NỖI ĐAU (tt)
Nghĩ về chồng, tôi chợt tự hỏi, tại sao không hỏi ông bầu. Ah ha! Thế ra tôi hơi chậm hiểu nên vụng tính. Người ta là thổ công ở đây, quen biết nhiều ca sĩ lại trong nghề đĩa hát thì lẽ tất nhiên rành rẽ về vấn đề ăn diện... Và tôi bấm số điện thoại,
-Hey, đang vội ăn vài miếng để tiếp tục show. Có chuyện chi cần nói lẹ...
-Dạ xin chào ông, tôi là Mi Mi, muốn hỏi ông chút chuyện nhưng ông đang vội, xin cho biết tôi có thể gọi lại ông vào giờ nào ạ!
-Chào chị Mi Mi, xin lỗi, xin lỗi, tôi tưởng người bạn nào rủ tôi đi nhậu. Phiền quá, xin lỗi chị nha. Chị định hỏi tôi chuyện gì, có cần gấp lắm không?
-Dạ thưa không, vì tôi muốn biết phải sắm quần áo ở đâu để mặc hát vào ngày cuối tuần... Khổ quá, tôi chân ướt chân ráo mới đến Cali nên cứ như rợ vào rừng chẳng biết thế nào...
-Rất tiếc tôi đang mắc thâu hình cho đĩa hát chỉ còn mấy bữa nữa phát hành. Giới thiệu, quảng cáo, bích chương gửi đi dán đầy hàng quán mà vì trục trặc kỹ thuật phải thâu lại hai bản nhạc. Họa vô đơn chí, hỏng đâu không hỏng, sai đâu không sai, lại hỏng ngay nơi “file” giọng hát của người nghệ sĩ cổ nhạc... mà tối nay phải xong. Nếu không quá kẹt, tôi chở chị đi sắm đồ thì dễ dàng thôi. Chị tới thành phố Hồ Ly Vọng ở Los, tha hồ mà sắm. Tiếng Mỹ nó là thành phố Holly Wood đó. Nhớ đừng dại mua đồ mắc tiền nghe chị, những bộ đồ giá phải chăng cỡ trên dưới một ngàn nhiều khi đẹp hơn loại dăm bảy ngàn. Vấn đề là tùy dáng người... mà dáng dấp của chị thì mặc loại nào cũng được, chẳng nên đặt vấn đề chi cho mệt. Chị chỉ nên để ý một điều đó là làn da chị trắng, cổ cao do đó nên mặc màu hồng ánh lửa cho tăng thêm vẻ nồng nàn lại rực rỡ, hoặc màu lá mạ non để phô bày vẻ nõn nà tươi mát. Thế chị muốn hỏi thêm chuyện gì nữa không?
-Dạ xin cảm ơn ông, tôi chỉ cần có thế. Ôi, phiền hà bởi dốt nát mà ra... Quả phiền ông quá. Dạ xin chào ông...
Kể là quý hóa lắm rồi, đang không biết chọn màu nào thì được cho nhận định màu hồng ánh lửa và màu xanh lá mạ thì đâu còn gì phải suy nghĩ, cứ đến tiệm rồi kiểu nào sẽ biết tôi thầm nghĩ. Muốn ngủ ngay cũng không được bởi gần ba tiếng đồng hồ mơ màng buổi chiều, tôi lái xe đổ xăng nhân tiện mua tấm bản đồ thành phố Hồ Ly Vọng.
Xa lộ ở Mỹ thì nơi đâu cũng thế ngoại trừ những đường giong miền quê nhất là về ban đêm vắng tanh như hình ảnh được tả trong những truyện liêu trai chí dị. Xa lộ 405 ban đêm cũng gần như ban ngày, tám len hai chiều, ánh đèn xe tạo nên hai dãy sáng đối nghịch. Một bên thì huy hoàng sáng chói và bên kia lại từng dây đỏ lòm ngoằn ngoèo trườn mình như những ánh vảy loé lên của con khủng long đang thời kỳ thu hút nhiệt lực tỏa ra từ lòng đất địa cầu. Rẽ vô exit, tôi dạo một vòng quanh khu phố chính đã được ghi dấu sẵn nơi bản đồ, để ý một đôi tiệm lối trang trí có vẻ hợp mắt đoạn đậu xe lững thửng bước vô một cửa tiệm khá lớn. Dĩ nhiên, những cửa tiệm khá lớn thường bày bán nhiều mặt hàng nên giá cả tương đối hạ hơn tiệm nhỏ bán những món hàng chuyên biệt. Bởi đã được căn dặn với hình dáng tôi thì kiểu nào, mốt nào cũng không thành vấn đề do đó tôi chỉ kiếm sao cho được hai bộ, một màu xanh lá mạ và hồng ánh lửa. Đỡ mất giờ tốn công chọn lựa, thôi thì lấy đại loại robe thời 50 cho có vẻ Mi Mi, tôi cười thầm vì danh hiệu vừa nghĩ tới cho thời trang của mình.
