← Quay lại trang sách

Chương hai mươi năm

Gwendolyn đi một mình qua lâu đài, lên cầu thang hình xoắn ốc, uốn lượn đưa cô lên trên đỉnh. Ðầu óc cô ngập tràn những suy nghĩ về Thor. Về cuộc đi dạo của họ. Về nụ hôn của họ. Và rồi về con rắn đó.

Ruột gan cô như bị thiêu đốt với những cảm xúc trái ngược. Một mặt, cô phấn chấn khi được ở bên cậu; mặt khác, cô khiếp sợ con rắn đó, bởi điềm báo về cái chết mà nó mang đến. Nhưng cô không biết dấu hiện đó ám chỉ đến ai, và cô cũng không thể loại bỏ suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí mình. Cô sợ rằng nó cảnh báo về một người nào đó trong gia đình mình. Nó có thể là một trong những người anh em của mình? Godfrey? Kendrick? Nó có thể là mẹ mình? Hoặc, cô rùng mình khi nghĩ, đó là cha cô?

Hình ảnh về con rắn đó đã phủ bóng u ám lên ngày vui của họ, và một khi tâm trạng của họ đã bị phá vỡ thì khó có thể lấy lại được. Hai người trở về cung điện, rẽ theo hai hướng ngay trước khi ra khỏi rừng, nhờ đó họ sẽ không bị phát hiện. Cô không muốn mẹ mình phát hiện. Nhưng Gwen sẽ không từ bỏ Thor dễ dàng như vậy, và cô ấy sẽ tìm ra cách để chống lại mẹ; cô cần thời gian để tìm ra những kế hoạch cho mình.

Chia tay với Thor thật là đau khổ; suy nghĩ về điều đó, cô cảm thấy rất buồn. Cô đã định hỏi cậu liệu họ có thể gặp lại nhau, đã định lên kế hoạch cho lần gặp tiếp theo. Nhưng cô đã quá choáng váng, quá quẫn trí khi nhìn thấy con rắn nên cô đã quên mất. Bây giờ cô lo rằng cậu ấy sẽ cho rằng cô không quan tâm đến cậu ấy.

Ngay khi cô vừa đặt chân đến Cung điện, người hầu cận của cha cô gọi cô. Cô dảo bước thật nhanh, tim đập thình thịch, tự hỏi tại sao ông lại muốn gặp cô. Liệu cô đã bị phát hiện cùng Thor? Chẳng có lý do gì khác mà cha phải gặp cô gấp đến vậy. Liệu ông cũng định ngăn cấm cô gặp cậu ấy sao? Cô không tin ông định làm vậy, bởi vì ông luôn luôn đứng về phía cô.

Gwen cuối cùng, gần như hết hơi, cũng đã lên đến đỉnh. Cô vội vã đi xuống hành lang, vượt qua đám tùy tùng đang chú ý và mở cửa cho cô vào phòng cha. Hai người hầu cận đang đứng đợi bên trong, cúi đầu trước sự hiện diện của cô.

"Các ngươi có thể đi ra", cha cô nói với họ.

Họ cúi đầu chào và vội vã ra khỏi phòng, âm thanh phát ra khi họ đóng cửa vang dội phía sau lưng.

Cha cô đứng lên khỏi bàn làm việc, nở nụ cười tươi và đi về phía cô qua căn phòng rộng lớn. Cô cảm thấy thư thái, như mọi lần, khi gặp ông và cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy không có sự tức giận nào trong biểu hiện của cha.

"Gwendolyn của ta," ông nói.

Ông vòng tay ra ôm cô. Cô ôm lại ông, rồi ông kéo cô về phía hai chiếc ghế khổng lồ, đặt ở một góc, bên cạnh chiếc lò sưởi đang cháy bập bùng. Những con chó lớn, loại chó săn, hầu hết cô đã biết từ khi còn nhỏ, tránh đường khi họ đi về phía lò sưởi. Hai con trong số chúng đi theo cô, và rúc đầu vào lòng cô. Cô cảm thấy thích thú khi nhìn thấy chiếc lò sưởi: thời tiết đã trở lạnh bất thường trong một ngày mùa hè.

