← Quay lại trang sách

Chương hai mươi hai

Thor, giấu con Krohn bên trong chiếc áo sơ mi của cậu, choáng váng bởi tiếng ồn khi Reece mở cửa tửu điếm. Một nhóm đông các thành viên Legion và binh lính đang chờ đợi, họ chen chúc nhau, chào đón nhau bởi những tiếng hét, bên trong đầy nóng bức và nhồi nhét, và Thor ngay lập tức bị kẹt cứng giữa những người đồng đội, vai sát vai. Trải qua một ngày dài săn bắn, tất cả họ tụ tập lại ở đây, ở trong quán rượu nằm sâu trong rừng, tổ chức ăn mừng. Các hiệp sĩ Silver lãnh nhiệm vụ dẫn đường, còn Thor, Reece và những ngươi khác đi theo sau.

Ðằng sau Thor, là cặp anh em song sinh, Conval và Conven, mang vác chiến lợi phẩm, một con lợn nòi, lớn hơn bất cứ con nào khác họ đã từng thấy, trên một cái đòn dài vắt qua vai. Họ hạ nó xuống ngoài tửu điếm trước khi bước vào trong. Thor liếc lại nhìn lần nữa, nó trông thật dữ tợn, khó mà tin là họ đã hạ được nó.

Thor cảm thấy sự cựa quậy bên trong áo khoác và nhìn xuống thấy người bạn đồng hành mới của cậu, Krohn, cậu không thể tin là mình thực sự đang mang theo một con báo có bộ lông màu trắng. Nó nhìn cậu chăm chăm với đôi mắt màu xanh pha lê và kêu ư ử. Thor cảm nhận nó đang đói.

Thor bị xô đẩy bên trong tửu điếm, hàng chục người đang chen lấn phía sau cậu, cậu tiếp tục tiến sâu đến chỗ đông người và chật hẹp hơn, chỗ này nhiệt độ chắc phải ấm hơn đến hai mươi độ—không kể là còn ẩm ướt nữa. Cậu theo sau Erec và Kendrick, lần lượt theo sau là Reece, Elden, hai anh em sinh đôi và O’Connor, cánh tay cậu đã được băng bó sau cuộc chiến đấu với con lợn nòi, nhưng bây giờ máu đã hoàn toàn ngừng chảy. O’Conor dường như có chút choáng váng sau chấn thương. Nhưng bây giờ sắc mặt cậu đã khá hơn. Cả nhóm tìm cách lách sâu vào phía trong.

Họ nhích từng chút một, chật đến nỗi khó có thể cựa người. Có những cái ghế dài, bên cạnh là một vài người đang đứng, trong khi số khác lại ngồi ngả ngốn, hát hò trong lúc uống và cụng ly với nhau bằng những cốc vại to, hoặc đặt chúng ở trên bàn. Một không khí náo nhiệt và mang tính lễ hội, Thor chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ.

“Lần đầu tiên đến tửu điếm hả?” Elden hỏi, cố gắng hét thật to để cậu có thể nghe thấy.

Thor gật đầu, một lần nữa có cảm giác quê độ.

“Tôi cá là cậu thậm chí chưa bao giờ nốc một vại bia, đúng không?” Conven hỏi, vỗ lên vai cậu kèm theo một nụ cười.

“Dĩ nhiên tôi đã uống rồi,” Thor phản bác lại.

Thor đỏ mặt, dẫu vậy, hi vọng không ai biết được điều này, bởi thực tế là, cậu chưa từng uống bia, ngoài vài ngụm rượu nhỏ ở lễ cưới. Cha cậu không bao giờ cho phép uống bia rượu ở nhà. Thậm chí nếu được uống, cậu không chắc mình có thể uống nổi.

“Vậy tốt rồi!” Conval kêu lên. “Này phục vụ quầy, hãy mang cho chúng ta loại bia mạnh nhất. Ngài Thor đây chính là một tay bợm!”

