Chương 23
Được - gã to lớn nói - bây giờ anh có thể ra khỏi chuồng.
Tôi mở mắt và ngồi dậy.
- Sang phòng khác đi, anh bạn.
Tôi đứng dậy, vẫn mơ mơ màng màng. Chúng tôi đi đâu đó qua một cánh cửa. Rồi tôi thấy nơi ấy - một căn phòng khách với cửa sổ bốn bề. Lúc này ngoài trời tối đen.
Người đàn bà có những chiếc nhẫn không thích hợp ngồi ở bàn. Một người đàn ông đứng bên cạnh.
- Ngồi đây, anh bạn.
Anh ta ấn tôi ngồi xuống. Đó là một cái ghế đẹp, thẳng đơ nhưng tiện nghi; tuy nhiên tôi không còn tâm trạng nào mà nghĩ tới nó. Người đàn bà ngồi sau bàn đọc lớn tiếng điều gì từ một cuốn sổ mở. Người đàn ông già hơn đứng bên cạnh có bộ mặt ngây ra bất động và hàng ria mép xám, đang lắng nghe bà ta.
Amthor đứng bên một cửa sổ, quay lưng vào trong phòng, nhìn ra mép bờ êm ả của đại dương tít ngoài xa, bên kia dãy đèn sáng rực của đập chắn sóng, bên kia thế giới. Ông ta nhìn với vẻ đắm say khao khát. Ông ta quay nửa đầu nhìn lướt qua tôi một lần và tôi có thể thấy những vệt máu trên mặt ông ta đã được rửa sạch. Nhưng cái mũi của ông ta giờ đây không còn giống như lúc tôi gặp ông ta lần đầu. Cái đó làm tôi nhăn nhó, méo xệch cặp môi và cả bộ mặt.
- Anh định đùa à, anh bạn?
Tôi nhìn người vừa nói những tiếng ấy đứng trước mặt tôi, người đã giúp tôi tới ngồi ở chiếc ghế. Anh ta là một cái chổi phất trần nặng cỡ 90 ký, bộ mặt tàn nhang, mồm đầy răng và giọng nói ngọt ngào của gã làm xiếc rong. Anh ta trông bặm trợn, láu lỉnh và phàm phu tục tử. Không ai có thể xỏ mũi được loại người này. Đó là một loại cảnh sát đêm đêm nhổ lên cây dùi cui chửi thề thay cho lời cầu nguyện. Nhưng anh ta lại có cặp mắt hài hước hóm hỉnh.
Anh ta đứng xoạc cẳng trước mặt tôi, cầm trong tay cái ví của tôi mở toang hoác, lấy móng tay rạch rạch lên lớp da như thể anh ta chỉ muốn phá phách đồ này vật nọ, nhất là những đồ vật bé nhỏ lọt vào tay mình.
Nhưng chắc chắn là những mặt người trong đó khiến anh ta thú vị hơn.
- Nhìn trộm hả, anh bạn? Từ trên cái ổ nhện ồn ào ấy xuống hả? Định làm tí ti tống tiền chứ gì?
Cái mũ của anh ta trật ra sau gáy. Mớ tóc nâu bụi bặm sẫm lại bởi mồ hôi. Đôi mắt hài hước vằn những tia máu đỏ.
Cuống họng tôi như vừa qua một cái máy cán, tôi đưa tay lên sờ cổ. Gã da đỏ có những ngón tay như những gọng kìm thép.
Người đàn bà ngăm đen ngừng đọc trong sổ và gấp nó lại. Người đàn ông nhỏ thó già hơn, với hàng ria mép xám, gật đầu và đi tới đứng sau lưng người vừa nói chuyện với tôi.
- Cảnh sát à? - Tôi hỏi, tay xoa cằm.
- Anh nghĩ sao, anh bạn?
Lại chuyện khôi hài của viên cảnh sát. Người nhỏ thó hơi lác, trông như ông ta nhìn bằng một mắt.
