Chương hai mươi ba
MacGil cố gắng mở mắt ra, ngài bị đánh thức bởi tiếng đập thình thịch không ngừng vào cửa. Ðầu đau như búa bổ. Ánh sáng mặt trời gay gắt chiếu qua cánh cửa sổ của lâu đài đang mở toang và ông nhận ra ông đang nằm cắm mặt xuống chiếc chăn lông cừu của mình. Mất phương hướng, ông cố nhớ. Ông đang ở nhà, đang ở trong lâu đài của mình. Ông cố nhớ về đêm hôm trước. Ông nhớ lại cuộc đi săn, sau đó là quán tửu điếm trong rừng. Ông đã uống quá nhiều. Ông đã trở về nhà bằng cách nào đó.
Ông nhìn sang bên cạnh và thấy vợ mình, Nữ hoàng, đang ngủ bên cạnh ông và từ từ tỉnh giấc.
Tiếng đập cửa lại vang lên, tiếng va đập của chiếc vòng gõ cửa bằng sắt ồn khủng khiếp.
"Ai thế nhỉ?" Nữ hoàng hỏi, khó chịu.
MacGil cũng đang thắc mắc điều tương tự. Ngài nhớ rõ là đã dặn đầy tớ không được đánh thức mình đặc biệt là sau chuyến đi săn. Kẻ đó sẽ phải trả giá đắt vì việc này.
Ðó có thể là người quản gia, đến để hỏi về một vấn đề tài chính nhỏ.
"Dừng ngay tiếng đập cửa chết tiệt đó lại!" MacGil gầm lên, lăn ra khỏi giường, ngồi chống khuỷu tay lên đầu gối, bàn tay đặt lên đầu. Ngài đưa bàn tay vuốt mái tóc chưa gội và bộ râu của mình, sau đó vuốt toàn bộ khuôn mặt, cố làm mình tỉnh táo. Chuyến đi săn và cuộc chè chén đã lấy đi của ngài nhiều thứ. Ngài không còn nhanh nhẹn như hồi xưa nữa. Thời gian đã mang chúng đi; giờ đây ngài thấy mình đã già cỗi. Ngay lúc này, ngài cảm tưởng như sẽ không bao giờ muốn uống bia rượu nữa.
Với một nỗ lực tối đa, ngài nhấc người đứng lên. Chỉ mặc mỗi chiếc áo choàng, ngài nhanh chóng băng qua căn phòng và đi tới cửa, dày cỡ một thước, nắm lấy tay cầm bằng sắt và kéo mạnh về phía mình.
Ðứng ở đó là vị tướng vĩ đại nhất của ông, Brom, hai bên là hai người phụ tá. Hai người phụ tá cúi đầu tỏ lòng tôn kính; nhưng vị tướng của họ thì nhìn thẳng vào ông, bằng một cái nhìn ảm đạm. MacGil ghét bộ mặt đó của ông ta. Cái nhìn đó luôn có nghĩa là sẽ có tin tức không hay. Chính vì những thời điểm như thế này mà ông thấy ghét ngai vàng. Hôm qua, ông đã có một ngày vui, một cuộc đi săn tuyệt vời, và nó làm ông nhớ lại thời còn trai trẻ. Ðặc biệt là cuộc chè chén thâu đêm trong tửu điếm đó. Bây giờ, bị đánh thức một cách thô lỗ như thế này, khiến mọi ảo tưởng về hòa bình mà ông những tưởng đã hoàn toàn biến mất.
"Tâu Bệ hạ, xin thứ lỗi cho thần vì đã đánh thức người," Brom nói.
"Ngươi nên tự vấn về điều đó đi," MacGil gầm gừ. "Ngươi phải đề cao việc này."
"Là vì," ông ta nói.
Vua MacGil nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề trên khuôn mặt ông ta và quay lại, nhìn qua vai để xem xét hoàng hậu. Bà ấy đã ngủ lại.
MacGil ra hiệu cho họ vào, sau đó dẫn họ qua căn phòng ngủ rộng lớn của mình, rồi đi qua một cửa vòm, đến phòng làm việc bên hông, đóng cửa lại để không làm phiền bà ấy. Ðôi khi ông sử dụng căn phòng nhỏ này, mỗi chiều đều không tới hai mươi bước chân, với một vài chiếc ghế dài thoải mái và một khung cửa sổ kính màu lớn, khi ông không muốn xuống Ðại sảnh.
"Thưa bệ hạ, các do thám của chúng ta đã báo cáo về một đạo quân McCloud đi ngựa ở phía đông, hướng về phía Biển Fabian. Và các thành viên hướng đạo ở miền nam của chúng ta cũng báo cáo về một đoàn tàu của Ðế quốc đang hướng về phương bắc. Chắc chắn họ đang đi đến đó để gia nhập với đội quân McCloud."
MacGil cố gắng để xử lý các thông tin, não bộ của ngài có vẻ chậm chạp khi xử lý tình huống trong dư vị của cơn say xỉn.
"Và?", Ngài giục, lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, mệt mỏi. Ngài đã mệt mỏi bởi những âm mưu và toan tính vô tận cùng những thủ đoạn đối với vương quốc của mình.
"Nếu nhà McCloud đang thực sự gặp gỡ Ðế quốc, thì chỉ có thể duy nhất một mục đích," Brom tiếp tục. "Ðể hiệp lực xuyên thủng Canyon và lật đổ Vương quốc Nhẫn."