Một trong hai anh em song sinh đặt xuống một đồng vàng. Thor ngạc nhiên về số tiền mà họ mang theo; cậu tự hỏi gia đình họ giàu có đến mức nào. Ðồng vàng đó có thể nuôi sống gia đình cậu cả tháng trời ở làng quê của cậu.

Lát sau, chục vại bia sủi đầy bọt, dàn ra trên quầy, các cậu chàng đẩy chuyền cho nhau, mỗi người cầm một vại, Thor cũng được nhét vào tay một vại thật to, bọt tràn ra cả tay, dạ dày cậu thắt lại đúng như tiên liệu. Cậu cảm thấy lo lắng.

“Chúc mừng cho buổi đi săn của chúng ta!” Reece hô lên.

“CHÚC MỪNG CHO CUỘC ÐI SĂN!” những người khác đồng thanh hô.

Thor làm theo những người khác, cố tỏ vẻ tự nhiên khi đưa thứ chất lỏng sủi đầy bọt lên môi. Cậu nhấp một ngụm nhỏ, cảm thấy ghét cái vị này, nhưng nhìn những người khác đang nốc bia thật lực, không bỏ xuống cho đến khi họ uống cạn. Thor bắt buộc phải làm như vậy, cậu không muốn người khác nhìn cậu như một kẻ hèn nhát. Cậu ép mình uống, nốc một cách nhanh nhất có thể, cuối cùng thì, còn một nửa, cậu đặt nó xuống, ho sằng sặc.

Những người khác nhìn cậu, cười rú lên. Elden vỗ vai cậu.

“Ðây là lần đầu tiên của cậu, hả?” cậu ta hỏi

Thor đỏ bừng mặt lau bọt quanh mép. Thật may, trước khi kịp trả lời, có tiếng hò hét ở trong phòng khiến bọn họ quay lại và nhìn thầy vài nghệ sĩ đang nhảy nhót tiến vào. Họ bắt đầu chơi đàn luýt và thổi sáo, thanh la chập vào nhau tạo nên những tiếng kêu ầm ĩ, không khí căn phòng trở lên xáo trộn.

“Em trai!” một giọng nói vang lên.

Thor quay lại và nhìn thấy một người chắc hơn cậu vài tuổi, với bờ vai rộng và vòng bụng gọn gàng, râu ria lởm chởm, trông có vẻ cẩu thả, bước về trước và ôm lấy Reece theo cách hết sức vụng về. Anh ta tham dự cùng với ba người bạn đồng hành, họ dường như đều cẩu thả như nhau cả.

“Ta chưa bao giờ nghĩ là sẽ gặp em ở đây!” anh ta nói tiếp.

“Ồ, hiếm hoi lắm em mới thấy hành tung của anh đấy, anh trai nhỉ?” Reece hét lại với nụ cười trên môi. “Thor, cậu biết Godfrey, anh trai tớ chưa nhỉ?”

Godfrey quay sang và bắt tay Thor, Cậu không khó để nhận ra tay của anh ta thật đầy đặn và mềm mại. Ðó không là là bàn tay của một chiến binh.

“Dĩ nhiên ta biết thành viên mới này rồi,” Godfrey nói, ghé sát người vào với giọng nói líu ríu. “Cả vương quốc đang bàn tán xôn xao về cậu. Ta nghe được cậu ta là một chiến binh giỏi,” anh ta nói với Thor. “Tệ quá. Thật lãng phí cho một tài năng khi ở trong tửu điếm này!”

Godfrey ngả người ra sau, rú lên cười lớn, ba kẻ đi cùng cũng rộ lên cười hưởng ứng. Một tên cao hơn đồng bọn một cái đầu với vòng bụng lớn, hai bên má đỏ nựng, ợ ra đầy mùi bia, rướn người về trước, để một tay lên vai Thor.