Suốt cả mấy dãy hàng áo thời trang đủ màu đủ sắc đã chẳng có cái nào hợp với mình, có lẽ mình đặc biệt nên cái tiệm to lớn này chỉ bán thứ mình không cần; thứ mình cần tiệm không bán, lòng tự nhủ, tôi đành ghé qua tiệm nhỏ hơn. Cửa hàng chuyên biệt có khác, chỉ mấy phút sau tôi đã kiếm được hai bộ theo ý muốn. Nhưng còn một chiếc áo không biết tên gọi là gì, chợt nhìn thấy khi mới bước vô nó đã như đập vào mắt tôi khiến lòng rộn ý thích. Màu xanh lá cây hơi đậm làm nổi bật nét sơn hồng nhạt hình nộm; hai vạt bắt từ vai chạy xiên xuống thân hông bên kia đẩy bộ ngực căng lên mà không làm lộ nét thừa thãi của phần eo cần che dấu bởi được thắt bằng một băng vải cùng màu kết thành chiếc nơ ngang hông trái và buông thõng xuống hai tua to bản. Loại thời trang nửa kín nửa hở này tôi thường thấy các minh tinh màn bạc Âu Mỹ thuộc loại nhỏ người cỡ tôi hay mặc. Hơi ngần ngừ vì cảm thấy không cần thiết nhưng động lực nào đó thúc đẩy tôi chọn size tính tiền... Mới 8 giờ hơn, tôi ra xe thanh thản lái về, lòng nhẹ nhàng, thơ thới vì mọi chuyện kể như thuận buồm xuôi gió. Tôi chỉ có thêm một cái hẹn kể như không quan trọng nơi một văn phòng làm CD vào sáng mai, như thế, nguyên buổi chiều và sáng hôm sau tôi tha hồ thảnh thơi thăm bác và nghỉ ngơi...
Vì lòng khấp khởi, tôi đã có mặt sớm hơn mười lăm phút e lỡ có điều gì cần được chuẩn bị thêm chăng. Ông bầu karaoke vẫn chưa có mặt tại văn phòng, tôi đành ngồi đợi, tưởng tượng mông lung những cử điệu hoặc phong thái cần được diễn xuất phụ họa cho hai bài hát... Dáng dấp khi bước ra sân khấu phải thế nào, cúi đầu chào khán thính giả ra sao, cách cầm micro, đến câu nào tay trái đưa ra ngang tầm nào, đưa lên tầm nào vào câu nào, co lại để ngang đâu, lúc nào đầu nên hơi cúi hoặc ngước lên, mắt nên nhìn theo kiểu nào... 4giờ 05phút, ông bầu với cách ăn mặc không được gọn ghẽ cho lắm bước ra từ phía cửa sau, dáng điệu vội vã,
-Xin lỗi chị tôi bị hơi trễ vì bận quá. Mời chị đi theo tôi...
Qua mấy hành lang ngắn, nhỏ hẹp, những dòng âm nhạc nhẹ nhàng hoặc dồn dập vang vọng từ các khung cửa đóng kín, tôi theo sau ông bầu bước vô một phòng tương đối khá rộng, mấy bức tường được chia thành những phần chữ nhật sơn màu khác nhau cỡ những miếng gián ép dựng đứng. Nơi một góc, tấm gương lớn ráp vô tường và một chiếc gương khác cỡ bằng nửa được gắn vào khung treo hơi cao dáng chừng cho người đứng trước tấm gương lớn có thể nhìn thấy ảnh phản chiếu phía sau. Lơ lửng gần sát mặt trần, một tấm màn bằng vải dày màu xám buông thỏng có thể xê dịch tạo thành phòng kín dường như dùng để ngăn chặn sự phản chiếu ánh sáng của gương. Hai dàn máy chụp hình sừng sững, nghênh ngang ở giữa phòng mỗi cái được nối với một “monitor” loại nhỏ đặt ngay phía dưới giữa khung tam giác chân máy cho tiện việc di chuyển; ba chiếc dù to được mở sẵn nằm nghiêng ba góc mà sao chúng lại được sơn màu bạc...
-Chị bỏ ví xuống chiếc bàn đó và đến trước gương nơi góc kia, lược đó, keo đó, sửa lại mái tóc... Phấn, kem, chì... đủ thứ lẩm cẩm lỉnh kỉnh tùy chị xử dụng. Tôi sẽ trở lại cỡ 10 phút sau để chụp hình; xin chị cứ tự nhiên. Nói xong, ông bước ra khỏi phòng, thuận tay khép cửa lại.
Tôi đến trước gương, đưa tay bật công tắc, những bóng đèn trắng trong, dọc hai bên gương lớn sáng lên, bóng tôi hiện rõ nơi mặt gương... Trông mình khá hấp dẫn, tôi thầm nghĩ... và sửa soạn qua loa bởi trước khi đi tôi đã tỉ mỉ trang điểm cố ý tạo cho mình thêm vẻ mặn mà. Chẳng biết làm gì, tôi lớ ngớ đứng nhìn những vật dụng trong phòng, mông lung mơ mộng...
Tiếng cửa phòng chợt mở, ông bầu đưa tay bật thêm công tắc đèn, để ý nhìn tôi đoạn lên tiếng,
-Ồ, tôi quên mất, không nói chị phải dùng thêm kem và phấn thoa lên mặt bởi khi ống kiếng rọi gần hình chụp sẽ hiện lên rõ những lỗ chân lông... trông kỳ lắm...
-Dạ, xin lỗi ông, em nào có bao giờ để ý chuyện này nên cũng không biết phải làm chi bây giờ...
-Như vậy tối nay hơi mệt rồi. Bây giờ tôi sẽ trang điểm cho chị, và sau khi chụp hình, chúng ta đi kiếm chút gì ăn trước khi tập luyện cử điệu diễn xuất. Mời chị đến trước gương... Chị muốn hình của chị sẽ giống như chị đã trang điểm phải không...
-Dạ vâng... vì em cũng chẳng biết cách nào hơn...
