← Quay lại trang sách

Chương mười tám

Thor mở mắt từ từ, cảm giác choáng váng lúc đầu, cố gắng nhận ra mình đang ở đâu. Cậu đăng nằm trên đống rơm, và trong lúc suy tư cậu tự hỏi mình đã quay lại doanh trại hay chưa. Cậu rướn người lên bằng khuỷu tay, nhìn cảnh giác, tìm kiếm những người khác.

Cậu đang ở một nơi nào đó khác. Nhìn kỹ xung quanh, cậu thấy mình đang ở trong một căn phòng đá được khắc chạm công phu. Như thể cậu đang ở trong tòa lâu đài. Một tòa lâu đài hoàng tộc.

Trước khi cậu có thể nhận định, một cánh cửa làm bằng gỗ sồi lớn mở toang và Reece thong dong bước vào. Thor có thể nghe thấy âm thanh lặng yên từ đám đông.

“Cuối cùng, cậu ấy còn sống,” Reece thông báo kèm theo một nụ cười, khi cậu ta lao về phía trước, nắm lấy tay Thor, và kéo cậu đứng dậy.

Thor đưa một tay lên giữ đầu mình, cố gắng giảm bớt cơn đau đầu kinh khủng đang đến quá nhanh.

“Ði nào, chúng ta đi nào, mọi người đang chờ đợi cậu,” cậu ta hối thúc, kéo Thor đi.

“Chờ chút,” Thor nói, cố gắng chấn tĩnh lại. “Tớ đang ở đâu đây? Chuyện gì đã xảy ra vậy?

“Chúng ta đã quay về Kinh thành—và cậu sắp sửa được ca tụng như một người hùng của ngày hôm nay?” Reece nói giọng hân hoan khi họ đi ra cửa.

“Người hùng? Ý cậu là gì vậy? và…tớ đã về đây bằng cách nào vậy?” cậu hỏi, cố gắng nhớ lại. “Con quái thú đã đánh gục cậu. Cậu đã được đưa ra ngoài lúc đó. Chúng tớ đã đưa cậu quay lại, qua cây cầu bắc ngang Canyon. Thật ấn tượng. Không thể diễn tả được việc tớ hi vọng cậu quay về như thế nào đâu!” Cậu ta nói kèm theo nụ cười nở trên môi.

Họ bước ra đến hành lang lâu đài, khi họ bước đi. Thor có thể thấy có nhiều loại người—phụ nữ, đàn ông, cận vệ, lính gác, hiệp sĩ—nhìn cậu chằm chằm, như thể họ đang đợi cậu tỉnh dậy. Cậu cũng nhìn thấy điều mới lạ trong ánh mắt họ, một điều gì đó giống như sự ngưỡng mộ. Ðó là lần đầu tiên cậu nhìn thấy điều đó. Cho đến mới đây, phần lớn mọi người đều nhìn cậu với ánh mắt miệt thị—bây giờ họ nhìn cậu như thể cậu là một người trong số họ.

“Chính xác điều gì đã xảy ra vậy?” đầu Thor như muốn nổ tung, cố gắng nhớ lại.

“Cậu không nhớ điều gì sao?” Reece hỏi.

Thor cố nghĩ.

“Tớ nhớ mình chạy vào trong rừng. Chiến đấu với con quái thú đó. Và sau đó thì…” Cậu không nhớ thêm được gì nữa.

“Cậu đã cứu mạng Elden,” Reece nói. “Cậu bất chấp sợ hãi chạy vào trong rừng, chính cậu. Tớ không hiểu tại sao cậu lại lãng phí năng lượng để cứu mạng tên hợm hĩnh đó. Nhưng cậu đã làm vậy. Ðức vua rất, rất hài lòng về cậu. Không phải vì người quan tâm đến Elden. Mà người rất coi trọng sự dũng cảm của cậu. Người muốn tôn vinh cậu. Ðiều đó thật quan trọng đối với ngài, tôn vinh những điều như này, để truyền cảm hứng cho những người khác và nó phản chiếu những điều tốt đẹp về Ðức vua, và về đội quân Legion. Ngài muốn tôn vinh. Cậu ở đây bởi vì Ðức vua sẽ ban thưởng cho cậu.”

“Ban thưởng cho tớ?” Thor hỏi, lặng người đi. “Nhưng tớ chưa làm được gì!”

