← Quay lại trang sách

NỖI ĐAU

Tôi gục đầu cho niềm đau lắng xuống, đè nén nỗi thống khổ nơi thân phận con người choán ngập xác thân. Niềm đau mênh mang bị dồn nén không kẽ hở trào thoát đã kéo cơ thể tôi gục xuống nơi tư thế chèn ép, gồng sức chịu đựng. Đôi bàn tay với mười ngón búp măng, thon dài, chất chứa đầy mơ mộng được xếp chồng lên nhau trên mặt bàn làm gối cho vừng trán đam mê của tôi tựa xuống. Những giọt nước mắt thầm lặng đã bao ngày tiếp tục ứa ra thấm ướt đôi bàn tay. Mặc kệ, tôi đã quá quen với sự thể này... Tôi mơ nước mắt có thể rửa sạch hoặc ít nhất pha loãng nỗi thống khổ nơi tôi. Mỗi lần nước mắt rơi, lòng tôi vơi được một chút nhưng niềm đau chẳng khác gì nguồn năng lực vô tận tiếp tục bùng lên xâm chiếm tâm tư, đè nặng thân người. Có ăn năn thì đã quá trễ, tôi tự nhủ, âu cũng là phận số! Tôi muốn dùng bất cứ ý nghĩ hay quan niệm, lời nói nào hy vọng may ra làm phai lạt sự dằn vặt nơi tôi. Tôi là con đàn bà khốn nạn, đốn mạt... Tôi đã giết chết chồng tôi, các con tôi. Không, không đúng, tôi còn tệ hơn thế nữa; thà giết chồng, giết con thì tội của tôi phải mang vẫn còn nhẹ. Tôi đã chà đạp tình yêu chồng vợ, chà đạp lòng yêu thương của các con. Tôi biến chồng con tôi thành những người bạc phước cả cuộc đời mang nặng vết thương lòng. Tôi cũng biết chồng tôi sẵn sàng chấp nhận tôi trở về nhưng tôi không cho phép tôi trở lại. Tôi là con đàn bà khốn nạn, tôi không xứng đáng được hưởng bất cứ lòng thương xót nào. Tôi càng không đáng được nhận cho dù chỉ lòng thương hại của chồng tôi. Tôi bán tình yêu thương chồng vợ cho quỉ. Phải! Tôi là con quỉ mang lốt người! Con quỉ ghê tởm có hình hài mĩ miều, hấp dẫn, nhưng lòng chứa đầy tham vọng. Mỗi lần nhìn thấy con, lòng tôi tựa muối xát, quặn thắt như có áp lực kinh khủng vô hình nào đó chèn ép từng đường gân, thớ thịt... Tôi đã phải kiếm đủ mọi phương cách tránh né con tôi... Tôi thương các con tôi, thương đứt ruột nhưng tôi phải chạy trốn đối diện lòng thương này! Tôi phải dày đạp chính mình may ra vơi bớt được phần nào niềm đau dấu kín. Tôi phải trừng phạt chính mình mới có đủ can đảm sống qua những tháng ngày đầy thù hận sự ngu dốt của chính mình.

Anh ơi! Mình ơi! Mình tha lỗi cho em nhưng em nào có thể tha. Mình chờ đợi em về nhưng em không cho phép em về. Em muốn tự tử mà tự tử chỉ làm khổ anh thêm, sao anh có thể chịu đựng nổi. Anh ơi! Lỡ rồi... tại em hết! Tại em tất cả nên giờ đây em phải đày đọa chính em... mà càng đày đọa mình, em càng cảm nhận được tình anh cho em. Em thèm nghe những lời mềm ngọt nơi đầu môi các con với tiếng mẹ, mẹ. Ôi! Các con tôi! Niềm hạnh phúc nhất đời của mẹ mà mẹ phải trốn lánh... Mẹ của các con khốn nạn quá. Mẹ của các con đã không ấp ủ các con mà còn đày đọa các con với vết thương lòng muôn đời không thể tẩy rửa. Mẹ của các con đã ngu muội biết thành quỉ để chà đạp các con! Con ơi! Con ơi!

Hình ảnh bé Thuý hiện về, con gái tôi! Ngày ấy mới bốn tuổi, nhõng nhẽo bên mẹ. Con bé chậm biết nói nên hai tiếng mẹ, mẹ... nghe ngọt ngào... và tôi đã phải dứt tình ra đi do mãnh lực ước vọng cao sang... Tôi phải được mọi người để ý, tung hô. Tôi phải là thần tượng của muôn người... tôi phải đạt được niềm hạnh phúc tuyệt vời thay vì trở thành chiếc máy biết cử động bị lãng quên nơi ngõ tối cuộc đời bên trong bốn bức tường. Tôi đáng được nâng niu, chiều chuộng, muốn chi được nấy.... lời nói phát ra phải trở thành mệnh lệnh và những kẻ hầu hạ luôn xum xoe túc trực chờ đợi sai bảo chẳng khác gì con chó ngồi chờ chực miếng ăn nơi bàn rơi xuống, hoặc vội vã xông tới khi miếng xương đã được gặm sạch quăng ra... Tôi phải là cái gì... Tôi không muốn cuộc đời mình bị chìm trong quên lãng... Với bất cứ giá nào, tôi phải hoàn thành ước vọng của mình... Và chưa kịp chạm đến ngõ đài danh vọng, tôi đã phải chạy trốn, trốn chồng, trốn con. Tôi muốn trốn chính tôi nhưng không được. Tôi phải trừng phạt con đàn bà với mơ ước đạt tham vọng khốn nạn này...

Bé Thuý nay đã 9 tuổi... Con bé giống tôi in hệt... duyên dáng, thướt tha... Tôi thèm chảy nước miếng khi đứng xa xa nhìn thấy con. Tôi muốn chạy đến ôm lấy con tôi hôn hít cho thỏa lòng nhưng không dám, mà phải lẫn tránh. Tôi không muốn con tôi phải đối diện với cảnh tàn phá tâm tư như tôi đang phải mang. Tôi không dám khuấy động, làm nhơ bẩn niềm mơ tuổi hồng của con tôi. Tôi không muốn dù chỉ một thoáng con tôi phải đau lòng vì thương mến mẹ. Tôi là con quỉ nhưng đẻ được những vị thánh... Tôi không cho phép tôi biến thánh thành quỉ. Tôi da diết nhớ con tôi... những đứa con yêu quí của mẹ... Thúy ơi! Toàn ơi!

Bình! Có tiếng động mạnh đập vào cửa kiếng... Con chó nhỏ một mình buồn nên kiếm cách đùa dỡn do đó nhiều lần bị con mèo tam thể nổi quạu đưa tay vả... khiến chú ta nhảy cẫng quăng mình tránh né nhiều khi đụng chạm lung tung... Nhưng chứng nào vẫn tật nấy... con chó ham vui... con mèo hay quạu không thích đùa dai, vừa nhảy cẫng quăng mình đập cả vào cửa kính thế mà nó lại đã vội quên, mặt mày hí hửng, xum xoe vờn quanh, chiếc đuôi ngoe nguẩy, mồm ngoác ra gừ gừ như đòi ngoạm, cố tình khuyến khích con mèo nhập cuộc. Cặp bạn bè này coi bộ không xứng đôi vừa lứa. Đúng, chúng không xứng đôi vừa lứa như thân phận của tôi, một kẻ bỏ chồng, phải trốn lánh con chỉ vì tham vọng ngu xuẩn, chỉ vì thiếu ý thức nên đã phải ngụp lặn trong nỗi đau ngàn đời day dứt. Ôi! Cái tham vọng, cái mộng hồng ngây thơ đã giết chết lòng người, biến con người thành nỗi ăn năn muôn đời khó phai, hằng luôn gậm nhấm, dằn vặt tâm tư.