“Lòng dũng cảm là một đức tính tốt. Nhưng điều đó có nghĩa là cậu phải ra chiến trường và luôn phải giữ cho tinh thần băng giá. Là một gã say rượu có khi lại là điều hay hơn. Nó giữ cho cậu an toàn và ấm áp—và luôn đảm bảo có một quý cô nồng ấm cạnh bên!”

Anh ta cười vang, và mấy gã kia cũng phụ họa cười theo, khi phục vụ quầy đặt những vại bia tươi xuống cho họ. Thor hi vọng họ sẽ không mời cậu uống chúng. Cậu có thể cảm nhận thấy dư vị bia váng vất trong đầu mình

“Ðó là ngày đi săn đầu tiên của cậu ấy!” Reece hét lên với anh cậu ta.

“Vậy á?” Golfrey đáp lại. “Ðược, vậy là cần uống một vại, nhỉ?”

“Hoặc hai!” gã cao tiếp lời.

Thor nhìn xuống khi một vại bia nữa được đẩy vào trong lòng tay mình.

“Chúc mừng cho những lần đầu!” Godrey hô to.

“CHÚC MỪNG CHO NHỮNG LẦN ÐẦU!” những người khác đồng thanh hô theo.

“Có lẽ cuộc sống của cậu đầy rẫy những lần đầu,” giọng gã cao vang lên, “trừ lần đầu tiên tỉnh táo!”

Bọn họ cười rộ lên trong khi vẫn đang uống. Thor nhấp môi một chút, sau đó cố làm nó tràn ra ngoài để bia vơi bớt đi—nhưng Godrey đã bắt gặp cậu làm điều đó.

“Ðó không phải là cách uống đâu, chàng trai!” Godfrey la lên. Anh ta tiến về phía trước, cầm vại bia, đặt vại bia trên môi cậu, tất cả những gã khác cùng cười khi Thor nuốt ực nó với một hơi. Anh ta đặt vại bia xuống bàn, bên trong trống trơn không còn một giọt, bọn họ reo hò cổ vũ.

Thor cảm thấy đầu mình nhẹ bẫng. Cậu bắt đầu cảm thấy mất kiểm soát, và thật khó để tập trung. Cậu không thích cái cảm giác này chút nào

Thor nhận thấy có sự cựa quậy trong áo mình, khi Krohn nhô đầu ra.

“Ồ, chúng ta có gì thế này!” Godfrey hét lên sung sướng.

“Ðó là một chú báo con,” Thor nói.

“Bọn em đã tìm thấy nó trong chuyến đi săn,” Reece thêm vào.

“Nó đang đói,” Thor nói. “Em biết cho nó ăn gì.”

“Sao phải hỏi, tất nhiên là bia rồi!” gã cao gào lên.

“Thật sao?” Thor hỏi. “Cái đó tốt cho sức khỏe của nó chứ?”

“Dĩ nhiên!” Godfrey giọng phấn khích. “Nó chỉ nhẩy cẫng lên thôi, chàng trai!”

Godfrey tiến đến, nhúng một ngón tay vào trong vại bia đầy bọt rồi chìa ra; Krohn rướn người tới và liếm lấy ngón tay anh ta. Nó liếm đi liếm lại.

“Nhìn xem, nó khoái mà!”

Godfrey đột nhiên giật ngón tay mình về với tiếng kêu thất thanh. Anh ta giơ lên, ngón tay đầy máu.

“Răng nó sắc gớm!” anh ta gào lên—tất cả những người khác cùng cười rộ lên.

Thor cúi xuống, vuốt ve đầu Krohn, và dốc nốt phần đồ uống còn lại của mình vào miệng nó. Krohn liếm sạch, Thor loay hoay tìm đồ ăn thực sự cho nó. Cậu hi vọng Kolk sẽ cho phép mang nó về doanh trại và không thành viên Legion nào sẽ phản đối.

