôi mắt gã đàn ông nheo lại khi nhận ra chân tướng sự việc, gã ta tự trả lời, với một cái cười mỉm đầy mãn nguyện, vẽ ra toàn bộ câu truyện ngay lập tức. Gã ta thông minh hơn Gareth tưởng.
"Tôi hiểu rồi" gã đàn ông nói. "Lọ thuốc này—ngài cần nó, phải không? Ngài muốn đầu độc người nào sao? Ai vậy? Vâng, đó là điều tôi thắc mắc..."
Khuôn mặt đỏ ửng của Gareth lộ rõ vẻ lo lắng. Gã đàn ông này quá nhanh nhạy. Quá muộn rồi. Toàn bộ bí mật của hắn bị phơi bày ra trước mặt gã này. Firth đã làm hỏng đại sự. Nếu gã này để cho Gareth đi, hắn cũng sẽ bị kết án tử hình.
"Có thể là cha người ư?" gã đàn ông hỏi, đôi mắt sáng lên. "Ðúng, chính vậy, phải không? Người hết đường rồi. Cha người. Người định giết cha mình."
Gareth thấy đã quá đủ. Không chút do dự, hắn bước về phía trước, rút ra một con dao găm nhỏ từ bên trong chiếc áo choàng của mình, và đẩy nó vào ngực của gã đó. Gã ta thở hổn hển.
Gareth không muốn người qua đường chứng kiến điều này, do vậy, hắn nắm lấy chiếc áo chùng của gã đàn ông và kéo gã lại gần mình, thật gần, đến khi khuôn mặt của họ gần như chạm vào, cho đến khi hắn cảm nhận thấy hơi thở có mùi hôi thối của gã. Hắn đưa bàn tay kia lên và bịt chặt miệng của gã đàn ông lại trước khi gã kịp thét lên. Gareth cảm thấy máu nóng của gã đàn ông nhỏ giọt vào lòng bàn tay mình, chảy qua từng kẽ tay.
Firth đến bên cạnh và thốt ra một tiếng kêu kinh hoàng.
Gareth cứ giữ gã đàn ông như thế trong đúng sáu mươi giây, cho đến khi cuối cùng, hắn cảm thấy gã ta lả hẳn xuống khỏi vòng tay của mình. Hắn để gã ta đổ xuống, người mềm oặt một đống trên mặt đất.
Gareth nhìn xung quanh, tự hỏi liệu có ai đó bắt gặp hắn; may mắn thay, không có người nào quay đầu nhìn lại giữa chốn chợ búa tấp nập này, trong con hẻm tối tăm này. Hắn cởi chiếc áo choàng của mình ra và ném nó lên đống vô hồn trên mặt đất.
"Em xin lỗi, rất xin lỗi, ngàn lần xin lỗi," Firth liên tục lặp lại, như một con nhỏ, khóc điên dại và run rẩy khi đến gần Gareth. "Anh ổn chứ? Anh không sao chứ?"
Gareth tiến lên và đánh gã ta bằng tay trái.
"Câm mồm lại và biến khỏi đây ngay" hắn rít lên.
Firth vội vàng bỏ đi.
Gareth chuẩn bị bỏ đi, nhưng rồi hắn dừng bước và quay ngược trở lại. Gã còn một điều cần phải làm: gã cúi xuống, giật lấy cái túi đựng tiền xu từ tay gã đàn ông đã chết, và nhét nó trở lại vào dây thắt lưng của mình.
Gã đó chẳng còn cần thứ này nữa.