← Quay lại trang sách

Chương mười chín

Thor cố gắng làm theo hướng dẫn của Reece khi cậu tìm cách vượt qua lâu đài đông kín người, nhưng không dễ dàng chút nào. Lâu đài này có quá nhiều đường xoắn ốc và ngã rẽ, quá nhiều cửa hậu ẩn giấu, và những hành lang nối tiếp nhau dài bất tận.

Cậu chạy qua lối mà Reece đã chỉ theo trí nhớ trong đầu khi cậu đi xuống thêm một hệ thống bậc thang nhỏ nữa, rồi rẽ xuống hành lang khác và cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa vòm nhỏ có tay nắm cửa màu đỏ—đó là cánh cửa mà Reece đã nói với cậu—cậu đẩy cửa.

Thor vội vã bước ra ngoài, cậu lập tức bị thu hút bởi ánh sáng chói lóa của ngày hè; được ra ngoài thật dễ chịu. Cậu ra khỏi lâu đài ngột ngạt, hít thở bầu không khí trong lành, để cho ánh sáng mặt trời nhảy nhót trên khuôn mặt. Cậu nheo mắt, đôi mắt tự điều tiết khi nhìn vào ánh sáng, và thu nhận cảnh tượng. Trải dài trước mặt cậu là khu vườn hoàng gia, trải dài ra đến ngút tầm mắt, hàng rào được cắt tỉa hoàn hảo thành nhiều hình thù khác nhau, tạo thành hàng ngăn nắp, những con đường mòn quanh co chạy xen giữa chúng. Có những đài phun nước, các loài cây cối kì lạ, vườn cây ăn trái với nhiều loại trái cây đầu hè, và cánh đồng hoa đủ mọi kích thước, hình dạng và màu sắc. Cảnh vật trước mặt thật tuyệt vời, như thể cậu đang đi lạc vào một bức tranh. Nó làm cho cậu lâng lâng đến ngạt thở.

Thor nhìn khắp tìm Gwendolyn, tim cậu đập thình thịch. Sân sau này chẳng có bóng dáng một ai, và Thor tin rằng nó có lẽ được dành riêng cho gia đình hoàng gia, tách biệt khỏi thế giới bằng những bức tường đá cao chót vót. Cậu tiếp tục tìm kiếm khắp mọi nơi, nhưng không thấy cô ấy.

Cậu phân vân liệu đây có phải là trò chơi cút bắt. Có lẽ là vậy rồi. Có lẽ cô ấy chỉ muốn trêu đùa cậu, một đứa vụng vệ quê mùa, để mua vui cho cô ấy. Xét cho cùng, làm sao mà người như cô lại có thể quan tâm đến cậu cơ chứ.

Thor cúi xuống đọc mảnh giấy của cô ấy một lần nữa, rồi cất nó trở lại trong sự bẽ bàng. Cậu đã bị đem ra làm trò cười. Cậu thật là một kẻ ngốc nghếch khi đã cho phép mình với cao đến thế. Ðiều đó làm cậu tổn thương sâu sắc.

Thor quay lại, chuẩn bị trở lại lâu đài, đầu cúi xuống. Ngay khi cậu vừa bước đến cánh cửa, một giọng nói vang lên.

"Chàng định đi đâu thế?" một giọng nói vui vẻ cất lên, nghe lanh lảnh như tiếng chim hót.

Thor phân vân liệu có phải cậu đang tưởng tượng ra giọng nói đó. Cậu quay người lại, đưa mắt tìm kiếm, cô ấy ở đó, đang ngồi dưới bóng một bức tường của lâu đài. Cô mỉm cười với cậu, cô khoác lên người bộ trang phục hoàng gia tuyệt đẹp, với các lớp vải satanh màu trắng viền hồng. Cô trông thậm chí còn đẹp hơn những gì cậu nhớ về.

Ðó là nàng. Gwendolyn. Cô gái Thor đã luôn mơ về kể từ lần đầu họ gặp nhau, có đôi mắt hạnh nhân, màu xanh da trời và mái tóc màu dâu tây suôn dài, cô gái có nụ cười thắp sáng trái tim cậu. Cô đội một chiếc mũ pha lẫn hai màu trắng - hồng lớn, để che ánh nắng mặt trời, bên dưới vành mũ, mắt cô lấp lánh. Trong một giây phút, cậu cảm thấy như cô quay quanh để chắc chắn rằng không có ai đứng đằng sau cậu.

