Đêm Noël
“Noël! Noël! A! nhưng không, tôi sẽ không dự tiệc đêm Noël đâu”.
Ông Henri Templier nói điều đó bằng một giọng bực bội như thể người ta đã đề nghị ông một điều gì đó rất bỉ ổi.
Những người khác bật cười và kêu lên: “Sao anh lại cáu lên thế?”
Ông ta trả lời:
- Bởi vì vào ngày Noël tôi hay bị chơi xỏ, và vì tôi đã có một kỷ niệm tệ hại không thể quên được vào cái đêm vui rồ dại đó.
- Là gì thế?
- Là gì á? Các anh muốn biết ư? Vậy thì nghe đây:
Các anh còn nhớ cách đây hai năm, cũng vào thời gian này, trời lạnh đến thế nào đấy. Một cái lạnh chết người, sông Seine đóng băng, những vỉa hè cũng đông cứng lại. Có vẻ như mọi việc đều bị đình trệ lại.
Tôi có một lô việc phải làm gấp vì thế nên tôi từ chối mọi lời mời dự buổi tiệc đêm Noël. Tôi thích nhất là được yên tĩnh một mình ăn tiệc Noël tại nhà mình. Tôi ăn tối một mình, rồi tôi bắt đầu viết. Nhưng rồi đến khoảng mười giờ, cái ý nghĩ rằng niềm vui đang tràn ngập Paris, rằng bên ngoài kia, người ta đang vui cười nhảy múa, và rồi cho dù không muốn nhưng những tiếng ồn bên ngoài vẫn vọng được đến phòng tôi, tiếng chuẩn bị bát đĩa cho bữa đêm lanh canh, tiếng chuông cửa kính koong, tiếng cười nói, chào hỏi khiến tôi cảm thấy trong lòng rộn ràng khó tả. Tôi cũng không biết mình đã làm gì nữa, tôi không sao tập trung được, tôi viết ra những điều ngớ ngẩn, và tôi hiểu rằng tôi cần phải từ bỏ cái ý định ngồi viết được cái gì đó hay ho ở buổi tối hôm nay.
Tôi đi lại trong phòng một lát, tôi ngồi xuống, rồi lại đứng lên. Hiển nhiên là tôi bồn chồn, tôi bị ảnh hưởng bởi tiếng ồn vui vẻ ngoài kia, và rồi tôi làm dấu thánh.
Tôi nhấn chuông gọi cô người hầu và nói “Angèle, cô đi kiếm cái gì để ăn đêm cho hai người: Hàu, gà gô, tôm, giăm bông, bánh ngọt, mang lên đây cho tôi hai chai sâm panh, bày bàn cho tôi rồi hãy đi ngủ đi”.
Cô ta vâng lời ngay tuy hơi có chút ngạc nhiên. Khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi khoác áo choàng lên vai và đi ra phố.
Một câu hỏi cần được trả lời: Tôi sẽ tổ chức tiệc Noël với ai đây? Những người bạn gái của tôi đều đã có hẹn hết rồi. Để có được một cô bạn gái dự tiệc Noël cùng, lẽ ra tôi phải mời cô ta từ trước. Thế nên tôi nảy ra một ý khác. Tôi tự nhủ: “Paris đầy những cô gái nghèo khốn khó, đầy những cô gái nghèo xinh đẹp, những người không có gì để chuẩn bị cho bữa tiệc đêm Noël, và hẳn họ đang đi lang thang mong tìm được một chàng trai hào hiệp”. Tôi muốn mình sẽ trở thành một ông Noël tốt bụng trong đêm Noël này đối với một cô gái nghèo khốn khó xinh đẹp nào đó.
Tôi đi lang thang mò mẫn giữa các khu vui chơi, tra hỏi, kiếm tìm, săn đuổi, chọn lựa theo ý tôi.
Tôi đi lang thang khắp cả thành phố.
Đương nhiên tôi gặp rất nhiều các cô gái nghèo khổ đang cầu may. Nhưng họ xấu xí, gày còm, cảm tưởng như chỉ một cơn gió mạnh thổi qua cũng có thể khiến họ bay lơ lửng lên mất... Các anh biết đấy, tôi có nhược điểm là chỉ thích các cô gái mũm mĩm có da có thịt. Các cô ấy càng mũm mĩm, tôi càng thích. Một cô vóc dáng lực lưỡng sẽ khiến tôi mất hết cả lý trí.
