← Quay lại trang sách

THÀNH đá

Thành đá là nơi đẦy nhỮng đá tẢng, tôi từng sống ở đó. Tôi muốn kể cậu chuyện mười năm về trước. Năm đó tôi mười bốn tuổi, có một người anh vừa cưới vợ. Bố tôi là công nhân làm đường, thường vắng nhà. Năm ấy cuộc sống của tôi đột nhiên có một sự thay đổi, hình thành một sự kiện, từ đó tôi bước vào đời, cuộc đời thực sự.

Tòa thành đá được xây ở chân núi. Ánh nắng lấp loáng trên những tảng đá vừa nhẵn vừa trắng, những tảng đá như thế được xếp kín khắp thành, hàng ngày tôi sống và suy nghĩ bên những tảng đá đó. Tôi lấy làm lạ là tại sao ở đây thì đầy những đá mà nơi khác lại không có. Thành đá nhiều đá đã đành, ngoài ra còn nhiều sâu rượu. Tối đến, các ngã tư thất thểu những bóng người say rượu, tay cầm vỏ chai đuổi con gái hoặc ném đá vào người đi đường rồi ngồi trên đá khóc rống lên.

Anh tôi là một cảnh sát, vừa tròn hai mươi hai tuổi, đẹp tuấn tú như một cây bạch dương. Công việc của anh là tối đến mang dùi cui đi tuần. Trong thành đầy rẫy lưu manh, côn đồ, tối nào anh tôi cũng phải đụng bọn này. Anh có một khúc côn ngắn, ấn nút phát ra tia lửa xanh, một lần tôi thấy anh dí nó vào ngực một gã to khỏe đang lao vào anh, hắn bật ra xa như một cái lò xo nằm sóng sượt như con chó chết. Súng lục của anh chưa bao giờ có đạn, có lần tôi lấy súng của anh ra khỏi bao định bắn con gà trống mà tôi ghét, nhưng không được. Khẩu súng chỉ kêu cạch một tiếng trống rỗng. Tôi sùng bái anh vì ở cái thành này, đàn ông ai cũng uống rượu, anh bảo: “Uống rượu thì hỏng việc, sinh ra mọi thứ xấu xa, uống rượu thì chẳng làm gì được cả”. Cho nên anh là một cảnh sát tốt vì không bao giờ uống rượu.

Hồi ấy anh vừa cưới vợ được nửa năm. Chị dâu tôi là công nhân nhà máy dệt. Chị có đôi mắt tròn như hạt nhãn, lông mày thanh và dài, cặp môi xinh nhưng có vẻ chua ngoa, bộ ngực đồ sộ như hai đụn bông. Tính khí chị hơi kỳ cục, thích nắm trong tay một nắm hạt thầu dầu đen bóng. Tôi không hiểu tại sao chị thích thầu dầu đến thế. Nhà tôi có một tầng, năm người ở ba buồng kề nhau, bố mẹ một buồng, anh chị một buồng, tôi một buồng con. Nằm trên giường đêm nào tôi cũng nghe thấy xa tít mạn Thiên Sơn tiếng suối băng chảy ầm ầm, như tiếng đá rơi xuống vực, thứ âm thanh buồn tẻ, xa xăm, hình như chỉ mình tôi nghe thấy. Năm ấy cơ thể tôi cũng biến đổi lạ kỳ, tôi hoảng sợ khi phát hiện lông mọc ngày càng nhiều giữa hai đùi. Có lúc tôi bị những cơn ác mộng ám ảnh, trong mơ bao giờ cũng có một người đàn bà co kéo tôi, làm tôi kinh hãi. Nửa đêm nghe tiếng suối chảy và đá lăn, tâm trạng sao mà nặng nề. Gia đình tôi có bệnh tim di truyền. Bố tôi có bệnh tim, nhịp đập quá nhanh, nói thì phun nước bọt phì phì, râu cằm nhảy loạn xạ, ông mỗi ngày làm một hơi hết một cốc to rượu trắng. Tôi biết anh tôi coi thường bố vì anh rất ghét người nát rượu.

