← Quay lại trang sách
CHÌM NỔI dòng đời
TrỜi vỪa sáng, hẮn đã lên đưỜng. Gió thỔi mái tóc bồng bềnh, bồng bềnh. Hắn cảm thấy trong lòng tràn đầy khát vọng, một khát vọng muốn ôm ghì lấy cái gì. Hắn thấy xa xa, trên hoang mạc Gôbi một dải sáng lấp lánh chói lóa bóp nghẹt trái tim hắn. Thế là đến rồi, hắn nghĩ, mình đã đi từ thành phố cách xa hàng chục ngàn kilômét đến được đây rồi! Mặt đầy cát bụi, thân thể rã rời bệnh tật, ta đã tìm thấy mi rồi! Hắn sung sướng ném chiếc xe đạp cũ nát tả tơi, đến rồi, thế là đến rồi. Hắn vừa bươn bả đi tới cái dải sáng đó vừa lẩm nhẩm một mình. Đến rồi, ta tìm thấy mi rồi, sông Tarim [1] của ta