Chương hai mươi sáu
Thor đi bộ hàng giờ trên con đường mòn quanh co trong rừng, suy nghĩ về cuộc gặp gỡ với Gwen. Cậu không thể gạt bỏ hình ảnh cô ra khỏi tâm trí mình. Thời gian ở bên nhau như một giấc mơ, vượt xa mong đợi của cậu, cậu cảm thấy không còn những mối bận tâm chất chứa trong lòng mình nữa. Ðó là một ngày hoàn hảo, dĩ nhiên, trừ sự việc xảy ra lúc cuối.
Con bạch xà, rất hiếm gặp, dường như là một điềm xấu. Thật may là họ không bị nó cắn. Thor nhìn xuống con Krohn, đang thư thái bước đi bên cậu, quấn quít không rời nửa bước, cậu tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu không có nó ở đó, nếu nó không cắn chết con rắn và cứu mạng họ. Có lẽ bây giờ cả hai không còn sống nữa? Cậu sẽ không bao giờ quên ơn cứu mạng của Krohn, và biết từ giờ về sau, sẽ có một người bạn tin cậy sát cánh bên mình.
Cậu vẫn còn bận tâm về điềm báo: con rắn đó cực kỳ hiếm, và thậm chí không còn tồn tại ở trong vương quốc nữa. Nó sinh sống ở vùng phía nam xa xôi, trong các đầm lầy ngập nước. Làm sao nó có thể di chuyển xa đến như thế? Tại sao nó lại xuất hiện vào đúng lúc đó? Nó quả là bí ẩn và cậu tin chắc đó là một dấu hiệu báo trước. Giống như Gwen, cậu cảm thấy đây là một điềm báo xấu, một điềm báo của sự chết chóc, nhưng người đó là ai?
Thor muốn xóa bỏ những hình ảnh đó trong đầu mình, và quên nó đi, để nghĩ về những điều khác—nhưng cậu không thể. Nó làm cậu phiền muộn, không có thời gian để thảnh thơi. Cậu biết đã đến lúc quay về doanh trại, nhưng cậu không thể. Hôm nay vẫn là ngày nghỉ, vì vậy cậu đã đi bộ hàng giờ quanh các con đường mòn trong rừng, cố gắng gạt bỏ những mối bận tâm. Cậu tin chắc con rắn đó mang đến một thông điệp sâu xa chỉ dành cho riêng mình, điều đó hối thúc cậu phải hành động.
Sự việc trở nên tồi tệ hơn nữa khi chuyến đi của cậu với Gwen đã bị dừng lại một cách đột ngột. Khi họ tiến ra phía bìa rừng, họ đã chia tay một cách vội vã, chẳng một lời từ biệt. Cô dường như quẫn trí. Cậu cho rằng nguyên nhân bởi sự xuất hiện của con rắn, nhưng cậu cũng không chắc lắm. Cô cũng không nói đến lần hẹn sau. Cô đã thay đổi suy nghĩ về cậu? Cậu đã làm gì sai?
Ý nghĩ đó cứ giằng xé Thor. Cậu gần như không biết phải làm gì, và cậu lại đi lang thang hàng giờ liền. Cậu cần ai đó để nói chuyện, một người mà có thể hiểu được điều này, và có thể giải đáp những dấu hiệu và điềm báo.
Cậu dừng bước. Dĩ nhiên rồi. Ðó là Argon. Ông ta là một người hoàn hảo nhất để có thể giải đáp những điều này và làm cậu cảm thấy dễ chịu phần nào.
Thor chú ý. Cậu đang đứng ở cuối đỉnh núi xa nhất phía bắc, nơi mà cậu có thể nhìn bao quát toàn bộ thành phố hoàng gia phía dưới. Cậu đang đứng gần một ngã ba đường. Cậu biết Argon sống một mình trong một căn nhà nhỏ làm bằng đá phía bắc ngoại ô Ðồng bằng Boulder. Cậu nhận thấy nếu rẽ trái, hướng cách xa thành phố, một trong những con đường mòn này sẽ đưa cậu đến đó. Và cậu bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Ðây sẽ là một chuyến đi dài, và nhiều khả năng là Argon sẽ không có ở đó khi cậu đến. Nhưng cậu phải thử thôi. Cậu không thể dừng lại cho đến khi tìm ra được câu trả lời.