Mùa hè năm ấy, bố tôi uống rượu mà sinh chuyện, bị hai cái xe ủi đất húc, được đội làm đường đưa về thành đá an dưỡng, từ đó ngày nào cũng xách chai rượu lang thang trên phố, giương đôi mắt đỏ ngầu vì rượu, rồi loanh quanh bên những tảng đá, nói lăng nhăng. Mẹ tôi tính nhu nhược, bà rất đảm việc nhà, nhưng trước mặt chồng, thở mạnh cũng không dám. Bà mở một sạp tạp hóa ở ngã tư đường, ngày nào cũng có những tài xế qua đường vào mua hàng, mang theo hơi thở nặng nề. Còn tôi, ngày ngày ngơ ngẩn nhìn lên dãy Thiên Sơn hùng vĩ xa xa.

Tôi rất thích anh tôi, hai chúng tôi như hai cây bạch dương đứng sóng đôi, chỉ có điều tôi chưa thành người lớn. Tôi cứ do dự mãi, từ năm ấy tôi có một ý nguyện mãnh liệt là muốn rời khỏi cái thành đá này, đi loanh quanh vài nơi. Người ta không thể cứ ở mãi một nơi, huống hồ là một nơi chỉ những đá là đá. Kỳ thực chỗ chúng tôi cũng không đến nỗi nào, mỗi lần vào hạ, chuồn chuồn bay đầy trời, anh tôi dẫn tôi đi xa mấy cây số để bắn vịt trời, anh bắn cừ lắm, thường anh chỉ bắn hai con, anh không muốn bắn những con vật tinh quái màu nâu đỏ ấy nữa. Anh chỉ bắn đuổi để đi nhặt trứng. Chúng tôi đi bằng xe đạp, dựng xe ở cây du bên đầm, nhặt trứng phải dè chừng vì sa lầy trong bùn là tiêu luôn. Đuổi lũ vịt đi rồi, anh đi trước, tôi theo sau, như hai con chuột túi nhanh nhẹn, nhảy từ khóm cỏ này sang khóm cỏ khác. Vì thế tôi rất thích anh, đi với anh, tôi làm gì cũng tự tin.

Mùa đông đến, những hòn đá bị tuyết phủ kín. Chúng tôi đi sông Quí Tiết bắn thỏ. Những con thỏ làm ổ trên dốc bờ sông cạn. Tuyết phủ kín lòng sông, khắp mọi nơi đều là mênh mông tuyết trắng, thế là chỉ cần xua dọc bờ sông là những con thỏ xám chạy vọt ra, chạy bán sống bán chết trên tuyết. Màu sắc của chúng nổi bật trên tuyết, anh tôi tì chắc súng ngắm bắn, tôi ở bên cạnh, nghe súng nổ là lao đi nhặt thỏ. Một lần chúng tôi đi dọc bờ sông, xa tít trên lòng sông tuyết trắng có một bóng xám, anh bảo: “Thỏ đấy.” Chúng tôi ào ào phóng đi hy vọng nó sẽ chạy nhưng nó khộng động đậy. Đến tận nơi, chúng tôi mới phát hiện nó bị đông cứng ở đó. Cu cậu vẫn tinh ranh, mắt rất sáng. Anh tôi bảo: “Gỡ nó ra khỏi băng.” Nó rất ngoan, tôi dùng nòng súng chọc vỡ khối băng đang đóng cứng chân nó rồi bế nó lên, anh bảo thả nó ra, tôi buông tay nó nhảy tưng tưng chạy đi khá xa. Anh tôi lim dim mắt bảo: “Nó sẽ chết, vì chân hỏng rồi.” Tôi nói: “Sao nó không chạy về ổ?” “Cũng không được, vì da thịt chết rồi. Nó bị tổn thương đến nội tạng rồi. Người cũng như thỏ, bị thương bên ngoài không đáng ngại. Một lần anh bắt một phạm nhân bỏ trốn, nó lao đầu vào bụng anh, kết quả là làm dạ dầy anh bị tổn thương.” Chúng tôi quay về, tôi xách một xâu thỏ, hai anh em rất kết nhau.