- Không phải L.A. - tôi nói và nhìn ông ta, con mắt kia lẽ ra phải rời khỏi Los Angeles.
Gã to lớn kia cầm cái ví. Tôi nhìn vào ví. Tiền của tôi vẫn còn đủ. Tất cả những tấm thiếp. Cái gì cũng còn. Tôi ngạc nhiên.
- Nói vài điều đi, anh bạn, - gã to lớn nói. - Vài điều để chúng tôi có thiện cảm với anh.
- Trả lại tôi khẩu súng.
Anh ta ngả người ra trước một chút và suy nghĩ. Trông có vẻ như anh ta bị đau.
- Ồ, anh muốn đòi súng hả, anh bạn?
Anh ta quay sang nhìn người ria mép xám.
- Anh ta đòi súng, - anh ta nói, rồi lại nhìn tôi lần nữa. - Anh muốn lấy lại khẩu súng làm gì, anh bạn?
- Tôi muốn bắn một gã da đỏ.
- Ồ, ra anh lại muốn bắn một gã da đỏ kia đấy, anh bạn.
- Phải, chỉ một gã da đỏ thôi.
Anh ta lại nhìn bộ ria mép xám.
- Cha nội này ba trợn, lại đòi xơi thằng da đỏ kia đấy,
- Nghe này, Hemingway, chớ có nhắc lại từng lời của tôi như thế, - tôi nói.
- Tôi nghĩ thằng cha này khùng, - gã to lớn nói. - Hắn lại gọi tôi là Hemingway. Ông có nghĩ hắn khùng không?
Bộ ria mép xám cắn điếu xì gà không nói gì, con người dong dỏng thanh nhã ở cửa sổ quay lại chậm chạp và nói nhẹ nhàng:
- Tôi nghĩ có thể anh ta mất thăng bằng một chút.
- Tôi không thể hiểu tại sao hắn lại gọi tôi là Hemingway kia chứ? - Gã to lớn nói. - Tên tôi đâu phải Hemingway?
Người già hơn nói:
- Tôi không thấy khẩu súng nào cả.
Họ nhìn Amthor. Amthor nói:
- Nó ở trong nhà ấy. Tôi có thấy. Tôi sẽ lấy nó cho ông, ông Blane ạ.
Gã to lớn cúi người và hơi khuỵu gối, thở vào mặt tôi:
- Anh làm cái quỷ gì mà lại kêu tôi là Hemingway, hả anh bạn?
- Vì có mặt các bà ở đây.
Anh ta thẳng người dậy:
- Ông xem. - anh ta nhìn bộ ria mép. Người có bộ ria mép gật đầu rồi quay người bước ra khỏi phòng. Cánh cửa trượt mở ra. Ông ta bước vào khuôn cửa và Amthor theo ông ta.
Im lặng. Người đàn bà ngăm đen ngó trân trân mặt bàn và cau mày. Gã to lớn nhìn đúng vào lông mày tôi và chầm chậm lắc đầu ngạc nhiên.
Cửa lại mở và người có bộ ria mép quay vào. Ông ta lấy cái mũ ở đâu đó đưa cho tôi rồi móc túi lấy khẩu súng đưa nốt cho tôi. Cầm nó trong tay, tôi biết là nó rỗng. Tôi nhét dưới cánh tay rồi đứng dậy.
Gã to lớn nói:
- Đi nào, anh bạn. Ra khỏi đây thôi. Tôi nghĩ chút ít khí trời sẽ giúp anh đi đứng ngay ngắn hơn.
- Được, Hemingway.
- Anh lại giở cái trò đó rồi. - Gã to lớn nói buồn bã - Gọi tôi là Hemingway, lại còn giải thích là tại có mặt các bà. Ông có nghĩ đấy là cái kiểu nói láo bẩn thỉu trong quyển sách của hắn không?
Bộ ria mép động đậy:
- Khẩn trương lên.
Gã to lớn kéo tay tôi và chúng tôi ra thang máy. Thang đã lên. Chúng tôi bước vào.