"Ừm..." Thor bắt đầu. "Ta... ừ... không biết. Ta... ừm... đang định đi vào."

Một lần nữa, cậu thấy mình bối rối khi ở gần cô ấy, cảm thấy khó khăn để tập trung suy nghĩ và diễn đạt nó.

Cô ấy cười, đó là những âm thanh thú vị nhất mà cậu từng được nghe.

"Tại sao chàng lại đi vào?" Cô hỏi, giọng vui tươi. "Chàng chỉ vừa mới đến thôi mà."

Thor vô cùng bối rối. Lưỡi của cậu như bị dính chặt.

"Ta... ừm... không tìm thấy nàng" cậu nói, vẻ ngượng ngập.

Cô lại cười.

"Ồ, ta đang ở ngay đây. Chẳng phải chàng đến để tìm ta sao?"

Cô chìa một tay ra; Thor vội chạy về phía cô, cúi xuống, và nắm lấy tay. Cậu cảm thấy như có một luồng điện xẹt qua người khi chạm vào làn da của cô, mịn màng và mềm mại, bàn tay yếu ớt của cô ấy nằm gọn trong tay cậu. Cô ngước lên nhìn cậu, chần chừ để tay ở đó thêm lúc nữa, trước khi chầm chậm rút lại. Cậu đã có cảm giác đắm đuối khi các ngón tay của cô đặt trong lòng bàn tay mình và cầu mong cô sẽ không bao giờ rút chúng ra.

Cô rút tay ra, quàng tay mình vào cánh tay cậu. Cô bắt đầu bước đi, dẫn cậu xuống hàng loạt những con đường mòn quanh co. Họ đi dọc theo một con đường trải sỏi nhỏ, đoạn, họ đã ở bên trong một mê cung các hàng rào, để tránh những cái nhìn từ bên ngoài.

Thor căng thẳng. Có lẽ rằng cậu, một thường dân, sẽ gặp rắc rối khi đi dạo như thế này với con gái của Ðức vua. Cậu cảm giác mồ hôi đang lấm tấm đổ trên trán, không biết đó là do cậu quá nóng hay là do tiếp xúc với cô ấy.

Cậu không dám chắc.

"Chàng vừa quấy động nơi này, phải không?", Cô nói kèm theo một nụ cười. Cậu biết ơn khi cô đã phá vỡ sự im lặng khó xử.

Thor nhún vai. "Ta xin lỗi. Ta không cố ý."

Cô cười. "Tại sao chàng lại không định làm thế? Không phải rất tốt để gây ra một sự náo động ư? "

Thor lúng túng. Cậu không biết đáp lại thế nào. Có vẻ như cậu luôn nói những điều sai trái.

"Dù sao thì nơi này rất ngột ngạt và nhàm chán" cô nói. "Thật tuyệt khi có một người mới. Cha ta có vẻ cũng thích chàng. Em trai ta cũng vậy."

"Ừm... cảm ơn," Thor đáp lại.

Cậu đang tự dẫm lên chân mình, đang chết lặng từ bên trong. Cậu hiểu cậu phải chủ động nói chuyện nhiều hơn, và cậu muốn thế. Nhưng cậu không biết phải nói gì.

"À, nàng..." cậu bắt đầu, nát óc suy nghĩ để tìm ra từ để nói, "... có thích nơi này?"

Cô ngả người ra sau và cười.

"Ta có thích nơi này không ư?" cô hỏi. "Ta hi vọng là vậy. Ta sống ở đây mà!"

Cô lại cười lớn và Thor cảm thấy mặt mình ửng đỏ. Cậu thấy mình đang làm mọi thứ rối tung lên. Trước giờ cậu không được nuôi nấng trong điều kiện có nhiều cô gái vây quanh, cậu chưa từng có người bạn gái nào trong ngôi làng của mình, và không biết phải nói với cô về điều gì. Cậu nên hỏi cô ấy cái gì bây giờ? Cô đến từ đâu? Cậu biết xuất thân của cô ấy mà. Cậu bắt đầu tự hỏi tại sao cô ấy lại để ý đến cậu; có phải chỉ để mua vui hay không?

"Sao nàng lại thích ta?" cậu hỏi.

Cô quay lại nhìn cậu, và cất lên giọng điệu vui nhộn.

