BÀI CA núi thánh
HẮn lẠi ra sỨc vỤt roi, con ngỰa hí vang, hất cái đầu bất kham, bờm đen tung bay trong gió. Tiếng vó dồn dập, hắn ngồi trên lưng ngựa nghiêng ngả như cái cây trong bão. Mắt hắn nhìn đăm đăm lên ngọn núi Hurontis tuyết phủ, ánh mắt kiên định và cháy bỏng. Ngọn núi lạnh lùng và cao ngạo, đầu đội vương miện vĩnh hằng trang nghiêm. Con muốn nói chuyện với Người, ngọn núi Hurontis, Người nhất định cũng cô đơn như con vậy. Hắn thở nhẹ nhàng trong bầu không khí giá lạnh của Thiên Sơn, chúng ta đều muốn đạt đến một độ cao nào đó, đều muốn một sự thuần khiết và vươn lên, Hurontis, con muốn nói chuyện với Người, con phải đến gần Người. Hắn mỉm cười ngây thơ và dễ thương như một đứa trẻ. Con ngựa hắn cưỡi run lên nhè nhẹ không hiểu vì sung sướng hay vì sợ hãi. Hắn cho ngựa phi lướt qua cánh rừng xanh biếc, qua bãi cỏ xanh non như nước hướng về phía con đường lên núi.
Không khí xung quanh trong sạch như nước suối, làm mát làn da và cơ bắp hắn gây cảm giác dễ chịu và khoan khoái. Mấy con chim ưng bay liệng cô đơn và phóng khoáng trên không trung. Hai bên vách đá màu nâu đỏ, mấy con sơn dương đang di động, len lỏi đi lên cao, trên ranh giới tận cùng của sự sống. Tiếng quạ kêu làm những con chim bồ câu rừng xám bay vù lên, liệng cánh trên nền núi non thung lũng và rừng xanh rồi tan biến trong biển ánh sáng. Hắn nheo mắt dõi theo đến lúc chúng mất hẳn, chỉ thấy ánh sáng chói chang nhức mắt. Hắn chuyển tầm nhìn sang phía bầu trời xanh ngắt. Bầu trời phía tây rộng rãi và cao thăm thẳm, những cụm mây trắng như bông theo nhau trôi, lững lờ, tĩnh lặng và yên lành. Trong lòng nó vang lên nhạc điệu hân hoan hòa cùng mạch đập. Con tuấn mã đen cuồn cuộn cơ bắp rung lên, gõ vó trên mặt đá, một tia ánh bạc lóe lên thì nó đã nhảy qua một bước. Có lúc ngựa đi vào khu rừng rậm rạp, hắn lấy tay che mặt, cúi người, lá thông rì rào thân ái vuốt ve quần áo hắn. Con ngựa không chần chừ, lao nhanh về phía trước.
Trời gần tối, hắn đến một chân núi. Hắn nhìn làn khói bếp xanh lơ bay lên từ một chiếc lều trong lòng thấy bình yên và tin cậy. Trước lều có hai đứa bé Kadắc da đen trũi đang vật nhau, chúng nhìn hắn lại gần, xuống ngựa, buộc cương, chúng tò mò giương đôi mắt như những hạt ngọc nhìn hắn và đuổi con chó chăn cừu đen to đang lừ lừ tiến lại hắn. Hắn thân ái xoa đầu hai đứa trẻ, lúc đó một người đàn bà Kadắc bước ra khỏi lều, vừa đi vừa xoa tay, tỏ ý mời hắn vào lều. Hắn gật đầu bước vào theo người đàn bà. Hắn tháo giày ngồi xếp chân vòng tròn trên thảm, ngay lập tức một cô gái Kadắc cao lớn đẫy đà rót trà sữa ra cho hắn và thêm chút mỡ vàng. Cô gái nở nụ cười tươi như hoa và đầy sức sống. Hắn nhìn khoanh mỡ chầm chậm loang ra, khẽ gật đầu thân ái nhìn cô, thấy ấm áp trong lòng. Cô gái có nước da rất trắng và mịn màng. Luồng mắt hắn gặp đôi mắt trong trẻo và sáng như ngọc của cô, tim hắn đập rộn lên. Hắn vội nhìn đi nơi khác, thầm nghĩ, cô gái đẹp tuyệt trần! Mình chưa thấy ai mạnh mẽ, tự nhiên như vậy, cô chưa hề dính một vết nhơ của nền văn minh hiện đại. Nghĩ đến đây, hắn thấy thương cảm rồi tĩnh tâm lại như ghìm cương con ngựa đang nhảy lung tung, cầm bát trà sữa uống ừng ực, rồi cầm lấy miếng bánh nướng người đàn bà vừa đem đến ăn ngấu nghiến.
