← Quay lại trang sách

Chương 2

Hai cánh cửa bật đầu cầu thang ngăn cách mọi thứ phía bên kia. Người đàn ông hộ pháp chỉ giơ ngón tay đẩy nhẹ nhàng và chúng tôi vào trong phòng. Đó là một căn phòng dài và hẹp, chẳng lấy gì làm sạch sẽ sáng sủa và cũng chẳng vui mắt nữa. Trong góc, một tốp da đen đang cầu kinh và xúm xít dưới quầng sáng đen quanh một chiếc bàn đánh bài. Một quầy rượu tựa vào bức tường bên tay phải. Phần còn lại của gian phòng phần lớn là kê những chiếc bàn tròn nhỏ. Có một số khách, đàn ông và đàn bà, toàn là người da đen.

Tiếng cầu kinh ở chiếc bàn đánh bài ngừng bặt và ngọn đèn bị giật ra. Im lặng nặng nề. Những cặp mắt nhìn về phía chúng tôi, những cặp mắt màu hạt dẻ trên những gương mặt từ xám đến đen nhánh. Những cái đầu quay lại chậm chạp và những cặp mắt liếc nhanh hoặc nhìn chằm chằm trong một vùng im lặng xa lạ và đầy chết chóc.

Một gã da đen vạm vỡ cổ bạnh, ngả người tựa vào cuối quầy rượu, đeo những dây đeo quần màu hồng và màu trắng.

Trông cũng biết hắn trấn tại đây. Hắn chậm chạp đặt chân xuống sàn, chậm chạp quay lại và nhìn chằm chằm chúng tôi, dang chân ra oai vệ, đưa cái lưỡi to tướng liếm liếm đôi môi. Hắn có một gương mặt méo mó như bị đập bởi cái gầu máy xúc, chằng chịt những sẹo, bẹt ra, sưng sỉa và tơi tả. Một bộ mặt không còn biết sợ là gì nữa. Từng chi tiết trên mặt hắn đều nói rõ điều đó.

Mái tóc cắt ngắn bù rối có một vệt lẹm màu xám. Một bên tai bị cắt phăng dái tai. Gã da đen trông to con và nặng ký dễ sợ. Hắn có cẳng chân đồ sộ hơi vòng kiềng như ta thường thấy ở những người da đen. Hắn đưa lưỡi nhanh hơn, cười mỉm và nhúc nhích người. Hắn tiến đến trước mặt chúng tôi trong tư thế của một đấu sĩ. Người đàn ông to lớn lặng lẽ chờ hắn.

Gã da đen có những dây nịt màu hồng vươn cánh tay và đưa bàn tay màu nâu kếch xù của hắn tới ngực người đàn ông to lớn. Trước bộ ngực rộng, bàn tay trông hệt một quả đấm cửa với cánh cửa. Người đàn ông da trắng không động đậy còn tay vệ sĩ quán rượu mỉm cười ngọt ngào:

- Ở đây không có dân da trắng đâu, người anh em ạ. Dành riêng cho dân da màu thôi. Rất tiếc.

Người đàn ông to lớn liếc đôi mắt nhỏ màu xám nhìn quanh phòng. Đôi má của gã chợt ửng đỏ, gã giận dữ thở dồn dập. Đột nhiên gã cất cao giọng hỏi tay vệ sĩ quán rượu:

- Velma ở đâu?

Tay vệ sĩ không cười nữa. Hắn ngắm nghía quần áo người đàn ông to lớn, cái sơ mi màu nâu, cà vạt vàng chóe, áo vét vải thô màu xám và những khuy áo lớn hình trái bóng golf trắng. Hắn lắc đầu tế nhị và lại ngắm nghía từ một góc nhìn khác. Hắn ngó xuống đôi giầy da cá sấu, xoa xoa cằm có vẻ thích thú. Tôi cảm thấy một chút ái ngại cho hắn. Hắn lại nói êm dịu:

- Ông nói Velma à? Không có ai là Velma cả, người anh em ạ. Không có nhậu, không có gái, không có gì hết. Thôi xéo đi, thằng trắng, xéo đi.

