← Quay lại trang sách

Chương 594 Ta thật đáng chết 1

“Đại ca? Lý Dương gọi Thẩm Huyền là đại ca?”

“Thẩm Huyền và Lý Dương quan hệ thân mật như vậy?”

“Sao có thể, chưa từng nghe Thẩm Huyền nói đến mà?”

Nghe được lời này của Lý Dương, mọi người ở đây đều sửng sốt, nhất là Thạch Lục.

Anh ta vẫn hi vọng người đến là người của gia tộc bọn họ, không ngờ không chỉ không phải, mà là Lý Dương, cùng là người Trái Đất với Thẩm Huyền.

Hơn nữa, quan hệ của Lý Dương và Thẩm Huyền còn thân mật như vậy.

Lúc này sắc mặt Thạch Lục rõ ràng đang không ngừng thay đổi, ánh mắt âm u bất định.

“Thẩm Huyền là đại ca của Lý Dương… Lần này Lý Dương đến, nhất định là cứu Thẩm Huyền ra ngoài, Thẩm Huyền không thể nào cứu mình…”

Vừa rồi anh ta sỉ nhục Thẩm Huyền như vậy, Thẩm Huyền chắc chắn là bất mãn với anh ta, hiện tại Lý Dương muốn cứu Thẩm Huyền ra ngoài, Thẩm Huyền hẳn là không thể nào dẫn anh ta cùng đi ra.

Nói thật, Thạch Lục chắc chắn là hi vọng có thể ra ngoài ngay bây giờ.

Độc tố bên trong hồ Hắc Thủy ăn mòn thân thể, anh ta không có lúc nào là không phải chịu đựng đau đớn, loại cảm giác này quá khó tiếp nhận.

Hơn nữa, mặc dù gia tộc của anh ta là thế lực Thần Minh ba hệ, nhưng còn không biết cần bao lâu nữa mới có thể biết anh ta đang ở trong này, hơn nữa cho dù biết, cũng không nhất định có thể lập tức cứu anh ta ra ngoài.

Anh ta cũng biết một ít về sự bá đạo của Thú Nguyên Tông, một khi phong tông, cho dù là Thần Minh bốn hệ cũng không nhất định sẽ nể tình, Thần Minh ba hệ cũng rất khó tiến vào trong đó.

Trên thực tế trong lòng Thạch Lục cũng không chắc là mình có thể đi ra ngoài.

Cho dù cuối cùng anh ta có thể rời đi, chắc chắn cũng cần đợi một thời gian ngắn. Khoảng thời gian này ít nhất cũng cần mấy tháng.

Thạch Lục như thế, mấy người bên cạnh anh ta cũng như vậy, nghe được Lý Dương gọi Thẩm Huyền là đại ca, trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận.

“Biết sớm đã không xem thường Thẩm Huyền sư huynh.”

“Đúng, nếu lúc trước không xem thường, chúng ta cũng có thể lập tức đi ra ngoài.”

Những người này hối hận, không nghĩ tới Thẩm Huyền nhìn thì có bối cảnh đơn giản nhưng lai lịch lại lớn như vậy!

Vậy mà là đại ca của Lý Dương!

Có rất nhiều lời đồn, Lý Dương thậm chí có thể trở thành vị Đế quân thứ hai của đế quốc Dương Nguyên bọn họ!

Đây chính là Đế quân, tồn tại phất tay một cái là miểu sát Thần Minh!

Nhiều người hối hận, về phần hai anh em Hạo Nguyên, Hạo Nhu bên cạnh Thẩm Huyền thì lại vô cùng vui sướng.

Sau khi tìm được đại ca của Lý Dương, Tông chủ Thú Nguyên Tông Lãnh Võ liền trực tiếp vung tay phải lên, Thẩm Huyền liền rời khỏi hồ Hắc Thủy, đi tới trên bờ.

“Lý Dương, chuyện này là chúng ta không đúng, ta xin nhận lỗi với ngươi…” Tiếp đó, Lãnh Võ cũng nhìn về phía Lý Dương nhận lỗi.

Lý Dương lắc lắc đầu, nói thật, hành tinh Thiên Lộ là hành tinh do Thú Nguyên Tông quản lý, bọn họ bắt những người tiến vào hành tinh của mình, Lý Dương cũng không nói được gì.