"Chàng là một chàng trai kiêu ngạo," cô cười khúc khích. "Ai nói ta thích chàng?" cô nói với một nụ cười lớn. Rõ ràng, mọi điều cậu nói ra đều khiến cô thích thú.

Thor bây giờ cảm thấy như thể càng ngày cậu càng lún sâu vào những rắc rối.

"Ta xin lỗi. Ta không có ý như vậy. Ta chỉ thắc mắc. Ý ta là... ừ... ta biết nàng không thích ta."

Cô cười to hơn.

"Chàng thật vui tính, ta đoán là. Chàng chưa từng có bạn gái, phải không?"

Thor nhìn xuống và lắc đầu, cảm thấy bẽ bàng.

"Ta đoán chàng không có chị em gái?" cô nhấn mạnh.

Thor lắc đầu.

"Ta có ba người anh" cậu thốt ra. Cuối cùng, ít nhất cậu đã xoay sở để nói điều đó một cách bình thường.

"Vậy sao?" Cô hỏi. "Họ đang ở đâu? Ðang ở trong ngôi làng của chàng ư? "

Thor lắc đầu. "Không, họ đang ở đây, trong đội ngũ Legion, cùng ta."

"Ồ, vậy chàng chắc cũng thấy an ủi phần nào."

Thor lắc đầu.

"Không. Họ không thích ta. Họ không muốn ta ở đây."

Lần đầu tiên nụ cười của cô vụt tắt.

"Tại sao họ không thích chàng?" cô hỏi, cảm giác bất nhẫn. "Chính anh em của chàng?"

Thor nhún vai. "Giá như ta biết."

Họ bước đi trong im lặng. Cậu chợt bối rối vì cho là mình đang phá vỡ cảm giác vui vẻ giữa hai người

"Ðừng lo, điều này không làm ta bận tâm. Trước giờ vẫn luôn như vậy mà. Thực ra thì ở đây ta đã gặp những người bạn tốt. Những người bạn tốt nhất của ta."

"Em trai ta hả? Reece hả?" cô hỏi.

Thor gật đầu.

"Reece là người tốt," cô nói. "Nó là đứa em mà ta yêu mến. Ta có bốn người anh em, như chàng cũng biết. Ba người cùng máu mủ, còn một người nữa không được công nhận. Người anh cả là con trai của cha ta với một người phụ nữ khác. Người anh cùng cha khác mẹ của ta. Chàng biết anh ta không, Kendrick ấy? "

Thor gật đầu. "Ta nợ anh ấy một món nợ lớn. Nhờ anh ấy mà ta mới có được một vị trí trong Legion. Anh ấy là người tốt."

"Ðúng vậy. Anh ấy là một trong những người giỏi nhất vương quốc. Ta yêu mến anh ấy như một người anh thực sự. Và sau đó là Reece, người mà ta cũng yêu thương nhiều như vậy. Hai người còn lại... ừm.... chàng cũng hiểu gia đình là như nào mà. Không phải ai cũng như nhau. Ðôi khi ta tự hỏi làm thế nào mà tất cả chúng ta đều được sinh ra từ cùng một người."

Lúc này Thor thấy tò mò. Cậu muốn hiểu thêm về họ, mối quan hệ của cô ấy với họ, tại sao họ không thân thiết. Cậu muốn hỏi cô ấy, nhưng cũng không muốn tọc mạch. Cô cũng có vẻ như muốn dừng lại ở đó. Cô trông như là một người hạnh phúc, một người chỉ thích tập trung vào những điều hạnh phúc.

Khi họ đi hết đường mòn mê cung, phía trước sân mở ra một khu vườn mới, ở đây cỏ được cắt tỉa hoàn hảo và được tạo thành nhiều hình thù. Ðó là một bàn cờ khổng lồ, mở rộng ít nhất năm mươi thước mỗi hướng, với những miếng gỗ lớn, cao hơn người Thor, đặt khắp nơi.

Gwen hét lên vui sướng.

"Chàng có muốn chơi không?" cô hỏi.

"Nó là gì vậy?" cậu hỏi lại.

Cô quay lại, đôi mắt cô mở to kinh ngạc.

"Chàng chưa bao giờ chơi cờ Racks ư?" cô hỏi lại.

Thor lắc đầu, xấu hổ, cảm giác giống như một tên nhà quê.

"Ðó là trò chơi hay nhất!" Cô kêu lên.

