Chương 197 Trừng phạt
“Thực lực của Lý Dương sao lại tiến bộ nhanh như vậy?”
Những người này tràn đầy kinh ngạc, kinh ngạc với thực lực của Lý Dương.
Toàn bộ Trái Đất, Vương cấp trung kỳ cũng chỉ có hai mươi người mà thôi.
Một tháng trước, Lý Dương mới trở thành Vương cấp.
Trong giới cường giả Vương cấp, Lý Dương hoàn toàn là một người mới, kết quả, người mới này đột nhiên bộc phát ra thực lực mạnh mẽ như vậy.
Mọi người kinh ngạc, lúc này sắc mặt Ngụy Giang vô cùng âm trầm, ông ta đứng giữa hư không, nhìn về phía Lý Dương, trầm giọng nói: “Lý Dương, vừa rồi tôi đã bảo cậu dừng tay rồi cơ mà!”
Ông ta nhìn chằm chằm Lý Dương, trong mắt không hề che giấu vẻ giận dữ.
Lý Dương lại giết Trịnh Hổ ngay trước mắt ông ta!
Nghe Ngụy Giang nói, Lý Dương bình tĩnh nói: “Lãnh sự Ngụy Giang, trước đó Trịnh Hổ muốn giết tôi nhưng không thành công, bây giờ tôi chỉ là giết ngược lại ông ta thôi mà.”
Nghe vậy, Ngụy Giang đè nén cơn giận dữ, nói: “Cậu nói Trịnh Hổ muốn giết cậu? Vậy cậu có bằng chứng không?”
Lý Dương bình tĩnh nói: “Những luồng sương mù có độc kia chính là do Trịnh Hổ tạo ra.”
“Có ai nhìn thấy không?” Ngụy Giang trầm giọng hỏi.
Lý Dương lắc đầu, nói: “Cái này thì tôi không rõ.”
Không rõ?”
Lúc này Ngụy Giang không hề che giấu vẻ tức giận của mình nữa: “Giỏi! Giỏi lắm! Lý Dương, cậu quá càn rỡ rồi! Trước mặt mọi người lại dám giết Trịnh Hổ! Cho dù Trịnh Hổ có tội thì cũng phải để Thiên Nguyên Cung điều tra, xét xử, cậu giết bừa bãi như vậy là đang khiêu khích quy tắc của Thiên Nguyên Cung! Chuyện này… tôi sẽ báo cáo chi tiết với Cung chủ!”
Ngụy Giang thật sự bị hành động của Lý Dương chọc giận rồi.
Vi phạm quy tắc, còn không biết hối cải, nếu mọi người đều giống Lý Dương, vậy thì còn cần quy tắc làm gì?
“Tôi còn tưởng Ngụy Giang sẽ trừng phạt Lý Dương chứ?”
“Trừng phạt thế nào? Có thể giết Trịnh Hổ, điều này chứng tỏ thực lực của Lý Dương ít nhất cũng đạt đến Vương cấp trung kỳ, Ngụy Giang cũng chỉ là Vương cấp trung kỳ mà thôi.”
Xung quanh, rất nhiều Vương cấp đều đang nhìn về phía này.
Lúc này Ngụy Giang thực sự vô cùng tức giận, nhưng ông ta cũng không mất đi lý trí. Thực lực hiện giờ của Lý Dương chắc chắn không kém ông ta, ông ta có ra tay với Lý Dương cũng không bắt được hắn.
Nếu còn ra tay, đây chính là trò cười.
“Hừ, tuổi còn nhỏ mà chỉ biết dựa vào thực lực mạnh, không hề coi trọng quy tắc, người như vậy lớn lên sẽ là một tai họa! Nếu biết trước như thế này, lúc trước đáng lẽ không nên đưa quả Thất Tinh cho Lý Dương.”
Ngụy Giang trong lòng hừ lạnh một tiếng, đã dùng rất nhiều điểm cống hiến mới đổi được một quả Thất Tinh, kết quả Thẩm Huyền lại trực tiếp tặng cho Lý Dương một quả, trong lòng ông ta… tất nhiên là không thoải mái.
Thế nên bây giờ, ông ta càng thấy ghét Lý Dương hơn.
Vút!
