Chương 26
Tủ tường bị khóa kín. Chiếc ghế gỗ quả là nặng quá sức tôi. Tôi gạt những chiếc áo và đệm lót khỏi giường, cuộn chăn nệm về một phía. Có một lớp lò xo đan mắt lưới gắn chặt cả hai đầu giường bằng những vòng thép mạ màu đen dài khoảng 9 inch. Tôi thử lay chúng. Chưa từng thấy một công việc nào nặng nhọc như thế. Khoảng mười phút sau. Hai ngón tay bật máu, tôi cũng giật ra được một vòng thép. Tôi uốn thử. Nó đàn hồi tuyệt diệu và khá nặng. Đã có một sợi roi da cho nó.
Khi công việc đã hoàn tất, tôi nhìn qua khắp phòng và thấy chai whisky. Cái chai này cũng sẽ được việc lắm, vậy mà tôi quên khuấy mất.
Tôi uống vài ngụm nước nữa. Tôi nghỉ ngơi một lát, ngồi về một phía trên tấm lò xo giường trần trụi. Rồi tôi tới sát cửa ra vào, ghé miệng vào chỗ bản lề và hét lớn:
- Cháy! Cháy! Cháy!
Tôi chờ một chút, hết sức hài lòng. Hắn ta chạy tới nặng nề dọc theo hành lang bên ngoài, chìa khóa tra vào ổ hấp tấp và xoay rin rít.
Cánh cửa bật tung. Tôi dán mình vào tường phía cửa mở. Lúc này hắn vung vẩy một cây gậy nhỏ thật đẹp dài khoảng 5 inch, buộc một sợi dây da màu nâu tết cầu kỳ. Hắn trợn mắt nhìn chiếc giường bị lột nệm rồi nhảy bổ vào phòng.
Tôi bật cười và nện hắn. Tôi nắm chiếc vòng thép đập vào đầu làm thằng cha ngã nhào. Tôi bồi tiếp một đòn khiến hắn khuỵu gối. Hai ba cú nện choáng óc. Hắn thốt ra một tiếng kêu khẽ. Tôi giật cây gậy trong bàn tay mềm rũ của hắn. Hắn rên rỉ.
Tôi dộng đầu gối lên mặt hắn. Đầu gối tôi đau điếng. Hắn không còn kêu đau được nữa. Trong khi hắn tiếp tục rên, tôi thẳng tay quật gậy.
Tôi lấy chìa khóa phía ngoài cánh cửa, khóa lại từ phía trong và lật người hắn. Hắn có cả chùm. Một chiếc mở được tủ tường. Quần áo của tôi quả nhiên mắc trong đó. Tôi lục lọi các túi quần áo. Tiền trong ví của tôi đã mất sạch. Tôi quay lại thằng cha khoác áo trắng. Cái nghề khốn nạn của hắn quả cũng bộn tiền. Tôi lấy lại những thứ lúc đầu tôi mang theo, lôi hắn lên giường, đóng đai da cổ tay cổ chân hắn và nhét nửa vạt áo sơ mi vào mồm hắn, hắn bị dập mũi. Tôi đợi một lúc để biết chắc là hắn vẫn còn có thể thở bằng mũi bình thường.
Kể cũng ái ngại cho hắn. Một kẻ hèn mọn vai u thịt bắp thô thiển, cố gắng theo nghiệp chỉ vì mấy đồng tiền lương khốn khổ mỗi tuần. Có lẽ hắn cũng có một người vợ và những đứa con. Thật khốn khổ. Mà chỉ có được mỗi cây gậy tùy thân cũng chẳng ra hồn. Tôi để chai whisky ở chỗ hắn có thể với tới được, nếu như hắn cởi được những dây trói.
Tôi vỗ vai hắn đầy thương cảm.
Tất cả quần áo của tôi, cả súng và dây đeo đều treo trong tủ tường nhưng ổ đạn chẳng còn viên nào. Tôi mặc quần áo. Những ngón tay tôi tê cứng, ngáp sái quai hàm.
Gã đàn ông thiếp đi trên giường. Tôi mặc xác hắn ở đó và khóa cửa nhốt hắn trong phòng.
Phía ngoài là dãy hành lang thênh thang, im lặng như tờ, với ba cánh cửa đóng kín. Không có một tiếng động nào vẳng ra từ sau các cánh cửa. Một tấm thảm màu rượu chát trải giữa lối đi và cũng im phăng phắc như cả tòa nhà rộng lớn. Phía cuối hành lang, đẩy khẽ cánh cửa là vào một gian đại sảnh rồi lại một gian sảnh khác ở góc bên phải và đến đầu một hộp cầu thang kiểu cổ có tay vịn bằng gỗ sồi trắng. Thang gác lượn uyển chuyển xuống gian phòng thấp mờ tối. Cuối gian phòng thấp là hai cánh cửa lắp kính mờ. Căn phòng lát đá và treo những tấm thảm dày. Một vệt sáng khúc xạ qua một trong những khe cửa đóng kín. Nhưng tuyệt nhiên không có lấy một tiếng động.
