Chương 12
Sau đó khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ, người rã rời và đất dưới chân chao đảo, tôi vẫn còn ngồi trong đồn cảnh sát Tây Los Angeles.
Tôi đã kể câu chuyện của tôi tới ba bốn lần. Chúng tôi gồm bốn người, trong gian phòng viên sĩ quan trực ban của đồn. Tòa nhà vắng lặng ngoại trừ một người say trong buồng giam đang lảm nhảm gọi những rặng cây úc châu trong khi đợi ra tòa sớm mai.
Một ngọn đèn trắng sáng gay gắt trong chụp đèn thủy tinh rọi lên chiếc bàn bừa bộn những đồ vật được lấy từ trong túi quần túi áo của Lindsay Mariott, những đồ vật giờ đây cũng đã chết và lưu lạc như ông chủ của chúng. Người đàn ông ngồi đối diện với tôi qua bàn tên là Randall từ Trung tâm Hình sự Los Angeles tới. Ông ta gầy gò, trầm lặng, khoảng 50 tuổi, mái tóc màu xám mượt mà, cặp mắt lạnh lùng, vẻ cách biệt. Ông ta đeo chiếc cà vạt đỏ sẫm có những chấm đen và những chấm đen ấy cứ nhảy loạn trước mắt tôi. Phía sau ông ta, hai người đàn ông vai u thịt bắp có vẻ như những vệ sĩ ngồi phía bên kia cái chụp đèn, mỗi người theo dõi một bên tai tôi.
Tôi lăn một điếu thuốc lá trong mấy ngón tay, châm lửa và chẳng thấy vị thuốc lá đâu cả. Tôi ngồi nhìn nó cháy giữa các ngón tay. Tôi thấy mình như đã tám chục tuổi và trượt ngã vùn vụt trong không gian và thời gian.
Randall nói lạnh lùng:
- Anh càng kể câu chuyện nghe lại càng ngớ ngẩn. Ông Mariott này đã đàm phán mấy ngày, chắc chắn là thế, về vụ chuộc tiền và rồi chỉ vài giờ trước cuộc gặp gỡ cuối cùng, ông ta gọi dây nói cho một người hoàn toàn xa lạ và thuê người ấy đi với mình như một vệ sĩ.
- Không hẳn như một vệ sĩ, - tôi nói. - Ngay cả việc tôi mang súng, tôi cũng không nói với ông ta. Chỉ là một sự hỗ trợ thôi.
- Ông ta nghe nói về anh ở đâu?
- Đầu tiên ông ta bảo là từ một người bạn chung. Rồi sau ông ta bảo là thấy tên tôi trong danh bạ điện thoại.
Randall lựa khéo léo trong số những đồ vật trên bàn, tách riêng một tấm danh thiếp trắng có một vết mờ. Ông đẩy nó dọc theo bàn:
- Ông ta có tấm danh thiếp của anh.
Tôi liếc mắt trên tấm thiếp. Nó được lấy ra từ ví tiền của Mariott cùng một số danh thiếp khác tôi đã không để ý kiểm tra lại trong bãi trống của Hẻm núi Purissima. Nó đúng là một danh thiếp của tôi có một vết bẩn tròn ở một góc. Nó có vẻ bẩn thỉu nếu là của một người như Mariott.
- Chắc chắn rồi. Tôi đưa nó ra bất kỳ lúc nào tôi thấy có cơ hội. Tự nhiên thôi.
- Mariott để anh mang tiền. - Randall nói. - Tám ngàn đôla. Hơn cả bạn tâm giao.
Tôi dụi điếu thuốc và thở khói lên trần. Ánh sáng làm nhức mắt tôi. Gáy tôi đau rát.
- Tôi không có tám ngàn đôla, - tôi nói.
- Đáng tiếc
- Không, người ta không ngồi đây, nếu người ta có tiền. Hay là người ta sẽ ngồi đây?
Một nụ cười lạnh lùng trên mặt ông ta, nhưng có vẻ giả tạo.
- Tôi có nhiều việc để kiếm tám ngàn đôla, nhưng nếu tôi muốn giết một người bằng gậy, tôi chỉ đập ông ta hai lần là tối đa, vào ngay gáy.
Ông ta gật đầu khinh thường. Một trong hai chàng thám tử sau lưng ông ta khạc vào cái sọt.