Hắn đói thực sự, đói lắm rồi. Đống bánh trên bàn đã vợi đi một góc, ấm trà sữa thì hết sạch. Hắn thấy vững dạ lắm. Cô gái đứng bên để rót thêm, hắn xua tay và che miệng bát lại, ý nói đủ rồi. Cô gái cười hiền lành rồi vén rèm đi ra ngoài.
Khi cô gái đi rồi hắn mới kịp quan sát xung quanh, khi tầm mắt của hắn dịch chuyển từ chiếc đàn tômbôla, chiếc thảm treo sặc sỡ, qua mấy chiếc hòm tự đóng to tướng thì hắn mới thấy một người nằm ở đó, trên mình đắp cái áo choàng lông dày, nhìn nghiêng có vẻ rất thư thái. Người đó trở mình quay mặt lại, hắn mới nhìn rõ, đó là một cô gái người Hán. Điều này làm hắn hơi mất tự tin, một luồng hơi nóng chạy khắp cơ thể.
Cô gái ngồi dậy, phát hiện ra hắn. Cô gái có gương mặt đẹp, có hơi hướng văn hóa, nét mặt phảng phất vẻ bướng bỉnh.
“Anh là ai? Ở đâu? cũng là người Hán phải không?” Cô ngáp, lấy tay che miệng hỏi với vẻ gây sự.
“Thế cô là ai? Đây là Thiên Sơn, không phải chỗ trẻ con chơi.” Hắn có phản cảm với cô gái có giọng điệu và kiểu cách thành thị này. Loại người này hắn thấy đã nhiều.
“Tôi à, tôi là... sinh viên. Đại học Bắc Kinh, nghiên cứu ngôn ngữ. Tôi đến đây khảo sát ngôn ngữ dân tộc. Này cậu đã nghe nói người Airut chưa? Tôi đến nghiên cứu ngôn ngữ của họ.
Hắn không nói gì chỉ đưa mắt nhìn với vẻ coi thường. Thiên Sơn là của tôi, cái bao la hùng vĩ này là của tôi. Nghiên cứu ngôn ngữ ư? Cô gái ơi, với cái hào nhoáng này của cô thì chẳng bao giờ có được nó đâu. Thiên Sơn là của tôi, tôi nằm mơ còn thấy mình lộn đầu trồng cây chuối ở bãi cỏ Thiên Sơn kia! Tôi ở đây hai mươi sáu năm, cô có hiểu được cái gọi là hồn đất không? Hắn nghĩ thầm.
“Chắc anh ở đội địa chất thủy văn?” cô gái vừa hỏi vừa đưa ra cái “cẩm nang”. Hắn gạt đi một cách lịch sự, không trả lời, hắn thấy không cần phải trả lời, cũng không cần nói gì nữa. Tất cả chẳng có ích gì cho việc hắn đến gần vị thần của hắn, Thiên Sơn của hắn. Hắn gật đầu với cô, không đếm xỉa tới nữa và đưa mắt về phía cửa.
Mặt trời đã lặn, qua cửa lều còn có thể nhìn thấy tuyết trên đỉnh núi được ánh chiều nhuộm đỏ rực, thâm trầm và lộng lẫy. Bên ngoài, cô gái Kadắc xinh tươi khỏe mạnh đang vắt sữa bò, động tác của cô thuần thục mà chất phác. Hắn thấy ấm áp trong lòng.
Trời tối dần.
Hắn quấn một điếu thuốc môka to. Cô bật lửa rồi đưa qua cho hắn, đôi mắt tinh quái nhìn hắn. Hắn quay lại châm thuốc và hút.
“Anh có vẻ rất giàu nội tâm. Người Hán tây bắc các anh đều có nội tâm.” Cô nói.
“Thật thế à?” Hắn mở miệng, chẳng tán thành cũng không phản bác.
