← Quay lại trang sách

Chương 22

Tôi đạp cái ghế của tôi về phía sau và giật khẩu súng ra khỏi bao dưới cánh tay. Nhưng thật quá dở. Áo vest của tôi cài khuy nên tôi hành động quá chậm chạp. Đằng nào cũng là quá chậm rồi, nếu tôi định bắn một người nào đó.

Có một xao động âm thầm của không khí và một mùi của đất. Trong bóng tối dày đặc, người da đỏ đánh tôi từ phía sau và bẻ quặt tay tôi sang một bên sườn.

Gã loay hoay để nhấc bổng tôi lên. Tôi vẫn còn có thể lấy khẩu súng ra và quét gian phòng bằng một loạt đạn nhưng tôi thân cô thế cô và có hành động thế nào chăng nữa ở chốn này cũng chẳng ăn nhằm gì.

Tôi không rút súng nữa mà cố nắm lấy tay anh ta. Những ngón tay tôi vừa cứng lại vừa trơn tuột. Không dễ nắm. Gã da đỏ thở hồng hộc và quật tôi xuống bằng một cú choáng óc trên đỉnh đầu. Anh ta tóm được tay tôi thay vì tôi tóm lấy tay anh ta. Anh ta vặn xoắn tay tôi ra sau lưng, rồi một cú lên gối dữ dội như một tảng đá nhọn thúc vào lưng tôi. Anh ta cố bẻ gập tôi. Tôi có thể bị bẻ lắm. Đây đâu phải là City Hall, trời ơi, tôi đã bị gập xuống.

Tôi cố thét lên, dù không có lý do gì để thét. Hơi thở tắc trong cổ họng tôi và tôi không sao đẩy được nó ra. Người da đỏ quật tôi sang một bên và chẹt lên người tôi, tôi cảm thấy như một nhát kéo. Anh ta đã khóa cứng tôi như trong một cái thùng, hai bàn tay to lớn tìm cổ tôi. Đôi khi tôi choàng tỉnh dậy trong đêm tối, vẫn thấy hai bàn tay anh ta trên cổ và ngửi thấy mùi của anh ta. Tôi cảm thấy hơi thở mình tắc nghẹn và những ngón tay trơn tuột. Rồi tôi ngất đi và thấy mình uống một ly whisky và chiếc máy thu thanh nào kêu rền rĩ.

Tôi chơi vơi chìm nghỉm khi ánh sáng chói lọi lại bật lên, màu đỏ, máu trong hốc mắt tôi và đằng sau hốc mắt. Một khuôn mặt chảy loang ra xung quanh và một bàn tay thanh tú nắm lấy tôi, nhưng những bàn tay to lớn khác vẫn đè trên cổ.

Một giọng êm ái cất lên:

- Để anh ta thở một chút.

Những ngón tay nới lỏng. Tôi vặn người thật mạnh. Một cái gì lấp lánh sáng nện vào bên hàm tôi.

Giọng êm ái lại nói:

- Để anh ta đứng dậy:

Người da đỏ dựng tôi dậy. Anh ta ấn tôi dựa lưng vào tường, nắm cứng lấy tôi bằng cả hai bàn tay sắt.

- Gã tài tử.

Lại vẫn cái giọng êm ái và vật lấp lánh sáng, cứng và cay đắng như cái chết, ập vào mặt tôi lần nữa. Ngay giữa mặt. Một cái gì ấm ấm chạy trên mặt. Tôi liếm và nhận thấy vị mặn của sắt và muối.

Một bàn tay lục soát ví tôi. Một bàn tay đảo lộn tất cả các túi quần túi áo tôi. Thuốc lá và giấy lụa được lấy ra và không gói lại. Tôi đi lãng đãng trong vùng sương mù màu đỏ thẫm giăng đầy phía trước.

- Có ba điếu thuốc lá thôi? - Giọng nói nhã nhặn và vật lấp lánh lại nện vào hàm tôi.

- Ba, - tôi gầm gừ.

- Ông để những điếu khác ở đâu?

- Trong bàn tôi, ở văn phòng.

Vật lấp lánh sáng lại nện tôi.

- Chắc chắn là ông nói dối, nhưng tôi có thể tìm ra.

Chùm chìa khóa cũng lấp lánh một cách kỳ cục trong vùng ánh sáng đỏ trước mặt tôi.

- Cho anh ta nghẹt chút nữa, - giọng êm ái nói.

Những ngón tay sắt lại xiết vào cổ tôi. Tôi giãy giụa chống lại chúng, chống lại cái mùi của chúng, và những bắp thịt của gã da đỏ nghiến lấy tôi.

Tôi rướn người, nắm lấy một ngón tay của anh ta và vặn xoắn. Lại giọng nói êm ái:

- Khá thật. Anh ta vẫn nghe được.

Vật lấp lánh lại vung lên không trung. Nó đập một cái nữa vào hàm tôi, vẫn cái vật tàn bạo ấy.

- Để anh ta đi. Thuần hóa rồi, - giọng đó nói.

Những cánh tay lực lưỡng nặng nề buông tôi ra và tôi chao người về phía trước một bước, cố tỉnh lại. Amthor đứng đó, mỉm cười nhẹ nhàng, như một giấc mơ trước mặt tôi.

Ông ta đang cầm khẩu súng của tôi trong bàn tay thanh tú và mềm mại. Mũi súng chĩa thẳng vào ngực tôi.

- Tôi có thể dạy ông, - ông ta nói bằng giọng mềm mỏng - nhưng để làm gì? Một kẻ nhỏ mọn bẩn thỉu. Có soi sáng cho ông thì ông vẫn thế thôi. Có phải vậy không? - Ông ta cười, nụ cười duyên dáng.

Tôi vung về nụ cười ấy tất cả những gì có thể vung được.

Đó là một toan tính sai lầm. Ông ta né tránh và máu lại trào ra ở hai lỗ mũi tôi. Rồi ông ta chộp lấy tôi, xốc tôi dậy và đập báng súng vào đầu tôi.

- Ngồi xuống, con ơi! - Ông ta nói dịu dàng - Ta có một người khách đến thăm. Ta rất vui sướng vì con đánh ta. Điều đó giúp ta một vụ làm ăn lớn.

Tôi cảm thấy có chiếc ghế đẩu trắng và ngồi xuống, gục đầu xuống chiếc bàn trắng, bên cạnh quả cầu màu trắng sữa bây giờ lại tỏa làn ánh sáng êm dịu. Tôi nhìn đăm đăm bên cạnh nó, mặt tôi áp xuống bàn. Ánh sáng thôi miên tôi. Ánh sáng lộng lẫy, ánh sáng êm dịu thần tiên.

Sau lưng tôi, xung quanh tôi không có gì nữa ngoài sự im lặng.

Tôi nghĩ là tôi đã ngủ, nhưng chỉ là có vẻ như thế thôi, với khuôn mặt đẫm máu gục trên bàn và con ác quỷ cao gầy duyên dáng, cầm khẩu súng của tôi trong tay, theo dõi tôi và mỉm cười.