- Đó chính là một điều rắc rối. Xem chừng như một vụ tài tử thôi. Tiền có phải của Mariott không?
- Tôi không biết. Tôi có cảm giác là không, nhưng chỉ là cảm giác. Ông ta không nói với tôi người đàn bà trong vụ này là ai.
- Chúng tôi không biết chút gì về Mariott, - Randall nói chậm rãi - Tôi thiết tưởng ít có khả năng ông ta lấy cắp tám ngàn đôla của chính mình.
- Hả? - Tôi cảm thấy ngạc nhiên. Chắc chắn là tôi đã nhìn một cách ngạc nhiên.
- Anh không đếm tiền à?
- Tất nhiên là không. Ông ta chỉ đưa tôi một gói. Có tiền trong đó và có khá nhiều. Ông ta bảo là tám ngàn. Tại sao ông ta lại muốn đánh cắp nó ở tôi nếu như ông ta đã có nó trước khi tôi vào cuộc?
Randall nhìn lên một góc trần nhà, hai khóe mép trễ xuống. Ông ta nhún vai.
- Trở lại một chút - ông ta nói - Người chặn Mariott và một người đàn bà để cướp chuỗi hạt ngọc bích và nữ trang, sau đó đòi bán lại lấy một món tiền nhỏ so với giá trị của món đồ. Mariott cầm mớ tiền chuộc. Ông ta nghĩ sẽ cầm nó một mình và chúng ta không biết, hoặc là câu chuyện còn những chi tiết khác, hoặc là chỉ có vậy. Thông thường, trong những trường hợp như thế, người ta làm rối lên thì hơn. Nhưng Mariott đã khẳng định chắc chắn là đúng như vậy để kéo anh theo. Cả hai người các anh hình dung sẽ giao dịch với một băng cướp có tổ chức và chúng sẽ chơi đẹp trong phạm vi một cuộc mua bán. Mariott bị thanh toán. Cái đó hoàn toàn tự nhiên. Ông ta muốn được hỗ trợ và anh đã hỗ trợ. Nhưng anh là một kẻ hoàn toàn xa lạ với ông ta, chỉ là một cái tên trên tấm danh thiếp anh đưa cho ông ta trong một bữa tiệc vô danh nào đó mà ông ta nói là một người bạn chung. Rồi phút cuối cùng, Mariott quyết định để anh mang tiền và trao đổi, trong khi ông ta nấp trong xe. Anh nói rằng đấy là ý kiến của anh, nhưng ông ta có thể hy vọng anh sẽ đề nghị điều đó, và nếu anh không đề nghị, ông ta sẽ có ý kiến của chính ông ta.
- Đầu tiên, ông ta không thích ý kiến ấy.
Randall lại nhún vai:
- Ông ta làm ra vẻ không thích ý kiến ấy, nhưng ông ta đã chấp nhận. Vậy là cuối cùng ông ta nhận điện thoại và các anh đến chỗ mà ông ta đã mô tả. Tất cả từ Mariott. Không có cái gì cho thấy anh chủ động trong chuyện này. Khi các anh đến đó, ở đó hình như không có ai. Các anh định đưa xe xuống bãi trống ấy, nhưng không thấy một chỗ nào chứa nổi chiếc xe lớn. Thực tế là vậy, bởi vì xe bị xây xước khá nhiều ở mạn trái. Rồi anh ra khỏi xe và đi bộ xuống bãi trống, không nghe thấy và nhìn thấy gì cả, chờ ít phút, trở lại xe và rồi một kẻ nào đó trong xe nện vào gáy anh. Bây giờ giả định Mariott muốn lấy số tiền đó và muốn làm anh thất bại, liệu ông ta có làm đúng như thế không?
- Đó là một giả thuyết cừ khôi, - tôi nói. - Mariott nện tôi, lấy tiền, rồi ông ta hối tiếc và đập vỡ sọ mình sau khi chôn mớ tiền dưới một bụi cây.
Randall nhìn tôi đờ đẫn:
- Dĩ nhiên ông ta có một kẻ tòng phạm. Kẻ đó sẽ đập vào đầu anh để lấy tiền. Mariott bị giết vì đã biết kẻ tòng phạm đó, còn anh không biết hắn nên hắn không cần phải giết anh.
