Chương mười bảy
Thor, Reece, O'Connor, Elden, và Erec đang ngồi trên mặt đất, tạo thành vòng tròn xung quanh ngọn lửa. Năm người họ ngồi cau mày, im lặng, Thor ngạc nhiên bởi đêm mùa hè sao lại lạnh đến nhường vậy. Hẻm núi này có điều gì đó, những cơn gió lạnh buốt, huyền bí vờn quanh, luồn xuống lưng cậu, hòa lẫn vào làn sương mù mà dường như không bao giờ biến mất, để lại cho cậu cảm giác lạnh thấu xương. Cậu ngả người về phía trước và xoa tay hai bàn tay trước ngọn lửa, nhưng không thể làm chúng ấm lên.
Thor nhai miếng thịt khô mà những người khác chuyển qua; nó vừa dai nhách lại mặn chát, nhưng nó cung cấp năng lượng cho cậu. Erec tiến đến đưa cho cậu cái gì đó, Thor cảm thấy một chiếc túi da đựng rượu mềm ấn vào tay cậu, chất lỏng sóng sánh bên trong. Cầm nó đưa lên môi, cậu cảm thấy nó thật nặng, cậu rót chất lỏng vào sâu trong cuống họng, cậu làm một hơi dài. Lần đầu tiên trong đêm đó, cậu cảm thấy ấm áp.
Mọi người đều im lặng, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Thor ngồi ngoài rìa. Ở phía bên này của hẻm núi, trong lãnh thổ của đối phương, cậu vẫn thấy như thể cậu cần phải cảnh giác mọi lúc, bởi vậy cậu ngạc nhiên trước thái độ có vẻ vô cùng bình tĩnh của Erec, như thể anh ấy đang ngồi ở sân sau nhà mình. Thor thấy nhẹ nhõm, ít nhất là họ đã ra khỏi vùng đất của tộc người Wild, và trở về đoàn tụ với Erec, ngồi quây quần quanh ngọn lửa. Erec quan sát khu rừng, chú ý tới mọi tiếng ồn nhỏ, anh vẫn chưa tự tin và thoải mái. Thor biết rằng nếu có bất kỳ nguy hiểm nào xảy đến, Erec sẽ bảo vệ tất cả bọn họ.
Thor cảm thấy toại nguyện khi ngồi gần ngọn lửa; cậu nhìn quanh và thấy những người khác dường như cũng hài lòng, trừ Elden, tất nhiên, vẻ mặt cau có hơn bao giờ hết kể từ khi trở về từ rừng. Cậu ta đã mất đi sự vênh vang vốn có trong ngày đó và cậu ta ngồi đó, cáu kỉnh và mất đi thanh kiếm. Những người chỉ huy sẽ không bao giờ tha thứ cho lỗi lầm này—Elden sẽ bị đuổi ra khỏi Legion khi họ quay trở về. Cậu tự hỏi Elden sẽ làm gì. Cậu có cảm giác cậu ta sẽ không dễ suy sụp như vậy, rằng cậu ta đã có một mưu đồ, một số kế hoạch dự phòng. Thor tin chắc dù nó là gì thì cũng chẳng phải điều tốt.
Thor quay lại và nhìn theo ánh mắt của Erec về phía chân trời xa, ở hướng nam. Một ánh sáng mờ ảo, một đường bất tận xa ngút tầm mắt, sáng lên trong đêm. Thor tự hỏi.
"Cái gì vậy?" cuối cùng cậu cũng hỏi Erec. "Ánh sáng rực rỡ đó? Cái mà nãy giờ anh cứ nhìn chằm chằm vào ấy?"
Erec im lặng một lúc lâu, âm thanh duy nhất là tiếng va đập của gió. Cuối cùng, anh trả lời, vẫn không quay người lại: "Các Goral."
Thor trao đổi ánh mắt với những người khác, họ nhìn lại, sợ hãi. Lòng bồi hồi khi nghĩ về nó. Các Goral. Quá gần. Không có gì ngăn cách giữa chúng và cậu ngoại trừ một cánh rừng nhỏ bé và một đồng bằng mênh mông. Không còn những hẻm núi Canyon lớn ngăn cách họ, và giữ an toàn cho họ. Trong đời, cậu đã nghe những câu chuyện về những người man rợ từ bộ tộc Wild, tộc người không có tham vọng gì khác ngoại trừ việc tấn công Vương quốc Nhẫn. Và giờ không có gì ngăn cách giữa họ. Cậu không biết có bao nhiêu người bọn họ ở đó. Ðó là một đội quân lớn và đang chờ đợi.