“Anh cứ như tảng đá, chắc hẳn cuộc sống nội tâm rất phong phú, tôi thấy rõ điều đó.” Cô nói, “Này, Tân Cương của các anh tuyệt lắm, người và cảnh vật ở đây đều khoáng đạt, cao xa, tĩnh lặng và chân chất. Tôi ghét cái đạo mạo của các thành phố phía trong, ở đó ai cũng đeo mặt nạ như trong vũ hội hoá trang.” Mắt cô long lanh dưới ánh đèn. Hắn nghĩ, cô ta chắc đã xem bộ phim viễn tưởng “Vũ hội mặt nạ của thành phố” do Rulen diễn, cô gái sùng bái những thứ này. Hắn cười, kéo một cái chăn, nói: “Ngủ đi. Mai tôi phải đi sớm.”
Mới tinh mơ, đàn dê được mở chuồng đã kêu be be đánh thức hắn dậy. Hắn vội vàng rửa ráy sửa soạn hành trang. Ra đến cửa, hắn lấy ra khỏi ba lô một hộp trà, mấy gói đường viên đưa cho bà chủ làm quà rồi nhảy phắt lên ngựa, lưu luyến xoa đầu hai thằng bé đứng cạnh, đưa mắt về phía cô gái Kadắc đang tựa vào thanh buộc ngựa mỉm cười nhìn hắn rồi kẹp chặt hai chân thúc ngựa rời đi. Con ngựa chạy nước kiệu trên mặt cỏ đẫm sương đêm, bà chủ dùng tiếng Kadắc gọi hắn dừng lại, hắn ghìm cương quay đầu lại, con ngựa chạy đến gần bà. Rèm cửa lều vén lên, cô sinh viên đại học Bắc Kinh vai đeo ba lô uể oải bước ra, bà chủ bảo hắn cho cô đi cùng một đoạn, cô gái muốn đến một khu dân cư Airut tại một thung sâu khác. Hắn miễn cưỡng gật đầu. Cô gái Kadắc lại đưa cho hắn một túi bánh sữa, cô sinh viên chậm chạp lên ngựa.
Hắn lạnh nhạt nhìn cô: Nào thì đi, cô gái, vượt qua cái núi kia mất hơn nửa ngày đó.
Tia nắng làm hắn chói mắt, không khí trong lành, hắn vẫy tay chào bà chủ rồi hai người thúc ngựa đi. Thung lũng rộng và sâu, đang giữa mùa hè, nhưng nhiệt độ trong ngày chênh lệch rất lớn cho nên hắn thấy lạnh, hắn gài chặt áo, đeo kính râm, nói với cô: “Mặc ấm vào”. Cô khoác thêm áo ngoài, con ngựa cô cưỡi là con ngựa trẻ khỏe màu xám trắng, chân dài, săn chắc, hắn nghĩ thầm, con ngựa này cho cô cưỡi thật phí của trời.
“Này, anh tên gì?” Cô hỏi.
Hắn không quay lại, nói: “Lực sĩ.”
“Lux? Lực sĩ? Ha, nhãn hiệu xà phòng thơm, của ngoại đấy! Nhưng anh đúng là lực sĩ. Này, nhìn nghiêng anh khỏe lắm, trong bắp thịt rắn chắc có xen lẫn cao ngạo lạnh lùng.” Giọng nói cô đã trở nên hiền lành hơn.
“Thật à?” Hắn vẫn mang bộ mặt tỉnh khô. Hắn không quan tâm đến xà phòng xà phèo, hắn chỉ mong đến gần vị thần của hắn, hắn đến đây là để hành hương về tinh thần. Ngựa vẫn nhảy trên đá, đi sâu vào rừng thông, phi qua các bãi cỏ. Hắn cảm thấy phi ngựa qua đồng cỏ rộng nhất châu Á này như đắm mình ẩn hiện trong biển không-thời-gian cuồn cuộn. Hắn nhìn đau đáu lên ngọn núi cao trước mặt, nói: “Cô không hiểu được Thiên Sơn đâu. Nó là sự sùng bái, là Tô-tem của cả châu Á, nó chỉ là của tôi thôi.”
“Anh nghĩ là anh hiểu à? Anh học đại học chưa? Có hiểu thế nào là văn hóa Trung Á không?”... Cô hơi bực mình. Hắn không thèm để ý, thúc ngựa chạy lên phía trước.