Tôi nhìn ông ta với một vẻ thán phục và nhổ mẩu thuốc lá vào một cái gạt tàn bằng gỗ trước đây có cái ruột bằng thủy tinh bây giờ đã vỡ.
- Nó thích hợp với những gì xảy ra trong thực tế, - Randall nói điềm tĩnh. - Nó không đến nỗi ngớ ngẩn hơn một giả thuyết nào đó chúng ta có thể nghĩ ra lúc này.
- Nó không thích hợp với thực tế là tôi bị nện từ chiếc xe phải không? Điều làm cho tôi nghi ngờ Mariott nện vào đầu tôi và những điều khác là tương đương. Mặc dù tôi không hề nghi ngờ ông ta sau khi ông ta bị giết.
- Việc anh bị nện nhìn theo cách đó là hay hơn cả. -Randall nói. - Anh không bảo Mariott là anh có súng, nhưng ông ta có thể nhìn thấy nó phồng lên dưới cánh tay anh, hoặc là ông ta nghi ngờ rằng anh có súng. Trong trường hợp đó ông ta muốn đập anh trong khi anh không ngờ vực gì. Và anh sẽ chẳng ngờ vực gì từ băng sau chiếc xe.
- Hay lắm, - tôi nói, - ông đã thắng. Đó là một giả thuyết hay, luôn luôn giả định là tiền không phải của Mariott và ông ta muốn ăn cắp nó và ông ta có một kẻ tòng phạm. Vậy kế hoạch của ông ta là cả hai chúng tôi sẽ thức dậy với những cái bướu trên đầu, tiền thì mất và chúng tôi sẽ nói, ồ rất tiếc, rồi tôi đi về nhà và quên đi tất cả. Kết thúc là thế phải không? Tôi định nói rằng ông muốn nó kết thúc ra sao? Nó có vẻ quá hay đối với ông ta phải không?
Randall mỉm cười nhăn nhó.
- Không phải tôi thích như thế. Nhưng nó với thực tế, như tôi biết, cũng không phải là xa.
- Chúng ta không đủ dữ kiện, ngay cả để lập giả thuyết, - tôi nói. - Tại sao không xem như là ông ta nói đúng sự thật và có lẽ ông ta nhận diện được một kẻ trong số những tên cướp?
- Anh nói là anh không nghe thấy tiếng vật lộn, tiếng kêu la?
- Không, nhưng có thể là ông ta bị hạ rất nhanh, bị chẹt vào cổ. Hoặc có thể ông ta quá sợ không kêu lên được khi chúng nhảy bổ vào ông ta. Chúng theo dõi từ trong các bụi cây và nhìn thấy tôi đi xuống đồi. Rồi tôi đi một quãng xa khoảng hơn năm trăm bước, ông biết đấy. Chúng đi tới và nhìn vào trong xe, thấy Mariott. Một đứa nện súng vào mặt ông ta khiến ông ta ngất rất nhanh. Rồi ông ta bị quật xuống. Nhưng ông ta đã nói điều gì đó hoặc cái cách nhìn của ông ta khiến chúng nghĩ là ông ta đã nhận ra một kẻ nào trong bọn.
- Trong bóng tối ấy à?
- Đúng, - tôi nói. - Một vài điều giống như thế. Một vài giọng nói trong ký ức người ta, ngay cả trong bóng tối, người ta cũng vẫn có thể nhận ra.
Randall lắc đầu:
- Nếu đây quả là một băng cướp có tổ chức của những tên trộm nữ trang, chúng sẽ không giết người mà không có rất nhiều những sự kích động. - Ông ta dừng lại đột ngột và đưa mắt liếc nhanh. Ông ngậm miệng lại rất chậm, rất chặt. Ông ta có một ý tưởng - Bắt cóc, - ông ta nói.
Tôi gật đầu:
- Tôi nghĩ đó là một ý.
- Có một vấn đề nữa - ông nói - Anh tới đây như thế nào?
- Tôi lái xe của tôi.
- Xe anh đâu?
- Dưới Montemar Vista, trong bãi đỗ xe cạnh quán cà phê vỉa hè.
Ông ta nhìn tôi tự lự. Hai gã hộ pháp sau lưng ông ta nhìn tôi, ngờ vực. Người say trong buồng giam cố thét lên nhưng giọng hắn gãy vụn làm hắn mất can đảm. Hắn bật khóc.
