Chương mười bốn
Thor ngồi ở chiếc bàn gỗ, làm việc bên những cây cung và mũi tên gãy nát được vứt ra. Reece ngồi cạnh cậu, cùng một số thành viên khác của đội quân Legion. Tất cả họ đều gập người bên vũ khí của mình, miệt mài gọt dũa cung tên và căng dây cung.
"Một chiến binh phải biết căng dây cung" Kolk nói to khi anh ta đi đi lại lại giữa các hàng các chàng trai, cúi xuống, kiểm tra công việc của từng người. "Ðộ căng phải hợp lý. Trùng quá thì mũi tên sẽ không đến được mục tiêu. Nhưng căng quá thì tay kéo không thể chuẩn được. Khi vũ khí bị gãy trong chiến trận hay vũ khí bị gãy khi hành quân thì các ngươi phải biết cách sửa chúng. Một người chiến binh vĩ đại nhất thì đồng thời cũng là một thợ rèn, một thợ mộc, một thợ đóng giày, một người có thể sửa chữa mọi hỏng hóc. Và nếu chưa tự sửa được vũ khí của chính mình thì các ngươi chưa thể hiểu được nó."
Kolk dừng lại ngay sau lưng Thor rồi nghiêng người qua vai cậu. Anh ta kéo chiếc cung gỗ ra khỏi tay Thor, dây cung cứa vào khiến lòng bàn tay Thor bị thương.
"Dây cung không đủ căng" anh ta lên giọng khiển trách. "Nó bị méo. Khi ra trận mà sử dụng một loại vũ khí như thế thì ngươi chết chắc. Và thứ đồng hành cũng sẽ xếp xó bên cạnh ngươi."
Kolk đập cây cung lại xuống mặt bàn và tiếp tục di chuyển; vài đứa khác cười khúc khích. Thor đỏ mặt khi cầm lại cây cung, cố gắng kéo căng dây cung hết cỡ, rồi quấn đầu dây quanh cái khấc của chiếc cung. Cậu đã làm việc này hàng giờ liền, một ngày mệt mỏi với các công việc lao động chân tay.
Hầu hết những người khác đang được huấn luyện, đấu đối kháng và đấu kiếm. Cậu nhìn ra ngoài, từ một khoảng cách khá xa cậu có thể nhìn thấy những người anh của mình, ba người bọn họ, cười vui vẻ khi họ đấu kiếm gỗ như thường lệ. Thor cảm thấy họ đang giành được thế thượng phong trong khi cậu đang nấp sau cái bóng của họ. Ðiều đó thật không công bằng. Càng ngày cậu càng cảm thấy cậu không muốn ở đây chút nào, cứ như thể là cậu không phải là một thành viên đích thực của đội quân Legion vậy.
"Ðừng lo, rồi cậu sẽ biết cách thôi mà", O'Connor lên tiếng bên cạnh.
Bàn tay Thor phồng lên sau nhiều lần cố gắng; cậu kéo dây cung một lần cuối bằng tất cả sức lực của mình, rồi cuối cùng, trước sự ngạc nhiên của cậu nó cũng khớp. Dây cung nằm gọn trong cái khấc, Thor đã dùng hết sức để kéo, đến mức cậu toát cả mồ hôi. Cậu cảm thấy vô cùng hài lòng với cây cung hiện tại của mình bởi vì nó đã sẵn sàng để chiến đấu.
Bóng tối đã đổ dài khi Thor quệt tay lau trán tự hỏi chuyện này còn kéo dài bao lâu. Cậu trầm ngâm là một người chiến binh thì như thế nào. Cậu đã tưởng tượng nó hoàn toàn khác. Cậu chỉ tưởng tượng rằng chiến binh thì suốt ngày huấn luyện. Nhưng cậu cho rằng đây cũng là một hình thức huấn luyện.
"Tớ cũng không nghĩ tớ gia nhập vì những điều như thế này", O'Connor nói, như thể đọc được ý nghĩ của cậu.
Thor quay lại, và tự trấn an khi thấy bạn mình đang cười rất tươi.
"Tớ đến từ thị trấn phía Bắc," cậu ta tiếp tục. "Cả đời mình tớ cũng luôn mơ ước được gia nhập Legion. Tớ tưởng tượng ra cảnh chiến đấu và đối kháng liên tục, chứ không phải mấy cái việc tầm thường kiểu này. Nhưng mọi thứ sẽ sáng sủa hơn. Ðơn giản chỉ vì chúng ta là lính mới thôi. Ðây như kiểu là một hình thức để làm quen. Dường như có một hệ thống phân cấp ở đây. Chúng ta là những người trẻ nhất. Tớ không thấy những người mười chín tuổi phải làm việc này. Ðiều này không thể kéo dài mãi. Bên cạnh đó, nó cũng là một kỹ năng hữu ích."