Cha cô nghiêng người về phía lò sưởi, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa khi chúng phát ra những tiếc lách tách trước mắt họ.

"Con biết vì sao ta cho gọi con đến không?" ông hỏi.

Cô tìm câu trả lời trên khuôn mặt ông, nhưng không chắc chắn.

"Con không biết, thưa cha."

Ông nhìn lại đầy ngạc nhiên.

"Cuộc thảo luận của chúng ta trước đây. Với các anh chị em của con. Về vương quyền. Ðó là những gì ta muốn trao đổi với con."

Trái tim Gwen trở nên nhẹ nhõm hẳn. Không phải là về Thor. Ðó là về chính trị. Chính trị ngu ngốc, điều mà cô không hề quan tâm đến. Cô thở phào nhẹ nhõm.

"Trông con có vẻ nhẹ nhõm," ông nói. "Con nghĩ chúng ta sẽ trao đổi về chuyện gì?"

Cha cô quá mẫn cảm; ông vẫn luôn như vậy. Ông là một trong số ít người có thể đi guốc trong bụng cô. Cô phải cẩn thận với ông.

"Không có gì, thưa cha," cô lấp liếm.

Ông mỉm cười một lần nữa.

"Vậy, hãy nói ta nghe. Con nghĩ như thế nào về lựa chọn của ta?" ông hỏi.

"Lựa chọn?" cô hỏi lại

"Về người thừa kế ta! Cho vương quốc!"

"Ý cha là con?" cô hỏi.

"Còn ai khác ư?", ông cười.

Cô đỏ mặt.

"Thưa cha, con rất ngạc nhiên, để nói. Con không phải là con trưởng. Và con là một người con gái. Con không biết gì về chính trị. Và cũng không quan tâm đến chuyện đó—hoặc đến việc trị vì vương quốc. Con không có tham vọng chính trị. Con không biết tại sao cha lại chọn con."

"Chính xác là vì những lý do này," ông nói, vẻ mặt nghiêm túc. "Là bởi vì con không mong muốn lên ngôi. Con không muốn vương quyền. Và con không biết gì về chính trị."

Ông hít một hơi thật sâu.

"Nhưng con biết bản chất thực sự là gì. Con rất sâu sắc. Con đã thừa hưởng nó từ ta. Con được thừa hưởng sự nhanh trí của mẹ con, và kỹ năng của ta đối với mọi người. Con biết cách đánh giá họ; con có thể nhìn thấu họ. Ðó là những phẩm chất mà một vị vua cần có; hiểu bản chất của những người khác. Con không cần thêm gì nữa. Những cái khác đều là kỹ xảo. Biết thần dân của con. Hiểu họ. Hãy tin vào bản năng của con. Hãy đối xử tốt với họ. Chỉ cần vậy là đủ."

"Chắc chắn, phải cần nhiều hơn để cai trị một vương quốc," cô nói.

"Không hẳn," ông nói. "Tất cả đều bắt nguồn từ đó. Quyết định xuất phát từ đó."

"Nhưng cha, người đang quên rằng, trước hết, con không muốn cai trị, và thứ hai, cha sẽ không chết. Ðây chỉ là một truyền thống ngớ ngẩn, liên quan đến ngày cưới người con trưởng của người. Tại sao cứ phải lặp lại mãi điều này? Con thậm chí không muốn nói về điều đó, cũng không muốn nghĩ về nó. Con mong cái ngày mà con không còn được gặp cha sẽ không bao giờ đến—vì vậy tất cả những điều này đều chẳng có nghĩa lý gì."

Ông hắng giọng, nhìn nghiêm nghị.

"Cha đã nói chuyện với Argon, và ông ấy nhìn thấy tương lai đen tối đối với ta. Chính ta cũng đã tự cảm nhận được. Ta phải chuẩn bị," ông nói.

Gwen thấy lòng thắt lại.