Được sinh ra nơi một gia đình đủ ăn đủ mặc, những ngày cắp sách đến trường đã là thời vàng son của lứa tuổi con gái bởi nhan sắc tôi cũng khá mặn mà. Ngày này qua tháng khác, những sự đùa nghịch, bàn tán của chúng bạn, đặc biệt các bạn khác phái khiến tôi nhận biết mình đẹp, và từ đó niềm kiêu hãnh dâng cao đã tạo cho tôi sự nhận thức sai lầm rằng mình được sinh ra đáng cho người ta ca tụng, để ý, mơ ước, và mình cũng đáng được hưởng những gì mình muốn. Hơn nữa, trời cũng phú cho tôi bản chất thông minh cộng thêm sự cần mẫn, học hành chăm chỉ đã khiến cho những ai quen biết cho rằng tôi được cả nết lẫn người. Tôi cũng tự nhận ra mình đáng được khen, sáng giá. Thì nào có gì lạ đâu, nơi xó rừng của giới bình dân, tôi chẳng khác gì cánh chim sẻ giữa đàn cú. Cộng vào truyền thống, lề thói và đặc tính dân quê, bố mẹ tôi hiền lành, chất phác, chăm chỉ làm lụng nuôi một bầy con sáu đứa và tôi là đầu đàn. Sự cần mẫn được tạo thành bởi thói quen chăm sóc các em nhỏ để ba mẹ đi làm, lâu ngày, chầy tháng thấm nhập và tạo nên cá tính của tôi. Đàng khác bởi là đầu tàu, mọi công việc bếp núc, giặt giũ, coi sóc các em đã khiến tôi không có thời giờ đàn đúm nô đùa với bè bạn do đó lối sống của tôi có phần tách biệt với những người cùng trang lứa. Và chính vì vậy, tôi lại càng được để ý bởi tâm lý bình thường, người ta chỉ muốn kiếm tìm những gì chưa tường tận.

Đồng thời do cuộc sống dân quê thiếu thốn nhưng tự lập, bất cứ những gì mình muốn có hoặc muốn hoàn thành đều phải tự cố gắng xoay xở, cuộc sống gia đình không được gọi là sung túc, dẫu còn nhỏ, tôi đã phải tính toán, châm chế, phân chia những công việc vặt cho các em tạo nên cảnh thuận hòa, đầm ấm trong gia đình. Tôi không than trách phận số mà ngưỡng mộ tính chất tốt lành của hoàn cảnh khó khăn vì nó tạo cho con người biết tự lập, thúc đẩy óc sáng kiến hầu biết tận dụng và phát triển khả năng tiềm ẩn sẵn có như một hồng ân kiếp người. Tuy nhiên, xét theo lối nhìn từng trải hay ít nhất đã vô tình vấp phạm do tham vọng vô ý thức như tôi, sự thông minh, sáng kiến, tính chất tháo vát được phát triển từ hoàn cảnh khó khăn đã chẳng khác gì con giao hai lưỡi, thay vì biết xử dụng để có cuộc đời tươi sáng hơn, nếu chỉ vì tham vọng và ngu ngơ tưởng rằng hành trang non nớt được phát hiện thời thơ ấu đã thừa đủ cho một người làm mây làm gió nơi cuộc đời thì quả thật sẽ lãnh những bài học mắc mỏ, có khi trả giá một đời như nơi trường hợp tôi đang phải gánh chịu, kêu trời, trời không thấu, đổ cho người, người đó chính là tôi. Và tôi chỉ còn một cách đó là phải trừng phạt chính mình. Bài học nào không phải trả giá, và mơ ước nào chẳng ẩn dấu điềm thất bại. Khi mơ ước đã chuyển thành thất bại con người mới biết mình lầm, và khi đã biết mình lầm thì giá phải trả tất nhiên đã trả theo phương diện vật chất; tuy nhiên, nơi phương diện tâm tư, giá phải trả không đường tránh thoát cho dù cố che đậy, giấu diếm vì mình đã tự biết. Ngoại trừ những tâm hồn vô liêm sỉ, dù cố che đậy, dấu diếm cách mấy thì tâm tư con người không thể nào tránh thoát sự dằn vặt do lỗi lầm mình đã tạo nên. Bởi đó, tôi đành chấp nhận thà trừng phạt chính mình còn hơn để lòng dạ luôn mang mặc cảm tự khinh khi.

Chồng tôi quả thực là một người đàn ông gương mẫu, yêu thương vợ con, tận tình chăm sóc gia đình, biết chịu đựng, chấp nhận mọi hoàn cảnh và cần mẫn làm việc. Đôi vợ chồng son những ngày mới định cư nơi đất Mỹ, tôi và anh cùng cố gắng lấy xong cấp bằng đại học. Tôi chỉ làm thêm những ngày cuối tuần, chạy bàn nơi quán rượu cộng thêm tiền “Work Study” trong khi anh vừa học vừa đi làm một ngày tám tiếng. Dẫu sau khi ra trường có công việc làm khá, anh vẫn cố lấy thêm cấp bằng MBA. Nhưng, lại cũng một chữ nhưng khốn nạn, có lẽ tại tôi khá thông minh đồng thời được chồng thương yêu, nhẫn nhịn nên tham vọng nẩy sinh. Chính cái tham vọng được thăng hoa đã khiến tôi mù lòa không nhận ra hạnh phúc trong tầm tay. Lẽ đương nhiên, mơ ước nào không được thăng hoa thành cảm giác hạnh phúc tuyệt vời bởi nó vẫn còn là mơ ước trong khi hạnh phúc nào không là những giây phút ngắn ngủi. Chính vì hạnh phúc đã không được nhận thức đúng đắn, tôi đã nhẫn tâm vứt bỏ hạnh phúc gia đình chạy theo niềm mơ tưởng nắm bắt hạnh phúc huy hoàng của danh vọng, giàu sang... được ngưỡng mộ qua hình ảnh những người mình nhận định một cách sai lầm.

Tôi đã tưởng rằng một người nổi tiếng do tài năng của họ, và người được gọi là anh hùng chính là biết xử dụng thời cơ để phát triển tài năng của mình để rồi tôi quyết định đạt thời cơ bằng chính niềm tự tin phỏng đoán. Có chút nhan sắc, hơn thế nữa, tôi cảm thấy mình có sức hấp dẫn, lại thêm có chút khả năng hát xướng, đồng thời quen thói tháo vát... chắc chắn tôi sẽ bước lên đài danh vọng chớp nhoáng. Và tôi đã bước, nhưng bước hụt bởi chuyện đời không giống như lòng mơ tưởng.

Dàn karaoke được chồng tôi mang vô nhà, nối dây gắn điện ngay khi loại máy có nút chỉnh cung nhạc cho vừa giọng người hát. Hôm ấy anh đi làm về hơi trễ lại phải lụi hụi sắp xếp lại phòng khách cho hai chiếc loa của dàn máy có chỗ đứng. Giờ giấc chồng tôi đi làm thì nhất định nhưng khi về hơi bất thường đã hơn hai năm nay bởi từ khi được lên chức phó giám đốc, lương tính theo năm và thời gian làm không nhất định, miễn sao bảo quản cũng như phân phối nhân viên làm việc đem lại lợi tức tốt nhất cho hãng xưởng. Cũng đã hơn hai năm từ ngày phong trào karaoke lan vào những gia đình Việt, chúng tôi thường được mời đến nhà những người quen biết hát hò, ăn uống. Có giọng hát và thích hát nhưng bị mấy lần những bài hát mang cung nốt cho phái nam làm tôi hát bể do đó đôi khi cứ hậm hực với hãng làm đĩa bởi mấy bài đó tôi thích và đã quen hát ngay từ thời con gái. Đôi khi phân bua với chồng trên đường lái xe về cho đỡ ngượng vì hát bể, chồng tôi chỉ im lặng nghe và cuối cùng thêm câu nói,

-Bài đó nhạc được soạn cho giọng nam nên cung nhạc hơi cao đối với em.

Có lần anh chỉ cho tôi cách xử dụng program học nhịp nhạc nơi máy điện toán. Dẫu thích hát, có giọng hát nhưng tôi chỉ hát theo, hát sao cho giống giọng trong băng hay CD. Thêm vào đó, những loại nhạc thời trang cũng không khó học theo là mấy lại do có dòng chữ đổi mầu nên tôi hát cũng không đến nỗi tệ. Bởi vậy, khi nghe anh giải thích cách học nhịp nhạc nơi máy điện toán, tôi thờ ơ, ỷ mình đã biết hát khá nhiều những bài hát nơi những đĩa hát ở nhà những người quen biết. Anh nhẹ nhàng giải thích về sự chậm trễ khi hát phải nhìn dòng chữ đổi màu và chính vì không biết nhịp nhạc khiến lòng mình thiếu tin tưởng, mang tâm trạng hồi hộp chờ đợi không chuẩn bị lấy hơi đúng lúc ảnh hưởng đến giọng hát. Nào những bản nhạc được chấm theo nhịp lẻ nhưng vì có những ca sĩ không biết nhịp, chỉ hát với thói quen theo nhạc tour dễ bị tiếng “bass” trùng hợp lời hát ảnh hưởng khiến giọng ca không nổi lên được... Tôi không ngờ chồng tôi biết rành rẽ về âm nhạc như thế mà chẳng bao giờ tôi thấy anh xử dụng bất cứ nhạc cụ nào. Tới nhà những người quen, anh cũng không bao giờ hát karaoke. Rồi chuyện cũng qua sau hơn ba tháng dụ dỗ tôi chịu khó thực hành đập nhịp nhạc...

