← Quay lại trang sách

Chương 11

Nửa đường lên dốc, tôi nhìn sang bên phải và thấy bàn chân ông ta. Cô ta lia đèn. Và tôi thấy cả người ông ta. Tôi phải xem ông ta thế nào lúc tôi ngã xuống nên tôi khom người, chăm chú nhìn trên mặt đất bằng ngọn đèn pin bút máy của tôi, cố xem xét vết bánh xe trong vệt sáng nhỏ bằng đồng xu.

- Đưa tôi cây đèn bấm, - tôi nói và chìa tay ra sau.

Cô ta đưa nó vào tay tôi, không nói một lời. Tôi quỳ gối xuống. Mặt đất lạnh và ẩm ướt thấm qua quần tôi.

Ông ta nằm sõng sượt trên nền đất, ngửa mặt lên trời dưới một bụi cây, trong tư thế nhàu nát như những trường hợp tương tự. Khuôn mặt ông ta là một khuôn mặt tôi chưa hề thấy bao giờ. Tóc ông ta vốn màu hung bây giờ sẫm lại vì máu, lượn sóng bên mái đẹp đẽ bết máu đọng và những tảng bùn dầy xám xịt như loại bùn nguyên sinh.

Cô gái phía sau lưng tôi thở hổn hển nhưng không nói gì. Tôi rọi đèn lên mặt ông ta. Ông ta bị tơi tả. Một bàn tay ông ta bị hất ra trong một điệu bộ cứng quèo, những ngón tay co quắp. Chiếc áo khoác của ông ta cuộn dưới thân mình như thể khi ngã xuống, ông ta đã lăn lộn. Có một dòng nước đen như dầu bẩn rỉ ra bên khóe miệng.

- Rọi đèn lên ông ấy, - tôi nói và bước lùi trở lại phía cô gái. - Nếu điều đó không làm cô chóng mặt.

Cô ta cầm cây đèn bấm và rọi, không nói một lời, vững vàng như một kẻ sát nhân kỳ cựu. Tôi lại lấy cây đèn bấm bút máy của tôi ra, bắt đầu lục lọi túi áo ông ta, cố gắng không làm ông xê dịch.

- Ông chớ làm thế, - cô gái nói giọng căng thẳng. - Ông chớ làm như vậy tới khi cảnh sát đến.

- Phải rồi, - tôi nói - và các cậu cảnh sát cưỡi xe tuần tra không nghĩ đến chuyện xem xét ông ta, tới khi những nhân viên hình sự đến chuyện xem xét ông ta, tới khi những nhân viên hình sự đến cũng không nghĩ đến chuyện xem xét ông ta, tới những tay giám định hiện trường và những gã phó nháy bấm máy ảnh, rồi pháp y lăn tay. Và cô biết không, phải mất toi vài giờ đồng hồ hoàn tất các thủ tục.

- Được, - cô ta nói. - Tôi nghĩ là ông luôn luôn đúng. Tôi tin chắc ông thuộc loại người như vậy. Kẻ nào thù ghét ông ấy đến nỗi đập đầu ông ấy đến như thế kia.

-Tôi không nghĩ những kẻ đó lại là người. Có những thằng khốn chỉ thích đập đầu người ta. - Tôi gầm gừ trong cổ.

- Nhìn cảnh này tôi không thể hiểu chuyên gì đã xảy ra, tôi không sao tưởng tượng được, - cô ta nói chua chát.

Tôi lục lọi quần áo ông ta. Một bên túi quần có mớ tiền lẻ. Túi kia có chùm chìa khóa và một con dao nhỏ. Túi quần phía sau bên trái có một cái ví với một ít tiền nữa, thẻ bảo hiểm, bằng lái xe, mấy tờ giấy biên nhận. Trong túi áo có hộp quẹt, cây viết chì đã gọt, hai khăn tay vải lanh mịn và đẹp, trắng như tuyết. Rồi hộp thuốc lá tráng men mà tôi đã thấy ông đựng những điếu thuốc có đầu lọc màu vàng. Đó là loại thuốc lá Nam Mỹ sản xuất tại Montevideo. Và trong một túi khác bên sườn có một túi đựng thuốc lá thứ hai mà trước đó tôi không thấy. Nó làm bằng lụa, thêu hai con rồng hai bên và những hoa văn kiểu mai rùa. Tôi mở túi và thấy trong túi có ba điếu thuốc lá Nga ngoại cỡ ở dưới sợi băng bằng dây thun. Tôi rút một điếu, nó có vẻ cũ, khô và lỏng lẻo, có một khe nhỏ để ngậm vào miệng.