-Chị làm ơn chịu khó nhẫn nại đôi chút, tôi tạm đóng vai Trương Vô Kỵ thử một lần... xem có tình tứ như giọng văn Kim Dung diễn tả hay không...
Nào kem, nào phấn, nào màu mè, tôi ngồi như con phỗng bột để ông bầu nhào nặn thành búp bê... Liếc nơi gương... da mặt tôi đổi màu, màu thật của làn da bị che dấu và những nét nổi thì lại quá nổi... Tôi chợt nhớ lại lời chồng mình nói, em sẽ bị hư da mặt...
-Chị mang theo mấy bộ đồ? Ông bầu hỏi khi đã ngưng tay sơn phết.
-Dạ, em chỉ mặc chiếc robe này...
-Cũng tại tôi quên không dặn chị là tối nay chụp hình lên bích chương quảng cáo... Thôi cũng được, hấp dẫn chán... Ông nói rất tự nhiên như vẻ nắm chắc trong tay sự thành tựu sẽ phải đến.
-Mời chị đến trước khung màu xanh... Miệng nói, chân ông bước về phía cửa, kéo bộ bàn ghế dính liền đẩy tới nơi tôi đứng...
Tôi thích lắm, phụ nữ ai không thế, dẫu bị uốn nắn như con búp bê, lúc nghiêng đầu, khi liếc mắt cho kiểu này, dáng nọ. Ông bầu dùng những danh từ đâu đâu chưa bao giờ tôi nghe tới nên nhiều lúc phải giải thích hoặc bắt chân, bắt tay, bẻ đầu, nắn cổ con búp bê..., chỉnh dù phản chiếu, rồi chụp, rồi sửa... Mới đầu tôi không để ý... mãi cho tới tấm hình thứ ba tôi mới chợt nhận ra ngay trên phía cửa ra vào, có một màn ảnh dẹp hiện lên hình của tôi được nhận qua ống kiếng... Tôi không ngờ ảnh mình đẹp như thế... nhất là những lúc chụp nghiêng, kiểu cách tôi phải gác tay, nghếch đầu tạo nét hấp dẫn khiến chính tôi cũng phải mê nét ảnh của mình. Kỹ thuật tân tiến biến con bé lọ lem thành hình ảnh mĩ miều hấp dẫn. Vừa xong mấy kiểu nơi khung màu xanh, những khung vàng, trắng, hồng... được lần lược chiếu cố...
-Thế là tạm xong, chị vô phòng đối diện rửa mặt cho thoải mái, và sau đó chúng ta đi ăn. Mà chị thích ăn món gì, để tôi gọi “order” trước đỡ mất giờ chờ đợi nhà hàng nấu nướng.
-Gần đây có quán cháo nào không thưa ông, em muốn ăn đồ nhẹ một chút...
-Nếu ăn cháo thì không cần phải order trước. Chị vô phòng rửa mặt rồi chúng ta đi...
Giống như một em bé tập vũ lần đầu, chân tay luống cuống, thừa thãi, tôi đứng trước ống kính trông thấy hình ảnh mình nổi lên nơi bức màn lớn trước mặt chợt cảm nhận không biết mình phải làm gì. Ông bầu sau khi bật đèn, lấy đĩa karaoke có bài hát tôi chọn bỏ vào máy trong khi lên tiếng,
-Lúc nhạc nổi lên, chị cứ tự nhiên hát trong khi nhìn hình dáng, cử điệu của mình nơi màn ảnh. Chị để ý và nhận định vào những câu hát nào cử điệu của chị cần phải ra sao...
Âm nhạc quen thuộc nổi lên... dẫu đã quá rành nhưng lại bị hình dáng mình trên màn ảnh làm tôi luống cuống; tôi nhắm mắt, để ý theo dõi giòng âm nhạc và cất tiếng hát... Bao nhiêu cử điệu dự đoán sẵn có nơi tâm trí biến tan đâu mất, tôi không dám nhìn bóng mình, đành cứ theo phản ứng tự nhiên như đã quen hát karaoke ở nhà... Hát karaoke dẫu chỉ một mình tôi vẫn cảm thấy hơi ngượng bởi những kiểu cách tự tập dợt, được cho là nên có, khi hát một bản nhạc. Đến nhà bạn bè hát karaoke, tôi phải tự giới hạn e bị nói quá lệ thuộc hình thức hay kiểu cách. Thế mà đến lúc cần kiểu cách diễn xuất, tôi lại bí tịt... Nét ngại ngùng nào đó chớm nảy nở nơi tâm trí... Đợi giòng nhạc chấm dứt tôi hỏi đại,
-Thưa... ông thấy thế nào...
Ông bầu có vẻ suy nghĩ chừng 30 giây khiến tôi bối rối,
-Bây giờ, chị nghe tôi nói và làm theo...
Ông nhận nút, âm thanh nổi lên,
-Đặt micro ngang cằm theo lối giới thiệu, tay trái ngang bụng, cúi đầu hơi sâu, Mi Mi xin kính chào quý vị..., từ từ đứng thẳng lên, buông xuôi tay trái, Mi Mi xin đến với quý vị qua nhạc bản... Nào, thực tập lại từ đầu...