“Này, Lực sĩ, anh tưởng chỉ anh hiểu Thiên Sơn ư?” Cô cay cú không chịu, thở hổn hển thúc ngựa đuổi theo, liếc đôi mắt đẹp nhìn hắn. Đột nhiên hắn cảm thấy cô ta có chút dễ thương, nhìn dáng vẻ cô, hắn phần nào tha thứ cho cô. Hắn giơ roi chỉ ngọn Hurontis: “Kia là vị thần của tôi, núi thánh của tôi. Chỉ có tôi mới nói chuyện được với Người. Các cậu không hiểu ngôn ngữ của Người đâu!”
Cô “hứ” một tiếng, không nói gì. Hồi lâu, cô lái sang chuyện khác “Tôi càng nhìn càng thấy anh giống cán bộ của đội địa chất, rút cục thì anh làm công việc gì?”
“Tôi là một tín đồ. Tôi đang hành hương.” Giọng hắn thâm trầm và trang nghiêm, hầu như làm cô im bặt. Cô không biết nên nói gì nữa. Hai mươi mấy năm sống trong thành phố, cô quen ồn ào, quen huyên náo, quen sống lặp đi lặp lại và vụn vặt, từ lâu rồi, cô thấy cuộc sống của mình luôn luôn thiếu một cái gì đó sục sôi. Lúc này cô cảm thấy cái đẹp tráng lệ dâng lên mạnh mẽ trong tim mình, nó bay đến từ đồng cỏ núi non bao la như thế này đây và tất cả đều dào dạt lai láng trong tâm hồn.
Cô nói: “Này, lực sĩ, anh thật giống như nhà thơ, là một ca sĩ thực sự. Hiện nay các vùng trong đều ngụp lặn trong cuộc sống vật chất, anh có thể là người cuối cùng may mắn sót lại đấy.” Cô nhìn chếch sang, thấy nét mặt hắn đúng là quả cảm và cương nghị, hình như cô bỗng nhiên yêu cái anh chàng miền tây này rồi.
Mặt trời lên dần đến đỉnh đầu, không khí đã nóng lên. Hai con ngựa của họ chạy nước kiệu song song với nhau tiến về phía núi. Xa xa trước mặt đã thấy đèo Lakusk, đến đó phải mất mấy tiếng nữa. Cô nói: “Ta nghỉ chút đi!” Họ nhảy xuống ngựa, ngồi trên tảng đá ăn lương khô, uống nước.
“Anh vốn là người Tân Cương à? tiếng phổ thông nói tuyệt lắm.” Cô nói.
Hắn gật đầu, vừa nhai bánh, chuyện xa xưa hiện lại trong đầu như cuốn phim. Đây là mảnh đất hắn đã sống hai mươi sáu năm, người mẹ đã cho hắn dòng máu và tinh hoa, hắn không thể quên. Phóng tầm mắt ra xa, những dãy núi hiện ra trước mắt, hùng vĩ và mờ ảo. Mây trắng bay lơ lửng trên bầu trời đổ bóng sẫm xuống núi non, phía xa mây khói bồng bềnh, bao la bát ngát. Hắn có cảm giác bay bổng. Đẹp tuyệt trần, hắn không thể tìm được từ nào để bày tỏ lòng mình, hắn thầm gọi tên mình.
Lên ngựa đi tiếp không bao lâu, họ gặp chỗ rẽ, một lên núi, một xuống núi. Hắn giơ roi chỉ: “Cô sinh viên, cô xuống núi chỗ này, đi hai cây số sẽ đến chỗ người Airut. Tôi phải lên núi, thôi, tạm biệt, chúc cô sinh viên may mắn!” Cuối cùng hắn cũng khảng khái mỉm cười với cô, mắt kính râm lấp lánh.
Nhưng cô đã quyết định không đi đến đó nữa, cô tinh quái cười: “Không, tôi chưa đi tìm người Airut vội, tôi đi hành hương với anh.”
“Đùa! Đừng có đùa.” Nói xong, hắn quay ngoắt ngựa phi lên núi, cô gái bặm môi quất ngựa đuổi theo. Bây giờ đường lên núi khó hơn nhiều, không khí lạnh ngắt, trong veo, mặt trời vẫn trôi về tây, họ còn phải đi mấy giờ nữa mới đến đích.
Bây giờ trong thâm tâm hắn đã chấp nhận cô gái có chút hoang dã này, cô ta có tố chất dẻo dai trộn lẫn với tính đỏng đảnh tiểu thư. Ngồi trên lưng ngựa, họ bắt đầu nói chuyện ôn hòa và vui vẻ hơn. Hắn biết được cô đến đây khảo sát để hoàn thành bản luận văn tốt nghiệp, cô lớn lên ở Bắc Kinh. Dần dần hắn mới để ý nhan sắc của cô, lông mi dài và cong, mũi thanh tú, khuôn mặt bầu bĩnh, nhìn người ta với ánh mắt lanh lợi và nghịch ngợm.