"Anh không sợ sao?" Thor hỏi Erec.
Erec lắc đầu.
"Các Goral di chuyển đồng nhất. Trại quân của chúng cắm ở đó hàng đêm. Chúng đã ở đó trong nhiều năm. Chúng sẽ chỉ tấn công Canyon nếu chúng huy động toàn bộ quân đội và tấn công đồng loạt. Chúng sẽ không dám thử. Sức mạnh của Thanh gươm Ðịnh mệnh giống như một tấm lá chắn. Chúng biết rằng chúng không thể chọc thủng nó."
"Vậy thì tại sao chúng cắm trại ở đó?" Thor hỏi.
"Ðể đe dọa. Và chuẩn bị. Ðã quá nhiều lần trong suốt chiều dài lịch sử, vào thời các bậc tiên đế của chúng ta, chúng đã tấn công, cố gắng chọc thủng Canyon. Nhưng vào thời của ta thì điều đó chưa xảy ra."
Thor nhìn lên bầu trời tối đen, nhìn lên các ngôi sao màu vàng, màu xanh và màu cam lấp lánh trên bầu trời cao, và tư lự. Bên này của Canyon là nơi của những cơn ác mộng. Ý nghĩ đó khiến cậu run sợ, nhưng cậu đã tự trấn áp nỗi sợ hãi. Cậu lúc này đang là thành viên của Legion, và phải hành động cho đúng.
"Ðừng lo" Erec nói, như thể đọc suy nghĩ của cậu. "Chúng sẽ không tấn công khi chúng ta có Thanh gươm Ðịnh mệnh."
"Anh đã từng cầm nó chưa?" Thor hỏi Erec, đột nhiên tò mò. "Thanh gươm đó?"
"Tất nhiên là chưa" Erec vặn người thật mạnh. "Không ai được phép cầm nó, trừ hậu duệ của Nhà vua."
Thor nhìn anh, bối rối.
"Em không hiểu. Tại sao?"
Reece hắng giọng.
"Xin lỗi vì đã chen ngang?", cậu nói xen vào.
Erec gật đầu đáp lại.
"Có một truyền thuyết về Thanh gươm này. Chưa bao giờ có ai nhấc nó lên được. Truyền thuyết kể rằng một người, Người được lựa chọn, mới có thể sử dụng nó. Chỉ có vua mới được phép thử nhấc nó, hoặc một trong những hậu duệ của Nhà vua, nếu sẽ được phong làm vua. Vì vậy, nó vẫn an vị ở đó, không hề được động chạm."
"Thế Ðức vua hiện tại thì sao? Ý tớ là cha cậu? "Thor hỏi. "Ngài không thử sao?"
Reece nhìn xuống.
"Ông đã thử một lần. Khi ông lên ngôi. Như ông nói với chúng tôi. Ông không thể nhấc nó lên. Vì vậy, nó vẫn cứ an vị ở đó như nỗi ám ảnh đối với ông. Ông ghét nó. Nó đè nặng lên ông như một sinh vật sống.
"Khi người được chọn đến," Reece nói thêm, "anh ta sẽ giải thoát Vương quốc Nhẫn khỏi những kẻ thù xung quanh và đưa chúng ta đến số mệnh vĩ đại hơn những điều chúng ta từng biết. Chiến tranh sẽ kết thúc."
"Chuyện hoang đường và vô nghĩa," Elden can thiệp. "Không ai nhấc được Thanh kiếm đó vì nó quá nặng. Không thể. Và cũng chẳng có "Người được chọn lựa". Ðó đều là chuyện nhảm nhí. Truyền thuyết được thêu dệt nên để làm nhu nhược mọi người, để giữ cho tất cả chúng ta phải chờ đợi "một người được lựa chọn". Ðể làm vững chắc vị thế gia tộc MacGil. Truyền thuyết để phục vụ cho họ."