Giòng nhạc lại trổi lên, tôi như một rô bô điện tử theo mệnh lệnh phát ra từ headphone được gắn nơi tai trái, giơ tay, bước tới, bước lui, cúi đầu, ngước mặt... thực tập từng câu và cứ hai hay ba câu hát tập thêm cử điệu lại phải hát lại từ đầu không khác gì ngày xưa tôi đã tập vũ sinh hoạt cho mấy em nhỏ. Đã có kinh nghiệm như thế sao tôi không để ý áp dụng từ bao lâu nay... Chồng tôi nói đúng, mình chỉ có thể phát triển những gì mình được sinh ra với nó. Quả là lắm kiểu, nhiều cách... dù đã phải dợt đi dợt lại chẳng biết bao nhiêu lần tôi vẫn còn bị ngỡ ngàng, quên sót... thì chiếc đồng hồ điện tử treo phía trên cửa ra vào đã hiện rõ con số 1 giờ sáng. Ông bầu lên tiếng,
-Quá muộn rồi, chúng ta tạm ngưng tối nay. Chị về nghỉ, trong ngày mai, chị nhớ ôn lại những cử điệu cho thuần thục và trở lại đây tập dợt lại vào lúc 8 giờ tối vì ngày mai tôi khá bận rộn cho công việc chuẩn bị sắp xếp sân khấu nơi vũ trường. Bây giờ tôi phải về phòng làm việc, email hình của chị tới nhà in cho kịp lên khuôn sáng mai...
Thân xác tôi nhừ tử dẫu những cử điệu nhẹ nhàng nhưng phải vừa lấy gân sức hát, vừa cố gắng nhớ liên tục mấy tiếng đồng hồ liền. Dẫu thế, lòng tôi tràn niềm vui và vững tin về sự thành công của mình, hãy còn may mắn chán, tôi lẩm bẩm tự an ủi. Mai tôi sẽ có cả ngày để ôn lại... chợt nhớ tôi đã quên gọi về nhà thăm con trước khi đi dượt hát, đã quá trễ, thôi thì đàng nào chuyện cũng đã xảy ra, đành chịu vậy.
Mặc bộ đồ đã mua ngoài ý định, tôi cảm thấy hơi ngượng vì lần đầu tiên chưng diện loại thời trang chưa bao giờ dám mơ ước. Tôi cảm thấy mình duyên dáng, trẻ trung, và mang sức hấp dẫn hẳn lên nhưng nó cũng tạo cho tôi thêm nhiều cảm giác mới... Vì mãi loay hoay để ý chuyện nọ, lo lắng chuyện kia lúc trang điểm, tôi tới văn phòng ông bầu trễ gần mười phút. Ông đón tôi với nét mặt tươi tắn khi mở cửa nhường lối. Tôi bàng hoàng sửng sốt khi vừa bước qua ngưỡng cửa. Tấm bích chương 16x24 inches in hình tôi đang ưỡn ngực, hai tay giao nhau đỡ lấy phía sau gáy, mắt liếc tình thiết tha, lồ lộ nét mời mọc, khiêu khích... Phía dưới vỏn vẹn hàng chữ in kiểu viết tháu “Ca sĩ Mi Mi” màu xanh dương chạy dài từ bên này qua bên kia nổi bật giữa màu áo lửa hồng tựa lên nền vàng nhạt màu lá khô. Tôi cố nén sự vui mừng bằng cách đứng lặng nhìn tấm bích chương tưởng tượng đến thời điểm sau khi trình diễn vào tối chủ nhật.
-Chị thấy có gì cần sửa đổi lại không, ông bầu lên tiếng phía sau lưng...
-Ông chụp hình hay quá, biến con bé lọ lem thành nàng công chúa thơ mộng...
-Tại tối qua quá vội không đủ thời gian cho tôi điều chỉnh kỹ lưỡng hơn. Thực ra, sau buổi trình diễn tối chủ nhật, cỡ chừng thứ ba, thứ tư, chị trở lại, tôi sẽ lên khuôn cho chị một số bích chương khá hơn tấm này nhiều. Tôi nghĩ, chiếc áo chị đang bận sẽ lên hình nổi hơn vì làn da chị trắng sẽ đối nghịch với màu áo tạo đường nét rõ ràng hơn... mà ai chọn màu này cho chị vậy?
Tôi chợt cảm thấy niềm vui hơi thẹn...
-Em vừa bước vô tiệm chợt thấy nó được khoác trên hình nộm như đập vào mắt mình; thế nên sau khi chọn hai chiếc áo màu hồng ánh lửa và mạ non, em lấy đại chiếc này bởi trông thấy nó ngồ ngộ...
-Thôi mình vô phòng âm thanh, dợt sơ qua cỡ hai tiếng, đi kiếm gì ăn nhẹ và trở về dợt thêm vài lần cho chắc ăn. Mời chị. Ông bầu đưa tay ra hiệu và bước đi, tôi lẽo đẽo theo sau.
Trở về phòng âm thanh sau khi ăn thì đã quá nửa đêm, tôi thầm nghĩ chẳng cần tập tành thêm vì tương đối những cử điệu khi hát của tôi đã quá quen thuộc không ngại ngùng, vấp váp bởi ban ngày tôi đã tập dợt hơn ba mươi lần; tối nay gần mười lần nữa... Bởi vậy, khi ông bầu tắt máy xe, tôi lên tiếng,
-Thưa ông, em nghĩ có lẽ chẳng cần tập dợt thêm vì em thấy mình đã quá thuần thục... Ông thấy thế nào?