- Ông ta hút loại thuốc khác, những điếu thuốc này chắc dành cho người bạn gái, - tôi nói qua vai. - Ông ta là một gã đào hoa.

Bây giờ cô gái cũng khom người, hơi thở cô sau gáy tôi:

- Ông không quen ông ấy à?

- Tôi chỉ gặp ông ta tối nay. Ông ta yêu cầu tôi đi hộ vệ.

- Đúng là hộ vệ.

Tôi không nói gì.

- Tôi rất tiếc, - cô ta thì thầm - Dĩ nhiên tôi không biết sự việc xảy ra như thế nào. Ông nghĩ những điếu thuốc đó là cần sa à? Ông cho tôi xem.

Tôi đưa túi thuốc lá thêu cho cô ta.

- Tôi biết một người nghiện ma túy, - cô ta nói - Chỉ cần ba điếu cần sa là anh ta bay ra khỏi trần nhà.

- Cầm đèn cho vững.

Một thoáng im lặng. Rồi cô ta lại nói.

- Tôi rất tiếc, - cô ta đưa cái túi thuốc xuống và tôi nhét trả lại túi ông ta. - Hình như thế là hết. Điều đó nói lên rằng ông ta không bị lột sạch.

Tôi đứng lên lấy cái ví của tôi ra. Một trăm đôla vẫn còn trong đó.

- Bọn anh chị này, - tôi nói - chúng chỉ trấn những món tiền lớn.

Cây đèn pin vẫn đang chúc xuống mặt đất. Tôi cất ví rồi nhét cây đèn pin nhỏ vào túi và bất ngờ chộp khẩu súng cô gái vẫn đang cầm trong cùng một bàn tay với cây đèn. Cây đèn rớt xuống đất. Cô gái lùi vội lại phía sau. Tôi cúi xuống nhặt nốt cây đèn rọi lên mặt cô ta một lúc rồi tắt.

- Ông không có vẻ hung ác, - cô ta nói và thọc hai bàn tay vào túi áo khoác dài vải thô có vai bồng - Tôi không nghĩ là ông giết ông ấy.

Tôi ưa cái lối âm thầm lạnh lùng trong giọng nói của cô. Tôi ưa cái khí phách của cô. Chúng tôi đứng trong bóng tối, mặt đối mặt, không nói không rằng một lúc. Tôi có thể nhìn thấy bụi cây và vòm trời hửng sáng.

Tôi lại rọi đèn lên mặt cô và cô nhắm mắt lại. Đó là một gương mặt khả ái, nhỏ nhắn và gãy góc, với đôi mắt to. Một khuôn mặt gầy, đẹp và hơi dài như cây đàn viôlông Cremona. Có thể nói là rất đẹp.

- Tóc cô màu đỏ, - tôi nói - cô như người Ái Nhĩ Lan.

- Và tên tôi là Riordan. Sao vậy? Ông bỏ đèn ra. Tóc tôi không đỏ đâu, nó màu nâu vàng.

Tôi bỏ đèn.

- Tên cúng cơm của cô là gì?

- Anne. Nhưng đừng gọi tôi là Anne.

- Cô định làm gì quanh đây?

- Đôi khi tôi lái xe ban đêm. Không nghỉ ngơi được. Tôi sống một mình. Tôi mồ côi. Tôi biết tất cả vùng này như trong lòng bàn tay. Tôi lái xe đi lòng vòng và thấy có ánh đèn xe lập lòe trong bãi trống. Trời lạnh thế này sao lại có những đôi tình tự ở đấy, và nếu có chắc họ chẳng bật đèn, có phải vậy không?

- Tôi không khi nào làm thế. Cô có những tình thế đáng sợ thật đấy, cô Riordan ạ!

- Tôi nghĩ rằng cũng có thể nói y như thế về ông. Tôi có một khẩu súng. Tôi không sợ. Luật pháp không cấm người ta đi như vậy.

- Hừm, hừm. Chỉ có luật tự vệ thôi. Đây này. Không phải là một đêm khôn ngoan của tôi. Tôi nghĩ là cô có giấy phép dùng súng.

Tồi trả cô khẩu súng, đưa báng ra trước.

Cô cầm lấy và nhét vào trong áo khoác.

- Con người cần ham hiểu biết những gì xa lạ với họ, phải thế không? Tôi có viết một chút. Vài bài báo tạm được.

- Có được trả tiền không?

- Tiền nhuận bút thật mạt hạng. Ông lục tìm cái gì trong túi ông ta thế?