Một hồi tù và vang lên. Thor nhìn qua và thấy nhóm còn lại của đội quân Legion đang đứng bên cạnh một bức tường đá khổng lồ ở giữa sân. Dây thừng quấn quanh bức tường, mỗi cái cách nhau mười thước. Bức tường có lẽ phải cao đến ba mươi thước, và chất đống dưới chân bức tường là những đống cỏ khô.
"Chúng mày còn chờ gì nữa?" Kolk hét lên. "CHẠY!"
Lực lượng Silver xuất hiện ở chỗ họ, đang la hét, và trước khi Thor kịp hiểu ra điều gì, cậu và những người khác đã nhảy khỏi băng ghế và chạy băng qua sân về phía bức tường.
Chẳng mấy chốc họ đều đã tụ tập ở đó, đứng trước những sợi dây thừng. Có tiếng ồn ào phấn khích lan tỏa khi tất cả các thành viên Legion đứng cùng nhau. Thor ngây ngất khi cuối cùng cũng được tụ họp với những người khác, và cậu thấy mình bị hút vào Reece, đang đứng với một người đồng đội của cậu ta. O'Connor cũng kịp tới để tham gia.
"Các người sẽ thấy trong một cuộc chiến hầu hết các thị trấn đều được kiên cố," Kolk mở giọng, nhìn lướt qua gương mặt của các chàng trai. "Chọc thủng công sự là nhiệm vụ của một người lính. Trong một cuộc bao vây điển hình, dây thừng, móc sắt sẽ được sử dụng, giống như những cái mà bọn ta đã ném qua bức tường này, và leo lên một bức tường là một trong những nhiệm vụ nguy hiểm nhất mà các người phải đối mặt trong chiến trận. Trong vài trường hợp, các người sẽ phải cọ xát nhiều hơn, dễ bị thương hơn. Kẻ thù sẽ đổ chì nóng chảy vào các người. chúng sẽ bắn tên, thả đá xuống. Các người sẽ không leo lên cho đến thời điểm thích hợp. Và các người phải leo lên vì chính mạng sống của các người—nếu không kết cục là phải nhận lấy cái chết."
Kolk hít một hơi thật sâu, sau đó hét lên: "BẮT ÐẦU!"
Xung quanh cậu, các chàng trai đã bắt đầu hành động, mỗi người lao đến một sợi dây thừng. Thor chạy thật nhanh để tìm một cái còn trống và sắp để mất nó khi một thằng nhóc lớn hơn với tới trước, đẩy cậu ra khỏi chỗ đó. Thor tranh giành và nắm lấy một chiếc khác gần nhất mà cậu trông thấy, một chiếc dây thừng dày, thắt nút dây bện. Tim Thor đập dồn dập khi bắt đầu tranh giành lối để leo lên tường.
Ngày hôm nay có sương mù, nó khiến chân Thor trượt chân trên đá. Tuy nhiên, cậu đã tận dụng tốt thời gian và không thể không nhận thấy cậu nhanh hơn so với nhiều người khác, gần như dẫn đầu khi cậu giành được dây và leo lên. Lần đầu tiên trong ngày, Thor bắt đầu cảm thấy ổn, bắt đầu có cảm giác tự hào.
Ðột nhiên, một cái gì đó rất cứng đập mạnh vào vai cậu. Cậu nhìn lên thì thấy các thành viên lực lượng Silver ở phía trên bức tường, đang ném những tảng đá nhỏ, gậy gộc hay các loại mảnh vỡ xuống phía dưới. Cậu bé ở dây thừng bên cạnh Thor leo lên, đưa một tay lên ôm mặt và bị trượt tay và ngã về phía sau, rơi xuống mặt đất. Cậu ta đã rơi ở một khoảng cách chừng hai mươi thước, ngã xuống đống cỏ khô bên dưới.
Thor cũng đã mất độ bám của mình, nhưng cậu cố bám chặt. Một loạt gậy trút xuống, đánh trúng lưng Thor, nhưng cậu vẫn tiếp tục leo lên. Cậu đã tận dụng thời gian rất tốt và đã bắt đầu nghĩ rằng mình có thể là người đầu tiên leo lên, thì đột nhiên, cậu cảm thấy một cú đá rất mạnh vào mạng sườn. Cậu không thể hiểu nó đến từ đâu, cho đến khi cậu nhìn sang và thấy một thằng bên cạnh cậu, đang đánh đu sang ngang. Trước khi Thor kịp phản ứng thì nó đã đá bồi thêm phát nữa.
