← Quay lại trang sách

Chương mười sáu

Khi mặt trời bắt đầu đổ bóng trên nền trời, sắc đỏ thẫm của ánh mặt trời hòa cùng màu xanh thanh thiên trên nền trời dường như bao trùm cả vũ trụ—Thor đi cùng Reece, O'Connor, và Elden xuống con đường mòn dẫn vào khu rừng của tộc người Wild. Thor chưa bao giờ chông chênh trước bờ vực cuộc đời như bây giờ. Lúc này đây chỉ có bốn người họ, Erec đã ở lại trong trại, và mặc dù họ mới vừa cãi nhau nhưng Thor cảm thấy lúc này họ cần nhau hơn bao giờ hết. Họ phải tự đi mà không có Erec. Trước khi họ chia tay, Erec đã bảo họ không phải lo gì cả, anh ấy sẽ ở lại lán; và nghe tiếng gọi của họ, anh sẽ đến ngay khi họ cần.

Ðiều đó giúp Thor vững tâm hơn đôi chút.

Khi cánh rừng thu hẹp lại ở trước mặt bọn chúng, Thor đưa mắt nhìn quanh nơi kỳ lạ này, bên dưới đầy các loại gai rừng và những thứ trái cây kỳ lạ. Các cành cây cổ thụ cong queo, chúng gần như chạm vào nhau, gần đến nỗi mà Thor thường xuyên phải cúi người để tránh. Những cái cây này chỉ có gai mà không hề có lá, gai nhô ra ở khắp mọi nơi. Những cây leo màu vàng rủ xuống ở khắp mọi nơi, và Thor phạm sai lầm khi với tay ra để đẩy một cành dây leo trước mặt khi nhận ra đó không phải là dây leo, mà là một con rắn. Cậu hét lên và nhảy ra khỏi chỗ đó kịp thời.

Cậu nghĩ những người khác sẽ cười vào mặt cậu, nhưng bọn họ cũng đã khum người xuống trong nỗi sợ hãi. Xung quanh họ là tiếng động kỳ quái của những loài động vật lạ. Một vài tiếng phát ra từ âm họng và trầm, một vài tiếng khác thì cao vút và the thé. Một số vang lên từ xa; những tiếng khác thì lại nghe rất gần. Trời đổ chạng vạng quá nhanh khi cả đám thẳng tiến sâu hơn vào rừng. Thor cảm thấy chắc chắn rằng họ có thể bị phục kích bất cứ lúc nào. Trời càng tối, họ càng khó trông thấy nhau. Cậu nắm thanh kiếm chặt đến nỗi các đốt ngón tay của cậu tái đi, trong khi tay kia nắm chặt cái ná của mình. Những người khác cũng nắm chặt vũ khí của họ.

Lý trí của Thor bảo cậu phải mạnh mẽ, tự tin, và can đảm giống như một người hiệp sĩ. Như Erec đã dạy cậu. Ðối mặt với cái chết bây giờ còn tốt hơn là luôn sống trong nỗi sợ hãi. Cậu cố hếch cằm lên và bước mạnh dạn về phía trước, thậm chí tăng tốc và đi trước những người khác vài bước. Tim cậu đập thình thịch, nhưng cậu cảm thấy như cậu đang đối mặt với nỗi sợ hãi của mình.

"Thực ra chúng ta đang đi tuần tra cái gì vậy?" Thor hỏi.

Vừa dứt lời, cậu nhận ngay ra đó có lẽ là một câu hỏi ngớ ngẩn, và cậu tin Elden sẽ lại trêu trọc cậu.

Nhưng đáp lại sự ngạc nhiên của cậu chỉ có sự im lặng. Thor nhìn kĩ thì thấy mắt Elden trắng dã, cậu ta còn đang sợ hãi hơn cả cậu. Ít nhất thì cậu cũng cảm thấy tự tin hơn đôi chút. Thor trẻ hơn và nhỏ con hơn cậu ta, nhưng cậu ta thậm chí còn lo sợ hơn cả Thor.

"Kẻ thù, tớ đoán thế," cuối cùng Reece nói.

"Ðó là ai?" Thor hỏi. "Hắn ta trông như nào?"

"Ở đây có tất cả các loại kẻ thù" Reece nói. "Bây giờ chúng ta đang ở lãnh địa của tộc Wild. Một bộ tộc man rợ, có lối sống và dòng giống của loài sinh vật hắc ám."

