Chương 20
Người da đỏ ngửi ngửi. Tôi thấy anh ta ngửi ngửi rõ ràng qua phòng khách nhỏ, khi tiếng còi báo vang lên và tôi mở cánh cửa giữa xem ai. Anh ta đứng chính giữa cửa hành lang, trông như được đúc bằng đồng. Đó là một chàng trai to lớn có bộ ngực vạm vỡ, trông như kẻ lang bạt kỳ hồ.
Anh ta mặc bộ đồ nâu chật căng vai và chiếc quần thì chắc là thắt lại đâu đó ngay dưới nách. Chiếc mũ ít nhất nhỏ hơn hai cỡ số và làm anh ta đổ mồ hôi ròng ròng, giá để người khác đội thì phải hơn. Trông anh ta đội cái mũ chẳng khác gì một ngôi nhà đội cái ống khói. Cái cổ cồn của anh gợi nhớ tới cái cổ đeo ngựa cũng một tỉ lệ tương tự, chỉ khác là cái kia bằng da, màu nâu bẩn thỉu. Chiếc cà vạt lủng lẳng bên ngoài áo khoác cài kín khuy trông như một cái kìm kẹp chặt cái nút cỡ hạt đậu. Vòng quanh cổ, bên trên chiếc cổ cồn bẩn, anh ta lại đeo thêm một dải băng đen, giống như một người đàn bà già che giấu làn da cổ nhăn nheo vì tuổi tác.
Anh ta có khuôn mặt bẹt rộng bản và cái mũi gồ, trông đanh như một cái mỏ diều hâu, đôi mắt một mí, hàm trễ xuống, vai thợ rèn lực lưỡng và đôi chân vòng kiềng như chân đười ươi. Sau đó, tôi phát hiện ra là chúng ngắn ngủn.
Nếu anh ta sạch sẽ hơn một chút và mặc một chiếc áo ngủ dài màu trắng, anh ta sẽ trông giống hệt một vị nguyên lão La Mã cổ đại dữ dằn.
Anh ta có mùi của đất như một người nguyên thủy, không phải thứ rác rưởi bèo bọt của các thành phố hiện đại.
- Hu, - anh ta nói - đến nhanh lên. Đến ngay bây giờ.
Tôi quay vào văn phòng, ngoắc tay cho anh ta theo tôi và anh ta lặng lẽ như một con ruồi bò trên bức tường. Tôi ngồi xuống sau bàn và làm chiếc ghế xoay kêu cót két, chỉ cho ông khách chiếc ghế khác cạnh bàn. Anh ta ngồi xuống đó. Đôi mắt đen nhỏ của anh ta có vẻ thù địch.
- Đến đâu? - Tôi hỏi.
- Hu. Tôi Planting - Thứ. Tôi Người Da Đỏ Hollywood.
- Có cái ghế đấy, ông Planting.
Anh ta khịt khịt mũi, hai lỗ mũi rộng hoác như hai cái hang chuột.
- Tên tôi là Planting - Thứ, không phải tên là ông Planting.
- Tôi có thể làm gì cho ông?
Anh ta cất giọng từ trong đáy ngực, những tiếng trầm đứt đoạn và âm vang:
- Ông ấy bảo đến nhanh. Bố già da trắng bảo đến nhanh. Ông ấy bảo tôi chở ông đến bằng cái xe ngựa cháy. Ông ấy bảo...
- Ê, bỏ ngay cái thứ tiếng Latinh của nợ ấy đi, - tôi nói - tôi không có cô giáo dạy khiêu vũ kiểu rắn trườn như thế đâu.
- Điên, - anh ta nói.
Hai chúng tôi nhăn răng cười lẫn nhau qua bàn một lúc. Anh ta cười nhiều hơn tôi. Rồi anh xoay cái mũ, mặt nhăn lại ghê tởm, lật ngửa mũ trong tay, thọc một ngón tay vào trong dải băng lót, lật dải băng ra ngoài. Có dòng chữ vàng in trên dải băng bẩn thỉu, chứng tỏ cái mũ không thuộc loại vô danh. Anh ta móc ra một tờ giấy cài trong mũ, ném xuống bàn. Đó là một gói giấy lụa. Anh ta giận dữ chỉ gói giấy bằng một móng tay gặm nham nhở. Mái tóc thẳng của anh ta có một vệt hằn bao quanh, do cái mũ quá chật ấn vào.
Tôi mở gói giấy lụa và thấy một tấm thiếp. Nó chẳng có gì mới mẻ với tôi. Đã có ba tấm y hệt như thế trong những đầu ngậm của ba điếu thuốc lá kiểu Nga. Tôi xoay xoay cái tẩu, ngắm người da đỏ và thử khống chế anh ta bằng cái nhìn đăm đăm.
Anh ta nhìn ngây ngô một mảng tường gạch.
- Được, ông ta muốn gì?
- Ông ấy muốn ông đến nhanh. Đến ngay bây giờ.
- Điên, - tôi nói.
Người da đỏ thích thế. Anh ta ngậm miệng lại chầm chậm, đảo cặp mắt trang trọng rồi cười không thành tiếng.
- Tôi cũng đặt giá cho ông ta một trăm đôla tiền cược -Tôi nói thêm, mở to mắt nhìn anh ta như thể đấy là một đồng kền năm xu.
- Hu?
Lại ngờ vực, lại thọc gậy vào tiếng Anh cơ bản.
- Một trăm đôla - tôi nói - Mặt sắt. Cá. Một tờ trăm đô. Tôi không tiền. Tôi không đến. Hiểu không? - Tôi xòe cả hai bàn tay ra đếm một trăm.
- Hu, ông lớn, - người da đỏ cười.
Anh ta lại moi dưới băng mũ nhờn và ném một gói giấy lụa nữa lên bàn. Tôi cầm lấy và mở ra. Nó đựng một tờ trăm đôla mới.
Người da đỏ lại sụp mũ lên đầu, không buồn lộn cái băng mũ vào chỗ cũ. Trông như anh ta coi thường chuyện đó hơn là khôi hài. Tôi ngồi há mồm nhìn tờ trăm đôla.
- Tâm linh là phải, - cuối cùng tôi nói. - Tôi mà sợ một thằng cha quái quỷ nào.
- Không hết ngày đâu, - người da đỏ lưu ý, vui chuyện hơn.
Tôi mở hộc bàn lấy khẩu Colt 38 tự động kiểu Super Match. Tôi đã không mang nó khi tới thăm bà Lewin Lockridge Grayle. Tôi cởi chiếc áo khoác, buộc bao da khẩu súng vào người, nhét súng vào bao, kéo tháp dây buộc rồi lại mặc áo ra ngoài.
Cái đó chỉ có ý nghĩa với anh chàng da đỏ như thể tôi đang cào cổ mình.
- Tôi chở xe, - anh ta nói. - Xe lớn.
- Tôi không thích những xe lớn, - tôi nói. - Tôi tự đi xe của tôi.
- Ông đến xe tôi, - người da đỏ nói, giọng hăm dọa.
- Tôi đi xe anh, - tôi nói.
Tôi khóa hộc bàn và văn phòng, tắt còi báo và đi ra, rời khỏi cửa phòng khách không khóa như vẫn thế.
Chúng tôi đi dọc hàng lang tới thang máy. Anh chàng da đỏ mỉm cười. Ngay cả người điều khiển thang máy cũng nhận thấy.