Điều ngạc nhiên hơn nữa đó là khi tôi đã rành về nhịp nhạc, anh lại ôm về mấy cuốn băng dạy khiêu vũ và cả tháng trời sau đó mỗi tối hơn một tiếng đồng hồ anh kèm cho tôi từng bước chân sao cho phù hợp với điệu nhạc. Tôi không hiểu sao anh biết nhiều đến thế, cả mớ lý thuyết cộng thêm thực hành trong khi tôi còn đang phải để ý về chân bước cho khỏi trật nhịp thì sao nhớ được nào bước trên gót chân, nào đừng uốn người, rồi disco, tango, bebop, valse... Và lại cả chục cuốn video chứa đầy những hình ảnh dạ vũ, thế rồi cứ sau khi ăn tối, anh mở lên và hỏi tôi nhận định về kiểu cách của những cặp dạ vũ nơi màn ảnh TV.

Hôm khác, anh mua về mấy cuốn sách in sẵn nhạc và lời ca cùng với mấy đĩa CD. Và cũng sau bữa tối, anh mở CD để tôi nghe và nhận định đồng thời thực tập hát cho đúng nhịp nhạc đã được in sẵn. Qua từng bản nhạc, anh phân tích sự liên hệ tổng hợp của nhịp điệu với bước chân dạ vũ và những nốt nhạc... để rồi đưa đến kết luận, khi hát, bài hát là phải chính mình, mình phải hòa vào tâm tình của bài hát, biến lời của bài hát thành tâm sự của mình thì mới diễn xuất được nghệ thuật ca hát đến mức cao nhất và mới có thể gieo vào lòng thính giả cảm nhận của thi sĩ và nhạc sĩ được ghi lại nơi bản nhạc. Từ đó, niềm tự tin bùng lên trong lòng tôi, và cảm nghĩ mình có thể thực hiện bất cứ điều gì nếu mình thực sự muốn càng ngày càng lớn mạnh.

Chẳng bao lâu sau, tôi trở thành đích điểm cho bạn bè trầm trồ khen ngợi. Vâng, tôi có sắc, đầy nét hấp dẫn, lại có tài nên được bạn bè quen biết hâm mộ là lẽ tất nhiên; tôi nghĩ thế. Tôi cũng phải nói thêm một điều mà chính tôi không ngờ về chồng mình đó là anh cũng biết rất rành rẽ về nghệ thuật trang điểm của phái nữ. Nào là người ốm, mập, ra sao thì nên ăn mặc thế nào; lông mày phái nữ phải cong chứ không nên thẳng như lưỡi kiếm hoặc giống con sâu bò nơi trán. Tô chì, kẻ mắt, đánh kem, dùng phấn, cách thức dưỡng da, tai hại của sự dùng kem, phấn quá độ, nét môi, màu má tương hợp ra sao. Tôi có thân hình khá cân đối thế mà anh vẫn bày cho cách hít thở, luyện tập và nên để ý đến dáng điệu thế nào cho thanh lịch. Anh chẳng khác gì ông bầu biến cô bé dân quê thành bà hoàng nơi thành phố chúng tôi đang ở giữa đám bạn bè. Thế nhưng, tư cách, thái độ của anh lại rất kín đáo; ít khi anh nói lớn dẫu ở nhà hay lúc gặp bạn bè, người quen biết nơi những tối hát karaoke, đến nỗi có những người nghĩ rằng anh hiền lành, biết an phận thủ thường, lại may mắn có được người vợ tài sắc. Đôi khi tôi cố ý nói cho bạn bè biết chính anh đã giúp tôi nhưng họ chỉ cho rằng tôi nói lấy hãnh diện cho chồng.

Đầy lòng tự tin, được những người chung quanh hâm mộ, tôi cảm thấy mình là con người hoàn hảo. Chồng tôi rất cưng chiều nên nhiều lần tỏ ý định muốn đi làm giúp góp thêm cho gia đình nhưng anh ấy nói không cần thiết bằng việc ở nhà chăm sóc con cái.

-Em không muốn là thứ ăn bám vô tích sự...

-Em thử nghĩ coi, chồng tôi nhẹ nhàng; anh ấy bao giờ không thế, tiền lương của anh sáu mấy ngàn một năm, em đi làm lương cỡ ba chục ngàn cộng vô thành chín mấy ngàn thì tiền thuế tăng lên, lại phải trả thêm tiền coi con còn tốn hơn ở nhà... Mà em thích đi làm chi cho cực xác! Em đi làm con cái bơ vơ, đâu có ai dạy con hơn người mẹ. Thêm vào đó, những đứa trẻ được cha mẹ chăm sóc lúc còn nhỏ về sau có tâm lý quân bình và sự phát triển trí tuệ mới có thể đến mức tối đa. Anh không cần gì hơn, chỉ chờ sao có được một đứa con gái sau này giống như mẹ nó là thỏa mãn cuộc đời... Ước mơ của anh chỉ có thế.

Và hai năm sau tôi sinh bé Thúy. Con bé mũm mĩm, dễ thương... Tôi giống như bà hoàng, muốn gì được nấy; mà tôi đâu cần chi. Không công nợ, tiền bạc sẵn trong nhà băng tên của hai vợ chồng, tôi tự do may sắm, trang trí nhà cửa... chỉ có điều biết hát, thích hát nhưng nhà vẫn chưa có dàn máy karaoke. Nói với chồng, anh ấy bảo nên đợi ít lâu vì mua lúc đó hơi sớm có nhiều thứ bất tiện, nhanh nhất phải là sáu tháng. Tôi chẳng cần hỏi thêm vì hiểu anh biết lắm thứ nhưng không nói, không giải thích nếu không được hỏi. Con người của anh là thế, nghiêm trang nhưng vui tươi, hoạt bát lại kín đáo đồng thời rất ít nói nơi công cộng, ngược lại gặp đúng người, hình như chỉ một hoặc hai người bạn tương đồng kiến thức, anh nói thao thao bất tuyệt khi được hỏi ý kiến về những vấn đề liên quan đến câu chuyện đang bàn luận. Đôi người bạn mà anh nói chuyện với họ nhiều thì lắm lúc lại ăn nói ngang như cua nhưng rất thanh lịch, biết điều. Họ có nhiều tư tưởng ngang ngược mới thoạt phát biểu đã như muốn làm đảo lộn tâm trí người nghe. Thế nhưng chồng tôi lại chuyện trò với họ rất tương đắc... chỉ có thánh mới hiểu được mấy người coi bộ đối nghịch phong cách như thế lại có thể là bạn bè thân thiết với nhau. Một điều hơi lạ đó là thái độ mấy người bạn thân của chồng tôi luôn luôn nhã nhặn, tôn trọng tôi. Chỉ đôi khi họ nói đôi lời khen tặng tôi một cách kín đáo đến độ ngay cả những người đang ngồi chung quanh bàn ăn khó mà hiểu. Tuy thế, đối với những người khác thì trái ngược hẳn, họ nói những lời tế nhị nhưng ý tứ rõ ràng khiến người nghe có cảm ứng thích chí. Dẫu là vợ, tôi chỉ biết chồng tôi cả là một kho tàng bí mật, khó hiểu và càng không cách chi đào bới. Do đó khi anh nói đợi ít lâu hãy mua dàn karaoke, tôi yên lặng đợi chờ chẳng cần hỏi lý do vì dự đoán phải có lý gì anh ấy mới nói đợi. Và dàn karaoke đã làm tôi thêm hứng khởi, thêm tự tin, nhưng cũng là khởi điểm cho nỗi đau dằn vặt suốt đời, nỗi đau do sự ngu dốt ngây ngô của chính mình, nỗi đau của con ếch dưới đáy giếng coi trời bằng vung đến khi nhận biết được thì đã đang nằm trong nồi xào nấu.

Dàn karaoke quả là đặc biệt hơn dàn máy của những người khác vì nó cũng có nút bấm nơi microphone để tăng hay giảm cung nhạc. Thế nên, bất cứ bài hát nào tôi cũng có thể hát được nếu thích.