-Chị chưa biết áp lực tâm lý người hát phải chịu trước một số đông khán thính giả nên nghĩ như thế. Chị nên rán thêm chừng tiếng đồng hồ nữa sao cho những cử điệu trở thành tự nhiên không cần tính toán, suy nghĩ, hoặc để ý, đến nỗi chị có thể thêm những cử điệu khác tùy cảm ứng của mình phát sinh từ tâm tình hòa nhập với lời hát được thúc đẩy bởi âm thanh giàn nhạc đang trổi lên... và từ đó về sau, những cử điệu diễn tả tâm tình cảm ứng bởi lời ca sẽ tự nhiên phát xuất từ tâm hồn chị. Chị thấy rõ, những bản nhạc có các diễn viên phụ xoay chuyển như điên cuồng mà vẫn nhịp nhàng đồng cử điệu... đều do sự khổ công tập dợt... Đừng vội nản, nào chúng ta tiếp tục...
Và nhạc lại trổi lên từ dàn máy, tôi vì đã quá quen thuộc với sự tập dợt, phóng tâm diễn xuất. Ông bầu nói đúng, chỉ sau bốn, năm lần dợt thêm, lòng tôi hòa tâm tình lời hát quyện với âm thanh giòng nhạc phóng ra như xé màng nhĩ vì được mở lớn. Tôi thấy mình bồng bềnh như trong giấc mơ, càng hát, tâm tư càng phiêu lãng... Trở đi, trở lại cũng chỉ hai bài hát... chẳng biết đã bao lâu, đến khi âm nhạc chấm dứt và tiếng ông bầu vang lên ra lệnh nghỉ, người tôi đầm đìa mồ hôi nhễ nhại... nhưng hình như có năng lực nào đó cuồn cuộn nổi lên trong tôi mang đầy tính chất phóng đãng như muốn được chìm ngập vào những luồng âm nhạc.
Tôi khát nước nên ghé vô phòng rửa mặt chắn tay vào vòi rửa mặt làm một hơi nước lạnh. Sau đó theo ông bầu bước qua một cánh cửa nhỏ. Bên trong, kê một bộ salon và cuối phòng cả một quầy rượu... đủ thứ. Ông bầu tiến đến quầy rượu với tay lấy một chai rượu nhẹ rót ra hai ly, đưa cho tôi một ly kèm theo lời nói,
-Chúc mừng chị thành công chẳng ngờ. Tôi chưa bao giờ thấy ai với thời gian kỷ lục như thế mà đã có thể hòa vào giòng âm nhạc được mức độ như chị. Nào mời chị, xin chúc mừng...
Tôi vẫn còn khát nước nên nâng ly đưa một hơi cạn sạch... Mà tôi có uống bia rượu bao giờ! Thế là chỉ mấy phút sau, trời quay, đất cũng quay... Tôi chỉ nhớ loáng thoáng mình cố loay hoay ngồi xuống salon tựa lưng, ngửa cổ lên thành...
Chợt thức giấc, nghe thấy tiếng ngáy bên cạnh, tôi bàng hoàng, lòng tỉnh táo... nỗi uất hận bỗng dồn lên chặn ngang cổ họng. Đưa tay gạt tấm mền phủ trên thân thể... tôi muốn gục xuống khóc vì giận chính mình. Vâng, tôi giận chính tôi, giận mơ tưởng nghệ sĩ của mình. Quá quen với những chướng ngại bất thường thời còn nhỏ, tôi định thần tính toán những việc cần phải giải quyết cấp thời. Mặc áo vô, mùi áo còn nồng nặc mồ hôi đổ ra tối qua mà tôi cảm thấy nhờm gớm xác thân tôi. Cũng chỉ vì tham vọng ngu xuẩn, tôi đã biến thân xác tôi trở nên nhớp nhơ. Lòng hậm hực với chính mình, cúi xuống nhặt chiếc sắc tay được quăng nơi chân tường cuối giường. Hãy còn may, chìa khóa xe, ít tiền, credit card..., xỏ giầy cao gót, tôi rón rén mở cửa bước ra hành lang... tiến dần về phía văn phòng. Lúc ấy khoảng năm giờ sáng theo thói quen tôi thường thức giấc, cũng may, khóa cửa văn phòng có thể mở được khóa “dead lock” từ bên trong... và chiếc xe thuê vẫn nghênh ngang nơi bãi đậu... Tôi ra xe, đề máy... và cơn giận lại bùng lên... quàng dây sắc tay lên vai, trở lại phòng giơ tay đập một cái như trời giáng ngang mặt ông bầu vẫn còn đang mê mệt ngủ và ba chân bốn cẳng chạy ra xe dọt...
Biết rõ không thể nào trốn chạy vì sự thể đã xảy ra, lòng tôi chùng xuống, phản ứng theo thói quen trở về... tôi thấy lòng mình chai lỳ cảm nhận nỗi đau thấm thía, cố buông lơi tâm tư mặc cho niềm thống hận cắn xé. Cho đáng đời, tôi thầm nghĩ, mộng tưởng chưa thành thì giá đã phải trả do tham vọng ngu xuẩn. Tôi không thể tha thứ cho lòng tham vọng của tôi được và từ nay cũng không bao giờ cho phép tôi chiều theo mộng tưởng lần thứ nhì. Tôi phải trừng phạt chính tôi trong những ngày tháng còn lại của cuộc đời. Tôi đã ngu xuẩn bội phản chồng tôi, trám vết chàm nhơ nhớp lên cuộc đời hai đứa con còn ngây thơ. Tôi không đáng về gặp lại chồng tôi, không xứng đáng làm mẹ các con tôi. Tấm thân nõn nà nhầy nhụa này phải được trừng phạt một cách đích đáng. Những ngày còn lại nơi cuộc đời tôi là sẽ là chuỗi năm tháng của lòng thống hận vì tôi sẽ không thể nào tha thứ cho chính mình... Tôi là con đàn bà khốn nạn, chỉ vì tham vọng ngu xuẩn đã chà đạp lên tình nghĩa vợ chồng và bôi nhọ các con tôi... Tôi thèm được khóc, nhưng tự nhủ, khóc cũng vô ích, những giọt nước mắt không thể nào tẩy rửa được vết nhơ nơi thân người. Mơ được thì phải trả giá được, vấn đề chỉ là trả giá như thế nào... Tôi lạnh lùng lên án chính mình mà lòng ruột xốn xang cứ chực trào lên thành tiếng khóc. Nghiến chặt hai hàm răng, tôi tự nguyền rủa, con khốn nạn. Phải, tôi khốn nạn, chỉ hai tiếng khốn nạn mới nói lên được thực trạng lòng ruột của tôi...
