Chương 3
Một người đàn ông tên là Nulty phụ trách nội vụ, một anh chàng quạu cọ, bàn tay dài ngoằng vàng úa cầm chiếc mũ kêpi bẻ gập lại suốt thời gian nói chuyện với tôi. Anh ta là trung úy hình sự phụ trách khu phố 77 và chúng tôi nói chuyện trong một căn phòng trống, có hai chiếc bàn nhỏ kê đối diện với những bức tường, chỉ còn chừa một khoảng hẹp hai người khó lòng lọt qua cùng một lúc. Sàn trải thảm màu nâu bẩn thỉu và mùi xì gà lơ lửng trong không khí. Áo sơmi của Nulty sờn rách, cổ tay áo vest đã lộn trái. Anh ta trông tội nghiệp một cách chân thành nhưng một người như anh ta không thể đối đầu được với Malloy.
Anh ta châm nửa điếu xì gà và ném que diêm xuống sàn, nơi đã có vô số rác rưởi. Giọng anh ta cay đắng:
- Bọn da đen. Lại một vụ của bọn chúng. Suốt mười tám năm làm cảnh sát để rồi thu lượm cái thứ khốn kiếp này đây. Chẳng có ảnh chụp, chẳng có sự vụ. Chẳng có nổi lấy bốn dòng trên báo.
Tôi lặng thinh. Anh ta cầm thẻ căn cước của tôi lên đọc rồi lại vứt xuống.
- Philip Marlowe, thám tử tư. Anh là một trong những tay ấy hả? Lạy Chúa, trông anh cũng đủ chát rồi. Anh làm cái trò gì suốt thời gian ấy?
- Suốt thời gian nào?
- Suốt thời gian thằng cha Malloy này vặn cổ thằng da đen ấy?
- À, chuyện xảy ra trong căn phòng khác, - tôi nói - Malloy đâu có hứa hẹn gì với tôi là sẽ vặn cổ một ai đó.
- Cho qua đi. - Nulty nói giọng cay đắng. - Thôi được, cho qua, vào thẳng vấn đề đi. Ai có phận người ấy.
Chao ôi, Nulty khốn khổ. Thôi, mình tiếp tục câu chuyện và vứt mấy giai thoại về anh ta đi. Nulty bao giờ chả thành trò cười cho thiên hạ.
- Tôi bao giờ cũng bỏ qua cho bất kỳ ai, - tôi nói. - Việc đó xảy ra trong một căn phòng khác.
- Ồ, nhất định rồi, - Nulty nói qua làn khói xì gà mù mịt. - Tôi đâu có xuống đây để nhìn. Thế anh không mang súng theo à?
- Việc của tôi không cần đến nó.
- Việc của anh là gì thế?
- Tôi đi kiếm một gã thợ cắt tóc bỏ vợ trốn nhà đi. Bà ta tưởng có thể chuộc ông ta về.
- Anh nói về một người da đen hả?
- Không, một cha nội người Hy Lạp.
- Được, - Nulty nói và nhổ vào cái sọt giấy rỗng. - Được. Thế anh gặp gã hộ pháp ấy ra sao?
- Tôi đã nói rồi mà. Tôi tình cờ tới đó. Gã ném một anh chàng da đen ra ngoài cửa quán Florian, tôi dại dột thò mũi vào chỉ để tò mò xem chuyện gì xảy ra. Thế là gã lôi cổ tôi lên gác.
- Anh bảo là gã ép anh lên đó?
- Không, lúc ấy gã đâu có cầm súng ống gì. Hoặc ít ra cùng không thò khẩu nào ra cả. Có lẽ gã đã đoạt súng của Montgomery. Gã chỉ rủ tôi cùng lên đó. Không phải lúc nào tôi cũng khôn.
- Tôi không cho là vậy. - Nulty nói. - Anh xem ra cũng dễ rủ rê lắm nhỉ.
- Hay đấy, - tôi nói, - nhưng bằng cớ đâu? Tôi đã gặp gã còn anh thì chưa. Gã có thể bỏ bùa anh hoặc tôi lắm chứ. Tôi đâu biết là gã giết người mãi tới khi gã bỏ đi. Tôi nghe thấy một tiếng súng nhưng cứ nghĩ ai đó hoảng sợ và bắn Malloy và rồi Malloy tước súng của người đó.
- Sao anh lại nghĩ như thế? - Nulty hỏi khéo léo. - Gã dùng chính khẩu súng đó cướp nhà băng phải không?
- Cứ nhìn quần áo của gã thì thấy chả phải gã tới đó để giết người, nếu thế gã đã vận bộ đồ khác, gã đi lùng một cô gái tên là Velma vốn là bồ của gã trước khi gã vào xà lim vì vụ cướp nhà băng. Cô ta làm ở quán Florian hoặc loanh quanh đâu gần đấy lúc nó còn là một ổ quỷ của người da trắng. Gã bị tóm ở chỗ ấy. Anh sẽ nhận ra gã ngon lành.
- Nhất định rồi, - Nulty nói. - Với cái khổ người ấy, lại quần áo ấy nữa. Dễ ợt.
- Gã có thể thay bộ đồ khác, - tôi nói - Có thể có xe hơi, hang ổ, tiền bạc và chiến hữu. Nhưng anh sẽ nhận ra gã ngay.