-Biết hát càng nhiều nhạc càng tốt vì những sự khác biệt nhịp cũng như cung giọng của các bài hát khác nhau giúp mình phát triển khả năng hát xướng. Em cũng cần để ý cách lấy hơi lúc hát sao cho hợp với độ ngân và nhịp nhạc để kịp thời phát âm lời kế tiếp. Tuy nhiên, đến những nhà bạn bè hát karaoke, em không cần phải biết nhiều bài hát mà chỉ cần chọn lấy cỡ bẩy hay mười bài hát mình thích, ít người hát, và nhớ mang theo đĩa của mình bởi cũng cùng một bản nhạc, hai hãng đĩa sẽ thu âm khác nhau. Hơn nữa, máy của họ không giống máy của mình. Những bản nhạc nào em định hát nơi nhà người ta cần hợp với cung giọng của em mà không phải tăng hay giảm cung nhạc.

-Sao anh lại nói chỉ cần bẩy bài...

-Em thử nhớ lại những lần hát karaoke em hát chừng bao nhiêu bản!

-Ừ hứ, cỡ năm hay sáu bản là tối đa... nhưng tại ngày đó em chưa biết nhiều.

-Cho dù biết nhiều cũng không nên hát nhiều bởi còn có nhiều người muốn hát. Chẳng hạn buổi tối karaoke nào mà không có ít nhất bốn hay năm cặp vợ chồng tham dự. Trước tiên, gia đình nhà chủ hai người, mỗi người hát năm bản vị chi hơn kém 50 phút. Ba cặp khác 150 phút và mình nữa rồi cộng thêm giờ ăn uống hơn tiếng đồng hồ. Nếu bắt đầu từ 7 giờ tối mà thường thì 12 giờ đêm cần được chấm dứt thì thời giờ đâu để mỗi người hát đủ năm bản. Em để ý những người ngồi nghe chờ hát; họ cũng muốn hát, mà ai đó cứ ôm cái microphone hát hết bài này đến bài khác, những bài mà mọi người đã biết thì còn gì cho người khác hát; mà ai lại không thích hát; đó là tâm lý bình thường. Bởi đó, em chọn tối đa chừng 10 bài ít người biết hát và tập thế nào cho đúng cung giọng cũng như nhịp nhàng. Em đã biết nhịp nhạc nên đừng hát theo ca sĩ nhưng cần học cho thuộc lòng không những lời hát mà còn cả những cung nốt để khi hát không cần cầm bản hát vẫn có thể biết rõ mình phải ngân hay ngưng như đang nhìn thấy bản nhạc trước mặt. Hát nhạc sống cũng cần biết nguyên tắc này dẫu những nhạc công họ du di khi người hát lỡ nhịp, nhưng dàn máy karaoke không chờ, không thêm, không bớt nhịp nên nếu không thực sự biết bài hát mình ngưng nghỉ thế nào tất nhiên sẽ bể. Bởi vậy, nếu em thực sự thích hát, em cần hát buông, tập nhớ thế nào để chỉ cần nghe nhạc là có thể vô ra bất cứ lúc nào tránh những ngỡ ngàng khi hát cho khỏi bị lỡ nhịp.

-Em nghĩ không sao đâu, em biết cả trăm bài hát mà...

-Em nói cũng có lý nhưng giả sử nơi chồng đĩa nhà người ta không có những bản nhạc lúc ấy em muốn hát và những bản nhạc có sẵn lại được phối âm và nhịp điệu khác hẳn em vẫn thường hát thì sao có thể hát trong khi không có bản nhạc cầm nơi tay. Aáy là anh nói nơi trường hợp em biết và quen nhịp nhạc...

Tôi chọn được hơn 20 bài hát như anh nói và cố gắng luyện tập cũng như để ý nhịp của từng bản nhạc. Chồng tôi nói đúng. Quả là khó nhớ, khiến anh phải bày cho tôi cách nhớ theo nhịp chân khiêu vũ. Đến lúc này tôi mới hiểu lý do tại sao anh dạy tôi khiêu vũ... Anh chỉ cho tôi khi hát để ý đến tiếng của dàn trống và bass. Thường những bản nhạc tour hát theo nhịp mạnh của tiếng bass nhưng gặp những bản nhạc chấm lẻ nhịp, lại cần để ý đến tiếng khua của dàn trống. Vì biết nhịp, tôi chọn những bản nhạc hơi khó hát do nhiều nhịp lẻ. Và thế là từ ngày có dàn karaoke, tôi càng cảm thấy mình có giá trị hơn bao giờ. Tôi cũng ma mãnh đủ để chuẩn bị trước khi đi tham dự những buổi tối hát nhạc karaoke. Dẫu biết nhiều, tôi chọn 5 bài và dợt cho nhuyễn, đến độ có thể chen vô hát bất cứ lúc nào khi máy đang phát nhạc. Càng ngày, tôi càng được khen ngợi vì những bài tôi chọn ít người biết hát hoặc có biết cũng chỉ hát theo chứ không thể tự hát. Kể ra tôi diễn xuất rất khá, đôi lần gặp người đồng tâm sự với bản nhạc, đã có người xụt xùi... trong khi niềm hãnh diện vươn lên nơi tôi.

-Sao bồ không làm ca sĩ, ca sĩ hát cũng chỉ đến thế là cùng mà thường thì tệ hơn...

-Mình có biết chi đâu, chỉ nghe CD rồi dợt theo sao có thể làm được ca sĩ... Tuy nói thế nhưng mộng làm ca sĩ nơi tôi chợt bùng lên... Thế sao đã bao lâu nay tôi chưa hề nghĩ tới...

Trên đường về, tôi hỏi ý chồng, anh chỉ im lặng lái xe, không trả lời... đến khi tôi nhắc lại câu hỏi, anh thở dài... vẫn im lặng... khiến tôi cảm thấy hơi bực bội...

-Em đâu có làm gì sai trái mà hỏi anh không trả lời... Tôi cố lấy giọng nhẹ nhàng hỏi vì xưa nay anh ấy chưa bao giờ làm gì phật lòng tôi nên thái độ im lặng khiến tôi có cảm nghĩ bị khinh khi...

-Nếu em muốn hát một CD thì không có gì đáng phải đặt thành vấn đề bởi em có giọng hát, biết nhạc, và em diễn xuất âm thanh của em rất khá. Nhưng làm ca sĩ, điều trước tiên em sẽ bị hư da mặt, và rồi ai chăm sóc con cái. Hơn nữa, kinh nghiệm cuộc đời cho thấy, hễ muốn có tiếng thì không có miếng. Nào phải cứ có tài là được nổi tiếng hoặc giữ chức vụ cao. Thực ra, người nào được sinh ra để nổi tiếng thì người ấy sẽ nổi tiếng. Em thử tìm hiểu coi, có nhạc sĩ nào sống bằng nghề viết nhạc của mình đâu hay chỉ tốn thêm tiền bạc và giờ giấc cho ý thích của mình. Có ca sĩ nào sống bằng nghề đi hát đâu vì ca sĩ nào cũng phải đi làm. Những nghệ sĩ phải trả giá mắc mỏ cho ý thích của họ. Vì chấp nhận và làm theo ý thích nên họ trở thành công cụ cho những con buôn. Em có thấy nhà văn nào sống bằng nghề viết văn không; thi sĩ còn tệ hơn; làm thơ, tốn công “layout” thành sách, nếu không biết thì phải nhờ người khác, cho dù quen thân cũng phải “Ông mất cái giò, bà thò chai rượu” vì cuộc đời này đâu có thứ gì “free.” Nhà văn viết được cuốn sách, cuốn truyện lại phải tốn tiền in, rồi ra mắt ra mũi, lại còn phải liên lạc bán sách; mà thời buổi này đâu ai có giờ đọc sách. Nhà văn đã vậy, thi sĩ còn phiền hơn...

-Nhưng em đâu có viết văn, đâu có làm thơ... hát thì đâu cần vốn liếng gì! Anh không thấy hay sao, mỗi lần cộng đồng thuê ca sĩ về hát phải trả cho mỗi ca sĩ hai ngàn đồng, thêm tiền khách sạn, ăn uống, và vé phi cơ... mà chỉ có tối đa 12 bài hát...

-Vậy em không thấy ca sĩ ra mắt CD bao giờ sao? Aáy là người đã thành danh ca sĩ rồi... Em có biết họ ra mắt CD để làm gì không?

-Thì họ bán kiếm lời!

