Chương 1326 Sâu kiến
“Thì ra là thế.”
Nghe gương Côn Luân nói, Lý Dương gật đầu, chẳng trách lại có hai vị cường giả giáng lâm, không ngờ đều là cường giả cấp bậc Thiên Đạo cảnh!
Trên Thủy Tổ cảnh là Hỗn Độn cảnh, trên Hỗn Độn cảnh mới là Thiên Đạo cảnh! Đây là cường giả mạnh nhất dưới Thiên Tôn!…
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía thanh niên áo trắng và lão giả đột nhiên xuất hiện, lúc này trên mặt thanh niên áo trắng mang theo một tia nhàn nhạt, nói: “Cảnh tượng của Vũ trụ Bàn Viêm này quả nhiên hoàn toàn khác với Tứ Đại Thánh Vực.”
Lời anh ta nói không phải là ngôn ngữ ngoài hành tinh, thế nên mọi người đều có thể nghe hiểu anh ta nói gì.
Lão giả bên cạnh thanh niên mỉm cười gật đầu, nói: “Thánh Vực siêu thoát bên ngoài vũ trụ, tất nhiên hoàn toàn khác với cảnh tượng những vũ trụ khác. Thời gian tu luyện của Khôn Ngọc công tử còn ngắn, đây là lần đầu tiên tiến vào vũ trụ, cảm thấy mới mẻ cũng là chuyện bình thường, chờ sau này tiến vào nhiều lần thì sẽ không cảm thấy kỳ quái nữa.”
Thanh niên gật đầu, anh ta cũng không nói nhiều với lão giả mà nhìn bốn phía xung quanh, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lý Dương cùng các cường giả khác.
Anh ta chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Tự giới thiệu một chút, ta tên là Khôn Ngọc, đến từ tứ đại Thánh Vực, đến từ tộc Thần Dực vĩ đại!”
Anh ta rất chú trọng nghi thức, còn giới thiệu một chút thân phận của mình.
“Tứ Đại Thánh Vực? Tộc Thần Dực? Đây là nơi nào?”
“Không rõ.”
Nghe được lời của thanh niên, từng vị cường giả rõ ràng rất nghi hoặc.
Còn sắc mặt của Ổ Hồn Thủy Tổ của yêu tộc thì hơi biến đổi một chút.
“Tứ Đại Thánh Vực?”
Yêu tộc lúc trước cũng từ nhỏ yếu nhanh chóng quật khởi, tất nhiên cũng có được rất nhiều truyền thừa cổ xưa, hơn nữa còn khác với truyền thừa của nhân tộc.
Trong những truyền thừa cổ xưa đó ghi chép lại một chút đoạn ngắn về Tứ Đại Thánh Vực, cho nên, Ổ Hồn Thủy Tổ cũng có hiểu biết mơ hồ về nó.
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt mọi người, thanh niên Khôn Ngọc mỉm cười nói: “Giới thiệu như vậy rồi mà các ngươi vẫn còn không biết ta, nhưng mà các ngươi có thể gọi ta một cái tên khác- Vũ trụ Diệt Thế giả.”
Ầm!
Câu nói này vừa ra, càng khiến sắc mặt từng vị cường giả đại biến!
Ý nghĩa của Diệt Thế, mọi người đều biết.
“Hừ! Nói khoác không biết ngượng, Diệt Thế? Ngươi muốn diệt vong vũ trụ của chúng ta sao?”
Lời thanh niên vừa dứt, một vị Sáng Thế Thủy Tổ của tộc Thạch Nguyệt liền lạnh lùng nói.
Bọn họ là Sáng Thế Thủy Tổ, là tồn tại đỉnh cao của vũ trụ này, cho dù là nhân tộc cường đại như vậy cũng không dám nói diệt thế, diệt vong tất cả tộc quần của bọn họ.
Thanh niên đột nhiên xuất hiện này lại cuồng vọng như vậy!
Thanh niên Khôn Ngọc liếc nhìn ông ta một cái.
“Bùm!”
Vị Sáng Thế Thủy Tổ tộc Thạch Nguyệt này lại không có một chút sức chống cự nào, toàn bộ thân thể trực tiếp nổ tung, sau đó hóa thành hư vô, không để lại một chút dấu vết.
“Thạch Nguyệt Thủy Tổ bị giết rồi?”
“Không thể nào?Ông ta chết như thế nào vậy? Ta không cảm nhận được bất kỳ dao động pháp tắc hay linh hồn nào.”
