← Quay lại trang sách

Chương 25

Căn phòng tràn ngập khói.

Khói lơ lửng trong không khí thành từng dải mỏng, bốc lên rồi lại tản xuống như một bức rèm làm bằng những chuỗi hạt nhỏ và trong suốt. Hai cửa sổ hình như mở ở bức tường cuối cùng, nhưng khói cũng không bay về phía ấy. Trước đó, tôi không nhìn rõ căn phòng. Cửa sổ cài then ngang.

Tôi thẫn thờ, không suy tính được gì. Tôi cảm giác mình đã ngủ thiếp đi cả năm trời. Nhưng khói đã lay tỉnh tôi. Tôi nằm ngửa và nghĩ ngợi miên man về làn khói. Một lúc lâu sau, tôi hít một hơi sâu đầy hai lá phổi và thét lên:

- Cháy!

Rồi bỗng dưng tôi phá lên cười. Tôi cũng chẳng biết chuyện đó có gì là khôi hài nhưng tôi cảm thấy hết sức buồn cười. Tôi nằm trên giường và cười sặc sụa. Tôi không thích giọng cười của tôi, có vẻ như một thằng điên.

Một tiếng thét là quá đủ. Những bước chân thình thịch bên ngoài phòng, chìa khóa cắm vào ổ khóa và cửa phòng bật mở. Một người đàn ông nhảy vào từ hành lang bên và đóng cánh cửa sau lưng hắn. Bàn tay phải của hắn giấu ra đằng sau hông. Hắn béo lùn, mặc áo khoác màu trắng. Đôi mắt đen, khả nghi và kỳ dị. Phía đuôi mắt, lớp da xám xịt xếp những nếp nhăn lớn.

Tôi lắc đầu trên chiếc gối cứng và ngáp.

Tôi nói:

- Jack, cách đó không xong đâu. Tuột rồi mà.

Hắn đứng sững lại cau có, bàn tay phải ngập ngừng sau hông. Gương mặt hắn xanh xao nguy hiểm, đôi mắt đen kỳ dị, nước da xạm và cái mũi trông hệt như một vỏ sò.

Hắn cười gằn:

- Chắc ông muốn khâm liệm tử tế hơn?

- Jack, tôi thấy thú lắm. Cực kỳ thú vị. Chợp mắt một lúc lâu. Chắc là mơ mộng chút xíu. Tôi ở đâu thế này nhỉ?

- Ông ở đúng chỗ đấy.

Tôi nói:

- Có vẻ là một nơi dễ chịu. Con người dễ chịu, khí hậu dễ chịu. Chắc là tôi sẽ lại chợp một giấc nữa.

Hắn gầm gừ:

- Tốt hơn là cứ như thế.

Hắn bước ra, cửa đóng sập lại, khóa lách cách. Những bước chân bực dọc xa dần.

Hắn không làm màn khói vợi bớt chút nào. Nó vẫn lơ lửng giữa căn phòng và tràn lan mọi xó xỉnh. Y như một tấm rèm dầy đặc. Nó không hề tan loãng ra, không trôi lướt đi, cũng không rung động, vẫn còn chút không khí trong phòng và tôi có thể cảm thấy không khí trên mặt tôi. Nhưng khói choán ngập tất cả. Y hệt một tấm mạng khổng lồ màu xám chăng bởi hàng ngàn con nhện. Tôi cứ ngạc nhiên không hiểu làm sao chúng lại có thể cùng nhau dệt một tấm mạng lớn đến thế. Như những bộ áo ngủ bằng vải flanen, loại người ta vẫn dùng trong bệnh viện tỉnh. Không có vạt trước, không một mảnh thừa. Loại vải thô, to sợi. Cổ họng tôi thắt lại. Nó vẫn đau rát như thế. Tôi bỗng nhớ nhớ linh tinh mấy chuyện. Tôi vươn người lên một chút cảm thấy họng mình ngập ngụa khói. Tất cả vẫn đau rát như thế. Đúng là một gã da đỏ mạt hạng. Hay lắm, Hemingway. Vậy là anh muốn làm thám tử kia đấy? Kiếm bẫm tiền này. Học đủ chín bài học vỡ lòng này. Chúng tôi sẽ cấp phù hiệu cho anh. Kiếm năm mươi xu hoặc là thành tàn phế.

Cổ họng cứ đau rát, những ngón tay có vẻ như mất hết mọi cảm giác. Tôi nhìn chúng và thấy chúng cứng đơ như những quả chuối mắn. Trông chỉ có vẻ là những ngón tay thôi. Gay go đấy! Những ngón tay mang găng sắt. Người ta tới để trao phù hiệu hoặc là để bó bột. Và cả chứng chỉ nữa.