Thor bước đi như chạy, đi nhanh gấp hai lần bình thường, hướng về phía đồng bằng. Từ sáng đến chiều, cậu mải miết đi. Ðó là một ngày hè tuyệt đẹp, ánh sáng chiếu xuống rực rỡ, lan tỏa trên những cánh đồng xung quanh cậu. Krohn nhảy nhót cạnh bên, đột nhiên dừng lại lấy đà rồi vồ lấy một con sóc, nó chạy đến bên cậu với con sóc trong mồm như một chiến lợi phẩm.
Ðoạn đường lộng gió ngày càng dốc hơn, đồng cỏ thưa dần, nhường chỗ cho quang cảnh lô nhô những tảng đá to kèm lẫn đá cuội. Chẳng mấy chốc, con đường cũng biến mất. Trời trở lạnh và gió thổi rát hơn, cây cỏ không còn nữa nhường chỗ cho những tảng đá và bụi bẩn. Nhìn ngút tầm mắt cũng chỉ thấy toàn là đá. Thor cảm thấy cậu đang đi đến một nơi hoang vu. Con đường mòn hoàn toàn biến mất và con đường Thor đi gồ ghề với toàn sỏi lẫn với đá.
Cạnh bên cậu, con Krohn bắt đầu rên rỉ. Có cảm giác rùng mình về không khí ở nơi đây, và Thor cũng cảm nhận thấy điều đó. Nó không hẳn là bầu không khí hắc ám, mà giống như một màn khói âm khí nặng nề.
Và Thor bắt đầu tự hỏi liệu mình có đang đi đúng hướng, bất chợt cậu phát hiện ra ở phía xa, phía trên một ngọn đồi, có một căn nhà nhỏ bằng đá. Nó có hình tròn hoàn hảo, giống như một chiếc nhẫn, xây bằng các khối đá, có màu đen, Căn nhà thấp và không có cửa sổ, chỉ có độc nhất cửa chính ra vào, hình vòm—thậm chí không có tay cầm hay vòng gõ cửa. Liệu Argon có thể sống ở đây, một nơi hoang vu như thế này? Liệu ông ta sẽ khó chịu khi cậu không mời mà tới?
Những suy nghĩ khác ập đến trong đầu cậu, nhưng cậu vẫn phải đi tiếp. Khi đến gần cánh cửa, cậu cảm nhận có những luồng năng lượng trong không khí, nó dày đặc đến nỗi làm cậu thấy khó thở. Tim cậu đập nhanh hơn, cậu dè dặt đưa tay ra gõ cửa.
Trước khi cậu có thể chạm vào cánh cửa, nó đã tự động mở ra, tiếng kêu cọt kẹt vang lên. Một khoảng không tối om bên trong, và Thor không dám chắc liệu có phải một cơn gió đã đẩy cánh cửa mở ra. Trong này tối đen như mực, cậu không thể biết được có ai ở trong nhà hay không.
Thor bước đến, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa, và thò đầu vào.
“Xin chào?” cậu gọi to.
Cậu đẩy cửa rộng hơn. Ở đây hoàn toàn phủ màu của bóng tối, có một thứ ánh sáng le lói ở phía xa của ngôi nhà.
“Xin chào?” cậu gọi to, lớn hơn. “Ngài Argon?”
Cạnh cậu, con Krohn rên ư ử, rõ ràng ý định của Thor đã thất bại, Argon không có ở nhà. Nhưng cậu vẫn cố đi vào xem thử. Cậu bước hai bước vào trong, ngay lúc đó cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cậu.
Thor quay quanh, đứng ở đó, nơi bức tường phía xa, là Argon.
“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền ngài,” Thor nói, trái tim đập liên hồi.
“Ngươi không mời mà đến,” Argon nói.
“Xin hãy thứ lỗi cho tôi,” Thor nói. “Tôi không có ý định xâm phạm.”
Thor nhìn quanh khi đôi mắt đã dần thích nghi với bóng tối, cậu nhìn thấy vài ngọn nến nhỏ được đặt ở trong một vòng tròn, xung quanh là bề mặt bao quanh của bức tường đá. Căn phòng lấy ánh sáng chủ yếu bởi một trục sáng duy nhất, hắt ra từ một lỗ nhỏ tròn, lộ ra ở phía trần nhà. Nơi này lấn át tinh thần người ta, ảm đạm và có vẻ kỳ quái.
