NGƯỜI ĐẸP trên ban công
“Cái cô trên ban công kia thẬt lẲng”.
Chúng nó bình phẩm cô gái, đó là mùa hè năm 1983.
Chúng nó thường quan sát cô từ chỗ tối. Cô là người lái xe phun nước, nhưng thân thể đầy đặn của cô là ảo tưởng tính dục của chúng nó.
Khi chúng nó bảo cô là lẳng thì cô đang đứng trên ban công, mặc cái váy bó, bộ ngực đầy đặn đang chuyển động trong áo như muốn nhảy ra. Mỗi khi cô làm một động tác, toàn thân đều tỏa ra khí chất của con hà mã mẹ, lộ ra cái mà sau này gọi là nhục cảm.
Có khi chúng nó đang ngồi trên phố thì cô đi qua trước mặt, cơ thể bó trong quần áo tỏa ra hương thơm đến nỗi cô đi qua lâu rồi chúng nó vẫn nhắm mắt để thưởng thức.
Một lần cô còn nói chuyện với chúng nó, đó là khi cô đi qua góc tường nơi chúng nó thường đi tiểu, cô nhìn thấy vết loang lổ do mấy thằng ranh con đái vào làm lở mốc ở chân tường, cô cười và nói với chúng khi chúng nó đang ngồi bên tường: “Chúng mày đái khá mạnh đấy, sắp làm đổ cả tường rồi”.
Câu nói làm chúng nó hiểu ra và khoái chí rất lâu.
“Tao muốn chơi nó quá, mày xem, vú cô ấy to thế kia mà.” Tôi nói với thằng thối thây khi cô đã đi xa. Đúng vậy, theo tiêu chuẩn của thời đại ham muốn vật chất hơn chục năm sau, cô có thể được coi là lính tiên phong, là một báu vật cực kỳ nhục cảm.
“Đôi vú của cô ấy quật phải đứa nào đứa ấy ngất xỉu.” Thằng Cường nói. Ngày ấy nó chưa cặp với cái Mai.
Chúng nó mới chỉ là những con chó đực nhỏ tuổi, ngồi dưới đất, tham lam và im lặng nhìn trộm cô trên ban công vươn người, duỗi chân duỗi tay, như có thể thấy được lớp lông vàng óng của cô.
“Đứa nào có thể hạ được cô ta?” Tôi hỏi chúng nó.
Chúng nó không trả lời nhưng tỏ vẻ e dè và ngại ngùng. Về sau chúng nó chẳng ai nói đến chuyện này, nhưng có một người có ý định, cuối cùng hắn có một mối liên hệ với người đàn bà này.
Chẳng ai nghĩ rằng cuối cùng Robin có thể thành công, mọi người chỉ biết được điều này sau khi hắn chết, lúc ấy Robin ngã từ trên ban công nhà cô xuống, chúng nó đều ngớ người, cái tin này ngay trong cái thời đóng cửa 1983 vẫn là quả bom nổ.
Sau một thời gian dài, chúng nó mới chắp nối để hoàn thành một hồi ức có tính chất phỏng đoán về sự kiện này, lúc ấy, thời đại đã biến đổi, mọi người đã quên sạch cái chuyện tình dục giữa Robin với cô lái xe phun nước có thân hình nở nang ấy.
Robin là một người nhút nhát, nhưng đúng như người xưa nói “chó cắn người không bao giờ sủa”, cuối cùng thằng này vớ bở.
Hầu như trong mỗi một đứa trẻ đều phải có một người đàn bà trưởng thành dẫn dắt nó lớn, có lúc là lửa cháy bừng bừng, có lúc là lặng lẽ lớn nhanh.
Chính Robin, vào cái mùa hè năm ấy đã đi qua sự trưởng thành và cái chết, trở thành vết đen trong ký ức của chúng tôi.
Robin là một thằng lầm lì, nhiều người nhận xét về nó như vậy. Câu đó có nghĩa là bình thường nó ít nói ý kiến của mình.
Khi bọn ranh con bình luận văng mạng cái cô lái xe phun nước xinh đẹp phây phây đó thì Robin chẳng nói một câu, nhưng nó là một thằng hành động, cuối cùng nó đã được cô tiến hành nghi thức trưởng thành, chúng nó bảo cái nghi thức ấy là một người đàn bà dùng cặp vú kẹp lấy mặt người ta, nghĩa là cô đã kẹp mặt Robin bằng đôi vú đồ sộ của mình.