"Argon là một kẻ ngốc. Một thầy phù thủy. Một nửa những điều ông ta nói không xảy ra. Cha đừng bận tâm về ông ta. Ðừng nghĩ ngợi về mấy cái điềm báo ngớ ngẩn ông ta nói. Cha đang rất ổn. Cha sẽ sống muôn đời."

Nhưng ông chậm rãi lắc đầu, cô có thể nhìn thấy nỗi buồn trên gương mặt của ông, và cô cảm thấy lòng dạ thêm quặn thắt.

"Gwendolyn, con gái của cha, cha yêu con. Cha muốn con phải chuẩn bị. Cha muốn con là người cai trị kế tiếp của vương quốc Nhẫn. Ta nói hoàn toàn nghiêm túc. Ðó không phải là yêu cầu. Ðó là một mệnh lệnh."

Ông nhìn cô đầy nghiêm túc, đôi mắt ông sầm lại, nó làm cô sợ. Cô chưa bao giờ thấy ánh nhìn đó trên gương mặt cha trước đây.

Cô cảm thấy mắt mình nhòe đi, cô đưa tay lên, gạt đi giọt nước mắt vừa chảy xuống.

"Cha xin lỗi vì đã khiến con phải buồn,” ông nói.

"Vậy thì hãy dừng tất cả chuyện này lại đi cha," cô vừa nói vừa khóc. "Con không muốn cha phải chết."

"Cha xin lỗi, nhưng cha không thể. Cha muốn con tuân lệnh cha."

"Thưa cha, con không muốn làm tổn thương cha."

"Vậy con hãy đồng ý."

"Nhưng làm sao con có thể cai trị đất nước chứ?" cô biện hộ.

"Không khó như con nghĩ đâu. Các cận thần sẽ bên con. Nguyên tắc đầu tiên là không được tin bất kỳ ai trong số họ. Hãy tin chính mình. Con có thể làm điều này. Sự thiếu hiểu biết, sự ngây thơ của con lại chính là thế mạnh. Con sẽ đưa ra quyết định đúng đắn. Hãy hứa với cha," ông van lơn.

Cô nhìn vào mắt ông, và hiểu điều này quan trọng đối với ông nhường nào. Cô muốn kết thúc chủ đề này, chẳng vì lý do nào khác ngoài để xoa dịu tinh thần của ông và cổ vũ ông.

"Ðược rồi, con hứa," cô nói gấp gáp. "Ðiều đó có làm cha cảm thấy tốt hơn không?"

Ông ngả người, và cô có thể thấy ông rất nhẹ nhõm.

"Có," ông nói. "Cảm ơn con."

"Tốt rồi, bây giờ liệu chúng ta có thể nói về chuyện khác không cha? Những chuyện đang xảy ra thực tế?" cô hỏi.

Cha cô ngả người ra sau và cười hết cỡ; ông dường như đã trút bỏ được một gánh nặng.

"Ðó chính là lý do tại sao ta lại luôn yêu quý con," ông nói. "Con lúc nào cũng vui vẻ. Lúc nào cũng có thể làm ta cười."

Ông dò xét cô, và cô có thể cảm nhận được ông đang dò tìm cái gì đó.

"Con có vẻ đang hạnh phúc lạ thường," ông nói. "Có liên quan đến một chàng trai nào đó không?"

Gwen đỏ mặt. Cô đứng dậy, quay đi khỏi chỗ ông và bước đến cửa sổ.

"Con xin lỗi, thưa cha, nhưng đó là chuyện riêng tư."

"Ðó không còn là chuyện riêng tư nữa khi con là người sau này sẽ cai trị vương quốc của ta," ông nói. "Ta không muốn tọc mạch. Tuy nhiên, mẹ con đã yêu cầu trông chừng con, và ta đoán bà ấy sẽ không khoan dung. Ta sẽ cho qua chuyện này. Nhưng con hãy chuẩn bị."

Lòng cô quặn thắt, cô quay người đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô ghét nơi này. Cô ước mình ở bất cứ nơi nào khác ngoài nơi này. Trong một ngôi làng bình thường, trong một nông trại bình thường, sống một cuộc sống giản dị cùng Thor. Tránh xa khỏi nơi này, tránh xa tất các các thế lực đang cố để kiểm soát cô.