MacGil nhìn vào viên sĩ quan chỉ huy cũ của mình, người đã chiến đấu bên cạnh ngài trong suốt ba mươi năm qua, và ngài nhìn thấu mức độ nghiêm trọng chết người trong mắt ông ta. Ngài cũng có thể nhìn thấy sự sợ hãi. Ðiều đó làm ngài đau đầu; bởi vì ngài chưa từng thấy người đàn ông này run sợ trước bất cứ điều gì.
MacGil từ từ đứng thẳng dậy, ngài có chiều cao thật đáng nể, rồi quay lại, đi ngang qua căn phòng ra đến tận cửa sổ. Ngài nhìn ra ngoài, dò xét một vòng cung điện phía dưới, nó hoàn toàn vắng vẻ vào buổi sáng sớm, và suy ngẫm. Ngài biết, ngay từ đầu, rằng ngày này sẽ đến. Ngài chỉ không ngờ nó đến nhanh như vậy.
"Nó đến nhanh quá," ngài nói. "Chỉ mới vài ngày từ khi ta gả con gái cho hoàng tử của họ. Và bây giờ ông nghĩ rằng họ đã âm mưu lật đổ chúng ta?"
"Thưa Bệ hạ, thần cho là vậy," Brom trả lời chân thành. "Thần không thấy có lý do nào khác. Tất cả mọi biểu hiện đều chỉ ra đó là một cuộc gặp gỡ hòa bình. Chứ không phải gặp vì chiến sự."
MacGil chầm chậm lắc đầu.
"Không phải. Họ không thể để cho Ðế quốc vào. Tại sao họ phải làm vậy? Nếu chỉ vì lý do chúng giúp họ hạ thấp lá chắn năng lượng ở phía chúng ta và chọc chủng nó, rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Ðế quốc cũng sẽ xâm chiếm cả họ. Họ cũng sẽ không còn an toàn. Chắc chắn, họ biết điều này."
"Có thể họ đang thỏa thuận ngầm", Brom vặn lại. "Có thể họ sẽ để cho Ðế quốc vào, đổi lại Ðế quốc sẽ giúp họ tấn công chúng ta, từ đó nhà McCloud có thể đoạt quyền kiểm soát vương quốc Nhẫn."
MacGil lắc đầu.
"Nhà McCloud khôn ngoan hơn thế. Họ xảo quyệt. Họ biết không thể tin được Ðế quốc."
Vị tướng nhún vai.
"Có lẽ họ quá muốn kiểm soát vương quốc Nhẫn, họ sẵn sàng nắm lấy cơ hội đó. Ðặc biệt là bây giờ họ có Nữ hoàng là con gái người."
MacGil nghĩ về điều này. Ðầu ông như muốn nổ tung. Ông không muốn đối mặt với điều này bây giờ.
Không phải vào buổi sáng sớm.
"Vậy, đề xuất của ông là gì?" ông hỏi viên tướng của mình ngắn gọn, mệt mỏi vì tất cả những suy đoán.
"Chúng ta có thể chặn trước, thưa Ðức vua, rồi tấn công nhà McCloud. Lúc này chính là thời cơ."
MacGil há hốc mồm nhìn ông ta.
"Ngay sau khi ta gả con gái của ta cho họ ư? Ta không cho rằng điều đó hợp lý."
"Nếu chúng ta không làm," Brom phản đối, "tức là chúng ta đã để họ đào huyệt sẵn cho chúng ta. Chắc chắn họ sẽ tấn công chúng ta. Nếu không phải ngay bây giờ, thì là sau này. Và nếu họ hợp lực với Ðế quốc, chúng ta sẽ tiêu đời."
"Họ không thể vượt qua dãy Highland dễ dàng. Chúng ta kiểm soát tất cả các điểm thắt nút. Xâm chiếm có nghĩa là họ sẽ tự sát. Ngay cả khi có Ðế quốc đi cùng."
"Ðế quốc có hàng triệu binh lính," Brom phản ứng. "Họ có đủ khả năng để chống chọi."
"Ngay cả khi lá chắn năng lượng bị hạ xuống," MacGil nói, "cũng không dễ dàng đến vậy để hàng triệu binh sĩ hành quân qua hẻm núi tử địa Canyon hay vượt qua cao nguyên Highland, hoặc tiếp cận bằng tàu thuyền. Chúng ta sẽ phát hiện ra từ xa trước. Chúng ta sẽ được cảnh báo."
MacGil nghĩ.
"Không, chúng ta sẽ không tấn công. Nhưng hiện nay, chúng ta có thể đi một bước khôn ngoan: tăng gấp đôi quân tuần tra của chúng ta ở cao nguyên Highland. Củng cố công sự của chúng ta. Và tăng gấp đôi hoạt động gián điệp. Ðó sẽ là các biện pháp."
"Vâng, thưa Bệ hạ," Brom nói, vội vã quay ra khỏi phòng cùng những viên tùy tướng.
MacGil quay lại cửa sổ, đầu vẫn ong ong. Ngài cảm giác chiến tranh đang không còn xa nữa, nó tiến về phía ngài như sự tất yếu của một cơn bão mùa đông. Hơn nữa, ngài cảm nhận rằng mình không thể làm gì nổi để chống đỡ nó. Ngài nhìn xung quanh mình, nhìn vào lâu đài, vào những tường đá, vào cung điện hoàng gia tinh nguyên trải ra bên dưới, và không thể không tự hỏi điều này sẽ kéo dài được bao lâu nữa.
Ngài phải làm gì để có thêm một cuộc vui chè chén nữa.