"Ngậm miệng lại đi, cậu nhóc," giọng Erec gãy gọn. "Cậu luôn nhớ phải thể hiện sự tôn kính với Ðức vua của mình."
Elden trùng người, nhìn xuống.
Thor suy nghĩ miên man về tất cả mọi thứ, cố gắng để hiểu tất cả. Có quá nhiều điều phải nghĩ cùng một lúc. Cả đời, cậu đã mơ thấy Thanh gươm Ðịnh mệnh. Cậu đã nghe những câu chuyện về hình dáng hoàn hảo của nó. Người ta đồn đại nó được chế tác từ một thứ kim loại mà không ai biết đến, người ta tin nó là thứ vũ khí kỳ ảo. Nó làm Thor tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu họ không có thanh gươm bảo vệ. Rồi quân đội của Nhà vua có bị chế ngự bởi Ðế quốc? Thor nhìn ra những ngọn lửa đang rực sáng phía chân trời. Chúng dường như kéo dài đến vô tận.
"Anh đã từng tới nơi đó chưa?" Thor hỏi Erec. "Ở nơi xa đó? Vượt rừng? Vào lãnh địa của tộc người Wild?"
Tất cả những người khác đều quay lại nhìn vào Erec, khi Thor chờ anh trả lời. Trong không gian im lặng như tờ, Erec nhìn chằm chằm vào ngọn lửa rất lâu khiến Thor bắt đầu nghi ngờ liệu bao giờ anh sẽ trả lời. Thor mong là cậu đã không quá tò mò; cậu mang ơn Erec, và chắc chắn không muốn làm Erec xấu mặt. Thor cũng không chắc cậu có muốn biết câu trả lời hay không.
Ðúng lúc Thor ước cậu có thể rút lại lời nói thì Erec trả lời:
"Rồi" anh nói, vẻ trang trọng.
Chỉ một từ duy nhất đó treo lơ lửng trong không khí rất lâu, ở đó Thor nghe thấy lực hấp dẫn nói cho cậu tất cả những điều cậu cần biết.
"Nơi đó trông như thế nào?" O'Connor hỏi.
Thor cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận thấy cậu không phải là người duy nhất thắc mắc.
"Nó được cai trị bởi một đế chế tàn độc," Erec nói. "Nhưng đất đai thì rộng lớn và muôn vẻ. Ở đó có vùng đất của những kẻ man rợ, vùng đất của những người nô lệ và vùng đất của những con quái vật. Những con quái vật ở đây không giống bất kỳ thứ gì mà các cậu có thể tưởng tượng. Ở đó cũng có các sa mạc và những dãy núi ở nơi xa ngút tầm mắt. Có cả các đầm lầy, ao nước và cả đại dương bao la. Có cả vùng đất của các Pháp sư. Và vùng đất của loài Rồng."
Thor trợn tròn mắt ngạc nhiên
"Loài Rồng ư?" cậu hỏi. "Em tưởng chúng không tồn tại."
Erec nhìn cậu cực kỳ nghiêm túc.
"Anh đảm bảo với em chúng tồn tại. Và nó là nơi mà em không bao giờ muốn đến. Một nơi mà ngay cả những người Goral cũng cảm thấy sợ hãi."
Thor nuốt nước bọt khi nghĩ đến nơi đó. Cậu không dám tưởng tượng việc mạo hiểm đi sâu vào thế giới đó. Cậu tự hỏi làm sao mà Erec vẫn còn sống trở về. Cậu lưu tâm lại định sẽ hỏi Erec vào một dịp khác.
Có rất nhiều điều mà Thor muốn hỏi anh—về bản chất của đế quốc tàn ác và những người cai trị nó; tại sao họ muốn gây chiến; khi Erec thám hiểm; khi anh quay về. Nhưng rồi Thor nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, trời càng lúc càng lạnh và tối hơn. Rồi tất cả các câu hỏi đang lởn vởn trong đầu khiến cậu cảm thấy đôi mắt nặng trĩu. Ðây không phải là thời điểm thích hợp để hỏi.
Mà thay vào đó, giấc ngủ đã cuốn cậu đi. Cậu gục đầu xuống mặt đất. Trước khi đôi mắt nhắm hẳn, cậu cảnh giác nhìn thêm một lần nữa vùng đất lạ, và tự hỏi liệu khi nào—hoặc liệu cậu có thể trở về nhà.