Cô cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai; cô quay lại nhìn và thấy cha mình đang đứng đó, mỉm cười.

"Mẹ con có thể tàn nhẫn. Nhưng dù bà ấy quyết định như thế nào, hãy nhớ rằng ta sẽ luôn đứng về phía con. Trong chuyện tình yêu, người ta phải được tự do lựa chọn."

Gwen giơ tay lên ôm lấy cha. Tại thời điểm đó, cô yêu cha hơn tất cả mọi thứ. Cô cố xua điềm báo của con rắn đó ra khỏi tâm trí của mình, cầu nguyện, bằng tất cả tấm lòng, rằng nó không ám chỉ về cha cô.

*

Gwen đi vòng vèo và rẽ xuống các hành lang liên tiếp, những hàng kính màu vừa qua, hướng về phía căn phòng của mẹ cô. Cô rất ghét khi bị mẹ triệu tập, ghét bà ấy kiểm soát mọi thứ. Theo nhiều cách, chính mẹ cô mới thực sự là người cai trị vương quốc. Bà ấy mạnh mẽ hơn cha cô theo nhiều cách, giữ vững lập trường hơn, khó khuất phục hơn. Tất nhiên quốc vương không có ý kiến; ông mang bộ mặt mạnh mẽ, dường như là một người khôn ngoan.

Nhưng khi ông trở về lâu đài, đằng sau cánh cửa đóng kín, chính bà là người mà ông tham vấn ý kiến. Bà là người khôn ngoan hơn, lạnh lùng hơn, toan tính hơn, khó tính hơn và là người không biết sợ hãi. Bà là một tảng đá. Bà cai trị gia đình lớn của mình bằng một bàn tay sắt. Khi bà đã muốn cái gì đó, đặc biệt là nếu bà ấy cho rằng đó là vì lợi ích của gia đình, thì bà ấy chắc chắn sẽ thực hiện điều đó cho bằng được.

Và bây giờ sự sắt đá của của mẹ cô chuyến hướng sang cô; cô đang ở trong một cuộc đối đầu. Cô cảm thấy có cái gì đó để làm với cuộc sống lãng mạn của mình, và sợ rằng cô đã bị phát hiện với Thor. Nhưng cô đã quyết không lùi bước, dù có thể mất mát đi chăng nữa. Nếu cô phải rời khỏi nơi này, thì cô sẽ rời đi. Mẹ cô có thể nhốt cô vào ngục tối vì những điều mà cô quan tâm.

Khi Gwen bước tới căn phòng của mẹ cô, cánh cửa gỗ sồi lớn đã được những người đầy tớ mở ra sẵn, rồi họ tránh ra nhường đường cho cô bước vào, sau đó đóng cánh cửa lại sau lưng cô.

Căn phòng của mẹ cô nhỏ hơn nhiều so với phòng cha của cô, ấm cúng hơn, với những tấm thảm lớn và một bộ bàn trà và bàn cờ nhỏ đặt bên cạnh một chiếc lò sưởi đang bập bùng, một vài ghế nhung màu vàng tinh tế đặt cạnh chúng. Mẹ cô ngồi trong một chiếc ghế, lưng quay về phía Gwen, mặc dù bà đang chờ cô. Bà quay mặt về phía lò sưởi, nhấp một ngụm trà, và di chuyển một quân trên bàn cờ. Phía sau bà là hai thị nữ, một người chăm sóc mái tóc, còn người kia thắt chặt dây phía sau lưng váy của bà.

"Vào đi, con" giọng nghiêm khắc của mẹ cô vang lên.

Gwen ghét mẹ cô lúc này—tổ chức buổi thiết triều trước các tôi tớ. Cô ước gì mình có thể sa thải họ, giống như cha cô đã làm khi họ nói. Ðó là ít nhất là những việc cô có thể làm để giữ sự riêng tư và uy nghiêm. Nhưng mẹ cô thì không. Gwen kết luận đây là một trò chơi quyền lực, giữ tôi tớ quanh mình, để họ lắng nghe, nhằm khiến Gwen bực mình.