Cô đưa hai tay ra nắm lấy cậu, kéo vào sân. Cô nhẩy lên vui sướng; cậu không ngăn nổi tự cười một mình. Trên hết, hơn khoảnh sân này, hơn nơi tuyệt đẹp này, là cảm giác tay cô ấy đang nắm lấy tay cậu khiến cậu lâng lâng. Cảm giác như đang được quan tâm. Cô ấy đã muốn cậu đi cùng với cô ấy. Cô ấy đã muốn dành nhiều thời gian bên cậu. Tại sao một người lại quan tâm đến cậu? Ðặc biệt là một người như cô ấy? Cậu vẫn cảm thấy như đây là một giấc mộng.

"Ðứng ở đó," cô nói. "Phía sau quân đó. Chàng phải di chuyển nó, và chàng chỉ có mười giây để thực hiện điều đó thôi nhé."

"Ý nàng là gì di chuyển nó đi?" Thor hỏi.

"Chọn một hướng, nhanh lên!" cô thét lên.

Thor nhặt khối gỗ lớn, ngạc nhiên về trọng lượng của nó. Cậu mang nó đi vài bước, và đặt nó xuống một ô khác.

Không chút do dự, Gwen đẩy quân của mình lên trên. Ðặt nó xuống chỗ quân của Thor và đá nó ngã ra đất.

Cô kêu lên trong niềm vui sướng.

"Ðó là một nước đi không tốt!" cô nói. "Chàng có thể thấy ngay ở cách ta đi! Chàng đã bị thua! "

Thor nhìn hai quân cờ trên mặt đất, bối rối. Cậu chẳng hiểu gì về trò chơi này.

Cô ấy cười, nắm lấy cánh tay của cậu, rồi tiếp tục dẫn cậu xuống con đường mòn.

"Ðừng lo, ta sẽ dạy cho chàng" cô nói.

Trái tim cậu như muốn bung khỏi lồng ngực khi nghe cô nói. Cô ấy sẽ dạy cho cậu. Cô muốn gặp lại cậu một lần nữa. Dành thời gian cho cậu. Cậu đang mơ sao?

"Nào, hãy nói ta nghe, chàng nghĩ như thế nào về nơi này?" cô hỏi, khi cô dẫn cậu vào một loạt các mê cung khác. Nơi này được trang trí bằng những tường hoa cao đến tám thước, hoa nở rộ với nhiều loại sắc màu cùng những con côn trùng kỳ lạ lơ lửng trên đầu họ.

"Ðó là nơi đẹp nhất mà ta từng thấy" Thor trả lời thành thật.

"Tại sao chàng muốn trở thành một thành viên của Legion?"

"Ðó là ước mơ duy nhất của ta" cậu trả lời.

"Nhưng tại sao?" cô hỏi. "Bởi vì chàng muốn phục vụ cha ta ư?"

Thor nghĩ về điều đó. Cậu chưa bao giờ thực sự tự hỏi tại sao, cậu chỉ luôn ao ước vậy.

"Ừ" cậu trả lời. "Ðúng vậy. Và phục vụ Vương quốc Nhẫn."

"Thế còn cuộc sống của chàng thì sao?" cô hỏi. "Chàng không muốn có một gia đình sao? Ðất đai? Một người vợ?"

Cô ngừng nói và nhìn cậu; ánh nhìn đưa tâm trí cậu trôi xa. Cậu kiệt sức. Cậu chưa từng nghĩ về điều này trước đây, và chẳng biết phải trả lời như nào. Ðôi mắt cô lấp lánh khi liếc nhìn cậu.

"Ừm... Ta... ta không biết. Ta chưa bao giờ thực sự nghĩ về điều đó."

"Thế mẹ chàng sẽ nói sao về chuyện đó?" cô hỏi, tinh nghịch.

Nụ cười của Thor biến mất.

"Ta không có mẹ," cậu nói.

Nụ cười của cô cũng chợt tắt.

"Chuyện gì đã xảy ra với bà ấy?" cô hỏi.

Thor định trả lời cô, nói cho cô biết mọi chuyện. Sẽ là lần đầu tiên trong đời cậu kể về bà ấy với một người. Và điều điên rồ là cậu muốn vậy. Cậu muốn, một cách tuyệt vọng, cởi mở hết với cô ấy, một người xa lạ, để cho cô ấy biết những cảm xúc sâu thẳm trong lòng cậu.