Thế thì Robin làm ăn ra sao, chẳng ai biết, nhưng có người phát hiện khi trời tối, chồng cô, một kỹ sư trong nhà máy điện, đi làm ca đêm, có một bóng đen từ ban công nhà cô nhảy vào, hắn và cô lái xe quấn lấy nhau thành một cục, nhưng chúng nó không biết người đó là ai.
Vì vậy câu chuyện chúng nó tán gẫu trên đường phố là ai đã từ ban công nhảy vào nhà cô ấy. Chúng nó tranh luận hăng lắm và Robin có mặt ở đó.
Nó rơi từ ban công xuống chết, ai cũng thương tiếc.
Nhưng mối tình giữa nó và cô lái xe thì làm cho cả thành phố hưng phấn mãi, vào cái thời gian đó, trên phố cả ngày người ta chỉ nói chuyện này.
Sau đó cô gái lập tức chuyển sang thành phố khác, cái cột mốc trong ký ức tuổi thanh xuân của chúng nó thế là không còn nữa, như Robin cuối cùng đã không còn trong ký ức mọi người.
Không ai có thể chống lại sức mạnh của ký ức. Cũng như Robin đã không thể chống lại sức cám dỗ của người đàn bà trưởng thành đầy nhục cảm năm ấy.
“Về sau tôi cũng không nói với chúng nó về cô, tôi nhận ra mình đã luôn luôn mơ thấy cô. Một hôm tôi mơ thấy mình cưỡi một con ngựa, phi trên cánh đồng, tôi vừa nhảy xuống bỗng nhiên con ngựa biến thành một người đàn bà nở nang đang thở dốc, tôi nhìn kỹ, nhận ra người đàn bà chính là cô ấy. Cái của tôi đã đi vào cơ thể cô ấy, cô thở dốc chính là vì thế, sau đó trong một cơn say mê, tôi đã lần đầu xuất tinh.
“Sau này trong cơn mơ, tôi cũng thường bị cô kẹp chặt lấy người, có lúc tôi chỉ là một cái gậy dài đi rất xa vào trong cơ thể cô. Tôi tỉnh dậy sợ quá, thời gian đó sắc mặt tôi trắng bệch, mẹ tôi nghĩ tôi có bệnh gì, bắt tôi đi khám, nhưng tôi biết tôi chẳng làm sao cả, chỉ bị giấc mơ đó trói buộc, bị cô trói buộc mà thôi.
“Tất nhiên tôi muốn có quan hệ với cô, nhưng phải có thời cơ, một hôm, thời cơ đã đến, lúc đó tôi đang đi một mình trên phố, chiếc xe phun nước do cô lái từ phía sau đi tới, trong tình huống đó thì ai cũng tránh ra, nhưng tôi không tránh, bị ướt đến nửa người. Cô dừng xe, đi lại mặt đối mặt với tôi, lúc đó tôi ù cả tai, tôi căng thẳng đến mức chẳng nghe thấy gì cả, chỉ thấy môi cô mấp máy. Đối mặt thật sự với cô, tôi lại ỉu xìu.
“Cậu coi kìa, không nghe còi sao? quần áo cậu ướt hết rồi kìa... thế này nhé, đến nhà tôi, tôi sẽ là khô quần áo cho cậu.”
Nó lên xe, tim nó đập thình thình, nhưng ngồi sát vào cô ấy nó thấy rất thỏa mãn. Nhưng hầu như nó không dám nhìn cô, sợ cô diễn viên chính trong giấc mơ tình ái của mình nhìn thấu tâm can.
Cô vừa lái xe vừa nhìn nó, “Tôi gặp cậu ở đâu... đúng rồi, cậu là một đứa trong đám trẻ hư ngồi nơi góc tường huýt sáo mỗi khi có con bé nào đi qua, đúng không? Cậu tên là gì?”
“Robin”, mặt nó đỏ lên, nó không ngờ, khi nó cầm gạch đập vào đầu đối thủ trong lúc đánh nhau nó không thèm chớp mắt kia mà.
“Cậu là một thằng bé hư, các cậu suốt ngày ngồi trên phố để làm cái gì?” Cô vừa lái xe một cách thành thạo vừa hỏi.
“Nhìn chị, bọn này nhìn chị mà.” Bỗng nhiên nó lấy lại can đảm, đồng thời xem cô phản ứng.