Không còn gì đớn đau hơn những lần gọi điện thoại về nhà mỗi buổi chiều trong những ngày kế tiếp. Tôi khinh bỉ thái độ lừa chồng, bịp con của mình khi phải cố lấy giọng bình thường và mượn cớ bằng những chuyện trời mưa trời nắng cũng như tình trạng bệnh hoạn của bác gái để kéo dài thời gian suy nghĩ tính toán cho cuộc đời tôi trong những ngày kế tiếp. Cũng may, lại những ngôn từ khốn nạn, bác sĩ giữ bà bác tôi ở lại những ba tuần tính từ ngày tôi tới. Buổi tối một mình, tôi thường tắt hết đèn ngồi nơi phòng khách mặc cho tâm tư gậm nhấm, ray rứt nhưng dứt khoát không cho phép mình khóc. Tôi cố tập cho tâm hồn mình trơ trơ vì lòng rất yêu chồng, thương con ngược lại không thể đem tấm thân hoen ố về lăng mạ, lừa lọc chồng con. Thà rằng chấp nhận trừng phạt chính mình còn hơn nỗi lòng thống khổ vì phải đối diện với tình yêu của chồng, phải dối lòng dạy con cái những điều nên lẽ phải tự thẹn lương tâm. Chẳng những yêu chồng mà còn nhất mực tôn trọng, tôi không thể nào muối lòng lừa dối người yêu thương nhất đời mình; cũng thế tôi chẳng thể che dấu để luôn mang mặc cảm bịp bợm con cái.
Mười ngày trôi qua càng khiến tâm tư tôi nặng nề căng thẳng. Tôi phải có quyết định dứt khoát nội trong mấy ngày sắp tới, sẽ sống ở đâu, kiếm việc làm nơi nào để lất lây cho qua kiếp người. Chính thời điểm này tôi nhận thực được kiếp người rồi cũng chẳng là gì và cũng chẳng gì quý giá hơn. Chẳng gì quý giá hơn đối với mọi người, riêng tôi, lòng dạ kể như đã chết, tệ hơn đã chết mà vẫn phải sống, phải sống vì phải trả giá cho bài học tham vọng mường tưởng. Hay đành chấp nhận mang tiếng phụ bạc, vớ đại một người đàn ông nào để trả thù chính mình, đôi khi tôi nghĩ, để cho anh ấy hận mình mà kiếm người nào khác an ủi cuộc đời. Không được, nhận thức nào đó nổi lên chống nghịch lại tư tưởng tự trả thù quái ác này. Tôi không phụ chồng mà kính yêu; tôi không rẫy con mà nhớ day dứt; tôi chỉ hận mình vì tham vọng ngu muội để bị du vào cảnh dở khóc dở cười đành nghiến răng câm nín, chịu trận với lòng. Tâm tư đau khổ của những chị em quen biết ly dị chồng để rồi vấp phải những người đàn ông khác qua những lần tâm sự hằng gợi lại nơi tâm trí tôi mỗi khi chợt nhìn thấy hay gặp gỡ họ...
-Chị không thể nào hiểu hoặc cảm thông với nỗi đau đớn, cô đơn, bị khinh thị của em đâu vì chị là vợ. Người vợ mang vị thế tối thượng nơi gia đình và đặc quyền của họ không ai tranh giành nổi. Bây giờ em mới thực sự hiểu được tại sao ông bà mình gọi người vợ là nội tướng. Tướng nơi thành nội có quyền hơn vua bởi vua không có quân sĩ mà chỉ có cái ngai. Nơi vị thế người vợ, chính chị có toàn quyền giải quyết công việc nào đó bằng bất cứ phương cách nào, dù lợi ích hay thiệt thòi cho gia đình cũng đều được tôn trọng. Điểm đặc biệt của người vợ chính là họ là người chủ gia đình dẫu ai ai cũng quan niệm người đàn ông là chủ. Thực ra, người đàn ông chỉ là chiếc bóng cho vợ điều hành gia đình nếu không muốn nói họ là những tấm bia đỡ đạn cho vợ thực thi quyền hành của mình. Đàng khác, người vợ giữ luôn quyền hành trên mọi sự liên hệ cũng như tài sản hoặc chuyện riêng tư của chồng... không thế mà có câu “Lệnh ông thua cồng bà” từ ngàn năm về trước...
-Thì chị cũng là vợ mà...
