Chương 19
Tôi đi bộ xuống con đường xe chạy vòng vèo và đi vào bóng râm của hàng rào xén tỉa rồi tới cổng. Một người khác giữ vị trí gác, một gã cao lớn trong bộ đồ giản dị, một vệ sĩ thứ thiệt. Gã để tôi qua với một cái gật đầu.
Có tiếng còi xe. Chiếc Coupe của cô Riordan tới ngay sau xe tôi. Tôi đi tới đó nhìn vào trong xe cô. Cô nhìn lại tôi, lạnh lùng và giễu cợt.
Cô ngồi đó, tay đặt trên vôlăng, đeo găng và thon thả. Cô mỉm cười.
- Tôi đợi. Tôi nghĩ không phải việc của tôi. Ông nghĩ thế nào về bà ta?
- Tôi cá là bà ta đã bật một cái nịt chân có ý nghĩa.
- Lúc nào ông cũng có giọng như thế được, - cô đỏ mặt cay đắng. - Đôi khi tôi thù ghét những người đàn ông. Đàn ông già, đàn ông trẻ, cầu thủ bóng đá, ca sĩ ôpêra, triệu phú quái quỷ, những người đàn ông đẹp mà đi làm đĩ đực nhảy đến chai gót chân và những người đàn ông làm thám tử tư.
Tôi nhếch mép cưới buồn bã:
- Tôi biết tôi có lối nói chuyện châm chọc. Không phải lúc nào cũng thế. Cô bảo ai là đĩ đực?
- Ai kia?
- Đừng có chậm hiểu, Mariott chứ còn ai.
- Ồ, đó là một ý tưởng chắc như đinh đóng cột. Rất tiếc. Tôi không định nói tục. Tôi tưởng ông có thể bật nịt chân bà ta lúc nào ông muốn, đâu cần phải giằng co. Nhưng chỉ có một điều chắc chắn, ông là kẻ tới muộn màng.
Quãng phố rộng lượn vòng ngủ chập chờn trong ánh nắng. Một chiếc xe tải bịt mui êm ả lướt tới, dừng lại trước ngôi nhà bên kia phố, rồi lùi lại một chút và đi vào con đường xe chạy vòng vèo tới cửa bên. Bên mạn xe là dòng chữ “Phục Vụ Trẻ Em Bay City”.
Anne Riordan nghiêng người về phía tôi, đôi mắt màu lơ xám buồn bã như phủ một đám mây. Môi trên nhợt nhạt của cô hơi bĩu ra hờn dỗi rồi lại cắn giữa hai hàm răng. Hơi thở của cô xa vời và mảnh khảnh.
- Chắc ông chỉ muốn tôi nghĩ ngợi về công việc của chính tôi thôi chứ gì? Và không nghĩ ra một điều gì mới mẻ đối với ông? Tôi tưởng là tôi có giúp ông chút ít đấy chứ?
- Tôi không cần một sự giúp đỡ nào cả. Cảnh sát không muốn tôi tham gia một việc gì. Tôi không thể làm gì cho bà Grayle. Bà ta có một chuyện bịa về cái quán bia nơi chiếc xe nổ máy đi theo họ, nhưng cái đó chung quy lại có nghĩa gì? Đó là một quán nhậu mạt hạng ở Santa Monica. Nhưng đây lại là dân thượng lưu. Có vài đứa trong bọn có thể biết ngay là ngọc bích Phong Châu khi nhìn thấy nó.
- Nếu như ông ta không mách nước.
- Cũng có chuyện đó, - tôi nói và rút một điếu thuốc lá ra khỏi bao. - Chẳng có cái gì cho tôi trong chuyện này.
- Không có, ngay cả về tâm lý?
Tôi nhìn đăm đăm, trống rỗng.
- Tâm lý?
- Trời ơi, - cô kêu khe khẽ - tôi tưởng ông là một thám tử.
- Có một phần bưng bít trong chuyện này, - tôi nói. - Tôi thử nhìn lại quá trình. Nhà Grayle này làm vô số điều bùng nhùng cho tôi. Trong cái thành phố nháo nhác, nơi người ta mua bán cả luật pháp, cảnh sát đang hành động một cách khôi hài, nhìn mà xem: Không lập hồ sơ, không thông cáo báo chí, không có cơ hội nào cho kẻ xa lạ thơ ngây có thể bước vào với những đầu mối mỏng manh rồi sẽ thành cực kỳ quan trọng. Không có gì hết ngoài sự im lặng và khuyến cáo tôi ra khỏi câu chuyện. Tôi không ưa được bất cứ điều gì.
- Ông hầu như đã chùi hết son môi mất rồi, - cô nói -tôi muốn lưu ý đến phương diện tâm lý kia. Thôi, tạm biệt. Dù sao đi nữa, rất hân hạnh được biết ông.
Cô nhấn nút khởi động, gạt cần số và đi khỏi trong đám lốc bụi mù mịt.
Tôi nhìn theo cô đi xa dần. Khi cô đi khuất, tôi quay lại nhìn bên kia phố. Người đàn ông từ chiếc xe tải mui kín có dòng chữ “Phục Vụ Trẻ Em Bay City” bước ra từ cửa bên của tòa nhà. Gã mặc đồng phục trắng và cứng đơ, chỉ liếc nhìn cũng thấy sạch bong, mang một hộp bìa đựng mẫu hàng. Gã vào xe tải và lái đi.
Tôi hình dung thấy gã mặc bộ đồ hình thoi.
Tôi vào trong xe và nhìn đồng hồ trước khi nổ máy. Sắp năm giờ.
Rượu Scotch, đúng thứ Scotch hảo hạng, sóng sánh trong tôi suốt con đường trở về Hollywood. Đèn đỏ lập lòe trước mắt tôi và tôi cũng thấy lập lòe đèn đỏ sau xe tôi.
- Đó là một người đàn bà đẹp, - tôi tự nói lớn với mình trong xe, cho một thằng cha quan tâm tới những người đàn bà đẹp. Không thấy ai nói gì. - Nhưng tôi không quan tâm, - tôi nói. Vẫn không thấy ai nói gì hết - Mười giờ ở Câu lạc bộ Belvedere, - tôi nói. Người nào đó nói: - Xì!
Giống y hệt giọng tôi.
Sáu giờ kém mười lăm khi tôi lại leo lên văn phòng của mình. Tòa nhà lặng ngắt. Người gõ máy chữ bên kia tường đã thôi lách cách. Tôi châm tẩu và ngồi chờ.