← Quay lại trang sách

Chương 15

Một giọng phụ nữ lơ lớ, khàn khàn và khô khan trả lời:

- A lô?

- Tôi có thể nói chuyện với ông Amthor.

- Ồ, không. Tôi rất lấy làm tiếc. Ông Amthor không bao giờ nói chuyện qua điện thoại. Tôi là thư ký của ông ấy. Tôi có thể được biết ông cần gì không?

- Địa chỉ nơi đó thế nào? Tôi muốn gặp ông ấy?

- Ồ, ông cần đến ngài chuyên gia tâm linh Amthor? Ông ấy sẽ rất lấy làm hân hạnh. Nhưng ông ấy rất bận. Khi nào ông muốn gặp ông ấy?

- Lúc nào đó trong ngày hôm nay.

- À, - giọng nói có vẻ áy náy - không được rồi. Có lẽ tuần tới. Tôi sẽ vào sổ.

- Ghi đi, tôi nói, bà có bút đấy không?

- Bút thì chắc chắn có. Tôi...

- Lấy bút ra. Tên tôi là Philip Marlowe. Địa chỉ: 615 Cahuenga Building, Hollywood. Nó ở trên đại lộ Hollywood gần Ivar. Số điện thoại của tôi là 7537 Glenview. - Tôi đánh vần từng chữ vất vả và chờ đợi.

- Vâng, ông Marlowe. Tôi ghi rồi.

- Tôi muốn gặp ông Amthor về chuyện một người tên là Mariott. - Tôi cũng đánh vần cái tên đó - Việc khẩn. Vấn đề sống chết. Tôi muốn gặp ông ấy sớm. Thật sớm. Bà nghe rõ không?

- Ông nói lạ lùng quá, - người đàn bà ngoại quốc nói.

- Không. - tôi cầm lại điện thoại ngay ngắn và lắc lắc nó - Tôi lại cảm thấy bình thường. Tôi hay nói như thế. Đây là một công việc thú vị mà ông Amthor sẽ muốn gặp tôi tức khắc. Tôi là một thám tử tư. Nhưng tôi không muốn tới cảnh sát trước khi gặp ông ấy.

- À. - Giọng nói nguội ngắt như một bữa ăn tối ngoài quán hàng rong. - Ông là người của cảnh sát phải không?

- Nghe này, - tôi nói - tôi không phải là người của cảnh sát. Tôi là một thám tử tư. Việc riêng tư thôi. Nhưng cực kỳ khẩn cấp, đúng từng chữ. Bà có gọi điện lại cho tôi không? Bà đã ghi số điện thoại chưa?

- Xem nào. Tôi ghi rồi. Cái ông Mariott ấy, ông ta ốm à?

- Ông ta không cựa quậy nữa, - tôi nói. - Vậy là bà biết ông ta?

- Không đâu. Ông nói là một vấn đề sống chết. Ông Amthor điều trị cho nhiều người.

- Lần này thì ông ấy thất bại rồi, - tôi nói - tôi sẽ chờ điện thoại.

Tôi gác máy và lôi chai rượu. Tôi cảm thấy như vừa chui qua một cái cối xay thịt. Mười phút trôi đi. Điện thoại réo. Vẫn giọng đó nói:

- Ông Amthor sẽ gặp ông lúc sáu giờ.

- Tốt. Ở đâu?

- Ông ấy sẽ đưa tới một chiếc xe.

- Tôi có xe của tôi. Chỉ cần mang cho tôi...

- Ông ấy sẽ đưa tới một chiếc xe. - Giọng nói lạnh lùng, và tôi nghe tiếng điện thoại treo lách cách.

Tôi nhìn đồng hồ trên tay một lần nữa. Đã quá giờ ăn trưa. Dạ dày tôi cháy đùng đùng từ ly rượu mới rồi, nhưng tôi không thấy đói. Tôi châm một điếu thuốc lá. Nó có vị giống như chiếc khăn tay của một gã thợ hàn chì. Tôi gật gù với ngài Rembrandt trên tường, rồi lấy mũ và ra ngoài. Được nửa đường tới thang máy, một ý nghĩ đập vào đầu tôi. Nó đập tôi không phải như một ý nghĩ mà như một viên gạch rơi đánh bốp một cái. Tôi phải dừng lại, tựa lưng vào bức tường đá hoa cương, xoay tròn cái mũ trên đầu và đột nhiên cười phá lên.

Một cô gái đi qua tôi trên đường từ thang máy tới chỗ làm việc của cô ta, quay lại và nhìn tôi, cái nhìn làm người ta ớn xương sống. Tôi vẫy tay với cô và quay trở lại văn phòng, chộp lấy điện thoại. Tôi gọi đến một người, tôi biết người đó làm việc ở Phòng Địa bạ của Công ty giao dịch bất động sản.

- Ông có thể tìm cho tôi hồ sơ một bất động sản theo địa chỉ được không?

- Nhất định được. Chúng tôi có chỉ dẫn tra cứu. Cái gì vậy?

- Khu 1644 - Tây - 54. Tôi muốn biết đôi điều về điều kiện đăng ký sở hữu.

- Tốt nhất là tôi sẽ gọi lại cho ông. Số điện thoại của ông bao nhiêu?

Ông ta gọi cho tôi sau khoảng ba phút.

- Lấy bút của ông ra, - ông ta nói. - Đó là Lô 8 - Cụm số 2 - Khu phụ Caraday thuộc vùng 4 Maplewood, sở hữu chủ là Jessie Florian, góa phụ.

- À, còn gì nữa?

- Thuế nửa sau, hai phiếu ghi nợ sửa chữa 10 năm, 1 phiếu ghi nợ định mức, phòng bão 10 năm, không kể hư hại, thu lần đầu chuyển nhượng cũng là 2600 đôla.

- Ông nói một trong những bất động sản mà ở đó người ta có thể bán trên mục rao vặt sau mười phút đồng hồ à?

- Không hẳn nhanh như thế, nhưng vô số việc mua bán còn nhanh hơn lập văn tự cầm cố. Cái này không có gì bất thường ngoại trừ sổ kết toán. Giá hơi cao so với khu đó, trừ phi nó là một ngôi nhà mới.

- Nó là một ngôi nhà cổ lỗ và sửa chữa rất là tồi tệ, -tôi nói. - Còn lâu người ta mới mua theo cung cách ấy.

- Vậy là bất thường đây, vì nó mới được cấp vốn lại khoảng bốn năm nay.

- Được ai cấp? Công ty đầu tư à?

- Không. Một cá nhân. Ông ta tên Lindsay Mariott, một người độc thân. Được chưa?

Tôi quên không biết mình còn nói những gì với ông ta hay nói lời cảm ơn ra sao. Chúng chỉ vang lên như những từ ngữ rời rạc không hồn. Tôi ngồi đó, nhìn đăm đăm lên tường.

Bụng tôi bỗng dưng lại thấy ổn. Tôi cảm thấy đói ngấu. Tôi đi xuống quầy cà phê của Mansion House ăn bữa trưa và lấy xe hơi ra khỏi bãi đậu xe bên cạnh tòa nhà.

Tôi lái xe về hướng đông nam, tới khu Tây - 54. Lần này tôi không mang theo chai rượu nào.