Những nghệ sĩ đã chuyển bài hát, thêm một vài gã bạn của Godfrey xuất hiện. họ bước qua cậu và nhập cuộc với đống bia tươi, Godrey tách ra, quay lại chỗ đám đông.

“Gặp lại nhau sau nhé, em trai,” Godfrey nói với Reece, trước khi rời đi. Sau đó anh ta quay sang nói với Thor: “Hi vọng là cậu sẽ dành nhiều thời gian ở tửu điếm hơn nữa!”

“Hi vọng là cậu sẽ dành nhiêu thời gian ở chiến trường hơn nữa,” Kendrik nhắc lại.

“Em rất nghi ngờ về điều đó!” Godfrey nói rồi cười rú lên với đồng bọn của mình, sau đó lặn mất hút vào trong đám đông.

“Họ luôn ăn mừng như thế này sao?” Thor hỏi Reece.

“Godrey hả? Anh ta đã mò đến tửu điếm ngay khi mới chập chững bước đi. Ðó là nỗi thất vọng của cha tớ. Nhưng anh ấy luôn vui nhộn.”

“Không, ý tôi là những người của Ðức vua. Ðội quân Legion. Luôn có một chuyến đi đến tửu điếm?”

Reece lắc đầu.

“Hôm nay là ngày đặc biệt. Cuộc săn bắn đầu tiên, và là ngày hạ chí, điều này không xảy ra thường xuyên. Hãy tận hưởng nó khi cuộc vui vẫn đang tiếp diễn.”

Thor cảm thấy đang lạc nhịp khi nhìn quanh phòng. Ðây không phải là nơi cậu muốn đến. Cậu muốn trở về doanh trại và tập luyện. Suy nghĩ của cậu cứ thế mải miết trôi đi, đến khi chạm đến hình ảnh của Gwendolyn.

“Em có nhìn thấy rõ người đàn ông đó không?” Kendrick hỏi, khi xuất hiện trước mặt Thor.

Thor nhìn anh ta, bối rối.

“Người đàn ông trong rừng, người đã bắn mũi tên ấy?” Kendrick tiếp lời

Những người khác đứng sát bên, cố gắng lắng nghe trong tâm trạng căng thẳng.

Thor cố gắng mường tượng lại, nhưng cậu không thể nhớ nổi. Mọi thứ đều nhạt nhòa.

“Giá như mà em thấy được,” Cậu nói. “Mọi thứ xảy ra quá nhanh,”

“Có lẽ đó chỉ là một người nào đó trong đội quân của Ðức vua, bắn về hướng chúng ta một cách tình cờ,” O’Connor nói.

Thor lắc đầu.

“Hắn ta không mặc trang phục giống chúng ta. Hắn ta mặc toàn đồ đen, với một cái áo choàng và mũ chùm đầu. Hắn ta chỉ bắn một mũi tên và nhắm thẳng vào Kendrick, sau đó biến mất hút. Em xin lỗi. Ước gì em có thể nhìn rõ hơn.”

Kendrick lắc đầu, cố nghĩ.

“Là ai muốn anh phải chết nhỉ?” Reece hỏi Kendrick.

“Ðó là một sát thủ?” O’Connor hỏi.

Kendrick nhún vai. “Ta không có người nào được xem là kẻ thù cả.”

“Nhưng Cha chúng ta có nhiều,” Reece nói. “Có lẽ một số kẻ nào đó muốn giết anh để đe dọa ông.”

“Hoặc có lẽ những kẻ đó muốn loại anh ra khỏi ngai vàng,” Elden đưa ra giả định.

“Vô lý! Ta không được thừa nhận một cách chính thức! Ta không thể thừa kế ngai vàng!”

Trong khi tất cả đều lắc đầu, làm vài ngụm bia và cố gắng tìm ra kẻ ám sát, thì bỗng có tiếng la hét om sòm ở trong phòng, tất cả mọi người dồn sự chú ý về phía cầu thang dẫn lên tầng trên, Thor nhìn lên và thấy một toán phụ nữa bước ra ngoài tiền sảnh phía trên, đứng cạnh lan can và nhìn xuống bên dưới phòng. Họ đều ăn mặc thiếu vải và trang điểm đậm.

