Chương 144 Không có bình cảnh 1
Thoạt nhìn chỉ là một đòn tấn công nhẹ nhàng, nhưng Trịnh Càn lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Bên tai truyền đến tiếng xé gió, Tôn Vân Cường tập kích tới. Lý Dương dùng một kiếm, Tôn Vân Cường đang tấn công hắn lại dễ dàng bị đánh lui.
Nói chính xác thì, Lý Dương hiện tại cũng đang ở Thiên cấp hậu kỳ, cho nên, thực lực của hắn vượt qua Tôn Vân Cường, nhưng cũng không thể khiến ông ta bị thương nặng.
“Giao hay không? Vừa nãy không phải ông bảo tôi giao ra linh quả trên người sao? Còn muốn bóp nát xương cốt của tôi nữa?”
Sau khi tùy ý đánh lui Tôn Vân Cường, Lý Dương lại chuyên tâm đối phó với Trịnh Càn, một cước giẫm lên ngực ông ta.
Trịnh Càn kêu thảm một tiếng, hai đòn tấn công, lúc này ông ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đã vỡ nát, nếu không phải thực lực của tu luyện giả Thiên cấp cường đại, có lẽ ông ta đã chết rồi.
Đối với Trịnh Càn, Lý Dương không hề có lòng thương xót, hắn thậm chí còn có ý định giết người.
Ngược lại, nếu không phải là thực lực của hắn đủ mạnh, kết cục của hắn cũng chẳng khá hơn Trịnh Càn bây giờ là bao.
Mặc dù trong lòng đầy ức chế, nhưng cuối cùng, Trịnh Càn vẫn nghiến răng nói: “Tôi… tôi giao.”
Ông ta mở ba lô của mình ra, bên trong có một quả linh quả, đây là linh quả tăng thực lực!
Bởi vì cha ông ta là Trịnh Hổ đang ở trong không gian di tích, mặc dù ông ta có được loại linh quả này cũng không vội luyện hóa, dù sao cũng không ai dám cướp của ông ta.
Không ngờ, ông ta vừa mới cầm trên tay chưa được nửa tiếng, đã bị Lý Dương cướp mất.
Thu vào linh quả của Trịnh Càn, trong lòng Lý Dương vui sướng
“Thu hoạch không tệ.”
Lần này, hắn trực tiếp có được năm quả linh quả! Trong số này hẳn có linh quả tăng thực lực chứ?
“Lý Dương, cha tôi đang ở trong không gian di tích này, hôm nay cậu cướp linh quả của tôi, cha tôi sẽ không tha cho cậu đâu.” Nhìn Lý Dương, Trịnh Càn cố nén cơn đau dữ dội trên người, trầm giọng nói.
Thực lực của ông ta không bằng Lý Dương, nhưng cha ông ta là Trịnh Hổ lại là một Vương cấp, cho dù là Thiên cấp đỉnh phong, trước mặt tu luyện giả Vương cấp, cũng chỉ như kiến hôi, không có chút sức chống cự nào.
Nghe vậy, Lý Dương không khỏi bật cười: ” Trịnh Càn, ông phải hiểu rõ một chuyện, là ông muốn cướp linh quả của tôi trước, kết quả thực lực không bằng tôi, mới bị tôi cướp mất.”
“Hơn nữa, những lời ông nói nghe có vẻ quen tai, ồ, đúng rồi, trước đây con trai ông cũng dùng lời này để uy hiếp tôi.”
Đối với lời đe dọa của Trịnh Càn, Lý Dương không hề để tâm.
Hắn đương nhiên kiêng dè tu luyện giả Vương cấp, nhưng vậy thì sao chứ?
Mối quan hệ giữa hắn và Trịnh Càn vốn đã rất tệ, hắn còn trông chờ Trịnh Hổ nương tay sao?
Quan trọng nhất là, Trịnh Càn muốn cướp đồ của hắn trước, chỉ là thực lực hắn mạnh hơn, đảo ngược tình thế mà thôi.
“Ha ha, lần gặp gỡ này rất vui, Trịnh Càn, mong chờ lần sau gặp lại.” Linh quả đã đến tay, Lý Dương cũng không định nán lại.
Vút!
Thân hình hắn lóe lên, nhanh chóng lao về phía xa, rất nhanh đã biến mất không thấy.