-Em quên câu, “Có tiếng thì không có miếng.” Một CD bán trên thị trường bẩy đồng thì chỉ có thể bỏ cho tiệm bốn đồng mà thôi. Sách hay truyện hoặc thơ cũng vậy. Một cuốn sách ghi giá hai mươi đồng thì giá bỏ cho tiệm sách tối đa là mười hai đồng. Em thử tính nhẩm xem ra mắt CD lời lỗ ra sao. Hãy tạm gọi khách đến tối đa được hai trăm người, ấy là chưa tính đến chuyện phải có những liên hệ trải qua bao ngày tháng để quen biết người ta mới tham dự. Tiền nhà hàng, tiền ban nhạc, tiền các ca sĩ về hát, tiền thực phẩm, rồi quà cáp biếu xén cho những người giúp mình thực hiện buổi ra mắt... và bán giỏi lắm được 200 chiếc CD bằng giá bán nơi thị trường, vị chi 1400 đồng. Thử hỏi 1400 đồng đã đủ tiền mua quà biếu những người thuộc ban tổ chức và tiếp tân chưa, vậy thì những chi phí khác tiền ở đâu ra sao có thể nói được ra mắt CD để kiếm lời! Nơi trường hợp không ra mắt, không được báo chí quảng cáo thì không ai biết tới, CD bỏ ra tiệm cũng không ai mua. Thử tính làm CD có lời không thì em biết ngay. Một ca sĩ đã dày dạn kinh nghiệm, muốn hát một bài hát nơi phòng thâu âm cũng cần ít nhất hai tiếng đồng hồ; mỗi tiếng giá rẻ nhất là 40 đồng vị chi 80 đồng tiền phòng thâu âm cho mỗi bản nhạc. Một CD gồm có mười bản nhạc, tiền phòng thu âm tất nhiên 800 đồng. Soạn hòa âm cho một bản nhạc giá rẻ cũng 250 đồng ấy là chưa tính đến chuyện đưa bản hòa âm cho chuyên viên chuyển thành âm thanh và ráp nối vào giọng hát. Thế rồi bài hát nào? Oû đâu em có để hát nếu em không biết soạn bản nhạc. Cứ giả sử em có sẵn 10 bản nhạc để hát thành một CD, 800 đồng tiền phòng thâu, 2500 tiền soạn nhạc vị chi 3300. Tiền copy mỗi CD là một đồng và như thế nếu làm 1000 chiếc CD sẽ tốn tối thiểu 4300 đồng. Nếu đem bỏ buôn được bốn đồng một CD tất nhiên lỗ 300 chưa tính tiền người viết nhạc và chuyên viên ráp nối lời hát hòa âm thanh. Bởi đó, nếu em muốn hát một đôi chiếc CD để đời cho vui thì anh đề nghị gửi về Việt Nam, chỉ có một trăm đồng một bản nhạc bao láng hết và cộng thêm tiền copy bên này một ngàn nữa là khoẻ re... không mất thời giờ, không phiền hà đến ai...

-Nhưng vậy đâu phải giọng hát của mình... mà cái đó chỉ dành cho những nhạc sĩ soạn bài hát nhưng không thể hát...

-Vậy em thích làm ca sĩ để làm gì? Ca sĩ có nghĩa là người hát chuyên nghiệp; người sống vì nghề ca hát trong khi những người được gọi là ca sĩ như em biết đâu sống vì nghề ca hát. Họ phải đi làm tại hãng xưởng mới có tiền để thanh toán điện, nước, nhà cửa. Họ cũng chỉ như em... được gọi là ca sĩ vì có khiếu hát mà thôi. Có lẽ em chưa gặp những ca sĩ có tên tuổi nhưng không biết nhịp nhạc là gì. Họ được sinh ra để nổi tiếng, được mọi người biết tới, và dù không hát hỏng, họ vẫn được mọi người biết tới về phương diện nào đó. Thực ra, nếu ai đã không được sinh ra để nổi tiếng mà muốn được nổi tiếng, muốn được mọi người biết tới thì chắc chắn phải trả giá rất đắt, cả đời chỉ làm tôi mọi cho cái tiếng và như thế đã quên sống cho chính mình. Anh biết em có khiếu hát nên cố ý dùng mọi cách giúp em phát triển khả năng hát xướng mong em có niềm tự tin mà sống vươn lên, ít nhất thấy rằng cuộc đời mình mang một giá trị nào đó. Em là ca sĩ tại sao còn muốn trở thành ca sĩ... Nói như thế, đã bao lâu nay em vẫn chưa nhận biết em như thế nào, mục đích cuộc đời của em là gì, và thực sự con người mình ra sao. Hãy bình tĩnh... mình chỉ có thể trở nên những gì mình được sinh ra với nó... nghĩa là đã có nó sẵn nơi mình từ lúc mới sinh. Mình cần nhận biết mình thế nào, ra sao và phát triển khả năng sẵn có đến mức tối đa. Mình không cần phải là gì cả vì nếu còn muốn là gì, nếu còn muốn trở nên gì thì mình vẫn còn chưa nhận biết thực sự con người của mình. Đâu phải cứ nuôi con chó hay con mèo lâu năm rồi sau này chúng biến thành con dê hoặc con bò. Con bò ngay khi được sinh ra đã là con bò. Mình cũng vậy, mình đã được sinh ra với những khả năng sẵn có, vấn đề chỉ là mình có biết khả năng nào thuộc về mình hay không. Thí dụ, nếu em không được sinh ra với khả năng hát xướng thì cho đến muôn đời em cũng không thể nào học nhịp nhạc được dù em cố gắng. Người đã không thích hát, lại không có giọng hát, cố gắng học nhạc và vì không hát, không thực hành nhịp, chỉ vài bữa lại quên hết thì những cố gắng muốn hát cho giỏi, cho đúng nhịp cũng chẳng thể nào được. Đâu phải phi lý mà anh mua program cho em học nhịp. Em có nhớ khi mới mang về anh phải năn nỉ, dụ dỗ em như thế nào em mới chịu học nhịp nhạc không. Cũng đâu phải vô lý khi anh mua cả chồng băng video về dạ vũ để em nghe cho quen và quen với những bước chân theo nhịp nhạc... Có lẽ bây giờ em thấy những sự biết về nhịp nhạc, biết dạ vũ đúng tiêu chuẩn, cho đẹp... là chuyện thường. Để hôm nào anh đưa em đi dạ vũ cho em thử nhận định tư thái những cặp khiêu vũ xem thế nào. Đâu phải chỉ thích hát, có giọng hát hay là có thể được người ta hâm mộ, và được nổi tiếng. Ai được sinh ra để nổi tiếng thì sẽ nổi tiếng. Nhưng về phương diện hát xướng, giọng ca, lời hát, âm thanh, tư thái diễn xuất, tất cả đều hòa lẫn với nhau đánh động lòng người phát sinh cảm ứng. Sự mến mộ của khán thính giả phát sinh tự tâm hồn cảm ứng của họ chứ không phải do ca sĩ hoặc bài hát hay âm thanh của dàn nhạc. Em thử nghĩ coi, biết bao bản nhạc nổi tiếng, được nhiều người ưa chuộng mà sao em không thích hoặc không để ý. Cũng biết bao ca sĩ, nghệ sĩ xuất sắc chưa bao giờ anh thấy em có nhận định về họ... Không cần tìm hiểu nhiều, hãy tự đặt vấn đề và nghiệm nơi lòng mình sẽ biết thực hư ra sao... Có lẽ bây giờ em biết được tại sao em hỏi anh những hai lần mà anh không thể trả lời. Chẳng những thế, còn nhiều vấn đề liên hệ không thể nói lên lời vì có nói lên cũng không thể cảm nhận được mà phải chính người trong cuộc mới biết thực hư thế nào...

-Những chuyện gì mà anh nói không thể nói ra được... đã nghĩ được, biết được thì nói phải được chứ...

-Em có thương anh không, Mi Mi?

-Sao anh hỏi em như thế? Bộ anh nghi ngờ em sao!

-Nghi ngờ là vấn đề em vừa đặt ra chứ anh không hỏi em nghĩ về anh thế nào. Anh chỉ hỏi em có thương anh không mà thôi. Và câu trả lời chỉ đơn giản giữa có và không, chẳng hơn chẳng kém. Em trả lời đi, em có thương anh không.

-Không thương anh mà làm vợ anh à!

-Anh không hỏi tại sao em chấp nhận làm vợ anh, anh cũng không hỏi em là vợ anh hay không phải là vợ anh. Anh chỉ hỏi em có thương anh không mà thôi. Có hay không, đơn giản chỉ có thế.