“Một số người đã từng đến đây,” Argon đáp lại. “Dĩ nhiên, ngươi sẽ không vào được đây trừ khi ta cho phép. Cánh cửa chỉ mở để đón tiếp những người ta cho phép, còn đối với những trường hợp khác, nó sẽ không bao giờ mở—không ngay cả khi ngươi có sức mạnh đến đâu.”
Thor cảm thấy khá hơn chút, và cậu đang tự hỏi liệu rằng Argon đã biết ý định đến đây của mình hay chưa. Mọi thứ xung quanh người này quả là bí ẩn đối với cậu.
“Tôi đang có khúc mắc mà bản thân không thể lý giải nổi,” Thor nói, thấy cần phải nói hết ra, và muốn nghe ý kiến từ Argon. “Có một con rắn. Con Bạch xà vương. Nó định tấn công chúng tôi nhưng chúng tôi đã được con báo của tôi cứu mạng, con Krohn.”
“Chúng tôi?” Argon hỏi lại.
Thor đỏ mặt, biết mình đã lỡ lời. Cậu không biết nên nói gì.
“Tôi không đi một mình,” cậu nói.
“Vậy ngươi đi cùng với ai?”
Thor cứng lưỡi, không biết nói sao cho phải. Rốt cục, người đàn ông này rất thân cận với cha của cô ấy, Ðức vua, và có lẽ ông ta sẽ kể lại với người.
“Tôi không thấy điều này liên quan gì đến chuyện con rắn cả.”
“Nó liên quan rất mật thiết. Chẳng lẽ ngươi không thắc mắc là tại tao con rắn lại xuất hiện đúng lúc đó phải không?”
Thor hoàn toàn ngỡ ngàng.
“Tôi không hiểu,” cậu nói.
“Không phải điềm báo nào cũng ứng với ngươi. Một số điềm báo ứng với người khác.”
Thor quan sát sắc mặt Argon trong thứ ánh sáng lờ mờ, cậu dần hiểu ra vấn đề. Có phải Gwen đang sắp đối mặt với định mệnh hắc ám? Nếu điều đó xảy ra, liệu cậu có thể ngăn cản được?
“Tôi có thể thay đổi được số mệnh không?” Thor hỏi.
Argon quay đi, chậm rãi băng qua căn phòng.
“Dĩ nhiên, đó là câu hỏi mà chúng ta đã và đang đi tìm lời giải qua hàng thế kỉ,” Argon đáp lời. “Số phận liệu có thay đổi được không? Một mặt, mọi thứ đều là định mệnh và được sắp đặt sẵn. Mặt khác, chúng ta có tự do ý chí. Ý chí của chúng ta sẽ quyết định số phận của chúng ta. Hai thứ—định mệnh và tự do ý chí—dường như không thể song hành cùng nhau. Nhưng chúng cũng có ngoại lệ. Ðó là nơi mà hai thứ này thỏa hiệp với nhau—nơi giao nhau của định mệnh và tự do ý chí—khi mà hành xử của con người được thực thi. Ðịnh mệnh thường ít khi bị phá vỡ, trừ việc đôi lúc nó có thể bị chuyển biến, hoặc thậm chí là thay đổi, bằng sự hi sinh vĩ đại hoặc bằng sức mạnh lớn lao của tự do ý chí. Nhưng gần như định mệnh là bất biến, gần như chúng ta không thể xoay chuyển được, ngoài việc chờ đợi nó sẽ xảy ra như thế nào. Chúng la luôn nghĩ chúng ta đang tham dự cuộc chơi, nhưng thường là không phải vậy. Ða số chúng ta chỉ là những người quan sát chứ không phải người tham gia.
“Vậy tại sao tạo hóa lại chỉ ra cho ta những điềm báo, dù chúng ta không thể làm gì để ngăn cản chúng?” Thor hỏi.
Argon quay đi và mỉm cười.