Nhìn Lý Dương rời đi, sắc mặt Tôn Vân Cường biến đổi liên tục, dường như muốn đuổi theo.
Lý Dương đã nuốt linh quả có thể tăng thực lực trong thời gian ngắn, đợi hiệu quả của linh quả biến mất, Lý Dương sẽ rơi vào trạng thái suy nhược, lúc đó đương nhiên không phải là đối thủ của ông ta.
Nhưng ông ta cũng không biết loại linh quả này kéo dài bao lâu, là vài chục giây hay vài phút.
Nếu ông ta tùy tiện tiến lên thì kết quả rất có thể vẫn bị Lý Dương hành hạ.
Từ bỏ ý định truy đuổi Lý Dương, Tôn Vân Cường đi đến bên cạnh Trịnh Càn, nói: ” Trịnh Càn, cha ông có thể ra tay với Lý Dương không?”
“Hừ! Lý Dương cướp linh quả từ tay tôi, không có giới hạn, cha tôi đương nhiên có thể ra tay với hắn!” Trịnh Càn cười lạnh một tiếng.
Tu luyện giả Vương cấp không thể tùy tiện ra tay với những người dưới Vương cấp, nhưng đây không phải là chắc chắn, nếu những người dưới Vương cấp dám khiêu khích tôn nghiêm của tu luyện giả Vương cấp, như vậy tu luyện giả Vương cấp đương nhiên có thể ra tay!
Mà lần này, Trịnh Càn một mực khẳng định Lý Dương không có giới hạn, cướp linh quả của bọn họ, Trịnh Hổ liền có lý do rồi.
Nhìn bóng lưng Lý Dương hoàn toàn biến mất, trong lòng Trịnh Càn giận dữ gào thét: “Lý Dương, tôi không phải là đối thủ của cậu, nhưng mà, trước mặt cha tôi, cậu tuyệt đối là kiến hôi! Tôi không đối phó được với cậu, vậy thì để cha tôi ra tay, xem cậu chống đỡ thế nào?”
Ông ta thực sự là liên tục phải chịu thiệt trong tay Lý Dương!
Bây giờ ông ta đã nghĩ thông suốt, sau này ông ta không đối phó với Lý Dương nữa, đụng mặt liền đi, không trêu chọc.
Nếu muốn đối phó, trực tiếp nhờ cha ông ta ra tay!
Một Vương cấp ra tay, xem Lý Dương còn sức chống cự không?…
Ở một nơi trong không gian di tích rộng lớn, Lý Dương nhìn xung quanh, xác định không có ai rồi mới dừng lại.
Mặt đất trước mắt nứt nẻ, thậm chí còn xuất hiện từng vết nứt.
“Ở đây đi.” Lý Dương lập tức chọn một vết nứt, đi vào trong.
Bây giờ trong không gian di tích đều là tu luyện giả, tìm một chỗ đất trống để tu luyện rất dễ bị người khác gặp, trốn trong khe nứt dưới đất, như vậy thì khả năng bị người khác phát hiện sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Mở ba lô ra, trên mặt Lý Dương tràn đầy nụ cười.
“Xem thử năm quả linh quả mới lấy được có quả nào tăng thực lực không?”
Vận hành công pháp, Lý Dương hấp thụ linh lực, phân biệt những quả linh quả này. Mỗi quả linh quả hắn đều luyện hóa linh lực ba giây rồi dừng lại.
Dựa theo hiệu quả của linh lực, hắn có thể phán đoán được linh quả này rốt cuộc là thuộc loại nào.
“Linh quả chữa thương, ừm, lại là một loại linh quả chữa thương, quả này là tăng thực lực…”
Năm quả linh quả nhanh chóng được phân loại, trên mặt Lý Dương lộ ra vẻ vui mừng.
“Năm quả! Có hai linh quả đều có thể tăng thực lực lên!”
Trong lòng hắn kích động, theo suy đoán trước đó của hắn, chỉ cần thêm một quả linh quả nữa là hắn tuyệt đối có thể đạt đến Thiên cấp đỉnh phong! Mà bây giờ lại có hẳn hai quả!
Thiên cấp đỉnh phong đã ở ngay trước mắt!
“Bắt đầu luyện hóa!”
Lý Dương không lãng phí thời gian, trực tiếp nắm lấy quả tím khô héo trong tay, bắt đầu toàn lực hấp thụ!