- Velma thường làm ở đây. - Người đàn ông to lớn nói. Gã nói như mơ ngủ, như nói chỉ cho mình nghe giữa một rừng cây. Tôi rút khăn tay ra lau gáy ướt đẫm.

Tay vệ sĩ đột nhiên cười phá lên. “Kìa”, hắn nói rồi ném cái nhìn nhanh ra sau vai, về phía công chúng của hắn:

- Velma thường làm ở đây. Nhưng Velma lại chẳng làm việc quái gì hết, ả ta cuốn gói rồi. Ha. ha...

Người đàn ông to lớn nói:

- Anh bỏ cái quả đấm khốn kiếp của anh khỏi áo tôi ngay.

Tay vệ sĩ cau mày. Hắn không quen chuyện trò kiểu này. Hắn nhấc bàn tay khỏi áo người kia và nắm lại thành quả đấm, kích cỡ và màu sắc hệt như một trái cà bát lớn. Hắn đang hành nghề trấn trị, có tiếng là hắc búa, lại còn đám công chúng đang ngó hắn trừng trừng kia nữa. Hắn đảo mắt nhìn họ một giây và làm một hành động sai lầm. Hắn đung đưa nắm đấm khó nhọc và gấp gáp rồi bất thần giật khuỷu tay một cái, hắn nện vào bên hàm người đàn ông to lớn. Một tiếng thở dài êm nhẹ lướt quanh phòng.

Đó là một đòn bậc thầy. Vai hắn chùng xuống, cả thân mình bật ra phía sau. Biết bao nhiêu là sức nặng trong đòn đánh và kẻ ra đòn đã thực hành không ít. Người đàn ông to lớn không nhúc nhích đầu lấy một phân và cũng chẳng cố chặn cú đấm. Gã lãnh trọn đòn mà chỉ tự đung đưa người nhẹ nhàng, thốt ra một tiếng gầm gừ trong họng và túm lấy cổ gã vệ sĩ.

Tay vệ sĩ ráng sức thúc đầu gối vào háng đối thủ. Người đàn ông to lớn vặn chéo chân và hất tung đôi giày cà khổ của hắn trên tấm phủ sàn tróc lở. Gã uốn tay vệ sĩ ngửa ra phía sau, bàn tay phải của gã nắm lấy thắt lưng tay vệ sĩ. Chiếc thắt lưng nát vụn như sợi dây buộc hàng. Gã lại xòe bàn tay hộ pháp túm lấy xương sống tay vệ sĩ và nhấc bổng lên, gã ném đối thủ nhẹ nhàng ngang qua căn phòng, xoay tròn lảo đảo rồi rơi phịch xuống. Ba người đàn ông nhảy ra khỏi chỗ. Gã vệ sĩ vật vã cạnh một cái bàn, đập vào bục gỗ thình thình nhức óc. Hai chân hắn co quắp. Rồi hắn nắm bất động.

Người đàn ông to lớn nói:

- Mấy thằng khốn thích chơi trò du côn thật ngu. - Gã quay lại chỗ tôi - Nào tôi với anh, ta nhâm nhi một ly.

Chúng tôi tới quầy rượu. Những khách hàng, lẻ tẻ từng nhóm hai ba người hoặc một người, lặng lẽ rút lui, lặng lẽ ra khỏi cửa, lặng lẽ xuống thang như những cái bóng lướt trên bãi cỏ. Ngay cả cánh cửa bật cũng không thấy tiếng động nào.

Chúng tôi tựa vào quầy rượu. Người đàn ông to lớn gọi:

- Whisky. Anh gọi gì?

- Whisky, - tôi nói.

Chúng tôi uống ly whisky. Gã điềm tĩnh liếm dòng whisky rớt xuống thành ly thủy tinh lùn và dầy cộp. Gã ngó đăm đăm người bán rượu, một người da đen mảnh khảnh có cái nhìn rụt rè, mặc áo vest trắng, đi lại lóng ngóng như thể mỗi cử động cũng làm anh ta đau chân.

- Anh có biết Velma ở đâu không?

- Ông bảo Velma à? - Người bán rượu ấp úng - Hồi này tôi không thấy cô ấy tới đây. Không phải mới gần đây đâu, không phải.

- Anh ở đây bao lâu rồi?