“Ngươi là chàng trai nhanh nhẹn. Ta sẽ chỉ cho ngươi thấy điều đó. Hầu hết, chúng ta thấy điềm báo để chuẩn bị cho chính mình. Chúng ta được báo trước về số mệnh để có thời gian chuẩn bị. Ðôi khi, nhưng rất hiếm, chúng ta được thấy trước điềm báo để cho phép chúng ta hành động, để thay đổi điều sẽ xảy đến. Nhưng điều này ít khi gặp.”
“Vậy có thật việc xuất hiện của con Bạch xà vương là báo trước cái chết?”
Argon nhìn cậu chăm chú.
“Ðúng vậy,” cuối cùng ông ta lên tiếng. “không chệch được.”
Trái tim Thor đập từng hồi, như là biểu hiện của nỗi sợ hãi. Cậu cũng ngạc nhiên trước câu trả lời thẳng thắn của Argon.
“Hôm nay tôi đã gặp con rắn trắng,” Thor nói, “nhưng tôi không biết ai sẽ phải chết. Hoặc tôi có thể làm gì để ngăn cản điều đó. Tôi muốn xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu, nhưng tôi không thể. Hình ảnh đầu con rắn luôn luẩn quẩn trong tâm trí tôi. Tại sao vậy?”
Aragon nhìn cậu một lúc lâu rồi thở dài.
“Bởi vì dù người phải chết là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến ngươi. Ảnh hưởng đến số phận ngươi.”
Thor càng lúc càng thấy kích động, cậu cảm thấy mỗi câu trả lời lại nảy sinh ra thêm nhiều câu hỏi.
“Nhưng điều đó thật không công bằng,” Thor nói. “Tôi cần biết ai sẽ phải chết. Tôi muốn cảnh báo cho họ!”
Argon lắc đầu chậm rãi.
“Ngươi có lẽ không cần biết điều này,” ông ta trả lời. “Và nếu có biết đi chăng nữa cũng chẳng giúp ích được gì. Cái chết tìm đến chủ thể của nó—ngay cả khi có người cảnh báo.”
“Vậy tại sao tôi lại được chỉ cho điềm báo này?” Thor hỏi, giọng dằn vặt. “Và tại sao tôi không thể dứt được những điều này ra khỏi đầu mình?”
Argon tiến lên chút nữa, thật gần, chỉ cách Thor một chút xíu, thần lực từ đôi mắt ông ta cháy lên làm tỏa sáng nơi tối tăm, ảm đạm này, nó làm cho Thor cảm thấy hoảng sợ. Giống như đang nhìn vào ánh mặt trời vậy, và nó cũng làm cho cậu không thể dời mắt đi nơi khác. Argon đưa tay đặt lên vai Thor. Tay của ông ta như một tảng băng truyền sự lạnh lẽo sang người cậu.
“Ngươi còn trẻ,” Argon nói, giọng trậm rãi. “Ngươi vẫn còn phải học hỏi nhiều. Ngươi cảm nhận mọi thứ quá sâu xa. Nhìn thấy tương lai là một đặc ân lớn lao. Nhưng nó cũng có thể là tai ương ghê gớm. Hầu hết con người tồn tại mà không ý thức được số mệnh. Ðôi khi điều đau đớn nhất lại là việc nhận thức được về số mệnh của mình, về những gì sẽ xảy ra. Ngươi bây giờ vẫn chưa nhận thức được sức mạnh ẩn chứa trong người. Nhưng một ngày nào đó, ngươi sẽ làm được điều đó. Một ngày khi ngươi hiểu mình đến từ đâu.”
“Tôi đến từ đâu?” Thor hỏi, cảm thấy bối rối.
“Nhà của mẹ ngươi. Cách đây rất xa. Vượt qua hẻm núi tử địa Canyon, ở tận phía ngoài của tộc người Wild. Có một tòa lâu đài, cao sừng sững giữa bầu trời. Nó nằm đơn độc trên một mỏm đá và để đến được nơi đó, ngươi phải đi dọc con đường đá quanh co. Ðó là con đường ma thuật—giống như đi lên bầu trời xanh thăm thẳm. Một nơi có quyền lực tối thượng. Ðó là nơi mà từ đó ngươi tới. Khi ngươi chưa đến được đó, ngươi sẽ không bao giờ hiểu hết được mọi điều. Một khi ngươi thành công, tất cả những hoài nghi sẽ được gỡ bỏ.”