*
Thor mở mắt, bối rối, tự hỏi cậu đang ở đâu và làm sao cậu đến được nơi này. Cậu nhìn xuống thấy một màn sương mù dày đặc lên đến tận thắt lưng mình, dày đến mức cậu không thể nào thấy bàn chân của mình. Cậu quay người lại và thấy bình minh đang ló rạng qua hẻm núi trước mặt. Xa xa, phía bên kia, chính là quê hương của mình. Cậu vẫn đang đứng ở bên này, bị ngăn cách ở vùng đất không thuộc quê hương mình. Tim cậu đập thình thịch.
Thor nhìn cây cầu, nhưng kỳ lạ thay, nó bây giờ chẳng còn người lính nào trên đó nữa. Thực tế, cả vùng này trông có vẻ hoang vắng. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Khi cậu nhìn cây cầu thì thấy những mảnh ván gỗ cứ lần lượt rơi xuống, như những quân cờ domino. Trong tích tắc, cây cầu đã sụp đổ hoàn toàn, rơi xuống vực thẳm. Ðáy vực quá xa đến mức cậu vẫn chưa nghe thấy tiếng những mảnh ván rơi xuống chạm đáy.
Thor nuốt nước bọt rồi quay người lại, đưa mắt tìm kiếm những người khác—nhưng không hề thấy bóng dáng của họ. Cậu không biết phải làm gì. Lúc này cậu đang bị mắc kẹt ở đây, phía bên kia hẻm núi Canyon, bơ vơ một mình không biết đường quay về. Cậu không rõ mọi người đã biến đâu mất.
Nghe thấy một âm thanh, cậu quay lại nhìn vào trong rừng. Phát hiện thấy chuyển động, cậu đứng lên đi về phía phát ra âm thanh, bàn chân cậu lún vào trong lòng đất khi bước đi. Ðến gần hơn, cậu phát hiện ra một tấm lưới đang treo lủng lẳng trên một cành cây thấp. Trong lưới là Elden, đang quay vòng tròn, cành cây kẽo kẹt theo chuyển động của cậu ta.
Một con chim ưng đang nghễu nghện đậu trên đầu cậu ta, đó là một sinh vật nhìn vô cùng dị biệt với cơ thể lấp lánh màu bạc có một sọc màu đen duy nhất chạy xuống trán, giữa hai con mắt của nó. Nó cúi xuống, móc con mắt của Elden, và giữ nó ở đó. Nó quay sang Thor, trong mỏ ngậm con mắt của cậu ta.
Thor muốn nhìn đi chỗ khác nhưng không thể. Cậu nhận ra Elden đã chết, rồi đột nhiên, toàn bộ khu rừng dậy sóng. Từ khắp các ngả trong khu rừng, đội quân Goral đổ ra tấn công. Họ to lớn, mặc độc một cái khố, bộ ngực cơ bắp, chắc rộng, trên mặt họ là ba chiếc mũi sắp xếp theo hình tam giác, hai răng nanh sắc nhọn cong dài. Họ rít lên và gầm gừ, chạy thật nhanh về phía cậu. Những âm thanh dựng tóc gáy vang dậy, Thor chẳng biết trốn đi đâu. Cậu cúi xuống định nắm lấy thanh kiếm, nhưng khi nhìn xuống thì cậu thấy nó đã biến mất.
Thor hét lên.
Cậu bật ngồi dậy, thở khó nhọc, đưa mắt điên cuồng tìm kiếm khắp nơi. Xung quanh cậu là sự im lặng—sự im lặng trong đời thực, chứ không phải là sự im lặng trong giấc mơ của mình.
Bên cạnh cậu, trong ánh sáng ban mai đầu tiên, Reece, O'Connor, và Erec nằm dài ra trên mặt đất, vẫn đang chìm trong giấc ngủ, các tàn lửa cháy lụi hết gần họ. Một con chim ưng đang nhảy nhót trên mặt đất. Nó quay lại và nghiêng đầu về phía Thor. Nó là một con chim ưng to lớn, toàn thân toát lên ánh bạc và dáng vẻ đầy lộng lẫy, nó có một sọc màu đen duy nhất chạy xuống trán. Con chim đang nhìn chằm chằm vào cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, và rít lên. Những âm thanh làm cậu rùng mình: con chim ưng từ trong giấc mơ của cậu.