- Chẳng có gì đặc biệt. Tôi không phải là con nít để mà nhúng mũi vào việc người khác. Chúng tôi có tám ngàn đôla đem đi chuộc một vài món nữ trang bị mất cắp cho một bà. Chúng tôi tính lấy lại mấy món đó. Tôi không biết tại sao chúng lại giết ông ta. Ông ta không định đưa tôi vào cuộc như một chiến hữu. Tôi cũng không nghe thấy nói gì về chuyện đánh nhau. Tôi đi xuống bãi trống lúc ông ta ở trong xe mé trên ấy. Chúng tôi định đưa xe xuống bãi trống nhưng ở đó hình như không có chỗ nào đậu xe, ngoại trừ rúc xe vào bụi cây. Vậy là tôi đi bộ xuống bãi, và trong khi tôi đi xuống đó thì chúng nện ông ta. Rồi một tên chui vào xe và bẫy tôi. Dĩ nhiên tôi tưởng ông ta vẫn còn trong xe.

- Chuyện đó thì ông ngốc đến thê thảm, - cô ta nói.

- Đó là sự kém cỏi của vụ này ngay từ lúc khởi đầu. Tôi thấy được điều ấy. Nhưng tôi cần tiền. Bây giờ tôi phải tới cảnh sát để chịu trận. Cô đưa tôi tới Montemar Vista chứ? Tôi sẽ chia tay cô ở đấy. Ông ta sống ở đấy mà.

- Nhất định rồi. Nhưng không có ai ở đây với ông ấy à? Ông có thể gọi điện thoại cho cảnh sát.

Tôi nhìn vào mặt số đồng hồ. Những cây kim dạ quang chỉ rằng sắp nửa đêm.

- Không.

- Tại sao lại không?

- Tôi không biết tại sao lại không. Tôi chỉ cảm thấy như vậy. Tôi sẽ làm việc ấy một mình.

Cô ta lặng thinh. Chúng tôi lại xuống đồi, vào trong chiếc xe nhỏ của cô và cô nổ máy, cua một vòng không đèn rồi leo trở lại đồi, vượt qua thanh chắn. Ánh đèn xe rung rinh trên đó.

Đầu tôi nhức nhối. Chúng tôi im lặng. Tới khi xe chạy trên đường phố lát đá, cô ta mới nói:

- Ông cần phải uống chút gì. Tại sao chúng ta không quay lại nhà tôi và uống một ly? Ông có thể gọi điện thoại tới nhà chức trách từ đó. Cách nào đi nữa, họ phải đến từ khu Tây Los Angeles. Ở đây chẳng có chỗ nào ngoài một trạm cứu hỏa.

- Có điều là cứ phải xuống bãi biển. Tôi muốn làm chuyện này một mình.

- Nhưng sao lại thế? Tôi đâu có sợ họ? Câu chuyện của tôi có thể giúp ông.

- Tôi không muốn ai giúp. Cô để tôi nghĩ đã. Tôi muốn suy nghĩ một lát.

- Tôi... Thôi được - cô ta nói.

Cô kêu một tiếng nhỏ mơ hồ trong cổ họng và quay xe vào đại lộ. Chúng tôi tới trạm xăng ở con đường núi cạnh bãi bể rồi lộn lên phía bắc tới Montemar Vista và quán cà phê vỉa hè. Cô gái dạt xe sang bên vệ đường và tôi bước ra, đứng giữ cửa xe.

Tôi rút tấm danh thiếp trong ví trao cho cô ta:

- Vài ngày nữa có thể cô cần đến một sự hỗ trợ mạnh mẽ đấy, - tôi nói - Để tôi xem. Nhưng đừng gọi dây nói cho tôi nếu là chuyện rắc rối.

Cô ta gài tấm danh thiếp trên vôlăng và nói chậm rãi:

- Ông sẽ tìm thấy tôi trong danh bạ điện thoại Bay City, số 819 đường 25. Ông hãy để tâm tìm một ý gì đó cho công việc của tôi. Tôi nghĩ là ông còn choáng váng vì vết thương trên đầu đấy.

Cô ta lượn xe nhanh trên con đường núi và tôi đứng nhìn theo cặp đèn hậu của chiếc xe nhấp nháy trong bóng đêm mờ mịt.

Tôi đi bộ vượt qua cổng vòm và quán cà phê vỉa hè, vào bãi đậu xe rồi chui vào chiếc xe của tôi. Một quầy rượu ngay trước mặt tôi và tôi lại lảo đảo. Nhưng hình như tôi cảm thấy đau nhức hơn khi bước vào đồn cảnh sát khu Tây Los Angeles sau hai mươi phút đường trường, người lạnh ngắt như một con ếch và xanh rờn như một tờ đôla xanh còn mới.