Gwen không có lựa chọn nào khác ngoài băng qua căn phòng và đặt người xuống một chiếc ghế nhung đối diện với mẹ cô, sát cạnh lò sưởi. Một vở kịch quyền lực khác của mẹ cô: nó giữ cho khách của bà ấm áp, mất cảnh giác bởi ngọn lửa.

Nữ hoàng không nhìn lên; thay vào đó, bà nhìn chằm chằm vào bàn cờ của mình, đẩy một trong số những quân cờ bằng ngà vào mê cung phức tạp.

"Ðến lượt con," mẹ cô nói.

Gwen nhìn xuống bàn cờ; cô rất ngạc nhiên là mẹ vẫn còn giữ ván cờ này tiếp tục. Cô nhớ lại cô cầm quân nâu, nhưng cô đã không chơi trò này với mẹ trong nhiều tuần. Mẹ cô là một chuyên gia về quân Tốt—nhưng Gwen thậm chí còn giỏi hơn. Mẹ cô không thích bị thua, và bà ấy rõ ràng đã phân tích ván cờ này khá lâu, hy vọng sẽ có một nước đi hoàn hảo. Bây giờ Gwen đã ở đây, bà ấy gọi cô đến để chơi.

Không giống như mẹ mình, Gwen không cần nghiên cứu bàn cờ. Cô chỉ cần liếc nhìn nó đã tưởng tượng ra những nước đi hoàn hảo trong đầu. Cô đưa tay lên gạt một quân màu nâu sang bên, băng qua toàn bộ bàn cờ. Nước cờ cứu mẹ cô khỏi bị thua.

Mẹ cô nhìn xuống, không biểu lộ cảm xúc, ngoại trừ một cái nhíu mày, và Gwen hiểu nó biểu hiện sự mất tinh thần. Gwen thông minh hơn, và mẹ cô sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó.

Mẹ cô hắng giọng, nghiên cứu bàn cờ, vẫn không nhìn vào cô.

"Ta biết tất cả về cuộc phiêu lưu của con với kẻ thường dân đó," bà nói vẻ nhạo báng.

"Con thách thức ta." Mẹ cô ngước lên nhìn cô. "Tại sao?"

Gwen hít một hơi thật sâu, cảm thấy lòng thắt lại, cố gắng để đưa ra câu trả lời tốt nhất. Cô sẽ không nhượng bộ. Không phải lần này.

"Chuyện riêng tư của con mẹ không cần bận tâm," Gwen trả lời.

"Vậy sao? Chuyện đó rất rất liên quan đến ta. Chuyện riêng tư của con sẽ ảnh hưởng đến vương quyền, đến số phận của gia đình này và của vương quốc Nhẫn. Chuyện riêng tư của con là chính trị—liên quan nhiều đến mức con sẽ muốn quên nó đi. Con không phải là một người bình thường. Không có gì là riêng tư trong thế giới của con. Và không có gì là riêng tư đối với ta."

Giọng nói của mẹ cô sắt đá và lạnh lùng, và mỗi giây phút của chuyến thăm này đều khiến Gwen bực bội. Gwen chẳng thể làm gì khác ngoài ngồi đó và chờ đợi bà ấy kết thúc. Cô cảm thấy bị mắc kẹt.

Cuối cùng, mẹ cô hắng giọng.

"Do con từ chối nghe ta, ta sẽ phải đưa ra quyết định cho con. Con sẽ không gặp lại thằng nhóc đó lần nào nữa. Nếu con làm thế, ta sẽ tống cổ nó ra khỏi Legion, ra khỏi Kinh thành, và trở lại ngôi làng của nó. Sau đó, ta sẽ làm nó trở về đúng vị trí của mình—cùng với cả gia đình nó. Nó sẽ bị đầy ải trong nỗi ô nhục. Và con sẽ không bao giờ biết đến nó lần nữa."

Mẹ cô ngước lên nhìn cô, môi dưới của bà run rẩy trong cơn giận dữ.

"Con có hiểu ta nói không?"