-Thưa anh có. Sao anh hỏi ngớ ngẩn thế!

-Em có thể nói, hay diễn tả lòng thương, tình yêu của em đối với anh cho bất cứ ai để người đó thương anh như em thương anh được không?

-Anh lại nói vớ vẩn! Làm sao em có thể nói cho người ta thương anh giống như em thương anh được; mỗi người thương yêu một cách khác nhau...

-Có phải là em nhận biết tình yêu, lòng yêu thương của em đối với anh mà dù em có giải thích đến mấy thì anh cũng không thể nào cảm nhận thực sự lòng yêu thương của em như chính em cảm nhận phương chi là người khác. Đây chính là câu trả lời cho vấn đề em cho rằng đã nghĩ được, biết được thì nói phải được. Aùp dụng nơi trường hợp ca sĩ được mời đi hát mà thường được gọi tắt là đi “show,” lúc trước em nhắc đến sự việc thuê ca sĩ về hát mắc mỏ. Thử hỏi 2000 đồng mua được mấy bộ đồ cho ca sĩ thay đổi trong một show hát; hát tối thứ bẩy thì muộn nhất là buổi chiều phải có mặt và sáng hôm sau chủ nhật lại lên phi cơ bay về. Thử hỏi một ca sĩ một năm được mấy lần người ta mời đi show? Và thử nhìn lại cuộc đời một ca sĩ, họ được thiên hạ chú ý bao nhiêu năm... Giới thương mại thổi phồng một ca sĩ nào đó trong một đôi năm và lại thổi phồng ca sĩ mới vì lý do kinh tế thì khi một ca sĩ không còn gì để được đánh bóng nữa, tất nhiên sẽ bị chìm vào quên lãng. Đồng thời muốn được người ta để ý, người đó lại phải ra CD để quảng bá tên tuổi của mình. Nhưng thời nay CD được coi là quá xưa rồi! Thời nay phải ra DVD, và em có biết muốn ra một DVD phải trả giá thế nào dẫu mình được người ta chú ý tới hay không. Anh không muốn nói tới tiền bạc mà chỉ muốn nói tới sự hư hao tâm tưởng và thân xác bởi muốn được người khác nhận biết. Em đã có bao giờ nghĩ tới màu phấn ăn ảnh hơn màu da và màu kem không? Em có biết tại sao khi ống kính chỉ thâu nét mặt mà làn da trên màn ảnh vẫn mịn màng, không thấy lỗ chân lông thì cần phải có những bùa phép nào không? Em là phái nữ nhưng đã bao giờ để ý những bộ y phục của các nghệ sĩ lắm lúc coi không ra gì nhưng giá mắc mỏ như thế nào chưa? Em có bao giờ để ý chẳng hạn nơi một bản nhạc, một ca sĩ hát và cả đoàn vũ công trình diễn phụ thì giá phải trả cho những vũ công đó thế nào, dàn nhạc trình diễn cho có vẻ sống động nhưng tiền chết sẽ ra sao không? Rồi phải mấy máy thâu hình, người thâu hình, người ráp nối âm thanh và hình ảnh...

-Em... em... Chồng tôi thấy tôi muốn nói nên ngưng... chờ đợi! Em nghĩ những phụ diễn do công ty hay hãng sản xuất DVD lo liệu chứ!

-Nếu nói như vậy thì em muốn được hát, em phải trả tiền cho họ chứ không phải họ thuê em hát... Nhưng nơi trường hợp một ca sĩ mới chưa ai biết đến thì sao? Ai để cho hát vào DVD của họ nếu họ không muốn đánh bóng, nếu họ thấy không thể là phương tiện cho họ làm ra tiền? Và như vậy, giá phải trả trước khi được lên ống kính như thế nào; những sự quen biết, liên lạc ra sao?

Xe đã về đến nhà, anh ngưng nói và từ tối hôm đó dáng điệu của anh có vẻ thâm trần, suy tư hơn. Tôi nhận thấy như thế nhưng nỗi khát khao muốn được người ta biết đến, ca tụng, càng ngày càng hối thúc. Tôi không thể nào chấp nhận chôn cuộc đời mình nơi bốn bức tường êm ả với phận sự một người mẹ, một người vợ... Sao cuộc đời buồn tẻ thế? Chẳng lẽ tôi được sinh ra, lớn lên, có chồng, có con rồi chết và rồi đi vào quên lãng như bao người đã qua đi, như bố mẹ tôi, như những người tôi quen biết. Họ đã sống, đã một đời tranh sống, lo toan từng miếng cơm manh áo, đối diện bao khó khăn cuộc đời và rồi thế là hết. Quả là cuộc đời vô vị! Tại họ không có khả năng hay không có phương tiện, cơ hội phát triển khả năng của họ? Tại phận số của họ không cho phép vì mãi bận lo toan cho cuộc sống nên không còn thì giờ thực hiện những ước mơ! Tôi có khả năng ca hát lại không phải lo lắng về mưu sinh tại sao tôi không phát triển khả năng của mình đến mức tối đa nếu có thể. Tôi có quá nhiều thời giờ để lo cho chuyện này... Tôi phải thử; người ta hát được, tôi cũng hát được mà có thể còn hát hay hơn, tại sao không thử! Và tôi đã thử!

Nghe loáng thoáng về hát hò trên net, tôi dò hỏi vô được PalTalk. Nhà sẵn có dàn karaoke, tôi chỉ cần mua dây nối vào computer là đã có thể tham gia với thiên hạ đưa giọng ca mình gia nhập những phòng hát hò... Nhưng qua PalTalk, giọng bị đổi nghe không được vì bị ảnh hưởng hệ thống điện toán. Tôi loay hoay hỏi đây đó và đã biết cách thâu giọng mình vào máy điện toán hòa với nhạc phát ra nơi đĩa karaoke. Lần đầu tiên, mừng khấp khởi, tôi nghĩ, làm CD với những bản nhạc có sẵn nơi những đĩa hát karaoke thì nào có khó gì... nên lòng mang vẻ coi thường bởi ra một CD nhạc như thế thì ai cũng có thể thực hiện được. Tuy nhiên, lý thuyết thì dễ nhưng sao cho giọng hát nổi lên giữa những âm thanh của nhạc thì lại không đơn giản chi. Về sau được chồng tôi giải thích bởi computer không được chế để dùng vào việc thâu như hệ thống máy thương mại tôi mới hiểu đại khái tại sao giọng của ca sĩ nơi các đĩa hát có thể rõ ràng, nổi bật giữa những dòng âm thanh của nhạc. Bởi thế, nếu muốn thâu giọng hát mình với những bản nhạc đã được ghi sẵn nơi những đĩa hát karaoke lại cần phải tới phòng thâu âm để thâu lời hát và cần đến chuyên viên ráp nối giọng ca vào nhạc cho hợp nhịp điệu.

Biết được như thế, hát những bản nhạc đã được hoà âm sẵn nơi các đĩa nhạc karaoke trở thành quá thường đối với tôi. Ca sĩ mà cứ phải xào đi xào lại những bản nhạc cũ rích nghe đến nhàm tai thì nào có chi đáng được để đời. Vì hát được nhiều bản nhạc, tôi suy nghĩ những sự khác biệt của những bản nhạc được phổ cùng nhịp điệu và nhận ra sự khác biệt chỉ là cung nhạc và sự phân chia nốt nhạc khác nhau tùy theo tâm tình diễn tả của lời. Thế nên, sẵn program học nhịp, tôi dùng để ký âm. Xét ra viết nhạc cũng chẳng khó khăn như tôi tưởng vì sách dạy viết nhạc nơi nào không có bán, chỉ cần đọc qua và để ý mấy luật cân phương, sự chuyển vận cung nhạc tránh bị lập lại khỏi bị nhàm chán là đã có thể thực tập. Hòa âm do không biết gì nên tôi chẳng cần để ý tới do đó tự nghĩ, hãy để cho nhạc sĩ lo việc của họ.

Cỡ sáu tháng sau tôi đã viết được 20 bản nhạc đem đăng lên một website có nhiều nhạc sĩ không chuyên nghiệp phổ thơ của các thi sĩ với chủ ý nếu có ai phổ lời của tôi thành nhạc, tôi có cơ hội so sánh xem cung nhạc mình đã viết cho lời thơ có hợp với cảm ứng của người khác không. Mới đăng lên net được vài ngày, hai bài thơ đã được phổ thành nhạc với cung điệu gần giống như nhạc của mình đã viết khiến lòng mừng khấp khởi... Hơn hai tuần sau, mười tám bản nhạc đã được phổ giúp lòng tôi tràn đầy niềm tự tin về dự định mình muốn thực hiện. Tôi lấy nhạc từ net xuống copy vào đĩa, tự nghĩ đã đến lúc tôi kiếm đường giây móc nối thực hiện mộng ước của mình.

