Chương mười ba
Gareth đi nhanh vào con đường mòn dẫn vào rừng, Firth đi theo bên cạnh, mũ chùm kín đầu dù trời đang nóng. Hắn gần như không hiểu nổi tâm trạng mình lúc này, hắn muốn trốn tránh. Bây giờ, có một xác chết, một dấu vết để lại. Ai mà biết rằng gã đó đã trò chuyện với ai. Ðáng ra, Firth nên thận trọng hơn trong cuộc ngã giá với gã đó. Bây giờ, dấu vết này có thể chấm dứt việc quay trở lại của Gareth.
“Em xin lỗi,” Firth nói, cố đi nhanh để đuổi kịp hắn.
Gareth phớt lờ gã ta, tăng tốc nhanh gấp đôi, máu nóng sôi sục.
“Những gì ngươi đã làm thật ngu ngốc và yếu đuối,” Gareth nói. “Ngươi nhẽ ra không nên nhìn về phía ta.”
“Em không định làm thế. Em không biết phải làm gì khi gã ta đòi thêm tiền.”
Firth nói đúng; đó là tình huống không đơn giản chút nào. Gã đàn ông đó là một con lợn ngu ngốc và đầy tham lam, gã đã thay đổi luật chơi và xứng đáng phải chết. Gareth tỏ ta mạnh mẽ. Hắn chỉ mong không có ai chứng kiến vụ việc đó. Ðiều cuối cùng hắn cần làm là xóa dấu vết. Sẽ có cuộc lục soát trên diện rộng sau vụ ám sát cha hắn, và hắn sẽ phải xóa mọi dấu vết, dù là nhỏ nhất, còn sót lại.
Ít ra bây giờ chúng đã ở trong khu rừng Blackwood. Mặc dù bây giờ trời đang mùa hè, nhưng không gian gần như tối đen ở đây, những cây bạch đàn cao vút đã chặn lấy ánh nắng rọi vào. Nó hợp với tâm trạng hắn lúc này. Hắn ghét nơi này và tiếp tục đi bộ xuống con đường mòn ngoằn nghèo, đi theo hướng chỉ của gã đàn ông đã bị giết chết. Hắn hi vọng gã đó nói thật và không làm chúng bị lạc lối. Toàn bộ mọi thứ có thể là sự dối trá. Hoặc giả có thể dẫn họ đến một cái bẫy, để đồng bọn của gã đàn ông đó mai phục rồi cướp thêm tiền.
Gareth tự khiển trách mình. Hắn đã đặt quá nhiều tin tưởng vào Firth. Ðáng nhẽ ra hắn nên tự mình làm mọi việc. Giống như cách mà hắn đã luôn làm.
“Tốt hơn hết ngươi nên hi vọng rằng lối đi này sẽ đưa chúng ta đến chỗ mụ phù thủy,” Gareth giọng châm biếm, “và mong rằng bà ta có thuốc độc.”
Hai bọn chúng tiếp tục đi hết lối mòn này đến lối mòn khác rồi đến một ngã ba, đúng như gã kia nói. Nó có vẻ là điềm may. Và Gareth thấy nhẹ nhõm đi đôi chút, họ tiếp tục rẽ về phía tay phải, leo lên một ngọn đồi, và lại gặp một ngã ba. Ðúng với chỉ dẫn của gã ta, và trước mặt bọn chúng, quả thực, là một lối đi bằng gỗ tối tăm nhất mà Gareth từng thấy. Cây cối rậm rạp, hình thù sứt sẹo, nham nhở. Gareth tiến vào khu rừng và ngay lập tức thấy lạnh sống lưng, hắn có thể cảm thấy không khí ma quái giăng đầy nơi này. Hắn không dám tim bây giờ vẫn đang là ban ngày.
Chỉ đến lúc này hắn mới cảm thấy hãi hùng, nghĩ đến việc quay lại, trước mặt hắn, lối mòn kết thúc ở một bãi đất nhỏ. Nó được thắp sáng lên bởi một luồng ánh sáng đơn lẻ xuyên qua những ngọn cây. Ở chính giữa bãi đất nơi ánh sáng chiếu rõ nhất là một túp lều bằng đá nhỏ. Túp lều của mụ phù thủy.