Một tòa nhà cổ xưa, xây xong là thôi không còn được sang sửa lần nào nữa. Chắc chắn tòa nhà nằm lọt trong một quãng phố yên tĩnh, phía bên có những vạt hồng, còn đằng trước là vô số bụi hoa. Tràn đầy vẻ thanh lịch, mát lạnh và yên ả trong ánh mặt trời California sáng chói, tòa nhà che chở những con người và nuốt đi những tiếng kêu thét.
Tôi bước xuống thang thì nghe có tiếng ho khan, tôi giật mình nhìn quanh và thấy một cánh cửa khép hờ ở phía cuối một hành lang khác. Tôi nhón chân đi khẽ tới và yên lặng chở đợi cánh cửa khép nhưng không bước vào. Một vệt sáng nằm dưới chân tôi trên tấm thảm. Lại có tiếng ho khan. Tiếng ho sâu như từ đáy phổi, vang lên êm đềm và dễ dàng kỳ lạ. Nhưng đấy đâu phải việc tôi. Việc của tôi là thoát ra khỏi nơi này. Nhưng người nào có thể mở cho tôi cánh cửa ra khỏi ngôi nhà cũng khiến tôi lưu tâm. Gã xứng đáng để tôi lưu tâm lắm. Tôi lẩn một chút vào trong khe sáng. Tiếng giở tờ báo loạt xoạt.
Tôi có thể thấy một phần căn phòng được bài trí đúng như một căn phòng chứ không phải buồng giam. Một bàn giấy sẫm màu, trên đó vứt lỏng chỏng chiếc mũ và mấy tờ tạp chí. Cửa sổ treo rèm đăng ten, sàn trải tấm thảm khá đẹp.
Lò xo giường kêu cót két nặng nề. Một người đàn ông to lớn, đúng như tiếng ho của gã. Tôi đưa ngón tay đẩy khẽ cánh cửa nhích ra độ một hai inch. Không có động tĩnh gì. Cũng không có động tĩnh khi tôi thò đầu vào trong phòng. Bây giờ tôi nhìn thấy cả căn phòng, chiếc giường và người đàn ông đang nằm trên giường, chiếc gạt tàn đầy ắp những đầu mẩu thuốc lá. Cả mớ báo chí quăng lộn xộn trên giường. Một tờ mở rộng giữa hai bàn tay to bè và một khuôn mặt có lẽ cũng to bè. Tôi nhìn thấy mớ tóc phía trên mép tờ báo in mực xanh, sẫm màu, quăn và rậm rạp. Một vệt trán trắng dưới mớ tóc. Tờ báo dịch đi một chút, tôi nín thở, người đàn ông nằm trên giường vẫn không ngẩng lên.
Gã cần phải cạo râu, luôn luôn cần cạo râu. Trước đó tôi đã thấy gã ở Đại lộ Trung tâm trong một quán nhậu da đen gọi là Florian. Tôi đã thấy gã vận bộ đồ lớn, những trái bóng golf trắng làm khuy áo và ly whisky sủi bọt trên tay. Và tôi đã thấy gã cầm khẩu Colt quân dụng như một món đồ chơi trong bàn tay hộ pháp, bước nhẹ nhàng qua cánh cửa vỡ nát. Tôi thấy một vài vụ mà gã vẫn thường làm.
Gã lại ho và nặng nề xoay cặp mông trên giường, ngáp dài rồi móc hộp thuốc lá bẹp rúm trên mặt bàn. Một điếu thuốc lá cắm vào miệng gã, lửa xòe ở đầu ngón tay cái và khói phun ra từ hai lỗ mũi.
- À! - Gã ngáp và lại giở tờ báo ra trước mặt.
Tôi bỏ gã ở đó, quay lại gian sảnh bên cạnh. Ông Moose Malloy hình như được che chở chu đáo. Tôi trở lại cầu thang và đi xuống.
Một giọng nói thì thào phía sau một cánh cửa khép hờ. Tôi đợi giọng trả lời. Không có ai cả. Đó là một cuộc nói chuyện qua điện thoại. Tôi tới gần cánh cửa và lắng nghe. Đó là một giọng trầm, chỉ là một tiếng rì rầm. Không hiểu được chút gì. Một tiếng lách cách khô khan. Rồi trong phòng lại tiếp tục im lặng.
Đã tới lúc rời khỏi đây, và phải chuồn gấp. Thế là tôi đẩy cánh cửa, nhẹ nhàng bước vào phòng.