Thor chớp mắt, và khi mở mắt ra, thật ngạc nhiên, cậu thấy mình đang đứng bên ngoài ngôi nhà của Argon. Cậu không tài nào hiểu nổi mình đã ra đây như thế nào.
Những cơn gió rít qua vách đá cheo leo, Thor liếc mắt nhìn lên ánh nắng mặt trời chói chang. Cạnh bên là con Krohn, đang gầm gừ.
Thor quay lại cánh cửa nhà Argon, bằng tất cả sức mạnh, cậu gõ cửa. Chẳng có gì suy chuyển ngoài sự im ắng.
“Argon!” Thor gào lên
Ðáp lời cậu chỉ là tiếng gió vi vu.
Cậu cố gắng mở cửa, thậm chí dùng vai để đẩy—nhưng nó không lay chuyển.
Thor đợi một lúc lâu—cậu cũng không chắc là bao lâu—cho đến khi ánh sáng ban ngày đang dần tắt bóng. Cuối cùng, cậu nhận ra thời gian của mình đã hết.
Cậu quay lại và bắt đầu đi xuống con đường đá dốc, lòng đầy băn khoăn. Cậu cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết, và cảm nhận chắc chắn hơn về một cái chết đang đến gần, nhưng dường như bất lực để ngăn chặn nó.
Khi thực hiện chuyến đi dài ở nơi hoang vu như này, cậu bắt đầu cảm thấy mắt cá chân lạnh ngắt và làn sương mù dày đặc đang hình thành. Chỉ một lát sau nó đã trở nên ngày càng dày đặc và dâng lên cao hơn. Thor không hiểu điều gì đang xảy ra, con Krohn cất tiếng rên ư ử.
Thor cố gắng tăng tốc, tiếp tục lần theo con đường xuống núi, nhưng mỗi lúc sương một dày hơn, cậu không thể nhìn thấy gì ở trước mặt. Cùng lúc đó cậu cảm thấy tay chân dường như nặng nề hơn, và, như thể có điều kỳ quái, bầu trời trở nên tối đen. Cậu cảm thấy gần như kiệt sức. Cậu không thể nhấc chân bước tiếp được. Cậu cuộn tròn người như một trái bóng trên mặt đất, ngay chỗ cậu đứng, sương mù bao phủ dày đặc. Cố gắng gượng mở mắt, để đi tiếp, nhưng không thể. Trong khoảnh khắc, cậu đã say ngủ.
Thor thấy mình đang đứng trên đỉnh núi, nhìn bao quát toàn bộ Vương quốc Nhẫn. Trước mắt cậu là Kinh thành của Ðức Vua, lâu đài, chiến lũy, vườn tược, cây cối và những quả đồi xa tít tắp đến khuất tầm mắt—muôn hoa đua nở trong mùa hè. Những cánh đồng đầy trái ngọt và những bông hoa khoe sắc thắm, vang vọng đâu đó là thanh âm của những lễ hội.
Nhưng khi Thor chầm chậm quay sang, nhìn kỹ mọi thứ, cánh đồng cỏ xanh mướt đã thành màu đen. Quả rụng đầy dưới gốc cây. Chẳng mấy chốc cây cối trơ trọi, cành lá xác xơ. Những bông hoa héo quắt, và, trong sự hãi hùng của cậu, những tòa nhà lần lượt sụp đổ, cho đến khi toàn bộ vương quốc chẳng còn gì ngoài một đống đổ nát, trơ trọi sỏi đá và gạch vụn.
Thor nhìn xuống và bỗng nhiên thấy một con Bạch xà vương to lớn đang trườn quanh chân mình, cậu đứng đó, bất lực, vì nó đã quấn chặt lấy chân cậu, sau đó là đến thắt lưng, cánh tay. Cậu cảm thấy ngạt thở, sự sống đang leo lắt, rồi con rắn quấn toàn bộ thân thể cậu, nó bò lên đến mặt, áp sát và nhìn cậu trừng trừng, cái lưỡi dài thè ra với tiếng phì phì gần chạm vào má Thor. Và sau đó nó há rộng miệng, để lộ chiếc nanh lớn, bổ đầu về trước, nuốt trọn khuôn mặt Thor.