Ngay lúc đó cậu nhận ra con chim chính là một thông điệp rằng giấc mơ của cậu không chỉ là một giấc mơ. Có gì đó lạ lắm, cậu có thể cảm thấy nó, một sự ớn lạnh chạy dọc sống lưng, chạy lên cánh tay cậu.
Cậu lập tức đứng dậy và nhìn quanh, tự hỏi nó là gì. Cậu không nghe thấy điều gì kì lạ, và không có vật gì thay đổi; cây cầu vẫn còn đó, những người lính vẫn đang ở trên đó.
Vậy là sao nhỉ? cậu tự hỏi.
Và rồi cậu đã nhận ra. Một người đã biến mất, đó là Elden.
Lúc đầu, Thor phân vân liệu có phải cậu ta đã rời bỏ họ, quay trở lại, qua cầu để đến phía bên kia của hẻm núi Canyon. Có lẽ cậu ta cảm thấy xấu hổ vì đã làm mất thanh kiếm của mình đồng thời đã rời khỏi vùng này.
Nhưng sau đó Thor nhìn vào rừng và thấy có vết lõm còn mới in hằn trên lớp rêu, những dấu chân hướng về phía đường mòn trong sương sớm. Chắc chắn đó là dấu chân của Elden. Elden đã không bỏ đi; cậu ta đã quay trở lại vào rừng, một mình, có lẽ để cho khuây khỏa, hoặc có thể, Thor nhận ra và cảm thấy rất sốc, để tìm lại thanh kiếm của mình.
Thật là một động thái ngu ngốc khi một mình đi như thế, điều đó chứng tỏ cậu ta đã tuyệt vọng đến mức nào. Thor cảm nhận được mối nguy hiểm rất lớn. Elden đang bị nguy hiểm.
Ðúng lúc đó con chim ưng rít lên, như để khẳng định suy nghĩ của Thor. Sau đó nó tung người bay lên, bổ nhào vào thẳng mặt Thor. Thor cúi đầu xuống. Móng vuốt của nó xượt qua cậu, nó rướn người bay lên không trung, và bay đi mất hút.
Thor hành động ngay. Không kịp suy nghĩ cũng chẳng dự liệu mình phải làm gì, cậu chạy nhanh vào rừng, theo những dấu chân.
Thor một mình chạy hết tốc lực, tiến sâu vào lãnh địa của tộc người Wild. Nếu cậu dừng lại để nghĩ, chắc cậu đã đóng băng toàn thân, đã chìm trong cơn hoảng sợ. Thay vào đó, cậu chỉ hành động, cảm thấy nhất thiết phải cứu Elden. Cậu cứ chạy và chạy một mình—tiến sâu vào khu rừng trong những tia nắng sớm của thời khắc bình minh.
"Elden!" cậu gọi to.
Không thể lý giải, nhưng bằng cách nào đó cậu cảm nhận Elden sắp chết. Theo cái cách mà Elden đã đối xử với cậu thì có lẽ cậu chẳng cần bận tâm. Nhưng cậu không thể dừng được, và cậu đã làm. Nếu cậu ở trong tình trạng này, Elden chắc chắn sẽ không đến cứu cậu. Thật điên rồ khi đặt cuộc sống của mình vào nguy hiểm chỉ vì một người không hề quan tâm đến mình, thậm chí còn vui mừng khi thấy cậu chết. Nhưng cậu không thể làm khác được. Cậu chưa bao giờ cảm thấy một cảm giác như thế này trước đây, các giác quan của cậu đang kêu gào cậu phải hành động, đặc biệt là về một cái gì đó mà cậu không thể nắm bắt được. Cậu đang chuyển biến, nhưng cậu không biết cậu thay đổi như thế nào. Cậu cảm thấy như cơ thể mình đang bị điều khiển bởi một nguồn sức mạnh bí ẩn, nó làm cậu thấy khó chịu, không thể kiểm soát. Cậu đang mất trí sao? Cậu phản ứng thái quá ư? Có phải tất cả chỉ là giấc mơ? Có lẽ cậu nên quay lại.