Cưới xong không bao lâu, chị dâu bắt đầu cãi nhau với anh tôi. Tôi không biết tại sao họ cãi nhau. Cuối cùng thấy mặt anh đỏ bừng, bàn tay nắm lại thành quả đấm rồi lại buông ra, chịu thua chị dâu tôi. Chị ấy lúc đầu thì thấy hiền, nhưng cưới xong là hay cáu kỉnh. Mỗi lúc hai người cãi nhau, bố tôi lại cầm chai rượu đứng bên, thấy anh tôi chịu thua là cười đắc chí lắm. Ông không bảo được anh tôi vì ông nát rượu. Lồng ngực chị phập phồng như cái bễ, trợn tròn mắt mắng anh. Tôi trốn trong buồng không ra, vì không muốn thấy bộ dạng khốn khổ của anh. Tôi thích anh, vì thế tôi cho rằng đàn bà là cái thứ quái gở và đáng ghét.

Mùa hè năm ấy thật dài, chuồn chuồn cứ bay mãi không chịu rời đi. Một hôm tôi ngoặt qua góc phố thì gặp Hàn Đông, thằng lưu manh nổi tiếng ở khu đông, tay đang cầm chai rượu, hắn cười nhăn nhở và túm lấy tôi, hơi rượu phả vào mặt tôi. Nó bảo: “Mày về bảo cái thằng anh mày, chị dâu mày với bố mày tằng tịu với nhau, hôm qua tao bắt gặp chúng nó chui vào ruộng ngô đấy.” Tôi điên tiết, nói: “Cút mẹ mày đi!” Tôi chạy như bay về nhà, trong nhà chỉ có anh tôi đang ngủ vì sáng sớm anh mới về nhà, ngày nào cũng vậy. Tôi trốn vào buồng vừa sợ vừa thương. Tôi nghĩ, dễ chuyện đó có thật. Vì tôi ghét chị dâu, cũng ghét cả bố, ông ấy suốt ngày nát rượu. Tôi lặng lẽ khóc.

Một tối tháng bảy, trời oi bức, đêm cũng chẳng mát thêm tý nào. Trong buồng bên có bố tôi, mẹ tôi, chị dâu và một người có cái mũi bã rượu, họ cười nói, chơi mạt chược quanh cái bàn vuông, thỉnh thoảng hai người đàn ông lại tợp một hớp rượu. Chị dâu tôi uể oải, mắt nhắm mắt mở, hình như vừa tắm, sặc mùi mèo cái. Trong cảnh tượng như thế bụng tôi quặn lên, tôi chui vào buồng mình, lên giường nằm.

Lát sau cửa mở toang. Tôi nghe mẹ tôi kêu lên kinh hãi: “Trời ơi! làm sao thế này?” Tôi vọt ra, người vừa đi vào là anh tôi, mặt đầy máu. Máu chảy loang lổ trên cái áo sơ mi trắng của anh, cái dùi cui điện như bắp ngô lủng lẳng phía sau. Anh đang say rượu, đứng không vững.

Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhất định phải có chuyện gì, nếu không anh đã không uống rượu, anh thở hồng hộc, ngồi trên chiếc ghế đẩu, bố tôi giễu cợt: “A! Thêm một con sâu rượu. Thì ra mày cũng uống rồi đấy.” Mọi người đứng ngẩn ra không kịp phản ứng gì.

Chị dâu tôi biết nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi, chị bưng lại một chậu nước, râu anh rậm rì tua tủa, anh suy sụp thật sự. Lát sau anh nói:

“Vừa rồi, tôi tận mắt thấy họ giết anh ta rồi. Người đó tôi biết, là kỹ thuật viên nhà máy điện, là sinh viên mới tốt nghiệp. Nhưng tôi uống say, không nhấc nổi chân nữa. Tôi là cảnh sát, nhìn thấy chúng giết người mà không làm gì được”.

Mọi người cứ đứng trơ ra, lát sau bố tôi cười nhạt bảo: “Ai bảo mày uống rượu? Hỏng rồi, phải cho mày vào tù.”

Tôi vội tìm áo đưa cho anh. Anh nhìn tôi, đôi mắt đục ngầu mà chỉ người say mới có, tê dại và đờ đẫn. Đây là chuyện chưa bao giờ có ở anh. Anh vừa sờ quần áo vừa nói: “Bên con đường đi về phía tây có cánh đồng ngô rộng. Chúng nó bắt cậu sinh viên và bạn gái đang ngồi ở đó, lột hết quần áo của cô gái rồi bế vào ruộng ngô, nhưng tôi không nhấc được chân lên, chỉ đứng ôm cây mà hét bảo chúng nó dừng lại, nhưng chúng nó không dừng. Chúng nó còn trói cậu sinh viên lại rồi đá tới tấp.”