Nhìn thấy Thạch Nguyệt Thủy Tổ đột nhiên hóa thành hư vô, nhóm Sáng Thế Thủy Tổ càng thêm đại biến, nhìn về phía Khôn Ngọc kia, vẻ kiêng kỵ trong mắt đạt tới cực điểm.
Lúc Lý Dương đánh giết Sáng Thế Thủy Tổ thì bọn họ còn cảm nhận được dao động linh hồn.
Nhưng lúc thanh niên thần bí này ra tay, bọn họ lại không cảm nhận được bất kỳ dấu vết ra tay nào.
“Ta nói cái gì các ngươi nghe cái đó là được.” Thanh niên Khôn Ngọc nhìn vẻ mặt mọi người, trên mặt rõ ràng mang theo một tia không hài lòng.
Anh ta là sự tồn tại cỡ nào? Toàn bộ sinh mạng trong Vũ trụ Bàn Viêm này đối với anh ta mà nói hoàn toàn giống như sâu kiến.
Một con kiến hôi lại dám phản bác lại lời anh ta?
“Bởi vì nhận thức bản thân có hạn, hay là thiếu sự kính sợ?”
Thanh niên Khôn Ngọc cảm thán, thân phận của anh ta, thực lực của anh ta, cho dù đi lại trong Tứ Đại Thánh Vực thì cũng có vô số thế lực Hỗn Độn cảnh, Thiên Đạo cảnh cung kính.
“Ta giáng lâm, các ngươi lẽ ra phải thần phục.” Khí thế trên người Khôn Ngọc đột nhiên phóng thích ra.
Ầm!
Trong nháy mắt, một cỗ uy thế đáng sợ bao trùm bốn phía, mà từng vị cường giả tiếp xúc với uy thế này, toàn bộ thân thể căn bản không chịu nổi, lại toàn bộ quỳ phục xuống.
“Lý Dương.”
Bên kia, Vĩnh Hằng Thủy Tổ và Hồn Nguyên Thủy Tổ nhìn thấy Thạch Nguyệt Thủy Tổ bị miểu sát thì sắc mặt lập tức biến đổi.
“Sư phụ, Hồn Nguyên Thủy Tổ, hai người tạm tiến vào thế giới trong cơ thể con trước đi.” Lý Dương truyền âm nói.
Hắn có thực lực ứng phó với thanh niên Khôn Ngọc này, nhưng Vĩnh Hằng Thủy Tổ và Hồn Nguyên Thủy Tổ thì không ứng phó nổi.
“Được.” Vĩnh Hằng Thủy Tổ và Hồn Nguyên Thủy Tổ đều gật đầu.
Thân ảnh bọn họ trong nháy mắt biến mất, lúc này uy áp của Khôn Ngọc cũng ập tới, nhưng Lý Dương dưới uy áp này lại không có bất kỳ phản ứng nào.
“Ồ? Lại có người chống đỡ được uy áp của ta?”
Ánh mắt thanh niên Khôn Ngọc nhìn tới.
“Ngươi tên là Lý Dương đúng không?”
Khôn Ngọc hiển nhiên nhận ra hình dáng của Lý Dương, nhanh chóng gọi tên hắn.
“Khôn Ngọc công tử, Lý Dương này là người ta muốn dẫn về, xin công tử thủ hạ lưu tình.” Lúc này lão giả mai rùa mở miệng nói.
Ông ta cũng nhìn Lý Dương một cái, trong mắt rõ ràng mang theo một tia thưởng thức.
Chỉ trong bảy trăm năm đã phá giải được một trăm đạo bí văn đồ án bậc thang truyền thừa của Khai Thiên Tông, thiên phú luyện khí này cho dù đặt ở Tứ Đại Thánh Vực, cũng là tồn tại hiếm có!
Lần này ông ta đến Vũ trụ Bàn Viêm, cũng chính là vì Lý Dương.
Nghe được lời của lão giả mai rùa, Khôn Ngọc gật đầu, thản nhiên nói: “Huyền trưởng lão, ta nhất định sẽ nể mặt ngươi mà.”
Anh ta nhìn Lý Dương, chắp tay sau lưng: “Nể mặt Huyền trưởng lão của Khai Thiên Tông, ta sẽ tha cho ngươi một lần. Như vậy đi, ngươi lập lời thề vĩnh viễn không có ý đồ với Trái tim vũ trụ của Vũ trụ Bàn Viêm, vậy thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”