Cô sững người, rõ ràng không tính đến câu trả lời như thế. “Đàn gà trống choai, các cậu thì biết cái gì!” rồi cô cười thành tiếng “các cậu nhìn cái gì ở tôi?”
Mặt nó lại đỏ lên, tất nhiên nó không thể nói chúng nó nhìn cái gì trên người cô. Chẳng bao lâu chiếc xe dừng trước nhà cô, “Lên đi, tôi sẽ là khô quần áo cho cậu.”
Nhà cô gọn gàng sạch sẽ, không có cái gì thừa, mọi thứ đều ở đúng chỗ của nó. Thoang thoảng mùi thơm mà trên người cô cũng có. Cô lôi ra mấy cái áo sơ mi và quần soóc của cô, bảo nó cởi quần áo đang mặc ra, mặc tạm mấy cái này vào.
Cô là quần áo cho nó, đó là một cái bàn là sắt tự chế, có tính năng sấy khô, nó mặc coi vẻ rất rộng, đứng cạnh xem cô làm.Thực tế trong thời thiết đầu hạ, quần áo ướt có thể tự khô rất nhanh. Tại sao cô ấy lại bảo nó đến nhà nhỉ? Nó có chút thắc mắc. “Chị có con không?”
“À, không có.” Nét mặt cô thoáng vẻ tiếc, “Chúng tôi rất muốn có một đứa con, không biết tại sao...” Cô nhìn nó, “Cậu còn bé, nói với cậu những chuyện đó, cậu chẳng hiểu đâu.”
“Xì, em cái gì cũng biết.” Nó không chịu.
“Cái gì cũng biết?” Cô lim dim mắt nhìn nó đầy ngụ ý.
Nó có vẻ gian manh, ngồi ở xa lông phòng khách lật một cuốn tạp chí.
“Robin, quần áo của cậu được rồi.” Thoáng một cái đã thấy cô cầm quần áo lại, “Nào, thay đi.”
Nó cởi áo rồi mặc áo, trong lúc đó cô hát nho nhỏ. Lúc cô mặc áo cho nó, nó lấy hết can đảm quay người lại ôm lấy cô, dùng môi tìm cái gì trên bộ ngực mà nó ngày đêm mơ tưởng, trong khoảnh khắc cô sững người, hầu như mặc kệ cho nó đụng chạm mọi chỗ trên người cô, nhưng cô sực tỉnh rất nhanh trong tình huống đó, cô đẩy nó ra, có chút trách giận: “Cậu dừng lại...”
Cô cứng rắn chặn động tác của nó lại, nó có chút xấu hổ, quay người định chạy, nhưng cô túm lấy nó, “Cậu vẫn còn là một đứa trẻ, không được học cái xấu, hôm nay tôi tha. Nhưng...”
Nó giãy ra khỏi cô rồi chạy ra khỏi buồng.
Sau đó nó vẫn không thoát ra khỏi sự ràng buộc của những giấc mơ tình dục, hơn nữa còn diễn ra ngày càng mãnh liệt hơn, cuối cùng bao giờ cũng xảy ra mộng giao, lần nào cũng như lần nào, cơ thể của nó bé nhỏ so với cơ thể dang rộng của cô, khi tỉnh dậy, lớp lông ở bụng dưới nó bê bết chất dịch nhờn.
Từ trong những giấc mơ đáng xấu hổ, hơn nữa mang đầy mặc cảm tội lỗi tỉnh lại, nó mừng thầm. Đó chỉ là mơ. Nhưng có thể nói không sai rằng, nó không còn cách nào thoát khỏi cô nữa. Dù là trong mơ hay trong tình huống thực tại, nó đều phải dính dáng với cô, đó là việc phải xảy ra.
Tất nhiên nó khát khao được gặp lại cô, nhưng nó lo ấn tượng của cô về nó không tốt, lần trước nó đã vùi mặt vào ngực cô làm cho cô kinh hãi.
Bọn trẻ hư trên phố vẫn bàn tán về đôi vú và cơ thể của cô, nhưng vì đã có một lần đụng chạm, cho nên ở giữa chúng nó, Robin không còn có thể nói ra những lời tồi tệ về cô.