Không lâu sau, trên trời tụ đầy mây đen. Trong núi, khí hậu thay đổi rất nhanh. Hắn nói: “Sắp mưa rồi.” Họ đều khoác lên mình tấm vải nhựa. Ông trời bắt đầu trút nước xuống, trước tiên là những hạt mưa nhỏ và mau, sau đó là những hạt tuyết lăn tăn, sau cùng là những viên băng bằng đầu ngón tay dội xuống, hình như chính là để thử thách lòng thành của cô. Cô khẽ xuýt xoa vì đau đớn.
Đường núi hẹp, quanh co, ngựa luôn luôn quay phải, ngoặt trái, họ không dừng lại, cứ chầm chậm từng bước leo lên. Có hai lần cô định xin dừng lại vì sự mưa đá quá dày nhưng nhìn hình ảnh kiên nghị của hắn, cô không nói gì. Nửa giờ sau, mưa đá ngừng, cô cảm thấy rất dễ chịu. Quần áo họ ướt sũng. Cô hắt hơi ầm ĩ, cả hai đều cười. Hắn nghĩ ra, phải đốt đống lửa sưởi, từ ven rừng thông gần đó vọng lại tiếng hát của người Kadắc. Hắn nói: “Đi, ta đến đó.”
Ngựa vòng qua một mỏm đá, họ phát hiện ba chàng trai đang ngồi quanh đống lửa và gảy đàn tômbôla. Ngọn lửa rừng rực đang liếm vào nửa con cừu. Bên cạnh đó hàng trăm con cừu đang nằm nhai cỏ, rõ ràng là họ vừa ở trên núi xuống. Họ chào bằng tiếng Kadắc, niềm nở kéo hai người ngồi xuống. Một người dùng dao cắt một miếng thịt cừu chín đưa cho họ. Cô gái cúi đầu nhìn, miếng thịt nướng to quá, hơi ngần ngại. Mấy chàng trai cười vang. Hắn nói: “Ăn đi, người vùng trong không dám ăn miếng thịt to thế này, ngon lắm đấy. Cô cũng phải thực sự thành thạo một chút đúng không nào?”
Cắn miếng thịt, một vị hoi nồng nhưng khá thơm, cô cố nuốt, thấy rất ngon, hơn nữa cô đang đói ngấu. Hắn lấy ra một bình rượu nặng, ba chàng Kadắc rất khoái. Bốn chàng trai một cô gái ngồi giữa lưng chừng núi, ăn uống thỏa sức, trong âm điệu du dương của dân ca Kadắc tiết tấu mộc mạc, giản dị mà cháy bỏng.
Vẫy tay chào những người chăn cừu, họ tiếp tục leo lên núi, trong lòng thấy ấm áp, con người của thiên nhiên sao mà đẹp đẽ thế. Họ đã đặt chân lên đèo Lakusk. Gọi là đèo, tức là con đường từ mặt bên này sang bên kia của triền núi. Ở đây gió rất to, buốt như cắt da. Họ dắt ngựa đi bộ, đầu tóc, quần áo bay tơi tả. Hắn gào to: “Cô có rét không?” Cô gái run cầm cập: “Không rét!” Hai người nhìn nhau cười, men theo sống núi, bò về phía đỉnh Hurontis. Xa xa ngọn núi hiện lên rõ mồn một rất thật, phủ băng tuyết trắng phau, cô đơn và trang nghiêm đứng sát trời. Bầu trời cao rộng, xanh ngắt, từng cụm mây trôi lững lờ như đàn cừu dạo chơi trên không. Họ từng bước từng bước tiến gần đến đỉnh núi.
Bỗng nhiên cô gái bước hụt chân, trượt xuống, con ngựa trắng của cô khuỵu chân trước rơi xuống núi kéo theo tiếng hí dài. Hắn thét lên: “Nắm lấy tay tôi!” rồi chộp vội, chầm chậm kéo cô lên. Họ nghe rõ tiếng va đập tan nát thịt xương của con ngựa dưới vực sâu.
Da đầu cô bị rách, thân thể xây xát, trông thật tội. Hắn đứng che gió, bôi thuốc và băng bó cho cô, rồi gỡ ba lô đặt xuống và nói với cô: “Cô nghe đây, cô phải chờ ở đây. Tôi đi một mình.”