“Cậu đã cứu sống Elden.”

“Tớ chỉ phản ứng lại. Tớ làm những điều đó một cách tự nhiên.”

“Và đó chính xác là lý do Ðức vua muốn ban thưởng cho cậu.”

Thor cảm thấy xấu hổ. Cậu không nghĩ hành động của mình xứng đáng được ban thưởng. Xét cho cùng, nếu không có sự cứu giúp kịp thời của Erec, chắc bây giờ Thor đã chết rồi. Thor nghĩ về điều đó và trái tim cậu ngập tràn niềm biết ơn tới Erec, một lần nữa. Cậu hi vọng rằng một ngày nào đó cậu có thể đền đáp anh ấy.

“Nhưng còn về nhiệm vụ tuần tra của chúng ta?” Thor hỏi. “Chúng ta vẫn chưa hoàn thành.”

Reece đặt một tay lên vai trấn an cậu.

“Người bạn tốt, cậu đã cứu sống một mạng người. Một thành viên của đội quân Legion. Ðiều đó quan trọng hơn cuộc tuần tra của chúng ta.” Reece cười. “Quá tốt cho cuộc tuần tra đầu tiên không có chuyện gì xảy ra!” Cậu nói thêm.

Ðến cuối một hàng lang nữa, hai lính gác mở cửa cho họ, Thor chớp mắt và nhận ra mình đang ở trong một căn phòng hoàng gia. Phải có đến hàng trăm hiệp sĩ đứng xung quanh, với kiến trúc trần nhà xây theo kiểu nhà thờ cao vút, có lắp thêm kính màu, các loại vũ khí và những bộ áo giáp treo khắp nơi trên tường như là dấu ấn chiến tích. Ðại sảnh Quân giới. Ðó là nơi mà tất cả các chiến binh ưu tú nhất tụ họp. Những hiệp sĩ của lực lượng Silver. Trái tim Thor rộn lên khi quan sát các bức tường, tất cả các vũ khí trứ danh, bộ áo giáp của những hiệp sĩ huyền thoại và anh hùng. Thor đã nghe về những lời đồn thổi ở nơi này. Cậu luôn mơ ước được nhìn thấy chúng một ngày nào đó. Bình thường một cận vệ không được phép có mặt ở đây—không một ai trừ lực lượng Silver.

Thậm chí bất ngờ hơn nữa, khi cậu bước vào, các hiệp sĩ thực thụ quay lại và nhìn cậu—chính cậu—từ mọi phía. Và toát lên cái nhìn cảm phục. Thor chưa bao giờ nhìn thấy nhiều hiệp sĩ đến vậy ở trong cùng một căn phòng, và chưa bao giờ cảm thấy mình được chấp nhận như vậy. Nó giống như đang đi vào trong một giấc mơ. Ðăc biệt hơn nữa chỉ ít phút trước đây, cậu vẫn còn say giấc.

Reece chắc đã nhận thấy nét mặt gần như chết lặng của Thor.

“Các hiệp sĩ ưu tú nhất của lực lượng Silver đã tụ họp ở đây để tôn vinh cậu,”

Thor cảm thấy tự hào xen lẫn hoài nghi. “Tôn vinh tớ á? Nhưng tớ đã làm được gì đâu.”

“Sai rồi,” một giọng nói vang đến.

Thor quay lại và một cách tay nặng trịch đang đặt lên vai mình. Ðó là Erec. Ðang nhìn cậu, nở nụ cười tươi rói.

“Em đã thể hiện được lòng can đảm, danh dự và sự dũng cảm, vượt xa những điều kỳ vọng về em. Em đã chẳng ngại xả thân mình để cứu lấy người anh em của mình. Ðó là những điều chúng ta mong đợi trong đội quân Legion, và cũng là những gì chúng ta đang tìm kiếm cho lực lượng Silver.”

“Anh đã cứu mạng em,” Thor nói với Erec. “Nếu không có anh, con quái thú đã giết hại em rồi. Em không biết phải bày tỏ lòng biết ơn với anh như thế nữa.”

Erec lại cười thật lớn.

“Em đã làm rồi còn gì,” Anh ta trả lời. “Em không nhớ cuộc cưỡi ngựa đấu thương sao? Chúng ta hòa rồi nhé.”

