← Quay lại trang sách

Chương 143 Tức giận mà không thể làm gì

Nhìn thấy Lý Dương thi triển kiếm pháp, Tôn Vân Cường trước một bước liền đến trước mặt Lý Dương mà gầm lên giận dữ: “Cút ngay cho tôi!!!”

Đại đao trong tay ông ta vung lên, va chạm với trọng kiếm của Lý Dương.

Khuôn mặt ông ta toàn vẻ dữ tợn, một tên nhóc mới chỉ là Thiên cấp sơ kỳ mà dám cướp đồ của ông ta? Thật sự là không biết sống chết!

Thế nhưng, sau khi công kích va chạm, sắc mặt Tôn Vân Cường lại thay đổi, bởi vì ông ta cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng khủng khiếp truyền đến, với thực lực của ông ta mà lại có chút không chống đỡ nổi.

“Sao có thể?”

Thấy vậy, sắc mặt Tôn Vân Cường đột nhiên thay đổi!

Trước đó mặc dù ông ta chưa từng giao thủ với Lý Dương, nhưng từ cuộc giao thủ giữa Lý Dương và Trịnh Càn, ông ta có thể phán đoán được thực lực của Lý Dương, tuyệt đối không đạt đến Thiên cấp trung kỳ.

Mà ông ta là Thiên cấp hậu kỳ! Cho dù Lý Dương đạt đến Thiên cấp trung kỳ, cũng không thể là đối thủ của ông ta!

Mà hiện tại cách lúc Lý Dương và Trịnh Càn giao thủ mới có bao lâu? Còn chưa đến mấy tiếng đồng hồ chứ?

Trong thời gian ngắn như vậy, thực lực của bất kì người nào cũng không thể mà tăng lên nhiều như vậy!

“Chẳng lẽ Lý Dương tìm được linh quả có thể tăng vọt thực lực? Mới khiến thực lực lúc này tăng mạnh như vậy?” Đột nhiên, Tôn Vân Cường nghĩ đến một khả năng.

Linh quả trong không gian di tích này rõ ràng rất nhiều, ông ta đã gặp được loại linh quả chữa thương và tăng thực lực, mặc dù chưa gặp được linh quả có thể tăng vọt thực lực trong thời gian ngắn, nhưng không gian này chắc chắn có.

Nếu Lý Dương nuốt vào, thực lực trong thời gian ngắn vượt qua ông ta là hoàn toàn có khả năng.

Thế nhưng, lúc này căn bản không kịp để ông ta suy nghĩ nhiều.

Lý Dương thấy sắc mặt thay đổi đột ngột của Tôn Vân Cường, cười nhạt nói: “Tôn Vân Cường, thực lực của ông chỉ có vậy thôi, còn muốn bắt tôi?”

Chân phải hắn lúc này như một tia chớp đá ra, trực tiếp đá vào ngực Tôn Vân Cường.

Tôn Vân Cường lúc này toàn lực chống đỡ kiếm pháp Huyền Lam của Lý Dương, hơn nữa còn không chống đỡ nổi, lúc này lại trúng một cước của Lý Dương, ông ta càng hoàn toàn không chịu nổi.

Thân hình ông ta vậy mà trực tiếp bay ngược ra ngoài, vừa vặn đâm vào Trịnh Càn đang đi tới, khiến Trịnh Càn nghiêng người, cả người cũng bị cưỡng ép dừng lại.

Hai bóng người đều ngã xuống đất, trông vô cùng chật vật.

Cuộc giao thủ ngắn ngủi, dường như khiến xung quanh đều yên tĩnh trở lại.

Trong mắt Triệu Tường và những người khác ở cách đó không xa, hai Thiên cấp như Tôn Vân Cường và Trịnh Càn đi đối phó với Lý Dương, mà bị Lý Dương dùng một cước đá ra, Tôn Vân Cường hoàn toàn không phải là đối thủ, trực tiếp bị đá bay, thậm chí còn đâm vào Trịnh Càn, khiến cho Trịnh Càn cũng ngã xuống đất.

Một đòn tấn công liền đánh bại hai tu luyện giả Thiên cấp!

“Thực lực của Lý Dương… mạnh quá!”

“Thực lực của Trịnh Càn ở Thiên cấp sơ giai, nhưng thực lực của Tôn Vân Cường là Thiên cấp hậu kỳ, Tôn Vân Cường mạnh vậy mà lại không phải là đối thủ của Lý Dương?”

“Chẳng lẽ là trước đó Lý Dương còn đang che giấu thực lực?”

Những tu luyện giả này vô cùng chấn động.

Triệu Tường cũng vậy, khiếp sợ nhìn trận chiến ở xa.

