Chương 14
Tôi chọc một ngón tay vào điếu thuốc lá Nga dài rồi xếp chúng nằm cạnh nhau. Người ta không thể vứt bằng chứng nào đi. Chúng là bằng chứng. Bằng chứng của cái gì? Đó là một kẻ có lần hút ma túy, một kẻ say mê bất cứ thứ gì xa lạ. Mặt khác, vô số những thằng cha hung đồ, cũng như vô số các ban nhạc rock và những cậu sinh viên con ông cháu cha, và cả những cô gái xinh đẹp cũng sa đà hút xách. Đây là loại cần sa Hoa Kỳ. Loại cây dại mọc bất kỳ đâu. Bây giờ trồng trọt nó là bất hợp pháp. Thứ đó có vô số ở một xứ sở mênh mông như nơi này.
Tôi ngồi đó, ngậm tẩu và lắng nghe tiếng máy chữ lách cách bên kia tường, nhìn ánh đèn hiệu giao thông lập lòe thay đổi trên đại lộ Hollywood, và mùa xuân xào xạc trong không khí giống như một chiếc túi giấy bị gió cuốn đi dọc theo những vỉa hè bê tông.
Đó là những điếu thuốc lá to, đẹp đẽ, nhưng có rất nhiều thứ lá như thế, và cần sa là thứ lá tồi tệ. Một loại cây gai có lẽ du nhập từ Ấn Độ. Bằng chứng đấy. Trời ơi, những người đàn bà đội thứ mũ gì mà kỳ cục. Đầu tôi nhức nhối. Gàn dở.
Tôi lấy con dao nhíp và mở lưỡi dao sáng loáng, không phải dùng để nạo tẩu. Đây là việc của một nhà hóa nghiệm dưới kính hiển vi. Liệu có thể tìm ra được điều gì bất ngờ ở đó? Chả thích thú gì, nhưng thật quái quỷ, tôi vẫn cứ loay hoay.
Tôi cắt đôi một điếu. Phần đầu ngậm không dễ cắt. Được, tôi là một kẻ kiên trì. Tôi sẽ cắt. Để xem có gì ngăn được tôi không.
Khúc đầu ngậm màu sáng là một thứ giấy bìa mỏng cuộn tròn lại, có những chữ in trên đó. Tôi ngồi thẳng dậy và cầm chúng lên, cố trải phăng chúng trên bàn từng mẩu một, nhưng chúng cứ cuộn tròn lại. Tôi lấy điếu thứ hai và ghé mắt nhìn vào đầu ngậm. Rồi tôi lấy lưỡi dao nhíp làm cách khác.
Tôi cấu điếu thuốc ngay sát chỗ đầu ngậm. Giấy mỏng, người ta có thể cảm thấy có một cái gì bên dưới. Thế là tôi cẩn thận cắt cái đầu ngậm ra và còn cẩn thận hơn nữa, cắt qua đầu ngậm một vệt dài nhưng chỉ vừa đủ. Nó mở tung ra và có một tấm thiếp cuộn tròn bên trong.
Tôi trải nó ra một cách thích thú. Tấm thiếp mỏng đã ngả màu ngà, in trên đó là những chữ kiểu cách rắc rối. Góc bên trái là một số điện thoại ở Stillwood Heights. Thấp hơn, bên góc phải, là ghi chú: “Được Chỉ Định Duy Nhất”. Ở giữa lớn hơn một chút là: “Jules Amthor”. Bên dưới, nhỏ hơn một chút: “Chuyên Gia Tâm Linh”. Tôi cầm điếu thứ ba. Lần này khó khăn hơn rất nhiều, tôi tháo tấm thiếp ra không phải cắt nhát nào. Nó cũng thế. Tôi để lại như cũ.
Tôi nhìn đồng hồ, gõ cái tẩu vào gạt tàn rồi lại nhìn đồng hồ xem mấy giờ. Tôi cuộn cả hai điếu thuốc lá và tấm thiếp bị cắt vào gói giấy như cũ cùng với điếu thuốc chưa cắt trong một mảnh giấy khác và cất cả hai gói trong ngăn kéo bàn.
Tôi ngồi nhìn tấm thiếp. Jules Amthor, Chuyên Gia Tâm Linh, Được Chi Định Duy Nhất, số điện thoại Stillwood Heights, không có địa chỉ.
Ba cái như thế cuộn lại bên trong ba điếu cần sa, trong một túi thuốc lá bằng lụa Trung Hoa hay Nhật Bản, với hàng hoa văn kiểu mai rùa, một sản phẩm thương mại giá 35 đến 45 xu trong một cửa hàng phương Đông, Long Sinh Đường hay Linh Tinh Đường nào đó, nơi mà một gã da vàng phong độ tao nhã sẽ huýt sáo với anh, cười thân ái khi anh nói lảm nhảm về Mặt Trăng Khuyết Arập có mùi như những cô gái nơi hậu cung của Frisco Sadie.
Và tất cả là ở trong túi một gã đàn ông đã toi mạng, ông ta còn những điếu khác và cả một hộp tráng men sang trọng đựng những điếu thuốc dùng thường ngày.
Tôi phải quên điều đó đi. Chẳng nghĩa lý gì cả. Có lẽ cũng chẳng ăn nhập gì đến ông ta, ông ta đã nhặt được nó trong hành lang khách sạn cũng nên. Quên đi chuyện ông ta mang nó trong người. Jules Amthor - Chuyên Gia Tâm Linh.