Nửa tháng sau lần gặp đầu tiên, nó lại gặp cô, lúc đó sắc mặt nó nhợt nhạt, thần kinh suy sụp, sức lực tàn tạ vì những lần giao du trong mộng với cô. Có lúc nó nhìn trộm cô trên ban công, thường là về chiều tối, lúc cô ăn cơm xong, ra ban công co duỗi chân tay, mỗi động tác của cô đều gây nên giông bão trong lòng nó.
Vì thế việc nó mau chóng gặp lại cô như trời định vậy.
Nói trời định, kỳ thực là ngẫu nhiên, đó là một lần cô lái xe đi, nhưng lần này là sáng sớm, cô phát hiện ra nó, cô ngừng phun nước và cho xe đi chậm lại, khi qua chỗ nó, cô gọi nó:
“Robin, lên đây tôi chở đi một đoạn.”
Robin giật thót, nhưng không do dự lâu, nhảy lên xe, yên vị xong, nó cảm thấy rất sung sướng.
“Tôi tưởng cậu sợ gặp lại tôi.” Cô cười, nói với nó.
“Tại sao?!” Nó phản bác, “Em... chẳng làm điều gì xấu.”
“Nhưng cậu định làm điều xấu, đúng không?”
“Đứa con trai nào cũng muốn làm điều xấu.” Nó không chịu thua.
“Nhưng cậu là đứa trẻ, là con gà trống choai.”
Mặt nó đỏ dừ, “Em không phải là gà trống choai, em chắc chắn sẽ đánh đổ chị đấy.” Nó dọa, nhưng chỉ làm cô bật cười sảng khoái.
“Đánh đổ tôi à, cái mà các cậu bàn tán chắc hẳn là chuyện này.” Cô nhìn thấu hết cả. “Nhưng tôi mua cho cậu mấy bộ quần áo,” mặt cô bỗng nghiêm nghị, “đến nhà tôi đưa cho.”
Tim nó đập thình thình, nó cho rằng cô mời nó chính là tín hiệu dẫn dụ nó đánh đổ cô. Khi lại một lần nữa bước vào nhà cô thì nó căng thẳng thật sự.
“Lại đây, thử bộ quần áo này.” Cô lấy ra bộ quần áo, cho nó mặc thử. Quần áo mặc rất vừa, mắt cô lộ vẻ thỏa mãn.
“Rất đẹp, bây giờ thì cậu không giống bọn lưu manh trên phố nữa.” Cô quay ra dọn dẹp phòng, “Robin, bây giờ cậu có thể đi được rồi.” Cô nói.
Nó nhìn cô không hiểu lắm, điều đó làm cho cô có chút sửng sốt, “Cậu làm sao thế? Chẳng lẽ cậu muốn đánh đổ tôi thật ư?” Cô cười to. Tiếng cười của cô làm cho nó mất hết can đảm.
Cô cười xong, nét mặt trở nên trầm lắng, “Cậu lại đây.”
Nó lo lắng, không thể không nghe theo, nó đi đến chỗ cô. Cô giơ tay ôm lấy nó. Bây giờ nó đang ở trong lòng cô, mặt nó có thể vùi trong ngực cô. “Tôi không có con, tôi coi cậu như con tôi”. Cô thở dài nói. Lúc đó nó hoàn toàn cảm nhận thấy nhịp điệu lên xuống của cơ thể cô, sức nóng và hương thơm của cô. Đây là thế giới cơ thể bình yên của nó, hương vị và xúc giác của cái thế giới này sinh động quá, làm cho khuôn mặt của nó hầu như chạm vào cơ thể của cô.
“Thôi, cậu có thể về được rồi.” Cô đẩy nó ra “Cậu đừng bao giờ nghĩ đến chuyện 'làm gì' tôi nữa. Tôi đáng tuổi cô của cậu. Đi đi, đến trường học hành cho tử tế, đừng lêu lổng trên đường phố nữa, nếu không thì sau này chẳng ra gì đâu.”
Nó xuống thang gác, vẫn cảm thấy choáng váng. Nó như vừa ở dưới biển sâu, hoặc vừa bị ngạt thở. Trên mặt nó còn lưu lại nguyên vẹn cảm giác đẹp đẽ khi tiếp xúc với cơ thể tươi mát của cô, bây giờ nó cảm thấy đã hiểu đàn bà, và cô đã khiến trong lòng nó dâng lên tình cảm thân mật và nể trọng. Mẹ Robin chết sớm, cho nên bây giờ nó tưởng tượng cô thành một hình tượng nữ tính, pha trộn giữa người mẹ và người tình.
