HẮN
Hắn đến nhà tôi như một tên thất nghiệp, bơ vơ, bị đời bạc đãi. Có thể nói, hắn tứ cố vô thân bởi đã hai tháng nay, từ ngày hắn tới, tôi không thấy hắn hé môi nhắc nhở gì đến gia đình, họ hàng thân quen cũng như vợ con. Hắn âm thầm câm nín dù đã bao lần tôi dò hỏi mà hắn vẫn không, dẫu chỉ một lần, lên tiếng trả lời. Phỏng hắn câm, tôi không nghĩ thế vì ngay buổi đầu gặp gỡ, hắn tỏ ra mừng rỡ, miệng lắp bắp gì không rõ vì tôi đang quá bận rộn. Mời hắn vô nhà, hắn đứng lỳ ngoài cửa nhìn tôi chằm chằm. Tôi hỏi hắn đói không, hắn cũng chẳng thèm nói. Lúc ấy cũng là giờ cơm trưa, vừa quay vô định dùng bữa, tôi nghĩ đến sự tội nghiệp của kẻ đứng chờ nên đành năn nỉ hắn vô ăn trưa. Nhưng không, hắn vẫn lỳ lợm nhìn tôi chằm chằm, chẳng nói chẳng rằng. Tôi quay vô, lấy vội phần ăn đem ra cho hắn. Hắn thờ ơ, nghếch đầu nhìn nơi khác. Vừa cảm thấy khó chịu, vừa bực mình với tên khách bất đắc dĩ kỳ cục này, tôi bỏ đại thực phẩm xuống lối đi bởi mang trở vô thì quê vì đâu ai tiếc những món ăn đã được nấu sẵn với một kẻ chơ vơ, lang thang. Quăng thực phẩm đi thì tiếc bởi sẽ mang mặc cảm phí phạm của trời, tôi đành chấp nhận thế. Vì không có bàn ghế xếp trước cửa nhà nên, đã lỡ bực mình, do đó đành thử bỏ đại xuống lối đi đối với tên khách lạ này một chuyến. Dẫu thế, chưa kịp trở lui vì chỉ mới xoay người quay lại, hắn đã vội vã ngấu nghiến ăn lấy ăn để tô thực phẩm tôi vừa bực mình bỏ xuống hình như e sợ tôi hứng bất tử đổi ý chăng.
Và cũng từ thời điểm đó, hắn ở lỳ tại nhà tôi. Hằng ngày, tôi cung phụng hắn, nấu ăn, lấy nước cho hắn uống; lỡ hắn ham mê quanh quẩn đâu không thấy, tôi lại phải đỏ mắt tìm kiếm. Nhiều khi hắn đi đâu rong chơi cả đêm, đi đâu không biết, sáng về tới nhà, lăn quay ra ngủ, ngủ từ sáng tới trưa, từ trưa tới chiều, dường như nhờ những giấc ngủ này hắn lấy lại năng lực đã tiêu hao suốt đêm qua. Bữa trưa, bữa chiều, tôi sắp đồ ăn cho hắn, sau khi mở cặp mắt mơ mơ màng màng, lờ đờ liếc tôi, hắn uể oải vươn vai, duỗi chân chẳng biết bao nhiêu lần rồi mới thèm lững thững tiến đến cỗ đã dọn sẵn. Nào đâu đã hết, đói thì ăn, dẫu ăn xong lại ngủ, hắn vẫn lờ đờ ngó những món ăn, nghếch đầu ngắm đông, ngắm tây, nhìn trời, xem đất một hồi đoạn mới thèm liếm láp. Ngay sau khi uống nước, hắn lại lăn quay ra ngủ, bạ đâu nằm đó khiến lắm lúc tôi bực điên cái đầu. Và thế là, hai tháng trước, hắn hiện thân như một kẻ ăn nhờ ở đậu, nay đương nhiên là chủ tôi phải cung phụng. Nhiều khi tôi nghĩ hay là tống cổ hắn đi nơi khác cho đỡ phiền. Tuy nhiên, suy đi tính lại, có hắn kè kè bên cạnh cũng đỡ trống vắng nhà cửa. Có điều, bất cứ ai ghé qua, hắn cũng tỏ thái độ niềm nở đón tiếp dẫu miệng lưỡi lười lĩnh lên tiếng đến độ con ruồi bậu vô cũng không thèm đuổi.
Thế ra tôi thích hắn; khi tự nhận định thái độ của mình đối với hắn. "Mèo vào nhà thì khó, chó vào nhà thì sang," ông bà mình để lại câu nói như thế. Riêng đối với tôi, hắn vào nhà thì tôi biến thành tên đầy tớ đã không được trả lương thuê mướn mà còn chấp nhận chịu tổn ải chẳng những tiền bạc mà cả thời giờ hầu hạ hắn.