Đêm xuống rồi. Bên ngoài cửa sổ là một thế giới tối đen. Một chiếc bát thủy tinh đục màu sữa treo giữa căn phòng bằng ba sợi dây xích. Có một ngọn đèn trong đó. Những mấu thủy tinh màu viền xung quanh mép bát, màu vàng da cam và màu xanh biển lần lượt đổi nhau. Tôi ngắm nghía chiếc chao đèn mờ ảo, người mệt rã rời vì khói. Ngắm nghía một lúc, hình như những mấu thủy tinh bật mở thành những lỗ châu mai và thập thò mấy cái đầu nhỏ xíu. Những cái đầu nhỏ. Những cái đầu bằng thiếc giống như những con búp bê nhưng hết sức sống động. Một cái đầu đàn ông đội mũ kêpi, mũi hếch lên như nhãn rượu Johnnie Walker, một mái tóc hung bù xù đội mũ lòe loẹt và cái cổ gầy nhom đeo cà vạt vặn xoắn như sợi thừng. Nó nhìn tôi giống hệt một gã bồi bàn ở một quán ăn ngoại ô nhác nhớm nhếch mép cười: “Ngài thích xào tái hay ninh nhừ?”.

Tôi nhắm mắt nghiền lại, hai mi cứ nhay nháy nhức nhối và khi tôi mở mắt ra, tất cả ảo giác tan biến, chỉ còn nguyên vẹn là chiếc bát thủy tinh giả sứ làm chao đèn giữa trần nhà bằng ba sợi dây xích.

Nhưng khói vẫn im lìm trong không khí khẽ xao động.

Tôi kéo vạt áo sơ mi vải thô lau mồ hôi trên mặt bằng những ngón tay tê cóng sau chín bài học vỡ lòng của khóa học hàm thụ ứng trước một nửa. Hòm thư 2468 - 1924. Thành phố Cedar, bang Iowa. Những thằng điên. Toàn một lũ điên.

Tôi ngồi nhỏm dậy trên giường và một lúc sau tôi đứng xuống sàn. Hai chân tôi mỏi nhừ và như có muôn vàn mũi kim châm tê tê bên trong. Chân trái còn đôi chút cảm nhận được sàn nhà. Tôi đứng thẳng dậy, loạng choạng. Tôi rướn người, thở hổn hển, tay bấu lấy thành giường và như có một tiếng nói vẳng ra từ dưới gầm giường chậm rãi nhắc đi nhắc lại: “Mày bị sốt... Mày bị sốt... Mày bị sốt...”

Tôi gắng bước đi, lảo đảo như say rượu. Có một chai whisky trên một chiếc bàn nhỏ tráng men trắng giữa hai cửa sổ có chân song. Cái chai có dáng khá đẹp, hình như vơi mất một nửa. Tôi bước về phía chiếc bàn. Thiếu cha gì những con người tử tế trên thế gian này đang nổi khùng lên. Người ta chửi rủa tía lia trên các cột báo buổi sáng, người ta đạp cẳng chân kẻ ngồi bên cạnh trong rạp xinê, người ta đoán mò chán chường và cười nhạo các chính khách, nhưng thiếu cha gì những con người tử tế trên thế gian này y hệt như thế. Cứ thử bảo một gã nào đó tu nửa chai whisky kia đi xem. Trái tim gã sẽ nở ra và hổn hển vì một cảm giác rạo rực khác hẳn.

Tôi túm lấy cái chai bằng cả hai bàn tay vẫn còn tê cóng và dốc vào miệng, mồ hôi vã ra tưởng chừng như đang lâng lâng trên đỉnh trụ cầu Hoàng cung San Francisco.

Tôi uống ừng ực không kịp thở, rồi đặt chai xuống, thận trọng từng cử động và cố thè lưỡi liếm những giọt rượu rớt dưới cằm.

Whisky có một hương vị lạ lùng. Trong khi nhấm nháp vị whisky trên lưỡi, tôi chợt thấy một cái chậu rửa nhỏ gắn trong góc tường. Tôi bấu lấy nó và một cơn buồn nôn xộc lên khiến tôi ói mửa.

Thời gian lặng lẽ trôi, cơn nôn mửa quằn quại khiến tôi mê mụ, lảo đảo bấu chặt lấy mép chậu và ói ồng ộc như một con vật.

Thời gian vẫn lặng lẽ trôi, tôi loạng choạng trở về giường và lại nằm vật xuống rời rã, đăm đăm nhìn đám khói mù mịt. Hình như khói ngưng đọng trong mắt tôi chứ không phải là hiện thực khắp phòng và trong suốt đến thế. Và rồi đột nhiên làn khói tan biến và ánh sáng ngọn đèn treo trong chiếc chao thủy tinh đục giữa phòng bỗng khắc họa căn phòng hoàn toàn rõ nét.