"Mục đích đi tuần của chúng ta là gì?", O'Connor hỏi. "Liệu chúng ta làm thế này còn có ý đồ gì khác không? Ngay cả nếu chúng ta giết được một hoặc hai người, thì liệu chúng ta có ngăn được cả triệu người phía sau không? "

"Chúng ta không đến đây để gây hấn" Reece trả lời. "Chúng ta ở đây thể hiện sự hiện diện của chúng ta, thay mặt Ðức vua của chúng ta. Ðể cho họ biết mà không tiếp cận quá gần Canyon."

"Tớ nghĩ thà rằng thà cứ để chúng vượt qua rồi hãy đối phó", O'Connor nói.

"Không," Reece nói. "Tốt hơn là ngăn không cho chúng đến gần. Ðó là lý do phải tuần tra. Chí ít là theo như anh tớ nói."

Trái tim Thor đập dồn dập khi họ tiếp tục tiến sâu hơn vào rừng.

"Chúng ta đi được bao xa rồi?" Elden hỏi, lần đầu tiên lên tiếng, giọng run run.

"Cậu có nhớ Kolk đã nói gì không? Chúng ta phải lấy cờ hiệu màu đỏ và mang nó về," Reece nói." Ðó là bằng chứng cho việc chúng ta đã đi tuần tra đủ xa."

"Tớ chẳng thấy lá cờ đó đâu cả", O'Connor nói. "Thực tế, tớ chỉ thấy một điều. Làm sao chúng ta quay trở lại?"

Không ai trả lời. Thor đang nghĩ điều tương tự. Làm sao họ có thể tìm thấy lá cờ hiệu trong màn đêm đen kịt này? Cậu bắt đầu tự hỏi liệu đây có phải là sự đánh lừa, một bài tập, một cuộc chơi tâm lý mà Legion áp dụng với bọn cậu. Cậu lại nghĩ đến lời nói của Erec, về những kẻ thù của mình ở cung điện. Cậu đã có dự cảm xấu về cuộc tuần tra này. Liệu họ đã bị gài trước chăng?

Thình lình, có một tiếng kêu khủng khiếp rít lên, tiếp theo sau là chuyển động bên trong các cành cây, có một thứ gì đó rất lớn chạy cắt qua đường của họ. Thor rút kiếm ra, những người khác cũng làm theo. Khi kiếm đồng loạt rút ra khỏi bao, tiếng kim loại va vào kim loại bao trùm không gian. Tất cả bọn họ đều đứng yên tại chỗ, chĩa kiếm ra trước mặt, nhìn khắp mọi hướng đầy lo lắng.

"Cái gì thế?" Elden kêu lên, giọng nói của cậu ta khàn đi vì sợ hãi.

Con vật đó lại chạy vụt qua con đường của họ, chạy từ đầu này đến đầu kia khu rừng, và lần này họ có thể nhìn rõ nó hơn.

Vai Thor nới lỏng khi cậu nhận ra nó.

"Chỉ là một con nai thôi mà" cậu nói, cảm thấy nhẹ nhõm. "Con nai kì lạ nhất mà tớ từng nhìn thấy, nhưng dù sao cũng chỉ là một con nai."

Reece cười, giọng cười mang lại cảm giác yên tâm, một nụ cười quá già dặn so với tuổi của cậu ta. Khi Thor nghe thấy, cậu nhận ra đó là tiếng cười của một vị vua tương lai. Cậu cảm thấy an tâm hơn khi có người bạn này ở bên mình. Sau đó cậu cũng cười theo. Họ chỉ lo sợ hão huyền.

"Tôi không hề biết rằng giọng nói của cậu khàn đi khi cậu sợ hãi đâu đấy" Reece chế giễu Elden, cậu lại cười tiếp.

"Nếu tôi mà nhìn thấy cậu, tôi sẽ cho cậu ăn vài quả đấm" Elden nói.

"Tôi thấy cậu rất rõ" Reece nói. "Ðến đây thử đi."

Elden ném một cái lườm vào cậu, nhưng không dám di chuyển. Thay vào đó, cậu ta đút lại thanh kiếm vào trong bao, giống những người khác. Thor ngưỡng mộ Reece vì đã dám trả đũa Elden; Elden chế giễu tất cả những người khác—cậu ta xứng đáng nhận lại điều đó. Cậu ngưỡng mộ Reece vì đã can đảm như vậy bởi vì dù sao đi nữa Elden vẫn to gấp đôi bọn họ.

Cuối cùng thì Thor cũng cảm thấy trút bỏ được sự căng thẳng. Họ đã có cuộc chạm trán đầu tiên, tâm lý đóng băng đã được phá bỏ, và họ vẫn còn sống. Cậu ngả người ra sau và cười, cảm thấy hạnh phúc vì vẫn còn sống.

"Cứ cười đi, thằng nhóc kì quái" Elden nói. "Chúng ta hãy xem ai là người cuối cùng còn cười."