“Đàn ông quan tắt thì chầy, đàn bà quan tắt một ngày nên quan,” nhan sắc của gái hai con vẫn còn ăn khách chán, tôi phải biết xử dụng chẳng những khả năng mà tất cả những gì có thể để đạt đến mục đích. Dẫu chưa bao giờ nộp đơn xin việc hoặc phải liên hệ giao dịch với những người xa lạ không quen biết, tôi tự tin với phong cách và nhân dáng của mình dễ gây được cảm tình của người đối diện. Hơn nữa, tôi tương đối ít nói và chỉ nói những gì cần thiết do đó tôi dễ được người khác để ý. Và tôi đã có được số phone cũng như địa chỉ của một vài công ty làm CD và DVD. Tôi định bụng sắp xếp sao cho đi một chuyến mà có thể liên lạc được với tất cả những hãng đĩa tôi đã có địa chỉ trong tay. Thế nên, vấn đề còn lại chỉ là kiếm lý do hoặc chờ cơ hội để thực hiện chuyến đi.

Tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều, tự đặt muôn giả thuyết hoặc tưởng tượng những gì có thể xảy đến khi gặp nhân viên hay chủ hãng sản xuất đĩa hát để chuẩn bị cho những phản ứng kịp thời sao cho ước mộng của mình thành đạt. Tôi cũng tưởng tượng đến những giây phút huy hoàng, những tràng pháo tay cổ võ, và trong trường hợp đó tôi phải ăn mặc thế nào cho hợp với vị thế của mình, dáng điệu tôi nên phải thế nào, nên cúi đầu thật sâu cảm tạ lòng mộ mến của khán thính giả như một số các minh tinh màn bạc lên lãnh nhận huy chương, hoặc tay phải kéo váy lúc nhún chân trong khi đưa tay trái khoa nửa vòng bán nguyệt và đầu hơi cúi, hay nên dùng cả hai tay kéo váy và nhún chân như một số nữ minh tinh lão thành đã làm nơi những chương trình phát huy chương trên đài truyền hình. Chồng tôi sẽ hãnh diện vì tôi, vì công lao anh đã bỏ ra để giúp tôi có ngày như thế. Tôi sẽ đương đường nói cho mọi người biết tất cả những gì tôi có được cũng như khả năng ca hát đều do công sức của anh, và nếu không nhờ anh khuyến khích, tôi không thể nào tự phát triển khả năng sẵn có nơi mình. Anh đáng được hưởng những lời ca ngợi như thế; tôi phải chân thành minh bạch.

Ah! Còn danh hiệu, nên dùng tên Mi Mi của mình hay nên lấy danh hiệu nào khác; có danh hiệu nào đẹp hơn hoặc lạ hơn tên của tôi không. Ngày xưa khi còn đi học, bạn bèn tôi cho rằng tên tôi dễ thương và khác lạ hơn các tên của họ. Những danh hiệu ca sĩ thường mang tính chất quá nghiêm trang chẳng hạn những tên đệm như Ngọc, Hoàng, Anh, Tuấn, Khanh, Khánh, Diễm, Thanh, Mỹ, Linh, v.v... và muốn cho khỏi trùng hợp tôi phải chuẩn bị trước lỡ khi được hỏi thì đã có sẵn để trả lời. Chả lẽ lúc đó lại nhờ người ta chọn cho mình một danh hiệu quả là quê một cục... Kiếm tên các ca sĩ nơi mấy chục đĩa hát để ghi lại, sắp xếp theo vần cho dễ nhận biết, tránh trùng hợp, tôi thấy những tên đẹp, thơ mộng, thì đã được chọn hầu hết khiến lòng ruột rối ren... Aáy, mới chỉ là những danh hiệu tôi biết được, còn bao nhiêu tên ca sĩ mà tôi không biết lỡ chọn trùng hợp thì sao! Chẳng lẽ lấy tên Mỹ ráp vào tên Việt... nghe kỳ cục giống mấy mụ nhà quê lên tỉnh, hoặc chẳng khác gì dân thượng đóng khố đi giầy. Quả là phiền, những sự việc khó khăn cần nhiều công sức để giải quyết thì lại dễ dàng mà chọn danh hiệu đâu cần gì cố gắng sao lại rắc rối, khó quyết định đến thế! Thôi thì lấy quách tên thật của mình, tôi tạm quyết định nếu được hỏi vì trước đến nay chưa bao giờ nghe đến bất cứ ca sĩ nào có danh hiệu như thế.

Đang cơn buồn ngủ lại gặp chiếu manh trãi sẵn, tôi chưa biết phải suy tính thế nào để có cớ đi Cali trong vòng hai tuần thì nhận được tin bác ruột, chị của mẹ tôi bên Cali đau nặng. Nghĩa tử là nghĩa tận, thêm vào đó, ông bà hiếm con, có được hai người, một trai một gái thì đã có gia thất ở bên Việt Nam. Ngày 30 tháng tư lớ quớ nơi bãi trước Vũng Tàu nên hai ông bà theo người ta lên tàu và được định cư tại Mỹ. Tuổi cũng đã cao do đó được cấp an sinh xã hội và housing nên cuộc sống cũng tạm yên ổn. Mấy năm nay bác trai không thể lái xe được nữa vì mắt kém. Bác gái thì mù tịt, tiếng anh tiếng u không biết lại thuộc hàng dân quê thì sao dám đụng đến tay lái chiếc xe. Những ngày đầu mới sang, bác trai phải nhờ hội thiện nguyện cử người dạy luật và tập lái xe, thế mà thi mãi không đậu. Nghe bác kể chuyện thi bằng lái mà cười đến đau cả bụng.

-Tôi đâu có sợ đụng xe người ta, nhưng tôi cứ sợ người ta đụng tôi nên tay chỉ hơi rung rung vì cứ lo để ý chiếc xe chạy phía sau mình nó có thắng kịp lỡ khi mình thắng hay không...

-Không hiểu sao, ông Sinh làm hội thiện nguyện ngồi bên để tôi lái thì ngon lành lắm... mà đến khi người cảnh sát, cái mặt chằm bằm, cứ rom rom nhìn chòng chọc vào tay tôi thành ra nó run chứ tay tôi có run đâu!

-Có lần đang thi lái, được cái chị cảnh sát ngồi bên dễ thương, chị nói với tôi đôi câu xã giao trong lúc xe đang bon bon chạy nơi một đường giong. Tôi vừa lái xe, vừa lo trả lời trong khi mắt chăm chăm nhìn vào vạch vàng giữa đường cố giữ xe chạy cho cân... Bỗng lúc còn đang vừa để ý vạch vàng, vừa lo nhớ tiếng anh để nói, tôi chợt nhìn thấy bảng Stop... Ôi chao, tôi đạp thắng cái rụp; chị cảnh sát lao người về phía trước may đưa tay đỡ được đầu khỏi đụng vào kiếng xe. Chị ta sợ quá, bắt tôi chạy từ từ và đánh rớt; cũng tại tôi quên không nói chị ta chằng dây an toàn.

Sau ba lần thi lái xe không được, hai ông bà nhờ người chở ra phi trường bay về nơi tôi ở chơi hai tuần. Chồng tôi đưa ông đi thi lấy bằng viết và chỉ hơn tuần sau, ông có được bằng lái xe. Ngày ấy, chồng tôi còn đang theo học đại học nên chúng tôi sống tại một vùng quê gần trường do đó việc lấy bằng lái xe dễ dãi gấp mấy lần ở Cali. Bác tôi mừng quá, cảm ơn đứa cháu rể hết lời. Trở về Cali, bởi đã có sẵn phiếu thi viết nơi văn phòng cảnh sát nên chỉ cần đổi bằng lái xe là êm chuyện. Nay bà bịnh nặng, ông lại không lái được xe trong khi người thân không có một mống ngoại trừ tôi. Mượn gió bẻ măng, dẫu đã biết rõ sự khó khăn của hai bác khi bà bị bệnh nặng, tôi nói cho chồng biết để anh gọi điện thoại sang hỏi thăm rồi kiếm cách lựa lời tính chuyện đi Cali một chuyến, cùng công, đôi việc.