Chuông điện thoại reo và tôi trả lời lơ đãng. Giọng nói có cái vẻ quan cách lạnh lùng của một gã cảnh sát cứ tưởng là mình hay lắm. Đó là Randall. Ông ta không gắt gỏng. Ông ta thuộc loại máu lạnh.
- Hóa ra anh không biết cô gái đêm qua là ai à? Cái cô đã nhặt được anh trên đại lộ và anh đã đi bộ tới đó. Nói dối ngon lành đấy, Marlowe.
- Có lẽ ông có con gái và ông không hề muốn mấy thằng phóng viên quay phim vác máy ảnh với flash nhảy bổ vào mặt cô ta chứ?
- Anh nói dối tôi.
- Đó là một điều thú vị.
Ông ta im lặng một lát như để quyết định điều gì.
- Chúng tôi sẽ cho qua chuyện đó, - ông ta nói. - Tôi đã gặp cô ta. Cô ta tới kể cho tôi nghe câu chuyện của anh. Cô ta là con gái của một người mà tôi quen biết và kính trọng, thế đấy.
- Cô ta nói với ông - tôi nói - và ông nói với cô ta.
- Tôi nói với cô ta một ít, - ông ta nói lạnh lùng. - Vì một lý do. Tôi kêu điện thoại cho anh cũng vì cái lý do đó. Cuộc điều tra này sẽ có một cái vỏ bọc. Chúng tôi có cơ hội khám phá ra bọn cướp nữ trang này và sẽ xúc tiến.
- Ồ, đó là một bọn giết người. Hay lắm.
- Việc này nữa, đó là cần sa trong cái túi thuốc lá ngộ nghĩnh. - Cái túi có thêu rồng ấy. Anh chắc chắn không thấy ông ta hút một điếu thuốc nào trong đó chứ?
- Hoàn toàn chắc chắn. Trước mặt tôi, ông ta chỉ hút loại khác, nhưng không phải lúc nào tôi cũng ở bên ông ta.
- Được, thế thôi. Hãy nhớ điều gì tôi nói với anh đêm qua. Đừng có cố tham gia vào vụ này. Chúng tôi chỉ muốn một điều là sự im lặng của anh. Mặt khác...
Ông ta ngừng lời. Tôi ngáp vào ống nói.
- Tôi nghe thấy cái đó - Ông ta càu nhàu - Có lẽ anh nghĩ là tôi không có đủ thẩm quyền. Chỉ cần một cử chỉ lầm lẫn của anh, anh sẽ bị giam lại như một chứng cớ sống.
- Ông nói là báo chí sẽ không moi móc sự vụ?
- Họ sẽ đưa vụ giết người nhưng không biết cái gì đằng sau cả.
- Cũng không moi móc ông, - tôi nói.
- Tôi khuyến cáo anh lần thứ hai, - ông ta nói. - Lần thứ ba là hỏng hẳn đấy.
- Ông đang tiến hành các cuộc nói chuyện - tôi nói - cho một thằng cha có những tấm thiếp.
Tôi kẹp điện thoại giữa cổ và vai để nói chuyện. Được, quỷ bắt ông ta đi, để cho ông ta làm việc ấy.
Tôi bách bộ quanh văn phòng cho nóng người, làm một tợp rượu, lại nhìn đồng hồ mà không hiểu là đã mấy giờ và ngồi xuống cạnh bàn một lần nữa.
Jules Amthor. Chuyên Gia Tâm Linh. Được Chỉ Định Duy Nhất. Cho hắn đủ thì giờ và tiền bạc trả hậu, hắn sẽ điều trị một cái gì đó để biến một đức ông chồng ngọc bích thành một bệnh dịch châu chấu. Hắn sẽ mai phục chờ một vụ yêu đương thất bại, những người đàn bà phòng không bóng chiếc và rất sợ cảnh đó, những thằng nhóc cầu bơ cầu bất, những cô gái không nhà, sông lây lất qua ngày. Liệu những cái này có làm thương tổn tôi và những người quanh tôi, hay sẽ làm tôi hoang mang dao động?
Những kẻ trốn chạy vào hắn, những gã đàn ông sức dài vai rộng, gầm thét như sư tử trong văn phòng của mình mà thực ra chỉ là mớ cơm nếp nát. Nhưng phần lớn là những người đàn bà, những người đàn bà to béo đờ đẫn và những người đàn bà còm nhom héo quắt, những người đàn bà mơ ngủ và những người đàn bà son trẻ đinh ninh là mình mang mặc cảm Electra - những người đàn bà đủ cỡ đủ kiểu đủ lứa tuổi nhưng có một điểm chung - tiền bạc. Không có những ngày Thứ Sáu ở bệnh viện quận vì Ngài Jules Author. Tiền mặt vung vãi mọi ngả cho hắn. Những ả điếm đàng phong lưu bị thúc nợ sẽ trả góp cho hắn.
Một tay nghệ sĩ giả mạo, một gã đánh võ mồm và một thằng nhãi nhép, kẻ có những tấm danh thiếp cuộn tròn trong điếu thuốc cần sa tìm thấy trong một xác chết.
Tôi với tay lấy điện thoại và quay số 06 hỏi số điện thoại Stillwood Heights.