Lần này thì Thor trượt tay và bị ngã ra phía sau, rơi trong không trung. Cậu ngã ngửa ra đất, cảm thấy choáng váng nhưng không hề bị thương.
Thor trườn trên mặt đất bằng tay và đầu gối, lấy lại hơi thở, và hướng mắt lên. Xung quanh cậu, các anh chàng khác cũng rụng như sung khỏi những sợi dây thừng, rớt xuống trên đống cỏ khô, do bị đá hoặc bị đạp rơi bởi những người khác—hoặc nếu không thì bị thả rơi bởi các thành viên của Silver đứng ở trên đỉnh. Những người mà không bị cắt dây, thì cũng bị đổ xuống. Chưa có thành viên nào lên tới đỉnh.
"Ðứng dậy!" Kolk hét. Thor đứng lên, những người khác cũng làm theo.
"RÚT KIẾM RA!"
Các chàng trai đồng loạt chạy đến một cái giá rất lớn đựng các thanh kiếm gỗ. Thor chạy ra cùng chúng và nắm lấy một thanh kiếm, thấy bất ngờ vì sức nặng của nó. Nó nặng gấp đôi so với những vũ khí cậu từng cầm. Cậu gần như không thể cẩm nổi.
“Kiếm nặng, bắt đầu!” một tiếng quát vang lên.
Thor nhìn lên và thấy tên to xác vô dụng, Elden, người đầu tiên tấn công cậu khi cậu đến gặp đội quân Legion. Thor nhớ rất rõ thằng này, bởi vì mặt cậu hiện vẫn còn đau nhức do các vết bầm tím mà Elden đã để lại. Nó sà xuống người cậu, giơ cao thanh kiếm, ánh mắt đầy tức giận.
Vào những giây cuối, Thor nâng thanh kiếm của mình lên để đỡ đòn của Elden, nhưng do thanh kiếm quá nặng nên cậu không thể giữ nó lại. Elden, với thân hình lớn hơn và mạnh hơn, tiến đến và đá mạnh vào mạng sườn Thor.
Thor khụy xuống trong đau đớn. Elden quay ngoắt lại định chém vào mặt cậu, nhưng Thor đã kịp xoay sở đứng lên và chặn lại cú chém không chút chần chừ. Tuy nhiên, Elden quá nhanh và quá mạnh; nó quay ngoắt lại và chém vào chân Thor, quật cậu ngã gập người về phía nó.
Một đám nhỏ tụ tập xung quanh họ, cổ vũ và la hét, cuộc chiến của họ đã trở thành trung tâm của sự chú ý. Dường như tất cả bọn chúng đều cổ vũ cho Elden.
Elden xông tới một lần nữa với thanh kiếm trên tay, chém mạnh. Thor lăn người tránh, cú đánh gần như sượt lưng cậu. Tận dụng chút lợi thế đó, Thor quay ngoắt người lại và đánh mạnh vào khớp gối phía sau của thằng nhóc kia. Ðó là một yếu huyệt, nên cú đánh vừa đủ để hạ gục nó, sau đó nó ngã vật ra sau lưng cậu.
Thor nắm lấy cơ hội để đứng dậy. Elden cũng đứng dậy, đỏ mặt tía tai tức giận hơn bao giờ hết, lúc này hai người đang đối mặt với nhau.
Thor hiểu cậu không thể chỉ đứng đó; nên cậu xông tới và vung kiếm. Nhưng thanh kiếm huấn luyện này được làm bằng một loại gỗ kỳ lạ và vô cùng nặng; nên các bước di chuyển của cậu đã đánh động đối thủ. Elden chặn nó một cách dễ dàng, sau đó đâm mạnh vào lưng Thor nơi mạng sườn.
Thanh kiếm đâm trúng chỗ mềm, Thor ngã xấp xuống, làm rơi thanh kiếm của mình, một cơn gió đã cuốn thanh kiếm tuột khỏi tay cậu.
Những đứa khác hét lên vui sướng. Thor quỳ ở đó, không có vũ khí, cảm thấy đầu của thanh kiếm của Elden đang kề vào cổ họng của mình.
"Ðầu hàng đi!" Elden ra lệnh.
Thor trừng mắt lên nhìn nó, thấy vị mặn của máu trên môi mình.
"Không bao giờ," cậu nói, giọng thách thức.
Elden nhăn mặt, giơ thanh kiếm lên, và chuẩn bị chém xuống. Thor không thể làm được gì nữa. Cậu ở đó đề chờ cú đánh.
Khi thanh gươm hạ xuống, Thor nhắm mắt lại và tập trung. Cậu cảm thấy thế giới đang quay chậm lại, cảm thấy mình được dịch chuyển tới vương quốc khác. Ðột nhiên cậu có thể cảm thấy sự dao động của thanh kiếm trong không khí, chuyển động của nó, và cậu muốn vũ trụ ngăn nó lại.