Quả là dịp may, tôi thầm nghĩ. Sau khi nói chuyện thăm hỏi với bác tôi, anh có vẻ im lặng, trầm mặc, và ôm chiếc computer suốt buổi tối, trường hợp chưa bao giờ xảy ra từ ngày hai người cưới nhau. Anh quan niệm, công việc ở hãng xưởng cần phải được giải quyết nơi hãng xưởng; thời gian về nhà là thời gian của gia đình. Bởi thế, như một lẽ tất nhiên tôi không bao giờ hỏi han anh về công việc làm cũng như anh không bao giờ đem chuyện khó khăn nơi hãng xưởng về nhà làm phiền vợ con. Hơn nữa, đôi khi thấy thái độ anh có vẻ hơi khác mọi ngày, thường thì trầm mặc hơn bởi có những chuyện cần suy nghĩ nhiều, tôi dạm hỏi may ra có chia bớt được với anh nỗi khổ tâm nào chăng thì anh chỉ trả lời qua loa và lần nào cũng nhắc nhở tôi rằng anh không muốn bất cứ công chuyện nào của hãng xưởng xen vô làm phiền hạnh phúc gia đình. Anh đi ngủ hơi muộn và sáng hôm sau trước khi đi làm, căn dặn,

-Em lo chuẩn bị sang giúp hai bác vào ngày mốt, anh sẽ đưa em ra phi trường. Vé phi cơ đã mua sẵn, ngày về chưa xác định. Anh sẽ lấy 3 tuần hè ở nhà lo cho con. Sang đó, em đến văn phòng hãng Hertz ký giấy nhận xe, anh đã thuê sẵn cho em một tuần, nếu cần ở lại, em sẽ ký thêm. Nhớ mang credit card và thêm một ít tiền mặt lỡ có chuyện cần phải chi bất thường. Credid card và vé phi cơ anh để ở nơi bàn computer. Anh vô hãng để sắp xếp một số công việc chuẩn bị cho những ngày nghỉ. Sang bên đó, em nhớ gọi điện thoại về nói chuyện với con; chắc chắn chúng nó sẽ nhớ mẹ nhưng không còn cách nào hơn, bởi dầu nghỉ ở nhà nhưng anh vẫn phải “On call” vì ông chủ hãng cũng đi vắng. Em đừng lo về chuyện thực phẩm vì anh biết nấu nướng. Hãy lo sắp những vật dụng cá nhân cần thiết cho chuyến đi nhanh lắm cũng phải là hai tuần.

Tôi như mở cờ trong bụng bởi đã dự tính phải đưa bé Thúy đi theo. Con bé lại nhõng nhẽo không rời mẹ thì sao tôi có thể liên lạc và “bắt mối” với mấy hãng đĩa hát. “Phúc bất trùng lai,” tôi thầm nghĩ, kể như trời giúp mình nên cho cơ hội. Suốt hai đêm kế tiếp, tôi trằn trọc ngủ không được vì lòng mang mang đầy mộng tưởng dựa trên khả năng ca hát và viễn ảnh một ca sĩ duyên dáng, dễ thương, nhã nhặn, và tràn đầy nét hấp dẫn nơi sân khấu, nơi màn ảnh truyền hình phát ra từ đĩa DVD, kèm theo lời tuyên dương chồng tôi. Tôi cảm thấy mình bồng bềnh nơi sự thành công. Chắc chắn tôi thành công vì tôi có khả năng ca hát cộng thêm dáng dấp khá mĩ miều. Chẳng thế mà mấy chị bạn cứ đương đường so sánh họ với tôi nhiều khi phát thẹn. Họ bảo chồng tôi tốt số, có được người vợ ngoan hiền và duyên dáng. Chồng thanh lịch, học thức, nhã nhặn, có vợ nghiêng nước nghiêng thành, còn cặp nào trên đời này xứng đôi vừa lứa hơn. Có người còn nói chồng họ ganh với chồng tôi. Tôi chỉ dám im lặng mỉm cười không dám nói đuôi e sự bỡn cợt đôi khi đi quá lố làm người ta coi thường mình. Thực ra, tôi biết sự im lặng khiến người khác để ý đến mình nhiều hơn nên cố giữ chừng mực, càng nói ít chừng nào càng hay chừng nấy.

Sau khi lấy xe, tôi lái một mạch theo bản đồ chồng tôi đã in sẵn thẳng tới thăm bác gái đang nằm nơi bệnh viện. Nhà bác cũng không xa bệnh viện nên bác trai thường nhờ người quen chở đi chở về, có khi ở lại bệnh viện hai ngày. Cũng may, bệnh tình bác gái đã thuyên giảm khá nhiều và theo y tá nói thì cỡ hơn một tuần nữa sẽ xuất viện. Bác trai ỷ y đã có tôi nên ở lại bệnh viện sau khi tôi chở ông về xem xét nhà cửa cũng như chỉ cho tôi những điều cần thiết như đồ ăn thức uống trong nhà và chở ông lại nhà thương. Tối hôm ấy, tôi nhủ mình phải quên hết, bỏ hết, đi ngủ sớm để có được dáng điệu tươi mát khi gặp chuyên viên hoặc đại diện hay chủ hãng đĩa hát mà tôi đã gọi trước khi bay qua Cali sắp xếp ngày giờ gặp gỡ. Kể ra tôi cũng khá thông minh, có lẽ bởi quen sắp xếp phân chia công việc cho các em thời còn nhỏ nên sự tính toán điều hành trở thành thói quen chăng. Trước khi đi ngủ, tôi gọi về nhà; chồng tôi bắt phone và tôi nghe có tiếng tỉ tê của bé Thúy đang mè nheo đòi mẹ. Tội nghiệp chồng tôi, phải dỗ con bé đã quen nhõng nhẽo, chắc anh cảm thấy khổ sở lắm.

-Anh hả, con có quấy lắm không, tội quá, biết vậy em cho nó đi theo...

-Bé Thúy nhớ mẹ khóc cả ngày, anh dỗ thế nào cũng không được. Em nói chuyện với bé Thúy rồi hãy nói với anh sau...

-Vậy anh cho bé Thúy cầm phone...

Bé Thúy nhận được tiếng mẹ nên dễ dàng chấp nhận những lời dỗ dành, hứa hẹn, và hết khóc dẫu vẫn mếu máo vì nhớ. Chồng tôi dễ thương và con tôi cũng dễ thương...

Và mọi sự xảy đến đúng như dự đoán thêm phần dễ dàng hơn tôi đã tưởng tượng. Những người đại diện, chủ hãng đĩa hát, hoặc nhân viên và một vài nhạc sĩ đã dành ưu tiên cho tôi nhiều thứ, đầy hứa hẹn, dường như trời dùng họ để trải thảm cho tôi bước lên đài danh vọng. Mặc dầu công việc đa đoan nhưng thời gian hẹn của tôi đối với họ không hạn định. Tôi được hướng dẫn một cách tỉ mỉ về những cách thức và diễn trình của việc thâu hát, những chi tiết cần thiết về tâm lý ảnh hưởng giọng hát nơi phòng thâu cũng như những cách giữ gìn sức khoẻ, chuẩn bị tâm tình sao cho hòa hợp với bản nhạc trước khi thâu âm v.v... Điều thích nhất đó là tôi được đặc biệt ưu đãi tham gia trình diễn nơi một chương trình văn nghệ cuối tuần nên cần phải có hai ngày để tập luyện đặc biệt cho hai bài hát do chính tôi chọn bởi e rằng lần đầu tiên trình diễn trước một số đông đảo quần chúng tôi sẽ bị luống cuống, mất tự nhiên. Chuyện gì chứ bài hát thì tôi biết khá nhiều mà còn có những 20 bài ruột có thể trình diễn bất cứ lúc nào. Đặc biệt dịp may này lại do chính ông bầu của một hãng sản xuất đĩa hát karaoke hướng dẫn tôi vào nghề. Lòng tôi phơi phới; mộng ước gần nắm được nơi tầm tay vì chỉ ít bữa nữa hình ảnh tôi sẽ được trưng bầy nơi các tiệm nhạc với những lời giới thiệu đầy hứa hẹn.

-Chị cứ yên trí, với dáng dấp và nét tự nhiên nhưng kín đáo, tự nó nói lên chị là một gia tài bí mật khuyến khích mọi người muốn tìm hiểu, đào bới. Chỉ cần để ý một chút, chị sẽ trở thành minh tinh, tôi lỡ nói lộn, minh tinh thì chưa dám nói đến trong lúc này vì hãy còn quá