Giọng nói hắn trở lại lạnh lùng và cứng rắn, không thể chống cự. Cô giương mắt, gật đầu không nói. Cô nhìn thấy trên vầng trán rộng phản chiếu ánh tuyết trắng của hắn vẻ kiên nghị, ngoan cường và một ý chí thách thức tất cả. Cô rất muốn nói: “Anh thật đẹp, chàng trai ạ!”
Hắn một mình leo lên.
Hắn cảm thấy trong tim như có tuyết đang tan ra. Ngọn núi uy nghiêm hùng vĩ, ngọn núi đè giữa trọng tâm của thế giới đang chăm chú nhìn hắn. Con đến đây rồi, hỡi Thiên Sơn, ngọn núi băng. Con muốn nói chuyện với Người. Bao nhiêu năm con sống một mình trong đại lục, hôm nay con lấy kết thúc làm mở đầu, sẵn sàng hiến dâng cuộc sống của mình cho con đường hành hương tới đây. Xin người hãy tiếp nhận con, hỡi Thiên Sơn. Hắn tha thiết gọi thầm. Không khí lạnh giá và loãng, hắn cảm thấy hai lá phổi nặng nề và đặc quánh nhưng hai chân vững vàng đi từng bước trên mặt đá, tiến lên phía trước. Xung quanh đều là những dốc núi màu thép phủ một lớp băng trắng mỏng. Gió lúc thổi mạnh lúc lặng đi. Con đã được gần Người, Hurontis, có thể chưa ai từng đến đây. Con tự hào vì một mình con đến đây cúi lạy Người, vị thần của con, núi thánh của con. Con đã đánh đổi cả sinh mạng của mình để lên ngọn núi này, Người hiểu được, nhất định sẽ hiểu được. Con chỉ đến để hành hương cho tâm linh. Xin hãy cho trời quang mây tạnh, xin hãy vì con mở rộng thế giới dưới tay Người.
Hắn nhìn xuống, đất trời mênh mang mở rộng dưới chân. Ngàn vạn chúng sinh đang xây dựng các đường phố ngang dọc như bàn cờ dưới đó, con người bị giam trong nhà như chim trong lồng, chỉ có Người là vĩnh hằng, hỡi Thiên Sơn. Hắn nhè nhẹ thở, ghìm nén xúc động, đi lên như một con sơn dương dẻo dai. Ở đây hắn mới hiểu thế nào là độ cao. Xung quanh núi nhấp nhô như sóng biển, bầu trời bao la, gió từ xa xưa thổi về, tóc hắn bay tung và trái tim cũng bồng bềnh như cánh chim lưng trời. Ta may mắn quá, bấy nhiêu người chen chúc trong thành phố ô nhiễm, bận rộn như đàn kiến, sự cao sang trong tâm hồn đã không còn. Gió như xé rách mặt, nước mắt chảy ra lạnh buốt, một cảm giác tôn sùng thiêng liêng dâng lên trong tim hắn.
Bây giờ dưới chân hắn là băng tuyết lạo xạo, hơi thở nóng bỏng và gấp gáp. Hắn nhìn đau đáu lên ngọn Hurontis mỗi lúc một gần, xúc động và hồi hộp. Nắng chói chang được băng tuyết phản chiếu, mắt hắn tê cứng. Lúc lấy tay che thì hắn trượt chân ngã trên băng, đau đớn thịt da dồn lên óc. Mặt co giật đôi chút, hắn thì thầm, con đến rồi, vị thần của con, con cần bộc bạch với Người. Hắn dồn dập thở, ngọn núi đã hiển hiện, ánh mắt hắn chan chứa khát khao và nóng bỏng ngưỡng vọng, dưỡng khí thoát dần ra khỏi mũi, đầu váng mắt hoa, hắn bò trên băng đá. Nhưng như một tín đồ, hắn phủ phục dưới chân vị thần của hắn và hôn lên bàn chân núi thánh.
Khi trời tối, cô gái vẫn lo lắng chờ đến khi hắn trở lại. Hắn đầy mình thương tích, mệt mỏi cùng cực, nhưng đôi mắt ánh lên tia sáng cuồng nhiệt, sự thăng hoa thoáng hiện trên vầng trán kiên nghị.
Hắn nói: “Ta xuống núi đi!”