Tôi không cười cậu, giống Reece, Thor nghĩ. Tôi chỉ thấy nhẹ nhõm khi vẫn còn sống.

Nhưng cậu chẳng them nói ra; cậu biết rằng không có điều gì cậu có thể nói để thay đổi lòng hận thù mà Elden dành cho cậu.

"Nhìn kìa!" O'Connor hét lên. "Ở đó!"

Thor nheo mắt nhưng hầu như không thể nhìn thấy cậu ta đang chỉ tay vào cái gì trong màn đêm dày đặc. Rồi, cậu cũng nhìn thấy nó: cờ hiệu của Legion, đang treo trên một cành cây.

Tất cả bọn họ đều bắt đầu chạy về phía đó.

Elden chạy qua những người khác, gạt họ sang một bên.

"Lá cờ đó là của tôi!" Cậu ta hét lên.

"Tôi đã nhìn thấy nó lần đầu tiên!" O'Connor hét lên.

"Nhưng tao sẽ lấy được nó đầu tiên, và tao sẽ là người mang nó về!" Elden hét lên.

Thor nổi giận; cậu không thể tin được những hành động của Elden. Cậu nhớ lại Kolk đã nói—rằng bất cứ ai lấy được cờ hiệu sẽ được khen thưởng và nhận ra lý do tại sao Elden chạy thật nhanh đến chỗ đó. Nhưng điều đó là không thể dung thứ cho cậu ta. Họ là một nhóm, một đội chứ không phải vì bất kỳ cá nhân nào cả. Bản chất thật sự của Elden lộ ra—không người nào khác chạy đến đó, cố gắng vượt qua những người khác. Thor càng ghét Elden hơn.

Elden chạy nước rút vượt qua sau khi huých O'Connor ra, và trước khi những người khác kịp phản ứng, cậu ta đã vượt xa họ vài thước rồi vồ lấy cờ hiệu.

Ðúng lúc đó, một chiếc lưới khổng lồ xuất hiện trong hư không, nhấc lên khỏi mặt đất, quăng vào không khí, chụp lấy Elden và kéo cậu lên cao. Cơ thể cậu đu đưa qua lại trước mắt họ, chỉ cách vài bước chân, như một con vật bị bắt sống trong một cái bẫy.

"Cứu tao! Cứu tao với!" Cậu ta hét lên, sợ hãi.

Tất cả bọn họ đều đi chậm lại và tiến đến gần cậu ta; Reece bắt đầu cười.

"Vâng, bây giờ thì ai là kẻ hèn nhát nhỉ?" Reece hét lên, thích thú.

"Mày thật lắm chuyện!" cậu ta hét lên. "Tao sẽ giết mày ngay khi tao xuống khỏi đây!"

"Ồ thật không?" Reece vặn lại. "Lúc đó là bao giờ hả?"

"Ðưa tao xuống!" Elden hét lên, quay qua quay lại trong lưới. "Tao ra lệnh cho chúng mày đấy!"

"Ồ, ra lệnh cho bọn ta ư?" Reece nói, bật cười một lần nữa.

Reece quay lại nhìn Thor.

"Cậu nghĩ sao?" Reece hỏi.

"Tớ nghĩ cậu ấy nợ tất cả chúng ta một lời xin lỗi", O'Connor nói. "Ðặc biệt là Thor."

"Tớ đồng ý", Reece nói. "Tôi nói cho cậu biết nhé" cậu ta nói với Elden. "Hãy xin lỗi cậu ấy, một cách chân thành, và tôi sẽ xem xét đưa cậu xuống."

"Xin lỗi hả?" giọng Elden vang vọng, xen với nỗi hoảng sợ. "Hàng triệu năm nữa cũng không"

Reece quay sang Thor.

"Có lẽ chúng ta nên để cục thịt này ở lại đây cả đêm nay. Ðây sẽ là món ăn tuyệt vời cho các loài vật ở đây. Các cậu nghĩ sao? "

Thor cười lớn.

"Tớ nghĩ ý đó hay đấy", O'Connor nói.

"Ðợi đã!" Elden rít lên.

O'Connor nhẩy lên giật lấy cờ hiệu khỏi ngón tay đang treo lủng lẳng của Elden.

"Cuối cùng thì cậu cũng không đánh bại được chúng tôi để lấy chiếc cờ hiệu này", O'Connor nói.

Ba bọn họ quay người lại và bắt đầu bước đi.

"Không, chờ đã!" Elden khóc. "Các cậu không thể bỏ tôi ở đây! Các cậu sẽ không làm vậy đâu!"

Ba bọn họ tiếp tục bước đi.

"Tôi xin lỗi!" Elden bắt đầu khóc nức nở. "Làm ơn đi mà! Tôi xin lỗi!"