Nhưng cậu không quay lại. Cậu để cho đôi chân của mình dẫn đường và không cho phép bản thân sợ hãi hay nghi ngờ. Cậu chạy mãi cho đến khi hơi thở dồn nén như muốn nổ tung lồng ngực.
Thor rẽ vào con đường mòn, cảnh tượng trước mặt kiến cậu đứng chết chân. Cậu đứng đó, thở khó nhọc, với hình ảnh đày đọa trước mặt, gương mặt vô cảm. Nó đủ để gây ra sự kinh khiếp cho bất kỳ chiến binh nào cứng rắn nhất.
Ðứng ở đó là Elden, trên tay cầm thanh đoản kiếm của cậu ta, mắt đang nhìn lên một sinh vật kỳ quái nhất mà Thor đã từng thấy. Nó thật khủng khiếp. Nó bao trùm cả hai bọn cậu, cao ít nhất chín thước và to bằng bốn người trưởng thành. Nó nhấc cánh tay màu đỏ đầy cơ bắp lên, ba ngón tay dài, giống như những móng vuốt, đến tận cuối mỗi bàn tay. Nó có cái đầu giống như đầu quỷ, với bốn sừng, một chiếc hàm dài, và cái trán to bản. Hai mắt lớn vàng ủng và răng nanh cong lên như ngà. Nó ngả người ra sau và rít lên.
Cạnh nó, một thân cây khổng lồ, phải đến hàng trăm năm tuổi, bị chẻ làm đôi sau tiếng thét.
Elden đứng đó, đông cứng vì sợ hãi. Cậu ta làm rơi kiếm, và mặt đất dưới chân cậu ta ướt sũng.
Sinh vật đó dãi dớt dầm dề, miệng gầm gừ, rồi bước một bước về phía Elden.
Thor cũng vậy, vô cùng kinh hãi, nhưng không giống như Elden, nỗi sợ hãi không đến nỗi làm cậu đông cứng. Thậm chí nỗi sợ hãi còn nâng cao giác quan của cậu, làm cậu cảm thấy mình vẫn đang sống. Nó thông tầm mắt siêu nhiên, cho phép cậu tập trung tinh lực vào sinh vật đang đứng trước mặt, và ước tính khoảng cánh của nó đến chỗ Elden, vào tầm vóc, sức mạnh và tốc độ, cũng như mỗi cử động của nó. Cậu cảm thấy sức mạnh tập trung vào các vị trí trên cơ thể và vũ khí của mình.
Thor lập tức hành động. Cậu tấn công về phía trước, nhắm vào giữa Elden và con quái thú. Con thú gầm lên, hơi thở phả ra bỏng rát đến mức Thor có thể cảm nhận được dù cách xa. Âm thanh làm Thor dựng tóc gáy và khiến cậu muốn quay đi. Dẫu vậy, cậu nghe thấy giọng nói của Erec trong đầu, khích lệ cậu phải mạnh mẽ lên, không được sợ hãi, phải giữ cho mọi giác quan trầm tĩnh. Cậu bắt mình phải kiên định.
Thor nâng cao thanh kiếm lên và lao tới tấn công, cắm sâu thanh kiếm vào xương sườn của con thú, nhằm đúng nơi trái tim nó mà đâm tới.
Con vật rít lên trong đau đớn, máu nó đổ xuống tay Thor xuống khi cậu tiếp tục cắm ngập thân thanh kiếm.
Nhưng, Thor quá đỗi kinh ngạc, nó không chết. Con thú dường như bất khả chiến bại.
Không chần chừ, con dã thú quay ngoắt lại và quật Thor thật mạnh đến nỗi cậu cảm thấy xương sườn của mình như vỡ nát. Thor bay qua bãi đất trống, đập vào một cái cây trước khi rơi xuống đất. Cậu thấy đầu đau như bị búa bổ.
Thor nhìn lên, bàng hoàng và bối rối, thế giới đang quay cuồng. Con quái thú cúi xuống và rút thanh kiếm của Thor ra khỏi dạ dày nó. Thanh kiếm nhỏ bé trong tay của nó, chỉ giống như một chiếc tăm. Rồi con vật quay người ra sau và ném nó đi; thanh kiếm bay qua những hàng cây, chém gãy các cành cây rồi biến mất vào trong rừng.