-Không có đâu chị, bởi vậy em mới nói chị không thể nào hiểu cũng như cảm thông được với tâm trạng những người như em. Người ly dị chồng, dẫu có thực lòng yêu ai và được người đó cưới hỏi hoặc gá nghĩa thì cũng tự đã bị khinh thị ít nhất qua quan điểm đã có thể ly dị được với chồng cũ thì mình cũng có thể ly dị họ bất cứ lúc nào. Và như vậy, mình tự động đứng vào vị thế của món đồ chơi rẻ tiền tha hồ cho họ mua vui được ngày nào biết ngày nấy. Nói ra quả thật đau lòng, đối với nữ phái, một người đã vướng vào thân phận dang dở, họ có lấy ai nữa thì họ cũng phải đặt nặng vấn đề cuộc sống. Trước hết, họ đã quá sợ nếu không muốn nói đã sẵn mang mối thương tâm, hận thù. Chị đừng nghĩ họ hận thù người chồng cũ đâu, họ ân hận vì ai chả thế, nơi trường hợp đổ vỡ, họ kết án chính họ bởi đã không cố gắng, chịu đựng đủ khiến sự thể đổ vỡ xảy ra. Nếu có người thân và dám thực tâm chia sẻ chị sẽ thấy em nói rất thật. Bất cứ người ly dị nào cũng đều nặng nề lên án chính họ và tự kết án nghiêm khắc hơn bất cứ ai kết án họ. Thử hỏi chị, với tâm tư này, dẫu người phối ngẫu sau này có tôn trọng họ cách mấy thì mảnh án lương tâm ẩn tàng từ lần ly dị trước vẫn muôn đời dằn vặt tận nơi đáy lòng thẳm sâu của họ. Chị thử nghĩ coi, một tâm hồn nhìn sự thể yêu thương qua lăng kính tự kết án thì sẽ nhận được những gì? Thế nên, những cử chỉ yêu thương của cuộc tình kế tiếp tự động bị biến hóa thành giả dối, lạm dụng bởi đã bị cảm nhận một cách sai lầm. Em ở trong cuộc nên mới có thể biết được như thế. Ai muốn nói sao thì nói, muốn khoe dấm khoe mẻ thì cứ việc khoe, nhưng khoe với em đến mấy cũng chỉ là lừa dối. Dĩ nhiên, ớt nào là ớt chẳng cay; thế nên dù họ có ướp đường vào ớt thì nó cũng chẳng thể nào mất vị cay của nó được...
Vành trăng thượng tuần cong cong đập vào mắt tôi lúc vô tình ngước nhìn qua cửa sổ... Tôi chợt giật mình vội quay qua ngó lên tấm lịch tam tông miếu treo trên tường... Hai ông bà treo lịch làm cảnh, tôi nghĩ, đứng lên bước tới xé lịch. Mùng sáu âm lịch! Một cảm giác rờn rợn thấm nhập cơ thể tôi... đáng lẽ ra tôi phải có kinh nguyệt từ ngày hôm qua... Nếu thực sự như thế, lòng ruột tôi lùng bùng... Cơ thể tôi từ xưa tới nay khoẻ mạnh, điều hòa như một chiếc máy rất chính xác 28 ngày của vòng kinh. Tôi lặng người ngồi xuống ghế... Sự ăn năn nặng nề lại nổi lên dằn vặt. Cho đáng đời, tôi thầm nguyền rủa! Tham thì thâm. Tôi hận thù chính tôi vì tội ngu xuẩn. Nhưng suốt đêm đó tôi hầu như thức trắng suy nghĩ tìm phương cách giải quyết...
Và tôi đã xin được một chân phụ bếp nơi nhà ăn của nhà thương. Nộp đơn ba việc và tôi được nhận chọn một trong hai phận vụ, phụ bếp hoặc đổ rác các phòng bệnh nhân do đó chọn làm phụ bếp. Sở dĩ tôi chấp nhận phụ bếp dẫu đổ rác phòng bệnh nhân công việc nhàn hơn vì một đôi điều kiện sinh sống ràng buộc. Trước hết, làm việc nơi nhà thương, ba tháng sau tôi sẽ có bảo hiểm, và với chân phụ bếp, tôi không phải lo lắng chi tiêu về ăn uống. Hơn nữa, nào ai muốn làm việc ngày thứ bẩy và chủ nhật thế nên thiếu người, tôi được chấp thuận làm thêm ngày thứ bẩy và chủ nhật. Vấn đề còn lại chỉ là nơi ở. Tôi có thể ở với hai bác nhưng lỡ trường hợp chồng tôi bay qua. Lòng tôi như thắt lại khi nghĩ về chồng con... Đã suy tính trước, bởi vậy chỉ mới hai ngày làm việc, tôi kiếm chuyện làm quen tạo niềm thân thiện với các nhân viên nhà bếp và biết được có ba chị bạn độc thân cùng làm chung. Biết để lỡ phải giải quyết theo hạ sách, thượng sách lại là lá thư tôi phải viết cho chồng. Tôi biết anh tôn trọng tôi và hiểu tính cách dứt khoát của tôi từ xưa tới nay. Đã muốn thực hiện việc gì thì giá nào tôi cũng phải làm cho được, bằng chứng là mối hận lòng...
Ngày... tháng... năm...
Thăm anh yêu quý của em
và hai con mến thương của mẹ.
Đây là lần cuối em xin được gọi anh là anh và xưng em. Anh thương, anh biết em yêu kính anh, chẳng những thế anh là người chồng tuyệt vời và người cha toàn hảo. Nếu có thể nhẫn tâm lúc này để chết hòng bày tỏ tình em đối với anh, em vui lòng được chết và em đã định chết. Nhưng em biết, cái chết của em chỉ làm anh đau lòng thêm nên em đã quyết định không chết mà phải sống để trừng phạt chính em vì ngu muội do tham vọng trở thành ca sĩ. Chính vì thế em đã bị rơi vào trường hợp phụ bạc anh nên em phải trừng phạt mình do không thể nào tha thứ cho em được. Em chỉ xin anh quên em đi, coi như em đã bỏ đi và kiếm người con gái nào khác thế em săn sóc cho anh và hai con.