Gwen hít một hơi thật mạnh, lần đầu tiên nhận ra mẹ mình tàn ác đến như nào. Cô ghét bà ấy nhiều hơn có thể nói bằng lời. Gwen cũng bắt gặp những ánh mắt lo lắng của các thị nữ. Thật xấu hổ.

Trước khi cô kịp trả lời, mẹ cô lại tiếp tục.

"Ngoài ra, để ngăn chặn những hành vi liều lĩnh hơn nữa, ta đã tiến hành các bước để sắp xếp một cuộc hôn nhân thích hợp cho con. Con sẽ kết hôn với Alton, vào ngày đầu tiên của tháng tiếp theo. Con có thể bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới của mình ngay từ bây giờ. Chuẩn bị cho cuộc sống của một người phụ nữ đã lập gia đình. Ðó là tất cả," mẹ cô nói một cách thô bạo, quay lại với bàn cờ, như thể là bà chỉ đề cập đến các vấn đề thường nhật nhất.

Gwen giận dữ và như có lửa đốt trong lòng; cô muốn hét lên.

"Sao mẹ dám," Gwen phản ứng lại, cơn thịnh nộ của cô đang bốc lên dữ dội. "Mẹ nghĩ rằng con là một con rối để mẹ giật dây, để mẹ điều khiển sao? Mẹ thực sự nghĩ rằng con sẽ kết hôn với bất cứ ai mà mẹ bảo sao?"

"Ta không nghĩ," mẹ cô trả lời. "Ta biết. Con là con gái ta, và con phải vâng lời ta. Và con sẽ kết hôn với người mà ta bảo con kết hôn."

"Không, con không đồng ý!" Gwen hét lại. "Mẹ không thể ép buộc con! Cha nói rằng mẹ không được ép con!"

"Một cuộc hôn nhân sắp đặt là quyền của bậc làm cha mẹ trong vương quốc này, và đó chắc chắn là quyền của vua và hoàng hậu. Cha con làm bộ như vậy, nhưng con biết rõ, và ta cũng vậy, rằng ông ấy sẽ luôn thừa nhận ý muốn của ta. Ta có cách của mình."

Mẹ cô nhìn chằm chằm vào cô.

"Vì vậy, con thấy đấy, con sẽ phải nghe lời ta. Hôn lễ của con sắp diễn ra. Không có gì có thể ngăn cản nó. Hãy tự chuẩn bị đi."

"Con sẽ không làm điều đó," Gwen trả lời. "Không bao giờ. Và nếu mẹ còn nói với con về điều này lần nữa, con sẽ không bao giờ nói chuyện với mẹ nữa."

Mẹ cô nhìn lên và mỉm cười với cô, một nụ cười xấu xí lạnh lùng.

"Ta không quan tâm dù con có không bao giờ nói chuyện với ta nữa. Ta là mẹ của con, chứ không phải là bạn của con. Và ta là Nữ hoàng. Ðây rất có thể là cuộc gặp gỡ cuối cùng của chúng ta với nhau. Ðiều đó cũng không quan trọng. Cuối cùng thì con cũng sẽ làm như ta nói. Và ta sẽ theo dõi con từ xa, khi con sống cuộc sống mà ta đã sắp đặt cho con."

Nói rồi bà quay người lại, trở lại với ban cờ của mình.

"Con có thể đi," bà vừa nói vừa vẫy tay ra hiệu, như thể Gwen là một kẻ đầy tớ nào đó.

Gwen sôi lên với cơn giận dữ, cô không thể chịu đựng được nữa. Cô bước ba bước, tiến về phía bàn cờ và quăng nó đi bằng cả hai tay, khiến các quân cờ và bàn cờ lớn bằng ngà rơi xuống và vỡ tan thành từng mảnh.

Mẹ cô bật dậy trong sự ngỡ ngàng.

"Con ghét mẹ," Gwen rít lên.

Cùng với đó, Gwen quay người đi, mặt đỏ lên, và xông ra khỏi phòng, gạt tay mấy kẻ đầy tớ, quyết định bước ra ngoài và không bao giờ gặp mẹ mình thêm lần nào nữa.