Nó chuyển mọi sự chú ý sang Thor và bắt đầu sà xuống người cậu.
Elden vẫn đứng ở chỗ cũ, vẫn đông cứng vì sợ hãi. Nhưng khi con thú nhằm vào tấn công Thor, bất ngờ, Elden xông vào hành động. Cậu ta tấn công con vật từ phía sau rồi nhảy lên lưng nó. Giữ nó chậm lại đủ để Thor kịp ngồi dậy; con thú, giận dữ, vung cánh tay ra đằng sau và đập vào Elden. Cậu ta bị văng qua chỗ đất trống, đập vào một cái cây, và rơi mạnh xuống đất.
Con quái thú, máy chảy từng dòng, thở hổn hển nặng nề, hướng sự chú ý trở lại Thor. Nó gầm gừ và há miệng rộng để lộ những chiếc răng nanh khi đến gần cậu.
Thor đã không còn sự lựa chọn nào nữa. Thanh kiếm của cậu đã bị nó ném đi mất, và không có gì cản giữa cậu và con quái vật. Con quái thú bổ nhào xuống người cậu, ở giây cuối cùng, Thor lăn ra khỏi chỗ đó. Con vật đánh trúng vào thân cây nơi Thor dựa vào lúc trước với một sức mạnh đến mức cái cây bật rễ.
Con thú nhấc chân lên và dẫm mạnh xuống nhằm vào đầu Thor. Thor một lần nữa lăn người ra; con vật để lại dấu chân ở chỗ đầu Thor khi nãy.
Thor đứng bật dậy, lấy một viên đá, đặt vào trong ná của mình, rồi bắn.
Hòn đá bắn trúng giữa hai mắt con quái vật, đó là một cú bắn mạnh nhất mà cậu từng thực hiện. Con vật lảo đảo. Thor chắc mẩm cậu đã giết chết nó.
Nhưng đáp lại sự kinh ngạc của cậu, con thú vẫn không dừng lại.
Thor cố gắng hết sức triệu tập sức mạnh của bản thân, mọi sức mạnh mà cậu có. Cậu xông vào con quái vật, nhảy vượt lên phía trước, đâm xầm vào người nó, nhằm để cản nó lại và quật nó ngã xuống đất bằng một sức mạnh siêu phàm.
Nhưng đáp lại sự tấn công của Thor, lần này thì sức mạnh của cậu không bộc phát. Cậu chỉ là một đứa bé, một đứa bé yếu đuối, bên cạnh con quái thú khổng lồ.
Con vật chỉ cúi xuống, nắm lấy eo Thor, và giơ cậu lên cao phía trên đầu nó. Thor treo lơ lửng trong không khí, bất lực. Ðoạn, cậu bị ném ra xa. Cậu bay như một chiếc tên lửa băng qua khoảng đất trống, rồi một lần nữa đập người vào một thân cây.
Thor nằm đó, đầu óc choáng váng như muốn vỡ ra, xương sườn bị gãy làm đôi. Con quái thú chạy nhanh về phía cậu, và cậu biết lần này thì cậu tiêu đời rồi. Nó giơ cao bàn chân đầy cơ bắp màu đỏ gớm giếc của nó lên, chuẩn bị đạp xuống ngay trên đầu của Thor. Cậu đã chuẩn bị để chờ chết.
Rồi thì không hiểu có chuyện gì, con quái vật bị đóng băng trong không trung. Thor chớp mắt, cố gắng tìm hiểu.
Con thú đưa tay lên ôm chặt lấy cổ họng của nó; Thor nhận thấy có một đầu mũi tên nhô ra từ cổ họng nó. Một lúc sau, con thú ngã bổ nhào, nó đã chết.
Erec chạy vào xem, theo sau là Reece và O'Connor. Thor thấy Erec nhìn cậu, anh hỏi han xem cậu có ổn không. Dù cậu rất muốn trả lời, nhưng lời nói cứ tắc nghẹn trong cổ. Lát sau, mắt cậu nhắm chặt vào, và mọi thứ chìm vào bóng tối.