Hắn nhìn về phía Thẩm Huyền, nói: “Đại ca, anh không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Thẩm Huyền nhìn Lý Dương, mỉm cười.

Ông ấy vận chuyển linh lực, điểm sáng màu đen ở chân nhanh chóng biến mất.

“Nếu không có việc gì, đại ca, chúng ta rời khỏi nơi này đi.” Lý Dương nói.

Ở đây có rất nhiều người, nhưng mà hắn chỉ là tới cứu Thẩm Huyền, hoàn toàn không có quan hệ với những người khác.

Tuy rằng cảm thấy hồ Hắc Thủy này có chút vô nhân đạo, nhưng mà hiển nhiên Lý Dương không thể nào biểu đạt sự bất mãn, đây là chuyện của Thú Nguyên Tông.

“Ừ.” Thẩm Huyền gật gật đầu, nói: “Tôi còn có sư huynh đệ đồng môn cũng đang ở nơi này.”

Nghe nói như thế, Tông chủ Thú Nguyên Tông Lãnh Võ lập tức cười nói: “Thẩm Huyền, ai là sư huynh đệ đồng môn của ngươi, ngươi cứ nói ra, ta cũng để cho bọn họ rời đi.”

Lúc này biểu hiện của ông ta rất nghĩa hiệp.

Thẩm Huyền chỉ chỉ hai anh em Hạo Nguyên, Hạo Nhu lúc trước ở cùng ông ấy trong hồ Hắc Thủy, lúc này vẻ mặt đang tràn đầy mong chờ, nói: “Hai người này là người cùng tông của ta.”

“Được.” Lãnh Võ vung tay phải lên, thân thể hai anh em Hạo Nguyên, Hạo Nhu liền trực tiếp rời khỏi hồ Hắc Thủy, trở về trên bờ.

“Hạo Nguyên, Hạo Nhu được cứu, có thể rời khỏi hồ Hắc Thủy, rời khỏi Thú Nguyên Tông.”

Nhìn hai người rời khỏi hồ Hắc Thủy, những người khác của Huyền Nguyên Tông đều vô cùng hâm mộ, đồng thời trong lòng càng thêm hối hận.

Nếu lúc trước bọn họ tiếp tục đứng về phía Thẩm Huyền, chắc chắn bây giờ bọn họ cũng được cứu.

Không chỉ có mấy người kia, cả Thạch Lục cũng như thế.

Thạch Lục nắm nắm tay, anh ta ghét Thẩm Huyền, nhưng lúc này vận mệnh của bọn họ lại đều nằm ở trong tay Thẩm Huyền.

Trong lòng anh ta ấm ức, không trông cậy vào việc Thẩm Huyền sẽ cứu mình.

Về phần mấy người bên cạnh Thạch Lục thì đều mở to mắt trông mong, trong mắt tràn đầy vẻ khát vọng, hi vọng Thẩm Huyền có thể mở lời, có thể dẫn bọn họ rời đi.

“Thẩm Huyền, ngươi còn có sư huynh đệ đồng môn sao?” Thấy Thẩm Huyền tiếp tục nhìn, Lãnh Võ cười nói, đối đãi rất là khách khí với Thẩm Huyền, một vị Vạn Thọ cảnh vô cùng nhỏ yếu.

Dưới ánh mắt trông mong của những người Huyền Nguyên Tông kia, Thẩm Huyền gật gật đầu, chỉ về phía những người kia, nói: “Anh ta, anh ta, còn có anh ta… Đều là sư huynh của ta.”

Lúc này mấy người Huyền Nguyên Tông được Thẩm Huyền chỉ đến giống như đi tới Thiên đường, lời nói của Thẩm Huyền đối với bọn họ mà nói giống như âm thanh của tự nhiên, trên mặt của bọn họ cũng lập tức lộ ra vẻ kích động.

“Thẩm Huyền sư đệ muốn dẫn chúng ta đi ra ngoài.”

Bọn họ có thể rời khỏi hồ Hắc Thủy chết tiệt này!

Vô cùng kích động, trong lòng bọn họ cũng thầm mắng mình.

“Ta thật đáng chết mà, lúc trước còn đứng về phía Thạch Lục.”

“Ta cũng đáng chết.”