Không khí trong nhà thật lạnh lẽo. Chị dâu tôi bỗng im như thóc, mẹ tôi cũng đần người ra. Lão có cái mũi bã rượu ngồi ngay như tượng gỗ. Bố tôi lại tợp ngụm rượu: “Mày là cái thằng khốn nạn, sao không dùng dùi cui điện? Cái thằng nhát như thỏ đế, cái thằng nát rượu! Ai bảo mày uống rượu? Ở cái thành đá này ai cũng có thể nát rượu nhưng mày không thể nát rượu, câu ấy mày nói chứ ai? Đồ khốn nạn.” Tôi không hiểu tại sao đột nhiên bố lại xúc động thế. Lẽ nào ông ấy có quyền mắng anh? Tôi không hiểu.

Anh tôi như không nghe thấy bố nói, anh lau mặt, chùi các vết máu, mùi máu tanh tanh làm tôi phát khiếp. Anh tôi lại nói: “Tôi đứng vịn vào cái cây, nghe tiếng cô gái giãy giụa, kêu khóc trong ruộng ngô, hình như chúng nó đang thay nhau hãm hiếp cô. Đúng thế, chúng nó đang thay nhau hãm hiếp cô. Cậu kỹ thuật viên điên lên lấy đầu húc vào đầu một thằng làm nó ngất đi, tay bị trói nhưng cậu ta lao vào ruộng ngô, có mấy tên túm lấy cậu ta, lấy đá đập vào đầu. Tôi nghe rõ, chúng đập bốn nhát, cậu ta không động đậy nữa. Tôi khẳng định là cậu ta chết rồi vì tôi rất quen cái âm thanh ấy. Tôi lấy dùi cui ra và lao lên nhưng một chân thụt xuống rãnh nước, uống mấy ngụm nước mới bò lên. Tôi đứng dậy. Bọn chúng nó cười nhạo tôi.”

Bố tôi đập bàn, đứng dậy: “Cái thằng khốn nạn, thật nhục nhã, tại sao mày uống rượu? Mày phải dùng dùi cui điện trừng trị bọn giết người đó chứ! Mày là cái thằng khốn nạn!” Bố tôi quát tháo ầm ĩ, ông ấy nổi xung lên rồi. Tôi vẫn không hiểu, ông có tư cách gì để nổi xung? Ông ấy lại tợp một ngụm rượu rồi ngồi xuống.

“Nhưng tôi không bước được, tôi nói không ra lời, nhưng đầu óc còn minh mẫn, tôi bò đi rồi bám vào cây đứng dậy. Xác cậu thanh niên nằm gần đó, khắp nơi đều là những tảng đá to, tròn và trắng. Đầu tôi choáng váng. Lát sau cô gái tự đi ra khỏi ruộng ngô, đứng ngây ra đó, bật khóc nức nở, đau đớn. Tôi bảo: Cô gái, cô đi báo cảnh sát mau lên, tôi là cảnh sát nhưng tôi say mất rồi, cô đi mau lên. Cô gái hờ hững nhìn tôi rồi đi. Lát sau xe cảnh sát đến. Tôi không biết tại sao đầu tôi lại có máu, chắc là tôi tự ngã. Đội trưởng trinh sát đưa tôi đến cửa nhà, bảo tôi về nghỉ đã. Anh ta chắc đã ngửi thấy mùi rượu của tôi.” Mắt anh tôi trắng ra trông rất sợ, ngây dại như mắt cá chết.

“Mày là thằng khốn nạn! Mày không đáng làm con tao!” Bố tôi gào lên “Mày phải dùng dùi cui điện, đồ khốn nạn!”

“Nhưng tôi đứng không vững, đành chịu.” Anh tôi nói.

“Cái thằng khốn nạn!”. Râu cằm ông vểnh lên, mắt đỏ ngầu, lại tợp một ngụm rượu. “Mày phải dùng dùi cui điện trừng trị chúng nó chứ!”

Anh tôi, lườm bố rồi nhìn chị dâu tôi, hình như định nói gì nhưng lại thôi. Sau lại nói: “Nhưng tôi không đứng dậy được, tôi say.”