Đúng lúc này, xa xa hư không một bóng người nhanh chóng bay tới, bóng người này dung mạo bình thường, nhưng nhìn thấy bóng người này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng kính sợ, cung kính nói: “Bái kiến Thẩm Huyền cung chủ!”
Người tới chính là người đứng đầu Trái Đất, Thẩm Huyền.
Mà nhìn thấy người tới, sắc mặt Ngụy Giang mừng rỡ, vội vàng nói: “Cung chủ, Lý Dương không coi trọng quy tắc, dám giết chết Trịnh Hổ trước mặt mọi người.”
Thẩm Huyền tới, nghe Ngụy Giang nói, nhìn về phía Lý Dương, nói: “Lý Dương, chuyện này là thế nào?”
Lý Dương nhìn về phía Thẩm Huyền, cung kính nói: “Cung chủ, trước đó Trịnh Hổ bố trí những luồng sương mù có độc kia, muốn giết tôi.”
“Lý Dương, cậu cứ nói Trịnh Hổ muốn giết cậu, nhưng lại không đưa ra được bằng chứng!” Bên cạnh, Ngụy Giang trầm giọng nói.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, Thẩm Huyền lại trực tiếp nói: “Trước đó tôi đã đi xem những luồng sương mù có độc kia rồi, đúng là có người bày ra.”
Thẩm Huyền nói xong, lời của Ngụy Giang lập tức bị chặn lại, chặn đến khó chịu.
Tình hình trước đó mọi người đều biết, Lý Dương bị những luồng sương mù có độc kia vây khốn, lúc đó chỉ có một mình Trịnh Hổ ở đó.
Đã là có người bố trí, vậy thì người bố trí không cần nói, mọi người đều biết chắc chắn là Trịnh Hổ.
“Thẩm Huyền lại đi điều tra bên kia luồng sương mù có độc?”
“Ông ấy thật sự coi trọng Lý Dương.”
“Đương nhiên coi trọng rồi, mười tám tuổi, Vương cấp sơ kỳ, không, hẳn là Vương cấp trung kỳ, thiên tài có tiềm lực như vậy, bất kỳ thế lực nào cũng sẽ vô cùng coi trọng.”
“Trịnh Hổ này thật sự là muốn chết, tới đối phó với Lý Dương, kết quả thực lực của Lý Dương lại tăng lên, bản thân bị phản sát.”
Lời của Thẩm Huyền, không nghi ngờ gì nữa đã chứng minh Lý Dương vô tội.
Tuy nhiên, trước đó rất nhiều người cũng đoán là Trịnh Hổ giết Lý Dương, chỉ là không có bằng chứng mà thôi, bây giờ nghe Thẩm Huyền nói, đương nhiên cho rằng đây chính là sự thật.
Nếu không, Lý Dương sao có thể không có việc gì mà chạy vào trong luồng sương mù có độc kia?
Lúc này, vẫn chưa có ai biết Trịnh Hổ đã đột phá đến Vương cấp trung kỳ. Trịnh Hổ có được cơ duyên lớn, còn chưa kịp thể hiện thực lực, đã bị Lý Dương giết chết.
“Được rồi, chuyện này đến đây là kết thúc.” Thẩm Huyền mở miệng nói: “Trịnh Hổ muốn giết Lý Dương nhưng bị Lý Dương phản sát, Lý Dương vô tội.”
Nghe vậy, Ngụy Giang chỉ đành gật đầu, nói: “Vâng, cung chủ.”
Ông ta nhìn Lý Dương một cái, không nói gì nữa.
Nhưng trong lòng ông ta vẫn rất ghét Lý Dương.
Lúc này Lý Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn giết Trịnh Hổ, áp lực duy nhất chính là Thẩm Huyền, nhưng Thẩm Huyền lại hoàn toàn đứng về phía hắn.
“Lý Dương, khi rời khỏi không gian di tích thì đi cùng tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Sau khi tuyên bố kết quả, ánh mắt Thẩm Huyền nhìn về phía Lý Dương.
Nghe vậy, Lý Dương lập tức nói: “Vâng, cung chủ.”
Trong lòng hắn lại thầm nghĩ: “Thẩm Huyền cung chủ tìm mình có chuyện gì?”