Tim Gareth đập mạnh hơn. Hắn đi vào bãi đất rồi ngó quanh để chắc chắn không ai theo dõi mình, để chắc chắn rằng đây không phải là một cái bẫy.
“Anh thấy chưa, gã ta đã nói đúng sự thực,” Firth nói, giọng phấn khích.
“Chẳng có nghĩa lý gì,” Gareth quở trách. “Ngươi đứng ở bên ngoài canh chừng. Gõ cửa nếu có ai đến. Và cấm mở miệng.”
Gareth không bận tâm đến việc gõ cánh cửa gỗ hình vòm nhỏ trước mặt. Thay vào đó, hắn nắm lấy tay cầm bằng sắt, đẩy cánh cửa mở ra, cúi đầu bước vào, sau đó đóng ngay lại.
Phía trong thật tối tăm, nó chỉ được chiếu sáng bởi những ngọn nến cháy rải rác bên trong căn phòng. Một căn nhà tranh chỉ với một phòng duy nhất, không có cửa sổ, được bao phủ bởi luồng khí nặng nề. Hắn đứng đó cảm giác bị đè bẹp bởi sự tĩnh lặng dày đặc, đề phòng mọi thứ. Hắn có thể cảm thấy những thứ hắc ám trong căn phòng này. Nó làm hắn nổi da gà.
Từ trong bóng tối hắn phát hiện thấy có sự chuyển động, tiếp sau là một giọng nói.
Một dáng người tập tễnh đang tiến về phía hắn, đó là sự xuất hiện của một bà già, da nhăn nheo, với một cái lưng gù. Bà ta cầm một cây nến, ánh sáng của cây nến phản chiếu nên khuôn mặt bà ta, làm hiện rõ những nếp nhăn và đầy những mụn. Bà ta có vẻ nhiều tuổi, già hơn cả những cái cây đầy mấu lồi lõm phủ kín căn nhà tranh của mình.
“Ngươi đội cái mũ chụp kín đầu, ngay cả khi trong bóng tối,” bà ta nói, với nụ cười nham hiểm, giọng nói của bà ta giống như tiếng cành cây bị gãy. “Nhiệm vụ của ngươi không quanh minh chính đại.”
“Tôi đến đây để lấy lọ thuốc độc,” Gareth nói nhanh, giọng ra vẻ can đảm và tự tin, nhưng có sự run rẩy ở trong đó. “ Sheldrake Root. Người ta nói với tôi là bà đang giữ nó.”
Có một khoảng lâu im lặng, sau đó là tiếng nói lảm nhảm đầy ghê rợn. Nó làm vang vọng cả căn phòng nhỏ.
“Ta có hay không đi chăng nữa cũng không phải là câu hỏi: câu hỏi là: tại sao ngươi muốn có nó?”
Tim Gareth đập thình thịch khi đang cố tìm ra một câu trả lời hợp lý.
“Sao bà cần biết điều đó?” cuối cùng hắn cũng lên tiếng hỏi.
“Nó làm ta thích thú khi biết người nhà ngươi sẽ đầu độc ai,” bà ta nói.
“Ðó không phải việc của bà. Tôi mang tiền đến để trả đây.”
Gareth đưa tay vào thắt lưng, lấy ra một túi vàng, lấy thêm cả cái túi hắn đã đưa cho gã đàn ông bẩn thỉu đã bị giết chết, và đập cả hai túi xuống chiếc bàn gỗ nhỏ. Âm thanh của kim loại vang lên trong căn phòng.
Hắn cầu nguyện điều này sẽ làm bà ta hài lòng, rằng bà ta sẽ đưa cho mình thứ mong muốn và hắn có thể chuồn nhanh khỏi đây.
Mụ phù thủy vươn một ngón tay ra cùng với cái móng cong, dài, nhấc túi lên và kiểm tra. Gareth nín thở, hi vọng bà ta sẽ không hỏi thêm.
“Chỗ này có lẽ đủ để đổi lấy sự im lặng của ta,” bà ta nói.