“Mày là cái thằng khốn nạn, cút đi!” Bố tôi lại gào lên, ông đứng phắt dậy. Anh tôi đột nhiên cũng đứng dậy, đi đến trước mặt bố tôi. “Tôi không khốn nạn.” Anh dùng hết sức giáng một quả đấm, bố tôi bắn vào tường, ông giật người một cái, mắt trợn trừng rồi cong mình lên, run bần bật, ngã xuống, bệnh tim tái phát. Chị dâu tôi kêu thét lên. Thật là một đêm kinh hoàng. Bàn mạt chược đổ, gã sâu rượu biến từ lúc nào. Mẹ tôi đến bế bố tôi lên. Anh tôi đôi mắt thất thần, ngồi phịch xuống ghế. Lát sau mẹ tôi bảo: “Bố mày chết rồi. Chết thật rồi.”

Tôi cũng sững người. Chị dâu tôi vừa la vừa chạy ra chạy vào không biết làm gì. Một đêm nhộn nhạo rối tinh. Về sau xe cứu thương và xe cảnh sát đến, xác bố tôi bị mang đi, anh tôi cũng bị lôi đi, lúc đó anh mới tự đi được. Đêm ấy tôi không ngủ, mắt mở trừng trừng trong bóng tối, tôi không nghe thấy tiếng băng trôi. Tim tôi đập rất chậm. Hôm đó mẹ tôi rất bình thản, không hề bối rối, ứng phó mọi chuyện, kể cả việc thẩm vấn của trinh sát điều tra. Bà qui cái chết của ông cho bệnh tim tái phát, ra sức bênh vực anh tôi. Chị dâu tôi thì như con mèo cái bị bỏng, chỉ biết kêu khóc, trên người tỏa ra cái mùi khó tả. Tôi không quên được cái thái độ kỳ lạ của anh nhìn bố và vợ trước khi đấm. Tôi đoán thằng Hàn Đông đã nói gì với anh, nếu không tại sao anh lại uống rượu? Anh rất yêu chị dâu tôi, nhưng tất cả những cái đó chẳng có gì chứng thực cả.

Anh tôi bị kết án tám năm tù vì tội ngộ sát và vô trách nhiệm. Sau khi tòa tuyên án thì chị dâu tôi cũng bỏ anh tôi. Hè năm ấy lần đầu tiên tôi một mình vác ba lô rời thành đá. Tôi biết, tất cả những chuyện xảy ra đều có liên quan đến cái cách sống tù đọng, tối tăm của thành đá. Trong cuộc đời có rất nhiều nhân tố có chứa bi kịch mà bình thường chúng ta không nhận ra, nó sẽ đột nhiên bùng phát vào một khoảnh khắc nào đó. Mấy năm sau, tôi thi đỗ vào đại học và đi khỏi đấy.

Hai năm trước anh tôi mới ra tù, anh không bắt nhịp được với cuộc sống mới đang thay đổi nhanh chóng. Anh thực sự đắm chìm trong rượu. Anh không muốn gặp tôi nữa. Năm ngoái anh đi Kazakstan vùng trung Á bán hàng và đã chết vì say rượu tại Alamutu. Nghe nói người ta phát hiện trong túi anh có nắm hạt thầu dầu đen bóng. Anh mang nó theo mình làm gì?

Mấy năm trước, tại khách sạn Lido-Holiday Inn Bắc Kinh, tôi vừa chơi xong hai ván bowling rồi đi ăn mì spagetti và bánh pisa của Italia, về thứ bánh mà Macco Polo mang từ Trung Quốc đi rồi người ta lại mang về này tôi không thích vì họ làm nhân không ngon. Tôi ăn rất chậm xong bữa rồi ngồi trong sảnh lớn, bên cạnh hàng cây bonsai, gần đó mấy người Mỹ đang bàn về hạn ngạch thương mại, có một mệnh phụ tóc vàng, ngực đồ sộ, tôi để ý nhìn mấy lần. Nhưng bà ta có vẻ già rồi.