Cậu cảm thấy cơ thể mình đang nóng lên, ngứa ran, và khi cậu tập trung, cậu cảm thấy có cái gì đó xảy ra. Và cậu thấy mình có thể kiểm soát nó.
Ðột nhiên thanh kiếm bị đóng băng trong không trung. Thor đã sử dụng quyền năng của mình để ngăn nó lại.
Elden cầm thanh kiếm, cảm thấy bối rối, rồi sau đó Thor sử dụng sức mạnh tâm trí của mình để nắm và siết chặt cổ tay Elden. Trong tâm tưởng, cậu siết càng ngày càng chặt hơn, trong khoảnh khắc, Elden kêu lên và làm rơi thanh kiếm.
Ðám người xung quanh đứng yên lặng, chết chân, nhìn Thor, mắt mở to ngạc nhiên và sợ hãi.
"Hắn là một con quỷ!" một đứa hét lên.
"Là một thầy phù thủy!" đứa khác hét lên.
Thor bị choáng ngợp. Cậu không hiểu nổi những hành động cậu vừa thực hiện. Nhưng cậu biết rõ điều đó là không bình thường. Cậu vừa tự hào lại vừa thấy xấu hổ, vừa thấy kích thích lại vừa sợ hãi.
Kolk bước về phía trước, chen vào vòng tròn, đứng giữa Thor và Elden.
"Ðây không phải là nơi dành cho phép thuật, thằng nhóc, bất kể mày là ai", anh ta hăm dọa Thor. "Ðây là nơi để chiến đấu. Mày đã bất chấp các quy định chiến đấu của chúng ta. Mày phải suy nghĩ lại về những việc mày vừa làm. Tao sẽ gửi mày đến một nơi nguy hiểm thật sự, và chúng ta sẽ xem phép thuật liệu có bảo vệ được mày. Hãy báo cáo cho đội tuần tra ở Canyon."
Có tiếng thở hổn hển trong đội ngũ Legion, và tất cả đều nín lặng. Thor không hiểu điều đó nghĩa là gì, nhưng cậu biết rằng dù là gì đi chăng nữa thì đấy cũng không phải là điều tốt lành dành cho cậu.
"Anh không thể gửi cậu ấy đến Canyon được!" Reece phản đối. "Cậu ấy là người mới. Cậu ấy sẽ bị thương."
"Ta sẽ làm bất cứ điều gì ta muốn, chàng trai ạ" Kolk nhăn mặt nhìn Reece. "Cha cậu chẳng có ở đây để che chở cho cậu, hoặc cho cậu ta đâu. Ta điều hành đội ngũ Legion này. Nên cậu hãy xem chừng lời nói của mình—cậu là người của hoàng tộc cũng không có nghĩa là cậu có quyền nói những câu quá giới hạn."
"Tốt thôi," Reece trả lời. "Vậy thì tôi sẽ đi cùng cậu ấy!"
"Tôi cũng vậy!" O'Connor bẽn lẽn bước về phía trước.
Kolk nhìn kĩ bọn họ, chầm chậm lắc đầu.
"Lũ ngốc. Là các ngươi chọn đấy nhé. Hãy đi cùng nó đi, nếu các ngươi đã thích như vậy."
Kolk quay lại nhìn Elden. "Ðừng nghĩ ngươi thoát dễ dàng như vậy" anh ta nói với hắn. "Ngươi khơi mào chuyện này. Ngươi cũng phải trả giá. Ngươi sẽ cùng bọn chúng đi tuần đêm nay."
"Nhưng thưa chỉ huy, anh không thể đưa tôi đến Canyon!" Elden phản đối, đôi mắt mở to vì sợ hãi. Ðây là lần đầu tiên Thor thấy hắn ta sợ hãi.
Kolk bước lên một bước, lại gần Elden, chắp tay lên hông. "Sao tao lại không thể?", Anh ta nói. "Tao không những có thể đưa mày tới đó, mà còn có thể đưa mày ra khỏi đội quân Legion, và gửi mày đến nơi xa xôi nhất vương quốc nếu mày tiếp tục cãi lời tao."
Elden nhìn đi chỗ khác, bối rối đến mức không thể trả lời.
"Còn ai muốn tham gia cùng bọn chúng không?" Kolk hét to.
Những đứa khác, lớn xác hơn, nhiều tuổi hơn và khỏe mạnh hơn, tất cả quay mặt đi vì sợ hãi. Thor nuốt nước bọt khi nhìn những khuôn mặt lo lắng xung quanh, và tự hỏi Canyon kinh khủng đến mức nào.