Đôi khi có cơ hội được mời ăn cơm khách, tôi lại phải lấy phần về cho hắn. Xưa nay, có bao giờ tôi lên tiếng xin xỏ ai bất cứ vật gì, điều gì đâu. Tự nghĩ, những gì người khác đã mua sắm, tất nhiên họ cần hoặc thích mới mua. Lỡ vô tình khen vật gì đó của người ta mà chẳng đặng đừng bị họ nghĩ mình thích nên lên tiếng tặng hay cho, lời khen của mình trở thành thứ dọa nạt để ăn cướp và ép chủ nhân phải vui vẻ tặng. Tôi nghĩ như thế nên lúc gặp trường hợp này đành phải năm lần mười lượt giải thích rằng tôi không cần hoặc không có chỗ để "Chưng" món đồ đẹp đẽ đó, thế mà vẫn khiến chủ nhân món đồ ấm ức, dường như nghĩ rằng có cơ hội tặng tôi món đồ và được tôi chấp nhận tất nhiên quả là quá may mắn. Một đôi lần vì bị nài ép phải nhận món đồ mà tôi đã lỡ miệng khen, tôi đành phải phá ngang trả lời, "Tôi không muốn khen món đồ để ăn cướp nên có thuê tôi cũng không lấy. Thấy đẹp thì khen chứ không muốn khen để ăn xin." Bởi đó, tham dự tiệc mời, dù cho có món ăn nào thích đến mấy, ngon đến mấy, chủ gia muốn tôi đem một ít về, tôi cũng không nhận. Đã ăn chực nhưng được mời mà lại gói ghém của nhà người ta mang về, không ăn cướp thì cũng ăn giật; tôi không cần phải làm những chuyện này. Thế mà từ khi có hắn, cứ mỗi lần được mời đi ăn chực, vì e hắn đói, tôi đành chấp nhận tán tận lương tâm giựt của người ta thêm ít đồ ăn về cho hắn.
Mà nào hắn tử tế gì cho cam! Không bao giờ nấu bất cứ món gì, hắn chỉ chờ ăn sẵn. Ăn xong, không thèm lấy nước uống, tôi lại phải hầu. Chén bát không rửa, và đứa rửa lại là chính tôi. Hắn làm ngang như tôi mang nợ hắn từ tiền kiếp nào đó. Chẳng bao giờ có được lời nói hay thái độ tỏ ra biết ơn, hắn mang bộ dạng của một ông chủ, đương nhiên được hưởng thụ sự hầu hạ của chủ gia đã cho hắn ở nhờ.
Chẳng những thế, bởi lười nấu ăn, tôi mua thực phẩm bán sẵn ở chợ đem về cho hắn. Hắn phớt lờ ra bộ thứ thực phẩm đó không đáng cho hắn ngó ngàng tới, hoặc hắn cao trọng như thế mà bắt hắn phải ăn cơm hàng, cháo chợ! Lắm lúc bực mình, tôi nghĩ bụng, thây kệ, không ăn thì đói, và lúc đói tất sẽ phải ăn nên bỏ đi làm chuyện riêng của mình. Khi rảnh việc ngó lại, à thì ra hắn cũng ăn, nhưng không muốn cho tôi biết hắn chấp nhận làm tôi mọi cái bụng lúc đói. Và bát đĩa vẫn còn bày ra đấy; đương nhiên tôi lại lui cui dọn dẹp!
Nếu có thày dùi nào lên tiếng nói rằng tôi mang nợ tiền kiếp hay truyền kiếp với hắn để kiếp này phải phục dịch hắn như một ông chủ, còn quá ông chủ là đàng khác, tôi không chấp nhận vì hắn không có gì đáng để có thể so sánh với tôi phương chi là chuyện chủ tớ. Phục dịch ông chủ sẽ được trả lương, sẽ được bao ăn ở và phải được nghe những lời cảm ơn khiêm tốn dầu lời cảm ơn phát ra từ miệng lưỡi ông chủ. Đàng này, hắn chỉ là tên tứ cố vô thân, trên răng dưới dế, không có túi để đựng đồng xu thì sao có đồng xu dính túi. Hắn chỉ lười ỳ ra đấy. Đuổi đi không nỡ, giữ lại đành chấp nhận làm của nợ. Có lẽ bởi hắn là của nợ nên không cần nói tiếng cảm ơn. (Không hiểu hắn nghĩ gì.)
Tục ngữ có câu, "Chó vào nhà thì sang." Sang đâu không biết, chỉ biết tôi phải hầu hạ hắn vì hắn là con chó tự dưng đến và ở lại nhà tôi.
lmt