Về sau tôi bỗng thấy một phụ nữ mặc váy màu da cam, trông rất quen, bên cạnh có một người đàn ông mặc com-lê đen, ca-vát in hoa đỏ, râu cằm cạo nhẵn xanh xanh. Tôi nhận ra người đàn bà là chị dâu ngày xưa của tôi. Mười năm rồi, chị càng kiều diễm, càng đẫy đà. Vẫn đôi mắt hạt nhãn, lông mày cong và dài, môi đỏ tươi. Mười năm trước chị hai mươi mốt, bây giờ ba mươi mốt, như trái đào chín. Tôi biết sau này chị rời khỏi thành đá, phiêu bạt về phía nam. Tôi đang nghĩ nếu chị ấy không nhìn thấy tôi thì tôi có nên ra chào hay không, đúng lúc ấy chị nhìn thấy tôi, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, gặp nhau như thế thì đáng ngạc nhiên thật.

Tôi đứng dậy. “Chị là chị dâu của em, chị dâu ngày xưa, đúng không?”

Nét mặt chị thể hiện tâm trạng rất phức tạp và đa dạng. Chị khoác tay người đàn ông đi lại phía tôi. “Trời ơi, có phải cậu Đông không? Sao cậu lại đến đây?”

“Tốt nghiệp đại học xong em đến đây làm phóng viên.”

“Mấy năm nay có về lại thành đá không?”

“Có, mẹ em vẫn còn sống.”

Chị thở dài, có thể thấy rõ cuộc sống xô đẩy làm chị thay đổi nhiều. “À, chồng tôi ông Kim phác Xương, đây là... em trai chồng trước của em.” Chị ngần ngừ, muốn khóc, lại cười, “Anh cậu...”

“Anh mất rồi, mất năm ngoái, ở Alamutu, nghe nói vì say rượu.” Tôi nghĩ không biết có nên kể cho chị nghe rằng khi chết trong túi anh ấy có một nắm hạt thầu dầu hay không, nhưng thôi.

Mặt chị thoáng buồn, lát sau chị nói: “Tôi sắp phải rời Trung Quốc, cùng chồng đi Colombia. Ông ấy là người Hàn Quốc, có công ty ở Colombia. Cậu đã lớn quá, rất đẹp trai, cậu Đông, được gặp cậu tôi rất...” chị không nói thêm được. “Chúng tôi vội ra sân bay, chúng tôi đi nhé.” Chị cười gượng với tôi, “... thực ra trước kia tôi rất quý cậu, nhưng ở nhà cậu không bao giờ nói chuyện với tôi.” Tôi bắt tay người Hàn Quốc rất lịch sự nọ, bắt tay chị dâu xưa kia của tôi. Rồi họ đi ra phía cửa.

Tôi đứng sững người, hơi rối trí, ngừng một lát tôi cũng đi ra phía cửa. Tôi thấy chị chui vào chiếc xe con màu đen, vẫy tay chào tôi, nhưng rồi lại ra khỏi xe đi về phía tôi.

“Có chuyện tôi muốn hỏi cậu, có phải cậu vẫn nghĩ tôi tằng tịu với bố cậu không?”

“Không, chỉ đoán vậy. Nhưng ông ấy là người nát rượu.”

“Tôi chưa bao giờ tằng tịu với bố cậu, tôi rất yêu anh cậu, nhưng không biết tại sao cứ hay cãi nhau với anh ấy. Cho đến nay tôi vẫn không biết tại sao hôm đó anh ấy uống rượu, nhưng tôi yêu anh ấy, cậu có tin tôi không?”

“Tin.”

“Thế thì tốt. Cậu có thể hôn tôi không?”

“Được.” Rồi tôi hôn chị.

“Cậu chú ý giữ gìn sức khỏe, một mình ở Bắc Kinh không dễ sống đâu.” Chị vỗ vai tôi, để tay ở đó một lát rồi quả quyết quay người, đi ra xe. Xe chạy. Chị còn vẫy tay mãi.

Tôi đứng đó mắt lim dim nhìn lên trời. Chuyện cũ ở thành đá xưa kia dồn dập trở về làm cho tôi không bắt kịp. Trước mắt tôi hiện ra những tảng đá trắng đập chết người, con thỏ đông cứng trên băng, tiếng chảy của suối băng. Tất cả đã là ký ức của mười năm trước. Có một chiếc máy bay bay qua trên đầu. Tôi nghĩ cuộc đời bao giờ cũng có điều gì đó mà ta không tính hết được, như cái đêm mười năm trước, cái đêm làm thay đổi tất cả. Lát sau tôi vẫy một chiếc taxi. Chiếc xe phóng nhanh về phía tôi.