- Để tôi xem - người bán rượu kéo khăn mặt lau trán, chăm chú tính tính toán toán bằng mấy ngón tay - Khoảng mười tháng. Khoảng một năm.

- Nhớ lại xem. - Người đàn ông to lớn nói.

Người bán rượu trố mắt, yết hầu phập phồng trên cái cổ ngẳng trông như một con gà cụt đầu.

- Cái chuồng gà này biến thành ổ mọi từ bao giờ? - Người đàn ông to lớn hỏi cục cằn.

- Ông nói gì?

Người đàn ông to lớn đặt nắm đấm lên bàn, khiến ly whisky gần như biến mất.

Tôi nói:

- Cũng phải đến năm năm nay. Ông bạn này chẳng biết tý gì về cái cô Velma ấy đâu. Không một ai ở đây biết cả.

Gã đàn ông to lớn nhìn tôi như thể tôi là một con gà mới nở. Ly whisky hình như chẳng làm nguôi cơn nóng nảy của gã chút nào. Gã hỏi tôi:

- Ai hỏi anh mà nhúng mũi vào?

Tôi mỉm cười. Tôi cười một cách thân mật, thoải mái.

- Tôi là một người bạn đã vào đây cùng với ông. Ông nhớ không?

Gã cười nhếch mép, cái cười nhe răng lặng lẽ không biểu hiện điều gì. Gã bảo người bán rượu:

- Whisky. Nhúc nhắc chân tay lẹ lên, bồi.

Người bán rượu lăng xăng quýnh quáng, đảo cặp mắt trắng bệch. Tôi dựa lưng vào quầy rượu, nhìn khắp phòng. Giờ đây căn phòng trống rỗng ngoại trừ người bán hàng, gã đàn ông to lớn và tôi, tay vệ sĩ nằm bẹp ở một chân tường. Hắn động đậy. Hắn nhúc nhích chậm chạp như đau đớn và cố gắng kinh khủng. Hắn co quắp cạnh cái bục gỗ giống một con ruồi xã cánh. Hắn động đậy sau những chiếc bàn, yếu ớt rã rời, đột nhiên già sụm, đột nhiên vỡ mộng. Tôi nhìn hắn động đậy. Người bán rượu rót ra hai ly whisky nữa. Tôi quay lại quầy. Gã đàn ông to lớn liếc nhìn tay vệ sĩ co quắp rồi chả thèm để ý tới hắn nữa.

- Cái hang ổ này có đủ thứ - gã phàn nàn - chúng có sân khấu, có dàn nhạc, có những xó xỉnh quái quỉ mà một thằng đàn ông có thể giở đủ trò. Velma là ca sĩ. Cô ấy có mái tóc đỏ. Xinh xắn và ranh mãnh. Chúng tôi chuẩn bị cưới lúc tôi bị “dính”.

Tôi cạn ly whisky thứ hai. Tôi cảm thấy chuyến phiêu lưu thế là tạm đủ. Tôi hỏi:

- Ông định bảo gì?

- Anh hình dung ra tôi làm gì suốt tám năm trời mà tôi nói với anh?

- Bắt bướm.

Gã thọc một ngón tay như quả chuối mắn vào ngực.

- Trong nhà đá. Tên tôi là Malloy. Người ta gọi tôi là Moose Malloy, tôi phải kết toán nhiều chuyện. Vụ ngân hàng Great Bend. Bốn mươi ngàn đôla. Chịu trận. Chịu trận đơn thương độc mã. Cái đó không là gì cả hay sao?

- Bây giờ ông định thanh toán chuyện đó?

Gã nhìn tôi soi mói. Có tiếng lục cục sau lưng chúng tôi. Tay vệ sĩ đã đứng được lên, hơi chệnh choạng. Hắn đặt tay lên quả đấm một cánh cửa tối phía sau bàn đánh bài. Hắn mở cửa, ngã chúi người qua. Cánh cửa đóng sập lại, ổ khóa lách cách.

- Cửa ấy dẫn ra đâu? - Moose Malloy hỏi.

Người bán rượu đảo mắt ngó sững cánh cửa chỗ tay vệ sĩ vừa vấp ngã.

- Chà, đấy là văn phòng của ông Montgomery, thưa ngài. Ông ấy là sếp. Ông ấy đặt văn phòng sau cánh cửa đó.