Đột nhiên, đối diện nhà hát Variétés, tôi nhìn thấy một mẫu người đúng như sở thích của tôi. Điều làm tôi để ý trước tiên là bộ ngực, một bộ ngực nở nang, đẹp tuyệt trần. Và dưới nữa là một cái eo tròn trịa. Quả là một tạo vật tuyệt vời của Thượng đế. Tôi run hết cả mình và thốt lên tiếng trầm trồ xuýt xoa: “Mẹ kiếp, cô ta mới đẹp làm sao!” Chỉ còn một điểm tôi cần phải khám phá nữa: đó là khuôn mặt.
Khuôn mặt, là bữa khai vị, những bộ phận còn lại là... là món thịt quay. Tôi rảo bước đến gần rồi đi qua cô gái đang đi lang thang vơ vẩn đó. Đến đúng cột đèn đường, tôi quay phắt lại. Trước mắt tôi là một cô gái rất trẻ, xinh đẹp với mái tóc nâu và đôi mắt to đen.
Tôi đưa ra lời đề nghị của mình và cô đồng ý ngay không chút ngần ngừ.
Mưòi lăm phút sau, chúng tôi ngồi vào bàn ăn trong căn hộ của tôi.
Ngay khi vừa vào cô đã thốt lên: “A! Được ở đây thật tuyệt”.
Và cô ngắm quanh với một vẻ vui thích khi nhìn thấy cái bàn bày đồ ăn đang bốc khói trong cái đêm lạnh giá này.
Cô ấy thì rất tuyệt, cô xinh đến nỗi khiến tôi phải ngỡ ngàng, và vẻ đẹp của cô càng ngắm tôi càng thấy thích.
Cô cởi bỏ áo choàng, mũ, ngồi xuống và ăn luôn. Nhưng cô không có vẻ hồ hởi lắm; thỉnh thoảng mặt cô lại tái đi như thể cô đang phải chịu một nỗi buồn phiền nào đó.
Tôi hỏi cô:
- Em có chuyện gì bực mình ư?
Cô trả lời:
- Kệ! Quên đi.
Cô bắt đầu uống. Cô làm một hơi hết ly sâm- panh, rót đầy rồi lại làm một hơi hết, cứ thế không ngừng.
Một lát sau, má cô bắt đầu hồng lên, và cô bắt đầu cười nói.
Tôi đã thấy yêu quá cô gái xinh đẹp này mất rồi, tôi hôn em say đắm, thấy em không hề ngu ngốc, vụng về, tầm thường giống như các cô gái đứng đường. Tôi hỏi em về cuộc sống của em. Em trả lời tôi: “Anh yêu, anh chưa từng thấy một cuộc sống như thế bao giờ đâu!”
Thế rồi một giờ sau...
Cuối cùng cũng đã đến giờ đi ngủ, trong khi tôi loay hoay dọn bàn, cô đã vội vã cởi bỏ quần áo và luồn vào chăn.
Hàng xóm nhà tôi làm ồn ào kinh khủng, họ cười đùa, hát hò như những kẻ điên. Tôi tự nhủ: “Ta thật vô cùng có lý khi đã quyết định đi tìm cô gái xinh xắn nhường kia để cùng ăn mừng Noël, với những tiếng ồn ào khủng khiếp đến thế kia thì đằng nào ta cùng chẳng thể làm việc được”.
Một tiếng rên rỉ âm trầm khiến tôi quay người lại. Tôi hỏi:
- Có chuyện gì thế em, con mèo nhỏ của anh?
Cô không trả lời nhưng vẫn tiếp tục thốt ra những tiếng rên rỉ đầy vẻ đau đớn, như thể cô đang phải chịu một cơn đau kinh khủng.
Tôi lại hỏi:
- Em khó ở à?
Đột nhiên cô bật lên một tiếng kêu, một tiếng kêu xé ruột. Tôi vội lấy một cây nến chạy đến.
Khuôn mặt cô biến dạng bởi cơn đau, hai tay cô xoắn vào nhau, cô thở hổn hển, từ sâu trong họng phát ra những tiếng rên rỉ nặng nhọc làm thắt ruột thắt gan người nghe.
Cuống lên, tôi hỏi:
- Nhưng, làm sao thế em? Nói đi em, em sao thế? Em đau ở đâu?
Cô không trả lời và bắt đầu hét lên.
Ngay lập tức hàng xóm nhà tôi im bặt, lắng tai nghe xem điều gì đang diễn ra bên nhà tôi.
Tôi hỏi đi hỏi lại:
- Em đau ở đâu? Em đau ở đâu? Nói cho anh biết đi!
Cô lắp bắp:
- Ôi! Cái bụng tôi!... Cái bụng tôi!
Tôi giật tung chân, và tôi nhận thấy... cô ta có chửa, các bạn thân mến ạ.
Hốt hoảng, tôi nhảy bổ ra cửa, kêu ầm lên:
- Cứu với! Cứu với!