Thor đỏ nhừ mặt.

“Vâng, xin chào các quý ông!” Một cô ả ở phía trước, với bộ ngực lớn trong trang phục ren đỏ lên tiếng.

Ðám đàn ông nhao nhao cổ vũ.

“Ai đủ tiền để qua đêm tối nay?” cô nàng hỏi.

Ðám đàn ông lại nhao nhao lên.

Ánh mắt Thor mở to trong sự ngạc nhiên.

“Ðây cũng là một nhà chứa?” cậu hỏi.

Những người khác quay sang và nhìn cậu trong sự im lặng sững người, sau đó tất cả cười rộ lên.

“Ôi chúa tôi, cậu đang giả nai, đúng không!” Conval nói

“Ðừng nói là cậu chưa từng đến nhà thổ đấy?” Conval tiếp tục.

“Tôi cá là cậu ta chưa bao giờ gần gũi đàn bà!” Elden nói.

Thor cảm thấy tất cả đang dồn mắt về phía mình, cảm tưởng mặt mình đang như quả gấc chín. Cậu muốn độn thổ luôn. Họ nói đúng: cậu chưa bao giờ ở gần người phụ nữ nào. Nhưng cậu chưa bao giờ kể điều đó với họ. Cậu tự hỏi liệu có phải điều đó hiển hiện trên mặt mình.

Trước khi cậu đáp lời, một trong hai anh em song sinh tiến đến, miết bàn tay rắn chắc lên lưng cậu, rồi ném một đồng vàng lên trên cầu thang, chỗ những người phụ nữ đang đứng.

“Tôi tin cô đã có vị khách đầu tiên của mình!” cậu ta la lên.

Căn phòng vang lên tiếng cổ vũ, và Thor, mặc cho hành động co người chống cự của mình, cậu vẫn cảm thấy mình bị đẩy về phía trước bởi hàng chục người, xuyên qua đám đông và lao lên trên phía cầu thang. Khi bị đẩy đi, tâm trí cậu tràn ngập suy nghĩ về Gwen, về tình cảm cậu dành cho cô ấy như thế nào và cậu không muốn bên cạnh bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Cậu muốn quay lại và chạy khỏi nơi đây. Nhưng không có lối thoát cho cậu. Hàng chục ngươi đàn ông to khỏe nhất mà cậu từng biết đang đẩy cậu về phía trước và không cho phép cậu rút lui. Trước khi biết điều đó, cậu đã bị đẩy lên đến bậc thang trên cùng, ở lầu trên, hướng ánh nhìn vào một cô ả cao hơn cậu, người sực nức mùi nước hoa, cúi xuống nhìn cậu và mỉm cười. Mọi sự trở lên tồi tệ hơn nữa, Thor thấy mình đã say, Căn phòng trở lên quay cuồng, cậu cảm thấy nếu ở thời điểm khác có lẽ cậu đã đổ gục xuống rồi.

Cô ả cúi xuống, kéo áo sơ mi của Thor, giữ chắc lấy cậu rồi kéo vào trong phòng, sau đó đóng sầm cửa lại. Thor xác định tinh thần là không gần gũi với cô ả. Cậu giữ trong tâm trí mình những suy nghĩ về Gwen, cố gợi nhớ về những hình ảnh của cô. Ðây không phải là cách cậu muốn trải nghiệm mùi vị đầu đời.

Nhưng lý trí không làm theo cậu. Cậu đã say, bây giờ cậu gần như không còn nhận biết được gì nữa. Ðiều cuối cùng mà cậu nhớ, là trước khi bất tỉnh, đã được đưa vào phòng, tới giường một cô ả, và hi vọng cậu có thể kiểm soát được mình trước khi gục xuống sàn.