- Chắc hắn biết, - gã đàn ông to lớn nói, làm một tợp cạn ly rượu - Chắc hắn không chỉ châm chọc tôi. Phải có gì hơn thế chứ.

Gã chậm chạp đi ngang căn phòng, bước nhẹ nhàng không còn gì thận trọng hơn. Tấm lưng đồ sộ của gã che khuất cánh cửa. Cửa vẫn khóa kín. Gã lắc mạnh cánh cửa làm bung cả một tấm ván. Gã lách qua rồi đóng cả lại phía sau lưng.

Im phăng phắc. Tôi nhìn người bán rượu. Anh ta nhìn lại tôi. Đôi mắt anh ta trở nên ưu tư. Anh ta lau quầy, thở dài, chống tay phải lên mặt quầy. Tôi vươn tay qua quầy và nắm tay anh ta. Cánh tay gầy ốm tong teo. Tôi nắm lấy cánh tay ấy và mỉm cười:

- Lo nghĩ gì cái đó, anh bạn trẻ?

Anh ta liếm cặp môi khô, tì người trên cánh tay tôi, không nói gì cả. Sắc xanh xám tràn phủ lên gương mặt sáng sủa của anh ta.

- Cha nội bày bặm trợn lắm - tôi nói - Gã cũng dư sức để bặm trợn. Rượu càng làm gã hung hãn. Gã tìm kiếm một cô gái quen biết. Chỗ này vốn là một nơi tụ bạ của người da trắng. Anh có nghĩ thế không?

Anh ta liếm cặp môi khô.

- Gã đi vắng một thời gian dài, - tôi nói - Tám năm liền. Hình như gã không nhận thức được tám năm dài đến thế nào. Mặc dù tôi đã tưởng gã phải nghĩ nó dài bằng cả đời người. Gã cho rằng những người ở đây hẳn phải biết cô gái đó ở đâu, anh nghĩ sao?

Người bán rượu nói chậm rãi:

- Tôi tưởng ông là cùng cánh với ông ấy?

-Tôi không thể chuồn đi đâu được. Gã hỏi tôi lăng nhăng mấy câu rồi lôi tôi lên đây. Trước đó tôi đâu biết gã. Nhưng tôi không cảm thấy mình chới với chút nào cả. Anh lo nghĩ cái gì đó?

- Chỗ tôi có một khẩu cưa nòng. - Anh ta nói.

- Chà, thế là không bình đẳng, - tôi thì thào - Nghe đây. Tôi với anh, mình cùng chơi. Anh tính thế nào?

- Tôi có một khẩu súng ngắn - người bán rượu nói. - Trong hộp xì gà. Dưới cánh tay tôi.

- Vậy là ngon rồi, - tôi nói - Bây giờ anh dịch ra một chút. Thoải mái nào. Sang bên cạnh đi. Bây giờ đâu phải lúc tính toán các phần tử bắn chi ly.

- Nó đấy, - người bán rượu nhếch mép cười, đè cả trọng lượng mỏi mệt lên cánh tay tôi. - Đấy...

Anh ta ngừng bặt, mắt láo liên, đầu giật giật.

Một tiếng động đùng đục khô khan vang lên ở phía sau, chỗ bên kia cánh cửa đóng, gần chiếc bàn chơi bài. Như thể một cánh cửa sập lại. Tôi không nghĩ như vậy và chắc anh chàng bán rượu cũng không nghĩ như vậy.

Anh chàng bán rượu lạnh toát người, miệng méo xệch. Tôi nghe ngóng. Không còn tiếng động nào nữa. Tôi bước nhanh lại phía cuối quầy rượu và nghe ngóng một hồi lâu.

Cánh cửa phía sau bật mở đánh rầm, Moose Malloy bước ra đột ngột và đứng sững lại.

Chân gã vững chãi như mọc rễ và một nụ cười gằn nhạt nhẽo ngoác trên gương mặt.

Khẩu Colt 45 quân dụng nằm trong tay gã như một món đồ chơi trẻ con.

- Chớ có giở trò, - gã nói thản nhiên. - Bỏ tất cả các quả đấm lên quầy.