- Tôi đi bộ trở lại đường cái, - tôi nói. - Tôi đi nhờ một chiếc xe. Một cô gái lái chiếc xe đó một mình. Cô ta dừng lại và chở tôi xuống đó.
- Một cô gái? - Randall nói - Đêm thì khuya, đường thì vắng, mà cô ta dừng xe?
- Phải, có những người làm như vậy. Tôi không biết cô ta. Xem ra cô ta khá đẹp. - Tôi nhìn họ đăm đăm, biết thừa là họ chả đời nào tin tôi và tôi tự hỏi sao lại phải nói dối chuyện đó.
- Đó là chiếc xe nhỏ, - tôi nói, - một chiếc Chevry hai chỗ ngồi. Tôi không nhìn số biển đăng ký.
- Hừ, ông ta không nhìn số biển đăng ký, - một tay hộ pháp nói và lại khạc nhổ vào chiếc sọt rỗng.
Randall ngả người về phía trước và chăm chú nhìn tôi:
- Nếu anh định giấu một số tình tiết của vụ này thì hãy quên điều đó đi, Marlowe. Tôi không thích tất cả mọi điểm trong câu chuyện của anh và tôi để anh một đêm suy nghĩ về việc đó. Ngày mai, chắc chắc tôi sẽ yêu cầu anh trình bày nghiêm chỉnh. Đồng thời, tôi cho anh một lời khuyên. Đây là một vụ giết người thuộc nghiệp vụ cảnh sát và chúng tôi không muốn sự giúp đỡ của anh, cho dù là một sự giúp đỡ tốt đẹp. Tất cả những gì chúng tôi mong ở anh là các sự kiện. Anh hiểu chứ?
- Nhất định rồi. Bây giờ tôi có thể về nhà được không? Tồi cảm thấy không khỏe lắm.
- Bây giờ anh có thể về. - Đôi mắt ông ta băng giá.
Tôi đứng dậy và đi ra phía cửa trong sự im lặng chết chóc. Khi tôi đi khỏi bốn bậc thềm, Randall hắng giọng và nói thản nhiên:
- Ồ, còn một điểm nhỏ. Anh có nhận thấy Mariott hút loại thuốc lá nào không?
Tôi quay lại:
- Có. Loại nâu. Nam Mỹ, trong một hộp tráng men Pháp.
Ông ta ngả người về phía trước, đẩy cái túi lụa thêu ra khỏi đống tạp nhạp trên bàn và nhấc nó về phía ông ta:
- Trước đây anh có thấy cái này không?
- Nhất định rồi. Tôi thấy chính cái đó.
- Tôi nói là trước đó tới nay.
- Tôi tin là đã thấy - tôi nói - Nằm loanh quanh đâu đó. Sao vậy?
- Anh không xem xét thi thể?
- Có. Tôi xem các túi của ông ta. Đó là một trong những thứ trong túi. Tôi rất tiếc. Chỉ là tò mò nghề nghiệp.
Tôi không xáo trộn cái gì cả. Sau hết, ông ta là khách hàng của tôi.
Randall cầm cái túi thêu bằng cả hai bàn tay, mở ra và nhìn vào trong túi. Nó trống rỗng. Ba điếu thuốc đã biến mất.
Tôi cắn chặt răng và cố giữ cái nhìn mệt mỏi nhưng thật chẳng dễ.
- Anh có thấy ông ta hút điếu thuốc nào trong cái túi này không?
- Không.
Randall gật đầu lạnh lùng:
- Nó rỗng như anh thấy đấy. Nhưng nó nằm trong túi ông ta như những thứ khác. Có một ít bụi ở trong đó. Tôi dự định xem xét dưới kính hiển vi. Tôi không chắc chắc lắm nhưng tôi nghĩ nó là cần sa.
Tôi nói:
- Nếu ông ta có thứ đó, tôi nghĩ là ông ta sẽ hút vài điếu đêm nay. Ông ta cần những thứ làm phấn chấn tinh thần.
Randall đóng túi cẩn thận và đẩy nó ra.
- Xong rồi, - ông nói - gắng giữ sức khỏe.
Tôi ra ngoài.
Sương mù đã nhạt khắp xung quanh và những ngôi sao sáng chói như mạ kền trên nền trời xanh nhung đen. Tôi phóng xe nhanh. Tôi cần một ly rượu mạnh nhưng các quán rượu đã đóng cửa.