Nhưng khi cậu đang định mở miệng nói, đột nhiên một giọng nói chói tai vang vọng đến.

"Gwendolyn!" tiếng nói rít lên.

Cả hai đều quay lại và nhìn thấy mẹ của cô, Nữ hoàng, trong bộ trang phục hoàng tộc, đi cùng những người hầu gái của bà, đang đi về phía con gái mình. Gương mặt cô tái mét đi.

Nữ hoàng bước thẳng về phía Gwen, nắm lấy cánh tay cô từ xa, và kéo cô đi.

"Con quay vào trong ngay. Ta đã bảo con như thế nào? Ta không muốn con nói chuyện với nó thêm một lần nào nữa. Con hiểu chưa?"

Khuôn mặt Gwen đỏ lên, sau đó thay đổi theo sự tức giận và niềm kiêu hãnh.

"Buông con ra!" cô hét lên với mẹ. Nhưng nó không có tác dụng gì; bà ấy vẫn cứ kéo cô đi, và những người hầu gái của bà cũng vây quanh cô thành một vòng tròn.

"Con nói buông con ra!" Gwen hét lên. Cô liếc nhìn lại Thor với một cái nhìn liều lĩnh và buồn bã, như một lời biện hộ.

Thor hiểu cảm giác đó. Ðó là cảm giác mà chính cậu đã cảm nhận. Cậu muốn gọi cô ấy, và cảm thấy trái tim tan vỡ khi thấy cô ấy bị lôi đi. Nó giống như nhìn thấy mơ ước tương lai bị cướp mất, ngay trước mắt cậu.

Cậu đứng đó thật lâu sau khi cô ấy đã khuất tầm mắt, cậu nhìn chằm chằm, đứng mọc rễ tại chỗ, cảm thấy khó thở. Cậu không muốn rời đi, không muốn quên đi những hình ảnh của ngày hôm nay.

Trên hết, cậu không muốn nghĩ rằng có thể sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy lần nữa.

*

Khi Thor bước lững thững trở về lâu đài, vẫn còn quay cuồng vì cuộc gặp với Gwen, cậu thậm chí còn không nhận thức được khung cảnh xung quanh. Tâm trí bị choán hết bởi những suy tư về cô ấy; cậu không thể ngừng tưởng tượng về khuôn mặt cô. Cô thật tuyệt vời. Người con gái đẹp nhất, tốt bụng nhất, ngọt ngào nhất, dịu dàng nhất, đáng yêu nhất và vui vẻ nhất mà cậu từng gặp. Cậu phải gặp lại cô. Cậu thực sự cảm thấy đau khổ khi không thấy sự hiện diện của cô. Cậu không định nghĩa được cảm xúc của mình dành cho cô, và điều đó làm cậu lo sợ. Cậu hầu như chẳng biết gì về cô, chỉ biết một điều rằng cậu không thể thiếu cô.

Nhưng đồng thời, cậu nghĩ lại việc Nữ hoàng giật cô ấy ra khỏi cậu, lòng cậu chìm trong suy nghĩ về những thế lực mạnh mẽ ngăn cản họ. Những thế lực không muốn cho họ ở bên nhau vì lý do nào đó.

Khi cậu cố gắng nghĩ đến tận cùng việc đó, đột nhiên cậu cảm thấy một bàn tay thô bạo đẩy vào ngực mình, cản bước chân cậu.

Cậu nhìn lên thì thấy một gã trai, có lẽ lớn hơn cậu vài tuổi, người cao gầy, mặc bộ trang phục xa hoa nhất mà cậu từng nhìn thấy – bằng vải lụa màu tím, màu xanh lá cây và màu đỏ tươi của hoàng gia, với một chiếc mũ lông được làm công phu. Hắn ta trông chải chuốt, có vẻ được chiều chuộng, như thể lớn lên trong nhung lụa. Hắn có đôi bàn tay mềm mại và lông mày cong vút, đang nhìn xuống với vẻ khinh khỉnh.

"Mọi người gọi ta là Alton," hắn ta bắt đầu. "Ta là con trai Lãnh chúa Alton, họ hàng của Nhà vua. Chúng ta là Lãnh chúa qua bảy thế kỷ. Nó mang lại cho ta tước hiệu Công tước. Còn ngươi, ngược lại, là một tên thường dân," hắn ta nói, gần như khạc nhổ ra từng từ. "Cung điện hoàng gia là dành cho hoàng tộc. Và dành cho những người có chức tước. Chứ không phải dành cho lũ người như ngươi."

