← Quay lại trang sách

- XI - Người anh họ

Mấy hôm sau, khi Rudy đến cối xay, anh thấy chàng thanh niên người Anh đã ở đó. Người ta giữ hắn ở lại ăn cơm chiều. Babette đã chuẩn bị món cá hương và quấn thêm rau mùi cho thêm phần đẹp mất, Rudy thì thầm: ‘‘Làm như vậy ích gì? Cái anh chàng ngoại quốc này đến đây làm gì và tại sao Babette lại quý trọng hắn như vậy?’’.

Anh ghen. Babette thấy thích thú về thái độ không vui của anh. Nàng biết anh có nhiều tính nết tốt và cũng thích được biết anh có những điểm yếu gì.

Nàng dụng tâm thứ anh, mặc dù chính anh là người nàng sùng bái trong tâm hồn; tình yêu của Rudy là hạnh phúc duy nhất của nàng trên trái đất này. Vì thế mặt anh thợ săn sa sầm bao nhiêu thì ánh mắt của Babette càng tươi tắn lên bấy nhiêu. Nàng sẵn lòng hôn anh chàng người nước Anh có bộ râu đỏ hoe nếu nàng biết chắc rằng Rudy sẽ tức điên lên bỏ đi, vì như thế nàng sẽ biết là anh yêu nàng đến thế nào!

Cô Babette làm như vậy, không phải người khôn ngoan; nhưng cô mới có mười chín tuổi nên không suy nghĩ rằng những cử chỉ đỏng đảnh như vậy thực tế sẽ làm cho Rudy hiểu nhầm.

Cậu công tử ra về, những chiều tối lại đến lởn vởn quanh cái cối xay máy.

Hắn đi đến quãng suối chảy xiết có đặt bánh xe cối xay. Nhìn về đàng trước, thấy buồng Babette có ánh đèn, hắn đi về phía ấy. Hắn nhảy qua suối, súyt nữa lăn tòm xuống. Hắn bíu được vào bờ bò dậy, quần áo ướt ráo và lấm bẩn. Hắn lại mò đi đến một gốc bồ đề già mọc rất gần cửa sổ phòng Babette. Hắn không biết trèo như Rudy, nhưng cuối cùng cũng vắt vẻo được trên cây. Ở đấy hắn cất tiếng hát một bản tình ca. Hắn cho là giọng của mình du dương như tiếng hoạ mi, nhưng thật ra nghe không khác tiếng rú kêu mấy tí.

Babette nghe thấy và vén rèm cửa ra xem. Nàng thấy trên cành bồ đề một người mặc quần áo trắng, nàng ngờ ngay rằng không phải là một anh thợ xay mà chính là người hâm mộ nàng, anh chàng người Anh trẻ tuổi. Rùng mình sợ hãi và giận dữ nữa, nàng tắt đèn, đóng chặt cửa lại, để mặc cho ahh chàng rồ ấy tiếp tục gáy.

Nàng nhủ thầm: "Nếu Rudy có ở đây thì ghê gớm biết bao!”.

Anh không có đấy, nhưng anh quanh quẩn gần đấy và đã nghe thấy tiếng choang choác của anh chàng người Anh. Anh chạy đến và người ta nghe thấy dưới gốc cây tiếng thét giận dữ.

Babette nói: ‘‘Khéo họ đánh nhau, giết nhau mất’’. Nàng lại mở cửa sổ ra, gọi Rudy và van anh đi về. Anh không nghe.

Nàng bảo:

- Em yêu cầu anh về đi.

- Được, cô muốn cho tôi đi về! Như vậy có nghĩa đây là một cuộc hẹn hò của cô! Babette thật đáng xấu hổ!

Nàng kêu lên:

- Anh nói những câu thật không xứng đáng, tôi ghét anh lắm. Anh đi đi, đi đi!

Và nàng khóc oà lên.

- Tôi không xứng đáng với cách đối đãi ấy.

Anh cáu giận, nói như thế rồi bỏ đi. Hai má anh nóng bừng và tim anh như một lò than.

Babette lăn ra giường, nức nở. Nàng thì thầm: "Anh Rudy, em yêu anh đến thế mà sao anh lại có thể ngờ em làm được việc như vậy!”.

Nghĩ đến đấy nàng phát cáu lên và cảm thấy giận anh vô cùng. Thế cũng may, vì không thế thì nàng sẽ bị giày vò vì buồn phiền.