Bà ta quay đi và tập tễnh bước vào bóng tối. Có tiếng huýt gió cạnh chỗ cây nến, Gareth có thể nhìn thấy bà ta đang trộn thứ chất lỏng vào trong một cái lọ thủy tinh nhỏ. Nó sủi bọt lên, và bà ta đậy nút lại. Thời gian dường như trôi đi thật chậm trong khi Gareth chờ đợi, hắn cảm thấy mất dần kiên nhẫn. Hàng triệu điều lo sợ đang chiếm lấy tâm trí hắn: sẽ như thế nào nếu hắn bị phát hiện, ngay tại đây, ngay lúc này? Ðiều gì xảy ra nếu bà ta không đưa cho hắn đúng chai thuốc độc? Ðiều gì xảy ra khi bà ta nói với một ai đó về hắn? Bà ta có nhận ra hắn không? Hắn không tài nào biết được.
Gareth đưa ra những giả thiết về toàn bộ mọi thứ. Hắn chưa từng nghĩ việc ám sát một ai lại khó khăn đến vậy.
Sau sự im lặng bất tận, mụ phù thủy quay lại. Bà ta đưa cho hắn lọ thuốc độc, rất nhỏ, gần như lọt thỏm trong lòng bàn tay hắn, và quay đi.
“Lọ thuốc này nhỏ vậy sao?” hắn hỏi. “nó có công hiệu không đấy?”
Bà ta mỉm cười.
“Ngươi sẽ ngạc nhiên khi biết nó chỉ cần dùng ít như thế nào để hạ độc một người.”
Gareth quay đi bước ra phía cửa, đột nhiên hắn cảm thấy một ngón tay lạnh ngắt chạm vào vai mình. Hắn cảm thấy bàng hoàng không biết tại sao bà ta có thể di chuyển nhanh đến vậy, điều đó làm hắn thấy hoảng sợ. Hắn đứng đó, người cứng đờ, sợ hãi quay lại và nhìn bà ta.
Bà đi quanh hắn, ghé vào gần hơn—một thứ mùi ghê tởm tỏa ra từ người bà ta—sau đó đột nhiên, đưa hai tay lên giữ chặt hai bên má hắn, rồi hôn hắn, ép chặt cặp môi nhăn nheo của bà ta lên môi hắn.
Gareth thấy thật ghê tởm. Ðó là những gì ghê tởm nhất đã từng xảy đến với hắn, cặp môi bà ta giống như của môi con thằn lằn vậy, lưỡi của bà ta, thứ đang ép chặt lên lưỡi hắn, giống như lưỡi của loài bò sát. Hắn cố đẩy bà ta ra xa, nhưng bà ta giữ mặt hắn thật chặt, kéo hắn mạnh hơn.
Cuối cùng, hắn tìm cách giật mạnh ra được. Hắn lấy mu bàn tay lau sạch miệng, trong khi bà ta ngả người ra sau và cười khúc khích.
“Lần đầu tiên giết người bao giờ cũng là khó khăn nhất,” bà ta nói. “Ngươi sẽ thấy dễ dàng hơn nhiều ở những lần sau.”
*
Gareth bật tung ra ngoài căn nhà, quay lại bãi đất trống, nhận thấy Firth vẫn đang đứng ở đó đợi hắn.
“Có chuyện gì vậy? Ðiều gì đã xảy ra?” Firth hỏi, giọng lo âu. “Anh trông như thể vừa bị đâm. Bà ta đã làm anh bị thương?”
Gareth dừng lại, thở khó nhọc, chùi đi chùi lại miệng. Hắn không biết đáp lại ra sao.
“Hãy rời xa nơi này,” hắn nói. “Ngay bây giờ!”
Khi chúng bắt đầu đi ra khỏi khu đất trống đến khu rừng, mặt trời đột nhiên bị che khuất bởi những đám mây đang chạy đua trên bầu trời, làm cho ngày tươi đẹp trở lên lạnh lẽo và tối tăm. Gareth chưa bao giờ thấy những đám mây đen, dày đặc đến nhanh như vậy. Hắn biết những gì sẽ đến, nó không bình thường chút nào. Hắn lo lắng khi nhận thấy năng lực của mụ phù thủy cao siêu đến mức nào, khi những cơn gió lạnh lẽo của mùa hè lướt qua và luồn vào sâu trong cổ. Hắn không thể dừng suy nghĩ việc bà ta bằng một cách nào đó đã sở hữu hắn với cái hôn đó, đã gieo giắc những lời nguyền vào hắn.