Thor dừng lại, nhưng Reece và O'Connor vẫn tiếp tục bước đi. Cuối cùng, Reece quay lại.

"Cậu định làm gì vậy?" Reece hỏi Thor.

"Chúng ta không thể để cậu ta ở lại đây," Thor nói. Dù Thor rất không thích Elden, nhưng cậu không nghĩ nên bỏ mặc cậu ta ở đó.

"Tại sao không?" Reece hỏi. "Tự cậu ta chuốc lấy nó."

"Nếu đổi vị trí là cậu ở trong cái lưới đó", O'Connor nói, "cậu thừa biết là cậu ta sẽ sẵn sàng để cậu lại ở đó thôi. Tại sao cậu phải bận tâm?"

"Tớ biết," Thor nói. "Nhưng cũng không có nghĩa là chúng ta nên hành động giống cậu ta."

Reece đặt tay lên hông và thở dài khi cậu ta cúi xuống và thì thầm với Thor.

"Tớ không định bỏ cậu ta lại đó cả đêm đâu. Có lẽ chỉ đến nửa đêm thôi. Nhưng cậu nói đúng. Cậu ấy không thể tự thoát ra. Biết đâu cậu ta sẽ tè dầm và lên cơn đau tim mất. Cậu quá tốt bụng. Ðó là vấn đề." Reece nói khi cậu ta đặt một tay lên vai Thor. "Nhưng đó là lý do tại sao tớ đã chọn cậu làm bạn."

"Và cả tớ nữa", O'Connor nói, đặt tay lên vai kia của Thor.

Thor quay người lại, đi về phía chiếc lưới, với tay cắt nó xuống.

Elden ngã xuống với một tiếng uỵch. Cậu bò dậy, ném tấm lưới ra xa, và điên cuồng tìm trên mặt đất.

"Thanh kiếm của tôi!" Cậu ta hét lên. "Nó đâu rồi?"

Thor nhìn xuống mặt đất, nhưng tối quá chẳng thấy gì.

"Có lẽ nó phải đã vướng vào cây khi cậu bị treo lên," Thor trả lời.

"Dù nó ở chỗ nào thì bây giờ cũng đã mất rồi" Reece nói. "Cậu sẽ không bao giờ tìm thấy nó nữa đâu."

"Nhưng các cậu không hiểu" Elden nài nỉ. "Ðội quân Legion. Có một quy tắc. Không bao giờ bỏ lại vũ khí. Tôi không thể trở về mà không có nó. Tôi sẽ bị đá ra khỏi đội ngũ mất!"

Thor quay lại và tìm kiếm mặt đất một lần nữa, tìm khắp các cây, tìm khắp mọi nơi. Nhưng cậu hoàn toàn không thấy bóng dáng thanh kiếm của Elden. Reece và O'Connor chỉ đứng đó, không thèm nhìn.

"Tôi rất tiếc" Thor nói, "Tôi không thấy nó."

Elden bò đến tất cả các ngóc ngách nhưng cuối cùng phải từ bỏ.

"Ðó là do lỗi của mày" cậu ta nói, chỉ vào Thor. "Chính mày đã đưa chúng ta vào mớ hỗn độn này!"

"Không, không phải tôi" Thor trả lời. "Là do cậu! Tự cậu đã chạy đến lấy lá cờ. Cậu đã đẩy bọn tôi ra. Cậu không thể đổ lỗi cho ai khác ngoài bản thân mình."

“Tao ghét mày!” Elden hét lên.

Cậu ta lao về phía Thor, nắm lấy áo cậu rồi quật cậu ngã xuống mặt đất. Trọng lượng của cậu ta làm Thor mất tự vệ. Thor xoay sở tìm cách lật người lại, nhưng Elden đã quay lại và ghìm chặt Thor xuống. Elden to và khỏe quá, nên rất khó để giữ cậu ta lại.

Ðột nhiên, mặc dù, Elden đã buông tay và lăn ra. Thor nghe thấy âm thanh của một thanh kiếm đang được rút ra khỏi vỏ, cậu nhìn lên và thấy Reece chặn Elden lại, chĩa mũi kiếm vào cổ họng cậu ta.

O'Connor tiến đên và đưa tay cho Thor, rồi kéo cậu nhanh chóng đứng lên. Thor đứng với hai người bạn của mình, nhìn xuống Elden, cậu ta vẫn nằm trên mặt đất, với thanh kiếm của Reece đang chĩa vào cổ họng.

"Cậu mà động vào bạn tôi lần nữa" Reece, nghiêm túc, chậm rãi nói với Elden, "thì tôi sẽ giết cậu."