Thor bước dần xuống lối đi hướng về ngai vàng của Ðức vua MacGil, ở phía cuối của đại sảnh, Reece đi một phía bên cạnh cậu và Eric ở phía còn lại. Cậu cảm thấy hàng trăm ánh mắt đang dõi theo mình, cảm giác như là một giấc mơ vậy.

Ðứng xung quanh Ðức vua là hàng chục đại thần, cùng với người con trai cả, Kendrick.

Khi Thor tiến đến, trái tim cậu đập rộn lên, lòng tràn ngập hãnh diện. Cậu không thể tin nổi Ðức vua đã dành cho cậu sự vinh danh trước quần thần như này—có rất nhiều người quan trọng ở đây để chứng kiến điều đó.

Họ đến gần ngai vàng của Ðức vua. Vua MacGil đứng đó, một sự câm lặng bao trùm lấy căn phòng. MacGil có phong thái thong thả, nở nụ cười rộng rãi, ngài tiến ba bước về phía Thor và làm Thor hết sức ngạc nhiên, giang tay ôm lấy cậu.

Tiếng cổ vũ tràn ngập trong căn phòng.

Ngài kéo cậu ra, giữ lấy bờ vai cậu bằng đôi tay rắn chắc, nhìn xuống bên dưới nở nụ cười đầy hãnh diện.

“Ngươi đã phục vụ đội quân Legion hết sức xuất sắc,” ngài nói.

Một tên gia nhân mang đến cho Ðức vua một cái ly, Ðức vua nâng ly lên. Với giọng hào sảng, ngài hô to”

“UỐNG VÌ NGƯỜI QUẢ CẢM!”

“VÌ NGƯỜI QUẢ CẢM!” hàng trăm người trong phòng hô vang theo, kèm theo đó là những tiếng xì xào hứng khởi, rồi sau đó một lần nữa căn phòng lại rơi vào sự tĩnh lặng.

“Ðể bày tỏ sự ghi nhận cho kỳ tích của nhà người ngày hôm nay,” Ðức vua giọng rền vang, “Ta sẽ ban tặng cho ngươi một món quà cao quý.”

Ðức vua ra hiệu, một cận vệ, bước về phía trước, tay phục vận một đôi găng sắt dài màu đen trên đó là một con chim ưng trông thật lộng lẫy. Ngài quay sang hướng mắt về phía Thor—như thể ngài đoán được cậu sẽ thích thú với món quà này.

Thor gần như ngừng thở. Ðó chính xác là con chim ưng trong giấc mơ của cậu, với thân màu bạc cùng một sọc đen duy nhất chạy dọc trước trán.

“Chim ưng là biểu tượng của vương quốc chúng ta, và của hoàng tộc,” giọng MacGil đầy hào sảng. “Ðó là loài chim săn mồi, đầy kiêu hãnh và danh giá”. Nó cũng là loài vật có đầy đủ sự tinh tế, nhanh nhẹn. Nó luôn trung thành và đầy dữ dội. Là loại bay cao hơn bất kỳ loại nào khác. Nó là sinh vật linh thiêng. Người ta nói rằng khi một người sở hữu một con chim ưng cũng như là anh ta đang sở hữu một con người vậy. Nó sẽ dẫn đường cho cho anh ta. Nó sẽ bay đi rồi cũng sẽ luôn quay lại. Và bây giờ, nó thuộc về ngươi.”

Người nuôi chim ưng tiến về phía trước, đặt lên tay Thor một đôi găng tay lưới mắt xích, khá nặng và một cái vòng nối cổ tay. Thor cảm thấy bị kích thích, khi nó đậu trên cánh tay mình. Cậu gần như không thể cử động được. Cậu sửng sốt bởi trọng lượng của nó, cố gắng giữ con chim đang cựa quậy trên cổ tay của mình. Cậu cảm thấy móng vuốt của nó bấu vào mình, thật may mắn là chỉ cảm thấy có một chút áp lực đè lên, vì cậu đã được bảo vệ bởi chiếc găng sắt. Con chim quay lại, chiếu ánh nhìn vào cậu và rít lên. Nó nhìn vào mắt cậu, cậu cảm thấy như có sự kết nối thần bí với loại vật này. Cậu biết rẳng nó sẽ theo suốt bên mình.

“Người sẽ đặt tên cho cô nàng này là gì?” Ðức vua hỏi, trong không gian trầm lắng của cả căn phòng.

