← Quay lại trang sách

- XII - Những âm thần-

Rudy rời Bex quay về nhà. Anh đi theo đường núi qua những bãi tuyết, nơi Nữ thần Băng giá trị vì. Anh trèo lên mái. Không khí mỗi lúc một tươi mát, nhưng không làm dịu được lòng người thợ săn. Anh qua gần một bụi hồng xinh đẹp núi Alpes, xung quanh là hoa khổ sâm mầu xanh lơ; anh lấy báng súng đập gẫy, dẫm nát những đoá hoa đáng thương.

Bỗng anh thấy hai con nai; mắt anh loé lên, ý nghĩ anh chuyển hướng. Anh leo lên để đến gần hai con nai cho vừa tầm súng; anh tiến thận trọng và lặng lẽ; hai con nai đi loang quanh trên tuyết. Anh nâng súng chuẩn bị bắn. Bất thình lình mây mù vây lấy anh làm anh không trông thấy gì nữa. Anh đi vài bước và thấy mình đứng trước một tường thành bằng đá. Trời đổ mưa tầm tã.

Người anh rung lên vì một cơn sốc ác liệt, đầu nóng như lửa, toàn thân lạnh toát. Anh cầm lấy bầu nước, nước hết; anh quên lấy trước khi rời cối xay. Chưa bao giờ ốm nhưng lần này anh cảm thấy mình bị quỵ. Mệt rã rời, anh muốn lăn ra đất ngủ. Nhưng nước trên trời đổ xuống như thác.

Anh tìm cách lấy lại sức để kiếm đường về. Mọi vật nhảy múa một cách quái dị trước mặt anh. Chợt anh thấy một cái nhà gỗ hình như mới làm dựa vào núi đá; anh không nhớ ra là đã từng thấy nó bao giờ cả. Đứng trước cửa nhà là một thiếu nữ trông giống cô Annette, con gái ông hương sư, cô gái mà anh đã hôn một lần trong khi khiêu vũ. Nhưng không, không phải Annette. Tuy nhiên hình như anh đã gặp cô ta ở đâu, có lẽ ở gần Grindelwald, cái tối ở hội thi bắn về, Rudy hỏi:

- Cô ở đâu đến đây?

Cô ta trả lời:

- Chẳng ở đâu cả, đây là nhà tôi, tôi đang chăn đàn dê của tôi.

- Đàn dê của cô à? Ở đây toàn tuyết và núi đá làm gì có bãi cỏ?

Cô ta vừa cười vừa nói:

- Đúng quá! Anh thuộc vùng này đấy! Ừ, bên kia kìa, có một bãi cỏ rất đẹp, dê tôi ăn ở đó. Chả mất đi đâu một con! Cái gì của tôi vẫn là của tôi.

- Cô có vẻ táo tợn lắm!

- Anh cũng thế!

- Cô có sữa cho tôi một ít, tôi khát bóng cả họng.

- Tôi có cái tốt hơn cả sửa ấy chứ! Hôm qua có nhiều khách bộ hành qua đây. Họ để quên một chai rượu vang mà chắc là anh chưa được uống bao giờ. Tôi không biết uống đâu. Cho anh đấy!

Quả nhiên, cô lấy một cái chai rót một bát đầy rượu vang và chìa cho Rudy.

Uống xong Rudy bảo:

- Quả thật chưa bao giờ tôi được uống rượu vang ngon và đậm như thế này.

Mắt Rudy nảy lửa, máu anh như sôi lên. Cơn buồn giận tiêu tan. Anh trở lại vui vẻ, vui tràn trề, điên cuồng. Anh reo lên:

- Đúng cô Annette xinh đẹp rồi! Hôn tôi đi!

- Em sẵn lòng, nhưng anh phải tặng em cái nhẫn anh đeo ở tay cơ!

- Nhấn đính hôn của anh đấy!

- Đây, chính là cái mà em thích.

Cô lại rót đầy một bát rượu vang và đưa lên môi anh thợ săn. Anh uống luôn. Một luồng sinh khí hừng hực bốc lên trong người anh. Anh thấy hình như vũ trụ là của anh. Anh nghĩ: "Hơi đâu mà chuốc lấy ưu phiền? Cứ vui chơi sung sướng đi. Khoái lạc là hạnh phúc thực sự".

Anh lại nhìn cô gái, đúng là Annette. Một lúc sau lại không phải là Annette nữa, mà cũng không phải là con ma đá hiện ra gần Grindelwald. Người cô ta tươi tắn và trắng trẻo như tuyết trên trời rơi xuống, dịu dàng như bó hoa hồng trên núi Alpes, thon và gọn như một con nai con. Anh choàng tay ôm lấy cô, đắm đuối nhìn vào đôi mắt trong sáng của người trinh nữ. Anh luống cuống. Làm thế nào mà nói lên được một cảm giác không diễn đạt nổi? Anh cảm thấy mình tụt xuống, tụt mãi, tụt mãi xuống tận đáy vực băng sâu thẳm, đầy tử khí. Những bức tường thành vĩ đại trông như làm bằng pha lê màu xanh lục phản chiếu một ánh sáng màu xanh lơ. Hàng ngàn giọt nước rơi xuống tạo thành một bản nhạc rầu rĩ. Nữ thần Băng giá vẫn đứng vậy. Mụ hôn một cái vào trán Rudy: anh thấy lạnh cứng đến chết từ đầu tới chân. Anh thốt ra một tiếng kêu đau đớn, lảo đảo và ngã vật ra. Trời đất tối sầm xuống như ban đêm.

Tuy vậy, anh cũng hồi tỉnh. Anh chợt hiểu rằng mình vừa bị biến thành đồ chơi của những âm thần. Cô thiếu nữ và cả chiếc nhà gỗ đã biến mất. Chung quanh anh chỉ còn có tuyết. Rudy bị thấm nước buốt đến tận xương; anh run lên vì rét: chiếc nhẫn đính hôn của Babette tặng anh không còn nữa.

Anh tìm đường về; một màn sương dày đặc và ẩm ướt bao phủ núi non. Nhiều tảng đá lăn ầm ầm bên cạnh anh. Thần Choáng váng rình mò anh, tưởng anh đang mệt lử và kiệt sức. Nếu anh ngã xuống thì đã xong đời rồi, nhưng lần này anh đã thoát khỏi cơn nguy khốn.

Ở cối xay, Babette ngồi, ủ ê buồn khổ quá chừng và lúc nào cũng khóc. Đã sáu ngày rồi Rudy không trở lại, con người có nhiều sai lầm đáng trách, con người đáng ra phải đến xin lỗi nàng, con người mà nàng yêu hơn hết thảy.