Nulty lại nhổ vào cái sọt.
- Tôi sẽ nhận ra gã, - anh ta nói. - Tôi có bao nhiêu gã như thế? Một thôi à? Nghe đây, anh biết tại sao không? Không có sự vụ gì hết. Một lần có năm tên da đen thanh toán nhau trong bóng đêm Harlem, mỗi tên một nơi ở Đông - 84. Một tên đã lạnh cứng. Máu vấy trên đồ đạc, trên tường, thậm chí cả trên trần nhà. Tôi xuống đấy và đứng bên ngoài ngôi nhà, một thằng cha ở báo Chronicle - một tờ lá cải - đang chuồn ra khỏi cổng và chui vào xe hơi. Hắn ta nhăn mặt với chúng tôi và nói, “Ê, mấy tên da đen đấy mà”, rồi chuồn thẳng.
- Có lẽ gã đã vi phạm lời cam đoan lúc ra tù, - tôi nói,- anh nên tìm một người cộng tác làm vụ này, rủ rê ai đó khéo lẻo. Rồi anh sẽ nổi đình đám.
- Và rồi tôi sẽ chẳng còn cơ hội nào khác, - Nulty cười mỉa.
Chuông điện thoại reo trên bàn. Anh ta nghe và mỉm cười khổ sở. Anh ta treo điện thoại và viết nguệch ngoạc lên một mẩu giấy, vẻ uể oải nhợt nhạt lộ ra trong đôi mắt qua ánh sáng ngọn đèn xa xa sau dãy hành lang bụi bặm.
- Mẹ kiếp, người ta nhận dạng gã ở Sở Cảnh sát. Tìm ra dấu lăn tay, thằng ngốc, mọi nhận dạng khác, ơn Chúa, dù sao cũng có chút gì đó.
Anh ta đọc trong mẩu giấy:
- Lạy Chúa, một gã đàn ông cao 1,97 mét, nặng 106 ký không kể phụ tùng. Chúa ơi, một thằng nhãi kếch xù thế đấy! Khốn nạn cho gã, người ta nhận dạng gã trên trời rồi, mở radio là nghe thấy ngay. Chả có gì để làm, ngoài việc đợi chờ.
Anh ta ném mẩu xì gà vào ổng nhổ.
- Thử tìm cô gái, - tôi nói. - Tên là Velma. Malloy sẽ kiếm cô ta. Đó chính là đầu mối. Thử tìm Velma.
- Anh thử kiếm cô ta xem - Nulty nói - Hai mươi năm nay, tôi chưa hề vào một chốn vui chơi nào cả.
- Được, - tôi đứng lên và ra cửa.
- Này, chờ một lát, - Nulty nói. - Tôi đùa đấy. Anh có bận lắm không?
Tôi vê vê điếu thuốc trong mấy ngón tay, nhìn anh ta và chờ ở cạnh cửa.
- Tôi định nói là anh hãy bỏ thì giờ đóng vai một thằng dại gái bám lấy người đàn bà ấy. Trong vụ này, anh đã đưa ra một ý rất hay, có thể cải trang đôi chút chẳng hạn.
- Liệu chuyện này mang lại cho tôi cái gì?
Anh ta buồn bã xòe bàn tay vàng úa, nụ cười ranh mãnh như một cái bẫy chuột há ra.
- Trước đây anh cũng là một thằng trong đám chúng tôi mà. Chớ có nói không. Tôi biết anh sẽ làm. Nó sẽ có lợi cho anh vào những lần sau, khi cần đến bạn bè.
- Liệu nó có lợi gì cho tôi?
- Nghe này, - Nulty cố nài. - Tôi là một thằng thấp cổ bé họng, nhưng rồi người khác trong Sở sẽ giúp anh được khối việc hay.
- Chuyện này là tình cảm hay các anh sẽ chi tiền cho tôi?
- Chẳng có tiền đâu - Nulty nói và nhăn nhăn cái mũi vàng úa buồn bã. - Nhưng tôi đang cần một chút danh khốn nạn. Kể từ lần lên lon cuối cùng vừa rồi, mọi chuyện thực là hóc. Tôi sẽ không quên bạn bè đâu. Không đời nào.
Tôi nhìn đồng hồ:
- Được thôi. Nếu tôi nghĩ ra được cái gì. Cũng là cho anh. Khi nào anh tìm cái thằng ngốc ấy, tôi sẽ nhận dạng cho.
Chúng tôi bắt tay, rồi tôi đi xuống căn phòng quét vôi xám xịt, xuống thang gác, ra cửa tòa nhà và lên xe.
Hai giờ đồng hồ trôi qua kể tờ khi Moose Malloy rời quán Florian với khẩu Colt quân dụng trong tay. Tôi dùng bữa trưa tại một quán nhỏ, mua một xị rượu rồi lái xe về hướng đông tới Đại lộ Trung tâm và trở lại hướng bắc của Trung tâm. Tôi có một linh cảm như những làn sóng nhiệt chao đảo bao trùm lên khắp vỉa hè.
Tôi chẳng có mục tiêu nào ngoài nỗi tò mò, nhưng nói đúng ra, tôi không có việc gì làm đã một tháng nay. Ngay cả một vụ tầm thường không đáng kể cũng đỡ tẻ nhạt đôi chút.