Người bán rượu và tôi đặt tay lên quầy.

Moose Malloy nhìn khắp phòng bằng ánh mắt lục soát. Nụ cười gằn căng thẳng, gã lướt nhẹ bàn chân và đi ngang căn phòng lặng lẽ. Trông gã bây giờ giống một kẻ cướp nhà băng thứ thiệt, ngay cả có vận bộ đồ khác đi nữa.

Gã tiến tới quầy rượu, nói nhẹ nhàng:

- Thằng mọi, giơ tay lên.

Người bán rượu giơ cả hai tay lên trời. Gã đàn ông to lớn bước đến sau lưng tôi và lục soát tôi cẩn thận bằng tay trái của gã. Hơi thở gã nóng hổi sau gáy tôi. Rồi hơi thở ấy rời chỗ.

- Tay Montgomery cũng không biết Velma ở đâu hết, -gã nói - Hắn đã cố bảo tôi bằng cái này. - Bàn tay cứng ngắc của gã vung vẩy khẩu súng ngắn. Tôi quay lại chậm chạp và nhìn gã.

- Ê, - gã nói - Rồi anh sẽ biết tôi. Anh sẽ không quên được tôi đâu, anh bạn ạ. Chỉ có điều là hãy nói với bọn chúng cứ liệu hồn đấy, - gã lắc khẩu súng. - Thôi, thế là đủ, lũ giẻ rách. Tôi phải đi kiếm một chiếc xe.

Gã bước tới đầu cầu thang. Tôi nói:

- Ông không trả tiền rượu sao?

Gã dừng bước và nhìn tôi chăm chú.

- Có lẽ anh cũng định giở trò gì đó, - gã nói, - Nhưng thôi... Tôi sẽ không quá mạnh tay với anh.

Gã bước đi, lướt nhẹ qua cánh cửa bật hai phía và tiếng bước chân gã vang lên dưới cầu thang.

Người bán rượu cúi gập người xuống. Tôi nhảy qua quầy rượu và gạt anh ta sang một bên. Một khẩu súng săn cưa nòng giấu dưới chiếc khăn mặt trên giá gầm quầy rượu. Bên cạnh nó là một hộp xì gà. Trong hộp xì gà là một khẩu 38 tự động. Tôi lấy cả hai khẩu. Người bán rượu dựa lưng vào những ngăn xếp ly tách sau quầy rượu.

Tôi đi vòng qua đầu quầy rượu, xuyên ngang căn phòng đến cánh cửa mở trống hoác phía sau chiếc bàn chơi bài. Một hành lang ở sau cửa, hình thước thợ và tối mò. Gã vệ sĩ nằm dài trên sàn bất động, tay cầm dao. Tôi cúi xuống giật lấy con dao và ném nó xuống cầu thang phía sau. Gã vệ sĩ thở nặng nhọc, bàn tay hắn mềm nhũn.

Tôi bước qua hắn và mở cánh cửa có ghi chữ “Văn phòng” trên một tấm biển đen đã tróc son.

Một chiếc bàn nhỏ bừa bộn kê trước cửa sổ bịt ván nửa chừng. Một người đàn ông được dựng thẳng trên chiếc ghế. Đầu ông ta ngật ra phía sau lưng ghế và mũi hếch thẳng tới khung cửa sổ bịt ván. Nó ngật ra như một chiếc khăn tay hay một khớp bản lề.

Một ngăn kéo bàn mở toang hoác phía tay phải người đàn ông. Trong ngăn kéo là một tờ báo có những vết bẩn dầu mỡ ngay chính giữa, chắc là để gói khẩu súng. Thoạt trông có vẻ như chẳng có gì xảy ra nhưng tư thế đầu của ông Montgomery đã cho thấy có chuyện chẳng lành.

Trên bàn có điện thoại. Tôi đặt khẩu súng cưa nòng xuống bàn rồi khóa cửa lại trước khi gọi điện cho cảnh sát. Tôi cảm thấy yên tâm hơn còn ông Montgomery thì khỏi cần để ý nữa.

Khi những cảnh sát viên của chiếc xe tuần tra leo lên thang gác, tay vệ sĩ và người bán rượu không xuất hiện nữa và tôi ở chỗ của mình.