Thor hét lên, sau đó nhận thấy mình đang đứng đơn độc trong tòa lâu đài của Ðức vua, nó hoàn toàn trống không, không ngai vàng nơi Ðức vua thường ngự trị. Thanh gươm Ðịnh mệnh nằm chỏng trơ trên mặt đất, không ai động đến. Mọi cánh cửa đều vỡ tan tành, kính màu vỡ vụn chất đống trên sàn đá. Cậu nghe thấy tiếng nhạc ở phía xa, hướng về phía có tiếng nhạc và đi qua hết căn phòng trống này đến căn phòng trống khác. Cuối cùng cậu cũng đến được cánh cửa đôi khổng lồ, cao một trăm thước, cậu mở chúng bằng tất cả sức lực.
Thor đứng ở lối vào sảnh yến tiệc hoàng gia. Trước cậu là hai bàn yến tiệc chạy dài ngang phòng, ngập ngụa thức ăn—nhưng vắng bóng người. Ở phía xa của sảnh là một người đàn ông. Ðó là Vua MacGil. Ngài ngồi trên ngai vàng, chiếu tia nhìn về phía Thor. Ông dường như ở quá xa.
Thor cảm thấy phải tiến lại gần Ðức vua. Cậu bắt đầu bước vào phòng, đi giữa hai dãy bàn yến tiệc tiến về phía ông. Khi cậu bước đi, tất cả thức ăn ở hai dãy bàn đều trở nên ôi thiu, đang thối rữa theo từng bước chân cậu, biến thành một màu đen kịt và ngay lập tức bị đám ruồi nhặng bâu kín. Ðám ruồi nhặng hợp thành đàn nhung nhúc với những tiếng vo ve, xâu xé đống thức ăn.
Thor bước đi nhanh hơn, Bây giờ Ðức vua đã gần bên, chỉ cách không quá mười bước chân, khi đó một tên đầy tớ xuất hiện từ mé buồng, mang lên một cốc rượu lớn bằng vàng. Ðó là một một chiếc cốc đặc biệt, được làm bằng vàng ròng và đính lên thành cốc những viên đá hồng ngọc và lam ngọc. Trong khi Ðức vua không chú ý, Thor nhìn thấy tên đầy tớ thả một thứ chất bột trắng vào trong cốc. Thor nhận ra đó là thuốc độc.
Tên đầy tớ mang cốc tiến lại gần hơn, MacGil đưa tay xuống và cầm nó bằng cả hai tay.
“Không!” Thor la lên.
Thor lao lên phía trước, cố gắng hất cốc rượu ra khỏi tay Ðức vua.
Nhưng cậu không đủ nhanh. MacGil đã uống một ngụm lớn rượu. rượu rớt ra cả hai bên má, chảy xuống ngực, và ông đã uống xong ngụm rượu.
MacGil quay lại và nhìn thấy Thor, đôi mắt mở to. Ông đưa tay lên giữ chặt cổ họng, nôn khan, rồi ông quỵ người xuống và ngã vật ra khỏi ngai vàng; đổ sang một bên, gục xuống sàn đá cứng. Vương miện lăn ra ngoài, chạm vào sàn đá cùng những tiếng kêu âm vang, nó lăn tròn vài thước.
Ông nằm đó, bất động, mắt mở, và đã băng hà.
Con Estopheles xà xuống, đậu trên đầu MacGil. Nó đứng đó, hướng về phía Thor và rít lên. Những âm thanh rợn người, làm Thor thấy lạnh sống lưng.
“Không!” Thor la lên.
*
Thor tỉnh giấc cùng với tiếng la hét.
Cậu ngồi dậy, nhìn xung quanh, mồ hôi ướt đẫm, hơi thở nặng nhọc, cố gắng đoán định mình đang ở đâu. Cậu vẫn đang nằm trên mặt đất, trên đỉnh núi của Argon. Chắc cậu đã ngủ rất say ở đây. Sương mù đã tan và khi cậu ngước lên nhìn thì đã thấy ánh bình minh. Mặt trời đỏ như máu đang ló dạng phía chân trời, thắp sáng một ngày mới. Cạnh bên, con Kron đang kêu ư ử, nó nhảy vào lòng, liếm mặt cậu.