Mọi người chạy ùa sang nhà tôi, những người đàn ông ăn mặc tề chỉnh, những người phụ nữ mặc váy hở vai, những người diễn trò, những người Thổ, những người lính ngự lâm quân... cả một đống người ào vào nhà tôi khiến tôi phát hoảng đến nỗi tôi chẳng biết giải thích thế nào nữa.
Họ cho rằng hẳn đã có một tai nạn hoặc một tội ác nào đó đã diễn ra, thế nên khi vào họ cũng chẳng hiểu gì nữa.
Cuối cùng tôi nói:
- Là... là... cô gái này... cô ấy... có ấy chửa.
Thế là mọi người xông vào khám xét cô, hỏi thăm cô. Nhất là một tu sĩ khẳng định rằng ông am hiểu vấn đề này và muốn giúp đỡ cô.
Họ bu lại quanh cô như ruồi, mỗi người nói một câu, tôi tin rằng họ sẽ giết cô mất. Thế nên tôi cuống lên, đầu trần, chạy ra cầu thang, bổ ra phố đi tìm ông bác sĩ già sống ở phố bên cạnh.
Khi tôi quay về cùng với ông bác sĩ, nhà tôi sáng trưng và đầy chật người, người ta đã bật cả đèn cầu thang, đèn hành lang, gần như tất cả mọi người sống trong khu nhà đều đang có mặt ở tầng nhà tôi, bốn người nào đó đang ngồi ở bàn ăn của tôi uống nốt hai chai sâm-panh của tôi và ăn nốt chỗ tôm hấp mà chúng tôi chưa ăn hết lúc nãy.
Ngay khi tôi về, một tiếng thét lại vang lên, một bà đưa sữa mang đến cho tôi xem trong bọc chăn một đứa trẻ nhăn nheo, dúm dó, đỏ hỏn đang oe oe khóc tiếng nghe như mèo kêu. Bà ta bảo: “Một cô con gái này thưa ông”.
Ông bác sĩ khám cho sản phụ, rồi thông báo một cách đầy hoài nghi về tình trạng sức khỏe của cô, ông bảo tai nạn có thể xảy đến ngay sau bữa ăn đêm và rồi ông ra về với lời hứa sẽ gửi ngay đến cho tôi một y tá và một vú em.
Khoảng một giờ sau, hai người phụ nữ đến nhà tôi mang theo một bọc thuốc.
Tôi qua đêm đó trên một nhiếc đi-văng, quá bối rối để có thể suy nghĩ mọi vấn đề một cách mạch lạc.
Ngay sáng hôm sau, ông bác sĩ lại tới, ông thấy rằng người bệnh có vẻ còn mệt nặng hơn trước.
Ông bảo tôi:
- Thưa ông, vợ ông....
Tôi ngắt lời ông:
- Đó không phải là vợ tôi.
Ông ta nói lại:
- Thưa ông không có gì nghiêm trọng đối với cô nhân tình của ông đâu.
Rồi ông bác sĩ kê đơn thuốc cho cô cùng với một bản liệt kê tỉ mỉ chi tiết những gì cần phải làm cho cô, cần phải tránh cho cô.
Tôi biết quyết định thế nào bây giờ? Gửi cô gái khốn khổ này đến bệnh viện chăng? Lẽ nào tôi có thể xử sự như một tên tồi tệ vô lương tâm như thế được.
Tôi đành để cô ở lại nhà tôi. Cô đã ở lì trên giường tôi suốt sáu tuần. Còn đứa trẻ? Tôi đã gửi nó đến nhà những người tá điền ở vùng Poasy. Và việc đó ngốn của tôi năm mươi frăng mỗi tháng. Vì tôi đã bỏ tiền ra nuôi dưỡng nó ngay từ những ngày đầu đời của nó, nên tôi đã và sẽ phải nuôi nó cho tới tận khi tới chết.
Sau này, nó đinh ninh tôi là bố đẻ của nó.
Nhưng điều tệ hại nhất là, khi cô gái trẻ đó bình phục, cô ta yêu tôi... cô ta yêu tôi điên cuồng, si dại.
Rồi sao?
Rồi thì nàng ấy gầy mòn đi như một ả mèo hoang, và vì tôi cố tránh né tình cảm mãnh liệt cuồng si của nàng ta, cố tránh những vuốt ve âu yếm của nàng ta, thì nàng ta rình rập tôi trên phố, nấp trong một xó nào đó để nhìn tôi đi qua, chặn đường mỗi tối tôi đi chơi để hôn lên tay tôi... khiến tôi phát bực và cuối cùng khiến tôi phát điên.
Và đó chính là lý do khiến tôi sẽ không bao giờ tổ chức tiệc đêm Noël một mình nữa.