“Thực lực của em họ Lý Dương… vậy mà mạnh như vậy?”

Trong số các tu luyện giả Thiên cấp, Tôn Vân Cường cũng thuộc top đầu, thế mà Lý Dương lại có thể đánh bại Tôn Vân Cường! Điều này quả thực khó có thể tưởng tượng.

Nhưng Lý Dương thể hiện ra thực lực như vậy, bốn linh quả kia chắc chắn có thể giữ được.

Lúc này trong lòng Triệu Tường đột nhiên có một ý nghĩ: “Nếu em họ Lý Dương có quan hệ tốt với gia đình, liệu mình có thể được chia một quả linh quả không nhỉ?”

Mười năm không gặp bất kỳ tài nguyên tu luyện nào, anh ta thực sự khao khát những linh quả đó.

Nhưng rồi Triệu Tường lại thầm cười khổ, anh ta sao lại trở nên tham lam như vậy. Với thái độ của nhà họ Triệu đối với Lý Dương, Lý Dương có được tài nguyên tu luyện sẽ cho anh ta sao?

Triệu Tường và những tu luyện giả khác đang kinh ngạc, lúc này Trịnh Càn trên mặt toàn giận dữ gào lên: “Không thể nào!!! Lý Dương, thực lực của cậu sao lại mạnh như vậy được?!?!”

Trước đó Lý Dương bộc phát ra thực lực Thiên cấp đã rất khó tin rồi, nhưng bây giờ, vậy mà lại bộc lộ ra thực lực gần đạt tới Thiên cấp đỉnh phong!

Tu luyện giả nào có thể tiến bộ nhanh như vậy?

“Sao lại không thể?” Lý Dương mỉm cười: “Trịnh Càn, gặp lại lần nữa, thực lực của ông vẫn không có gì thay đổi.”

Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Càn càng khó coi.

Gặp lại lần nữa là sao? Ông ta và Lý Dương chẳng qua mới có mấy tiếng đồng hồ không gặp.

Đúng lúc này, Tôn Vân Cường lại hừ lạnh một tiếng, nói: “Hừ, Lý Dương, không phải chỉ là cậu nuốt linh quả tăng vọt thực lực thôi sao? Nuốt loại linh quả đó vào người, cơ thể sẽ trực tiếp rơi vào trạng thái suy nhược, cậu không sợ mất nhiều hơn được sao?”

Nếu trước đó Lý Dương đã có thực lực này, vậy thì khi gặp ông ta không thể nào quay người bỏ đi.

Mà chỉ trong vòng vài tiếng đồng hồ, trong thời gian ngắn vậy, ông ta không tin thực lực của Lý Dương có thể tăng lên nhiều như vậy.

Vì vậy, ông ta tin chắc rằng Lý Dương đã nuốt linh quả giúp tăng vọt thực lực trong thời gian ngắn.

Nghe lời Tôn Vân Cường nói, Trịnh Càn cũng lập tức hiểu ra, đúng vậy, thực lực của Lý Dương không thể tăng lên nhanh như vậy, nhất định là do linh quả.

“Lý Dương chết tiệt, may mắn như vậy, vậy mà lại có được linh quả như vậy!”

Có thể khiến thực lực của Lý Dương từ Thiên cấp sơ giai, trực tiếp tăng vọt đến mức này, giá trị của linh quả đó không thể ước lượng!

“Cho rằng tôi dựa vào linh quả mới có thể tạm thời có được thực lực như hiện tại sao?”

Lúc này trong lòng Lý Dương thầm nghĩ, hắn không giải thích gì, họ hiểu lầm thì cứ để họ hiểu lầm thôi, hắn cũng sẽ không giải thích.

Hắn vẫn tiếp tục nở nụ cười trên mặt, bước tới, mỉm cười nói: “Trịnh Càn, ông ở trong không gian di tích hẳn là có thu hoạch chứ? Đưa ba lô cho tôi xem nào!”

Trịnh Càn vừa nghe thấy thế giận dữ hét lớn: “Lý Dương, cậu nằm mơ!”

Trong lòng ông ta cực kỳ không cam lòng, không dễ dàng mới gặp được Lý Dương, còn tưởng rằng lần này sẽ không còn bất ngờ nào xảy ra nữa, kết quả ngay cả Tôn Vân Cường ở Thiên cấp hậu kỳ cũng không phải đối thủ của Lý Dương.

“Ông có tư cách mặc cả sao?” Lý Dương nhàn nhạt nói.

Ầm!

Thân hình hắn bùng nổ, trực tiếp đến bên cạnh Trịnh Càn, trọng kiếm trong tay vung lên.