Thor ôm con Krohn bằng một tay trong khi hơi thở vẫn còn khó nhọc, cố gắng đoán xem mình đang thức hay ngủ. Phải mất một lúc lâu cậu mới nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng cậu có cảm giác như thực.
Thor nghe thấy tiếng rít và quay lại nhìn thấy con Estopheles đang đậu trên một mỏm đá, chỉ cách vài bước chân. Con chim to lớn nhìn về phía cậu và rít lên, hết lần này đến lần khác.
Âm thanh làm Thor sởn gai ốc. Nó giống như tiếng rít trong giấc mơ của cậu, và lúc này cậu biết, biết rất rõ, giấc mơ đó là một thông điệp.
Ðức vua sẽ bị hạ độc.
Thor nhảy dựng lên và trong ánh bình minh, cậu lao nhanh xuống núi, hướng về phía Cung điện Ðức vua. Cậu phải đến chỗ của Ðức vua. Cậu phải cảnh báo ông ấy. Ðức vua có lẽ sẽ nghĩ cậu bị khùng, nhưng không còn lựa chọn nào khác—cậu sẽ làm bất cứ điều gì để có thể cứu mạng Ðức vua.
Thor chạy qua cây cầu kéo, lao như bay về hướng cổng ngoài của tòa lâu đài, thật may mắn, hai vệ binh đứng gác nhận ra cậu là người của đội quân Legion. Họ để cho cậu qua mà không cản lại, cậu tiếp tục chạy, con Krohn chạy ngay cạnh bên.
Thor chạy nhanh qua sân hoàng cung, qua đài phun nước, và chạy đến cổng phía trong tòa lâu đài của Ðức vua. Bốn vệ binh canh gác đứng đó cản lối cậu.
Thor dừng lại, thở dốc.
“Cậu vào đây làm gì, chàng trai?” một trong số bọn họ hỏi cậu.
“Các anh không hiểu đâu, các anh phải cho tôi vào trong,” Thor thở hổn hển. “Tôi cần gặp Ðức vua.”
Các vệ binh nhìn nhau, vẻ hoài nghi.
“Tôi là Thorgrin, thuộc đội quân Legion. Các anh phải cho tôi qua.”
“Ta biết cậu ta là ai,” một trong những vệ binh nói với người trong nhóm. “Cậu ta là một trong những người của chúng ta.”
Nhưng người đứng đầu nhóm vệ binh tiến tới.
“Có chuyện gì mà cậu phải đến gặp Ðức vua?” anh ta nhấn giọng.
Thor vẫn không ngừng thở dốc.
“Chuyện rất cấp bách. Tôi phải gặp Ðức vua ngay tức khắc.”
“Ừm, có lẽ Ðức vua không mong đợi cậu đến, cậu thật không may rồi. Ngài không ở đây. Ðức vua đã đi cùng đoàn xa giá vài giờ trước, để giải quyết việc triều đình. Họ sẽ không quay lại đây cho đến tối, để tham dự buổi yến tiệc hoàng gia.
“Yến tiệc?” Thor hỏi, trái tim đập mạnh. Cậu nhớ lại giấc mơ, những bàn yến tiệc, cảm giác kỳ lạ khi thấy rõ sự chuyển động của cuộc sống.
“Ðúng vậy, yến tiệc. Nếu cậu là thành viên Legion, ta chắc chắn cậu cũng sẽ có mặt ở đó. Nhưng bây giờ cậu đi được rồi, không còn cách nào có thể gặp được Ðức vua. Hãy quay lại đây vào tối nay, cùng những người khác.”
“Nhưng tôi phải để lại cho ngài lời nhắn!” Thor năn nỉ. “Trước bữa yến tiệc!”
“Cậu có thể để lại lời nhắn cho ta nếu muốn. Nhưng ta cũng không thể chuyển nó đến cho người sớm hơn đâu.”
Thor không muốn để lại lời nhắn quan trọng này cho một người vệ binh; cậu thấy điều đó quả thực rất điên rồ. Chính cậu phải chuyển lời nhắn, vào đêm nay, trước bữa yến tiệc. Cậu chỉ cầu sẽ không quá trễ.