Xin anh đừng bao giờ gặp em từ rày về sau vì em đã chín chắn suy nghĩ để đi đến quyết định này. Anh thừa biết em quyết định rất cứng rắn. Nếu anh không tôn trọng quyết định của em mà tìm gặp, xin anh đừng ân hận một khi sự việc phải đến sẽ đến.
Mặc dầu phụ bạc anh, mặc dầu tự hận lòng, mặc dầu phải trừng phạt chính mình vì ngu xuẩn, lòng em vẫn luôn tôn thờ anh.
Xin anh đừng cho con biết. Em thương con đứt ruột nhưng không muốn tạo nơi tâm hồn thanh bạch của hai con bất cứ vết nhơ nào dẫu em không còn xứng đáng làm mẹ chúng.
Em gửi lại anh tấm credit card. Em đã kiếm được việc làm sống cho qua những ngày tàn trong ân hận để tự trừng phạt.
Anh cũng đừng đáp trả lời cầu xin này hoặc gọi điện thoại. Hãy để em học trọn bài học phải trả cho tham vọng ngu muội của mình.
Kính yêu anh và từ biệt,
Mi Mi
Ở trọ nhà hai bác được bốn tháng, tôi dời chỗ đến ở chung với chị bạn độc thân nhân viên nhà bếp nơi một “trailler” cách xa nhà thương chừng 5 dặm... vì mỗi ngày bụng một lớn lên, kết quả đáng đời của mộng ca sĩ. Hơn ba tháng kế tiếp sau lần khám, bác sĩ nói bào thai bị lỗ thủng ở tim khó bề cứu chữa và tôi phải được chiếu “Ultrasound” cách hai ngày một lần. Tôi lạnh lùng nhận kết quả vì đàng nào cũng đã ký giấy cho hài nhi và không muốn nhìn thấy kết quả chẳng đặng đừng của tham vọng mộng làm ca sĩ...
Hơn năm sau, người chú ruột của chị bạn cho tôi chia phòng cần một người thư ký đáng tin cậy để phụ tá vị quản lý của ông điều hành một trung tâm thương mại mới mở ở Hartiesburg, Mississippi. Chị ta giới thiệu tôi... và từ ngày đó tôi phải dời về nơi ở mới do chủ mướn gần khu thương mại, cách nơi các con tôi ở chừng hơn tiếng lái xe. Lương cao, việc làm không có chi đáng kể do khả năng và bằng cấp tôi có thừa... nhưng sự trừng phạt chính mình càng ngày càng áp đặt nơi tâm hồn tôi nỗi thống khổ chừng như khó bề chịu đựng. Ngoại trừ giờ giấc nơi văn phòng làm việc, tôi không bước chân đi bất cứ nơi đâu, không cần và không muốn quen biết dù chỉ xã giao với bất cứ ai. Thực phẩm, thức uống, chỉ cần ghi vô mảnh giấy đã có người mang đến tận nhà. Thời gian còn lại, tôi sống như mình đã chết, sống để gậm nhấm nỗi đau ngu muội, sống để trừng phạt, trả giá cho lòng tham vọng nhất thời. Nhiều khi thấy chồng tôi cùng hai con nơi khu thương mại nhưng tôi dứt khoát lánh mặt. Càng thương con, càng yêu kính chồng, tôi càng hận chính tôi... và đã năm năm dần trôi...
Tiếng động do cánh cửa được mở không làm tôi ngạc nhiên bởi chỉ có một người duy nhất ghé qua căn nhà tôi ở là người đàn bà chăm sóc cây cỏ quanh vườn. Căn nhà tôi ở thuộc khu vực được bao bọc bằng một hàng rào an toàn kín mít cao tám feet. Sự ra vào nơi cổng duy nhất phải có ám ký ghi danh bằng bốn số cuối của thẻ an sinh xã hội. Bởi đó tôi không bao giờ khóa cửa... vì thực ra, tôi chẳng có gì đáng giá để e sợ bị mất cắp. Không cần quay lại, tôi tiếp tục chống tay nơi cằm nhìn con chó ngu ngơ ham vui cố đùa với con mèo khó tính. Tiếng nói vang lên sau lưng,
-Mi Mi...
Giật mình quay lại, chồng tôi và hai con... Tôi lặng người, lòng bùng thổn thức đẩy hai dòng nước mắt tiếp tục tràn ra. Tôi để mặc chúng rơi, chăm chăm nhìn chồng tôi và hai con qua làn nước mắt. Chỉ mới năm năm, với tuổi đời 42 mà mái tóc anh đã hoa râm... Tôi chợt cảm thấy mình quá độc ác... chẳng những cố tình trừng phạt mình mà còn giết chết tuổi thanh xuân của chồng tôi. Bé Thúy lao tới giang tay ôm mẹ miệng cuống quýt... mẹ... mẹ... Tôi ôm con, mặc dòng nước mắt tiếp tục đổ... chợt con bé ngẩng lên, nước mắt tôi rơi ướt cả mặt con...
-Mi Mi, chồng tôi lên tiếng, năm năm đã quá đủ. Anh không muốn bất cứ lời nói nào có thể làm vẩn đục tâm hồn hai con lúc này. Vì thế, nhân danh là chồng, anh yêu cầu em lên xe về nhà ngay bây giờ. Mọi chuyện, ngày mai hậu xét...
LMT