Thor nghĩ nát óc, tâm trạng cậu đang bị đóng băng để có thể nghĩ đến điều gi.

Cậu cố nghĩ thật nhanh. Lục lại trong đầu mình tên của các chiến binh nổi danh trong vương quốc. Cậu quay lại, quét ánh nhìn lên bức tường, và nhìn thấy một loạt các lệnh bài với tên của các trận chiến, ở mọi nơi của vương quốc. Ánh mắt cầu dừng lại ở một nơi đặc biệt, Ðó là nơi mà cậu chưa bao giờ đến trong Vương quốc Nhẫn, nhưng cậu thường được kể về nơi đó với sự thần bí và đầy sức mạnh. Ðiều này có vẻ hợp ý cậu.

“Thần sẽ đặt tên cho nó là Estopheles,” Thor kêu lên.

“Estopheles,” Ðám đông rộn lên, có vẻ hài lòng

Con chim ưng rít lên như thể đồng tình.

Ðột nhiên, Estopheles vỗ cánh và bay lên cao, lên đến tận đỉnh trần được thiết kế theo kiểu nhà thờ và bay ra ngoài. Thor nhìn theo bóng dáng nó.

“Ðừng lo lắng,” người nuôi chim ưng nói, “nó sẽ luôn quay trở về với cậu.”

Thor quay sang và nhìn Ðức vua. Cậu chưa bao giờ được tặng quà trong đời, hơn thế lại là món quà tầm cỡ như thế này. Cậu không biết nói gì, như thế nào để cảm ơn ngài. Cậu bị choáng ngợp.

“Thưa Ðức vua,” cậu nói, cúi thấp đầu. “Thần không biết nói gì để tỏ lòng biết ơn người.”

“Ngươi đã làm rồi,” MacGil nói.

Ðám đông vui vẻ cổ vũ, sự căng thăng trong phòng tan biến. Cuộc trò chuyện đầy khí thế nổ ra giữa những người đàn ông. Và rất nhiều hiệp sĩ tiến lại bên Thor, cậu hầu như không biết phải xoay xở như thế nào.

“Ðó là Algod, cai quản địa phận phía Ðông,” Reece nói, giới thiệu cậu với từng người.

“Và đây là Kamera, cai quản vùng Ðầm Cạn…Còn đây, Basikold, cai quản Pháo đài Bắc…”

Chẳng mấy chốc, các tên tuổi được giới thiệu hết. Thor thấy bị ngợp. Cậu không thể tin được là tất cả những chiến binh này muốn gặp gỡ cậu. Cậu chưa bao giờ thấy bản thân mình được thừa nhận hoăc tôn trọng từ trước đến nay và dường như ngày giống như thế này sẽ không bao giờ lặp lại nữa. Lần đầu tiên trong đời cậu có cảm nhận về giá trị bản thân.

Và cậu không thể ngừng nghĩ đến Estopheles.

Thor quay người về mọi hướng, chào đón những người đến chúc mừng cậu với những cái tên nhanh chóng được giới thiệu, cậu không tài nào nhớ kịp, một sứ giả vội vã đi tới, lướt qua các hiệp sĩ. Anh ta cầm một mảnh giấy cuộn tròn, ấn vào lòng bàn tay Thor.

Thor mở nó ra và đọc, nét chữ viết tay tinh tế và rất đẹp:

Gặp ta ở sân sau. Phía sau cánh cổng.

Thor cảm thấy mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ cuộn giấy hồng, Cậu thấy bối rối khi cố gắng đoán ra nó đến từ ai. Không có chữ ký trên đó.

Reece nghến cổ qua vai cậu đọc nó, và cười.

“Có vẻ chị tớ sai người mang thứ đồng bóng này tới cho cậu,” cậu ta nói rồi mỉm cười. “Tớ sẽ đi nếu tớ là cậu. Chị tớ ghét phải chờ đợi.”

Thor cảm thấy mặt đỏ bừng.

“Ðến khoảng sân phía sau phải đi qua những cánh cổng đó. Nhanh nên. Chị ấy vẫn được biết đến là người hay thay đổi ý định.”

Reece mỉm cười khi cậu nhìn cậu ấy. “Tớ rất mừng nếu cậu trở thành thành viên trong gia đình.”