ĐÔI GIẦY HẠNH PHÚC- I - Khởi đầu câu chuyện Nguyên tác:LES GALOCHES DU BONHEUR
Câu chuyện xảy ra trong một toà nhà, cạnh Hoàng trường mới, phố Đông, thành Copenhague. Chủ nhân tiếp đón rất nhiều khách, vừa vì thích tiếp khách, vừa để rồi khách mời lại. Một nửa khách khứa đã xúm quanh bàn cờ bạc, còn nữa kia đang chờ bà chủ nhà lên tiếng: "Xem nào, chúng ta còn nghĩ ra cái gì mà chơi nữa không nhỉ?".
Quang cảnh lúc bấy giờ là như thế đấy và họ tiếp tục chuyện gẫu. Xen vào nhiều chuyện khác, họ bàn đến thời Trung cổ. Chẳng một ai thấy thời ấy hơn thời nay; ngài hội thẩm Knap dốc hết nhiệt tình ra phản đối ý kiến ấy đến nỗi bà chủ nhà cũng biểu đồng tình với ngài và cả hai người đều phản đối bài của ông Oetxtet đăng trong tờ Lịch thư; trong bài đó, bàn về thời cổ và thời kim, ông đánh giá thế kỷ chúng ta là thế kỷ phi thường hơn cả. Ngài hội thẩm chủ trương rằng từ trước tới nay thời vua Hanx là thời đại huy hoàng và hạnh phúc nhất.
Cuộc bàn cãi cứ tiếp tục. Chẳng còn gì tiêu khiển ngoài việc đọc lướt tờ báo vừa nhận được và thực ra trong báo cũng chẳng có tin gì thích thú. Lúc này, chúng ta hãy ra ngoài phòng đợi, đầy những áo choàng, gậy chống, ô và giầy. Ngoài ấy có hai người hầu gái, một già, một trẻ; người ta dễ lầm tưởng họ đến đây để đưa đón các bà chủ goá chồng của họ. Nhưng, nhìn kỹ hơn, người ta thấy ngay đó không phải là những người hầu phòng: bàn tay họ thanh tú, dáng ngồi và điệu đi của họ lịch sự không thích hợp với công việc ấy. Ngay quần áo của họ cũng khác thường và đầy vẻ tao nhã. Đó là hai nàng tiên. Nàng trẻ tuổi không phải là thần May Rủi nhưng là thị tỳ của một người hầu phòng cho thần May Rủi, nàng có nhiệm vụ đi phân phát những món quà nhỏ của thần May Rủi. Bà tiên già xem như nghiêm khắc vô cùng. Đó là thần Trừng Phạt, thường trực tiếp đi làm nhiệm vụ để được yên trí về kết quả công việc.
Hai người kể cho nhau nghe ngày hôm ấy đã ở những đâu. Nàng thị tỳ của người hầu phòng thần May Rủi mới chỉ làm được những việc không quan trọng gì mấy. Nàng kể rằng: Nàng đã giữ cho một chiếc mũ mới khỏi bị nước mưa, đã chuyển tới một người có tài lời chào mừng của một kẻ vô tài trứ danh, và đã làm được khối việc khác tương tự; nhưng còn phải làm một việc nữa rất dị thường. Nàng nói:
- Tôi phải báo để chị biết hôm nay là ngày sinh nhật của tôi và người ta đã giao cho tôi một đôi giầy để làm quà cho người trần. Đôi giầy có phép lạ, hễ ai xỏ chân vào thì muốn đi đến đâu hoặc sống lại thời đại nào cũng được ngay lập tức. Khi lời ước đã được thực hiện, con người ấy có thể sung sướng ít ra là một lần trong đời mình.
- Phải, tốt lắm! Nhưng không khéo người ấy sẽ càng khổ hơn và lại mong sớm được từ bỏ đôi giầy của chị.
- Ừ, cũng có thể như thế! Thôi được rồi. Tôi cứ đặt đôi giầy vào đây, gần cửa ra vào, ai nhặt được sẽ sung sướng.
Đến đây câu chuyện của họ kết thúc.
Chú thích:
(1) Morgane: một nàng tiên trong các truyện kiếm hiệp nước Ý thời xưa, chuyên bày ra phép lạ để lừa mắt người ta (N.D)
(2) Tiếng La tinh: ”Mihi secus videtur” nghĩa là “ý kiến tôi là như thế đấy” (N.D) thấy sót lại trong hang cùng ngõ hẻm xứ Giuytlăng.