Thor đứng đó, không hiểu người này là ai và những điều hắn ta nói ra làm cậu khó chịu.

"Anh muốn gì ở tôi?" Thor hỏi.

Alton cười khúc khích.

"Tất nhiên, ngươi không biết đâu. Ngươi có lẽ chẳng biết gì, phải không? Sao ngươi dám xông vào đây và giả vờ là một người trong chúng ta!" hắn nhổ nước bọt.

"Tôi không giả vờ gì cả" Thor nói.

"Ồ, ta không quan tâm ngươi khoác lên người trong bộ dạng nào. Ta chỉ muốn cảnh báo ngươi, trước khi ngươi tiếp tục tưởng tượng thêm những điều viển vông, Gwendolyn là của ta."

Thor nhìn lại, cảm thấy sốc. Của hắn ta? Cậu không biết phải nói gì.

"Cuộc hôn nhân của bọn ta đã được sắp đặt ngay từ khi sinh ra" Alton tiếp tục. "Chúng ta cùng tuổi, và cùng tầng lớp. Kế hoạch đã được sắp sẵn. Ngươi không dám chắc là, thậm chí trong tích tắc thôi, rằng mọi chuyện sẽ khác đi sao?"

Thor cảm thấy như thể cơn gió đã hạ gục cậu; cậu thậm chí không đủ sức lực để đáp trả lại.

Alton đã tiến gần thêm một bước và nhìn chằm chằm xuống.

"Ngươi thấy đấy," hắn nói bằng một giọng nhẹ nhàng, "Ta cho phép Gwen tán tỉnh các gã trai. Cô ấy cũng đã nhiều lần như vậy. Mỗi lần ngắn ngủi cô ấy sẽ cảm thông với một thường dân, hoặc có lẽ là một gã đầy tớ. Cô ấy sẽ cho phép họ giúp mình giải trí, một trò tiêu khiển của cô ấy. Ngươi có thể mơ mộng nhiều hơn thế. Nhưng đối với Gwen, đó là tất cả. Ngươi chỉ là một người mua vui, một trò tiêu khiển nữa của cô ấy. Cô ấy sưu tầm chúng, giống như những con búp bê. Chúng không có ý nghĩa gì với cô ấy. Cô ấy thích thú khi gặp những người dân thường mới, và chỉ sau một, hai ngày, cô ấy lại cảm thấy chán. Cô ấy sẽ nhanh chóng bỏ rơi ngươi. Ngươi chẳng là gì đối với cô ấy cả. Và đến cuối năm cô ấy sẽ kết hôn. Mãi mãi."

Alton mở to mắt, cho thấy quyết tâm mãnh liệt của mình.

Thor thấy tim mình như tan vỡ vì những lời đó. Hay đó là sự thật? Phải chăng cậu chẳng là gì đối với Gwen? Lúc này cậu rối bời, cậu không biết tin vào điều gì. Cô ấy có vẻ rất chân thành. Nhưng có thể Thor đã vội vàng đi đến kết luận sai?

"Anh đang nói dối," Thor cuối cùng cũng cãi lại.

Alton chế nhạo, và sau đó giơ ngón tay trỏ chỉ vào ngực Thor.

"Nếu tao thấy mày ở gần nàng một lần nữa, tao sẽ sử dụng quyền hạn của tao để gọi vệ binh hoàng gia. Chúng sẽ tống mày vào ngục!"

"Căn cứ vào lý do gì?!" Thor hỏi lại.

"Tao chẳng cần căn cứ. Tao có chức sắc ở đây. Tao có thể tạo ra một lý do, và họ sẽ tin bởi vì đó là tao. Trước khi tao nói xong lời vu khống mày thì có đến một nửa Vương quốc sẽ tin mày là một tên tội phạm."

Alton mỉm cười, tự hài lòng; Thor cảm thấy buồn nôn.

"Anh thật thiếu danh dự," Thor nói, mà không hiểu rằng bất cứ ai cũng có thể hành động thiếu đứng đắn như vậy.

Alton cười, một âm thanh the thé.

"Tao không bao giờ cần nó," hắn nói. "Danh dự chỉ dành cho kẻ ngốc. Tao có những gì tao muốn. Mày có thể giữ danh dự. Và tao sẽ có Gwendolyn."