Nhưng, một ngày sau đó, sau khi nó đã rình mò cô thì ấn tượng của nó về cô lại thay đổi.
Nó đã lôi ra cái ống nhòm của bố nó, tìm được một chỗ nấp trên nóc nhà đối diện để quan sát và nhìn trộm cô.
Cũng như xem sinh hoạt của mọi người trưởng thành, Robin nhìn thấy cảnh làm tình giữa cô và chồng cô. Trong ống kính phóng to, hai cơ thể, cô và người chồng kỹ sư nhà máy điện gắn chặt vào nhau, xoắn xuýt cuồng nhiệt, nét mặt rạng rỡ và mê đắm.
Cái cảnh này kích thích nó một cách sâu sắc, nó chửi một câu, không biết là chửi người chồng đeo kính của cô hay là chửi cô, người đã lại trở thành người đàn bà đĩ thõa trong tâm khảm nó.
Khi Robin gặp lại cô, cô dừng xe lại, bảo nó lên xe, nó đã chạy đi, không muốn nói chuyện với cô.
“Trong lòng tôi nảy sinh một cảm giác kỳ quặc, đó là yêu và ghét, tôi muốn gần gũi cô, nhưng cô lại là người đàn bà trưởng thành, cô có gia đình và ngày ngày có thể cưỡi lên chồng, tôi có cảm giác cô có lúc là sự mê hoặc, có lúc lại là cái bẫy.
“Nhưng tôi có thể chống cự lại sự hấp dẫn của cô không? Tôi cảm thấy tôi đang bị cô dẫn dụ vào một kết cục, cũng như tôi bị dẫn dụ vào gia đình cô, tôi và cô sẽ xảy ra chuyện gì đây. Tôi vẫn luôn luôn mơ thấy cô, trong giấc mơ, cô là một người dẫn đường, dẫn tôi đi đến thế giới của người đàn bà trưởng thành.
“Ngoài việc nhìn trộm, tôi không muốn đến gần cô nữa. Tôi chỉ muốn gần cô trong tưởng tượng, đó là cách để tôi tránh khỏi bị tổn thương. Chỉ cần đối mặt với cô là tôi cảm thấy dưới đất chẳng có lỗ nào mà chui, bởi vì mọi ý nghĩ của tôi, cô chỉ nhìn một cái là biết ngay tôi đang tính toán những gì”.
Sau này tìm thấy trong nhật ký để lại của Robin chỉ có chừng ấy câu chữ. Đại khái là qua một thời gian, nó và cô lại gặp nhau. Chẳng ai biết giữa họ xảy ra chuyện gì, sau này trên phố người ta nói rằng cô đã lôi kéo nó để nó từ đứa bé trai biến thành một người đàn ông thực sự.
Nhưng lại có người nói ngược lại, Robin biến thành kẻ quấy rối sinh hoạt của cô, một kẻ quấy rối tình dục rất đáng ghét, bằng mọi cách quấy nhiễu cô, cho đến khi xảy ra chuyện tối hôm đó.
Tối hôm đó, mùa hè năm 1983, một giờ đêm, nhà cô bỗng sáng đèn, có tiếng hô hoán “Trộm! trộm!”. Tiếng hô hoán đó là tiếng đàn ông hay đàn bà, sau này mỗi người nói một khác, vì vậy phỏng đoán cũng trái ngược nhau.
Mấy nhà hàng xóm cũng bật đèn lên, lúc đó trên ban công tầng ba nhà cô, có một bóng đen nhảy qua lan can, sắp sửa bám vào ống máng tụt xuống thì tuột tay rơi xuống.
Người đó là Robin, nó rơi đúng vào hai tảng đá nó đã đặt, óc vỡ ra, chết ngay tại chỗ.
Đó là cái chết của Robin, trên phố người ta bàn tán xôn xao về nó, không ai biết rút cục hôm đó đã xảy ra chuyện gì, là nó được cô giấu trong nhà, chồng cô đi làm về phát hiện và hô hoán lên? Mà phải chăng cô đã dẫn dụ nó thực hiện nghi thức trở thành người đàn ông trưởng thành? Hay là nó đúng như sau này có thể gọi là loại người biến thái, ban đêm nhảy qua ban công để quấy rối cô thậm chí cưỡng hiếp cô, bị cô kêu thét, sợ hãi rơi từ ban công xuống?
Những câu hỏi đó không ai có thể trả lời được.