“Ðiều gì đã xảy ra ở đó vậy?” Firth gặng hỏi.
“Ta không muốn nói về nó,” Gareth nói. “Ta không muốn nghĩ về ngày hôm nay—không bao giờ.”
Cả hai hối hả quay lại lối mòn, đi xuống đồi, và chẳng mấy chốc đi vào con đường mòn chính của khu rừng để đi về hướng Kinh thành của Nhà vua. Chỉ đến lúc này Gareth mới bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, sắp sửa vứt bỏ những ký ức không đáng nhớ vừa xảy ra, đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng động phát ra từ những đôi giầy ống. Hắn quay sang và nhìn thấy một nhóm người đang tiến về phía chúng. Hắn không tin vào mắt mình.
Thằng em hắn. Godfrey. Thằng say xỉn. Ðang tiến về phía chúng, say sưa cười nói, xung quanh là thằng đê tiện, Harry và hai gã khác chuyên gây chuyện rắc rối, mọi lúc mọi nơi đều thấy chúng vây quanh thằng Godfrey. Bọn chúng đang chạy về phía hắn. Trong khu rừng, ở giữa hư không. Gareth cảm thấy như thể toàn bộ âm mưu của mình đã bị ám phải lời nguyền.
Gareth quay đi, Kéo mũ chùm qua mặt, và tăng tốc nhanh gấp hai lần, thầm cầu nguyện mình sẽ không bị phát hiện.
“Anh Gareth?” Một tiếng gọi to.
Gareth chẳng còn cách nào khác, đứng chết trân ở đó, kéo mũ xuống, và quay lại nhìn em mình đang tung tăng đi về phía hắn.
“Anh đang làm gì ở đây vậy?” Godfrey hỏi.
Gareth định mở miệng, nhưng ngậm ngay lại, vấp váp, không biết phải nói gì.
“Chúng tôi đang thực hiện chuyến đi bộ đường dài,” Firth tự động lên tiếng, gỡ rối cho hắn.
“Một chuyến đi bộ đường dài, phải ngươi không vậy?” một trong những gã bạn của Godrey chế giễu Firth, bắt chước giọng nữ the thé. Những gã bên cạnh cũng cười hùa theo. Gareth biết thằng em mình và những gã bạn chúng chỉ trêu trọc thằng Firth về sự lệch lạc về giới tính. Nhưng lúc này hắn gần như không quan tâm đến điều đó. Hắn phải thay đổi chủ đề câu chuyện. Hắn không muốn chúng nghi ngờ về việc mình đang làm ở đây.
“Ngươi đang làm gì ở ngoài đây vậy? Gareth hỏi, đảo ngược tình thế.
“Một quán rượu mới mở, gần Southwood,” Godfrey trả lời. “Bọn em chỉ là muốn đi thưởng thức. Quán rượu tuyệt nhất trong vương quốc. Chúng ta cùng đi chứ?” gã ta hỏi, tay cầm một cái thùng lớn.
Gareth nhanh chóng lắc đầu. Hắn phải đánh lạc hướng cậu ta, và cách tốt nhất là thay đổi chủ đề, là quở trách cậu ta.
“Cha sẽ rất giận dữ nếu ông ấy bắt gặp ngươi uống rượu suốt ngày,” Gareth nói. “Ta đề nghị ngươi đặt cái thùng đó xuống và quay về Kinh thành.”
Nó cũng có tác dụng. Godfrey trừng mắt, và rõ ràng chẳng nghĩ gì về Gareth nữa, mà đang nghĩ về chính bản thân mình và cha.
“Từ khi nào anh quan tâm đến mối bận tâm của Cha vậy?” cậu ta vặn lại.
Gareth cảm thấy đã đủ. Hắn không có thời gian để lãng phí với một thằng say rượu. Hắn đã thành công trong việc mình muốn, đánh lạc hướng thằng em mình, hi vọng, thằng đó sẽ không nghĩ quá sâu xa về lý do gặp mặt mình ở đây.
Gareth quay đi và vội vã xuống con đường mòn, nghe tiếng cười chế nhạo của chúng phía sau lưng khi hắn bước đi. Hắn chẳng quan tâm làm gì nữa. Sẽ sớm thôi, khi hắn là người có quyền cười sau cùng.