Tôi lại ngồi dậy. Có một chiếc ghế tựa bằng gỗ nặng nề đặt sát tường gần cửa ra vào. Và có một cánh cửa mà lúc nãy người đàn ông mặc áo khoác trắng đã bước vào phòng. Chắc là một cái tủ tường và quần áo của tôi được treo trong ấy cũng nên. Sàn nhà kẻ ô vuông màu xanh và xám. Những bức tường sơn trắng. Một căn phòng sạch sẽ. Tôi đang nằm trên chiếc giường sắt cá nhân hẹp kiểu giường bệnh viện nhưng thấp hơn một chút, có những dây đai da dầy cài khóa một bên ở đúng những chỗ cổ tay và cổ chân người nằm.

Một căn phòng nồng nặc thứ mùi riêng biệt khó tả. Giờ đây tôi cảm thấy khắp mình cơn đau nhức nhối, trong đầu, trong cổ họng và trên cánh tay. Tôi không nhớ gì tới cánh tay tôi. Bây giờ tôi xắn ống tay áo pyjama và nhìn kỹ những lỗ chân lông. Suốt từ khuỷu tay tới vai như phủ kín những lỗ kim đâm trên da. Xung quanh mỗi lỗ kim là một vết nhợt nhạt nhỏ khoảng cỡ đồng xu.

Thuốc mê. Tôi bị chích thuốc mê đầy ắp để thiếp đi. Có lẽ là loại Scopolamine. Quá nhiều thuốc mê một lúc. Tôi đã nói mê nói sảng những gì chẳng biết. Lúc thiếp đi, lúc lảm nhảm, phụ thuộc vào ý thức mù mờ. Thuốc mê.

Đó là nguyên nhân khiến tôi luôn luôn cảm thấy có màn khói phủ kín đầu óc. Nó chờn vờn quanh mép chao đèn cùng giọng nói văng vẳng và những ý tưởng rối mù, cũng như những sợi dây da, chân song cửa và những ngón, tay ngón chân tê cóng. Rượu whisky chắc chắn cũng tham dự vào bốn mươi tám giờ mê mệt kỳ cục. Người ta để nó loanh quanh đâu đó và thế là tôi không còn nhớ gì hết.

Tôi đứng dậy và lại nôn thốc nôn tháo vào bức tường trước mặt. Thế là lại phải nằm xuống và thở nhọc mệt từng hơi dài một lúc lâu. Bây giờ tôi lại thấy ngứa ran khắp người và vã mồ hôi. Tôi có thể cảm thấy mồ hôi đẫm trán chảy thành giọt nhỏ từ từ lăn qua mũi xuống khóe miệng. Lưỡi tôi thè ra liếm những giọt mồ hôi mằn mặn đó như điên cuồng.

Tôi cố ngồi lên một lần nữa, buông chân xuống sàn và đứng dậy.

- Được lắm, Marlowe - tôi nói giọng nghẹt giữa hai hàm răng cắn chặt - Mày là một thằng cha chì lắm.

Một lõi thép cao 1,8 m, gần tám chục ký lô trọng lượng với cái bản mặt phong sương. Bắp thịt rắn chắc và quai hàm không đến nỗi dễ vỡ. Mày chơi được đây. Mày bị đốn xỉu hai lần rồi, cổ họng mày bị bóp nghẹt và quai hàm mày bị nòng súng đập cho choáng váng. Mày bị chích thuốc mê đầy ứ máu tới lúc phát rồ phát dại như con chuột trong bẫy. Và cái gì làm cho mọi chuyện đẩy tới như thế? Lề thói. Bây giờ để thiên hạ coi mày chì tới mức nào, liệu có như cái quần mày mặc kia không?

Tôi lại nằm vật xuống giường.

Thời gian lại lặng lẽ trôi. Tôi nằm không biết bao lâu, chẳng có đồng hồ mà xem giờ. Người ta không biết cách tính thời gian như thế này.

Tôi ngồi dậy. Đầu óc như muốn mê mụ đi. Tôi gượng đứng lên đi vài bước. Bước đi khó nhọc ghê gớm. Tim đập loạn xạ như có con mèo điên trong ngực. Hay là nên nằm xuống thiếp đi một giấc? Tốt hơn cả là thoải mái chút đã. Người ngợm gì mà hàng mã đến thế. Được lắm, Hemingway, tôi yếu ớt quá đi mất. Chẳng đập vỡ nổi một cái lọ hoa, thậm chí bẻ một cái móng tay cũng không xong. Không làm nổi việc gì hết. Tôi cố bước đi. Tôi chì lắm mà. Phải thoát ra khỏi chốn này chứ.

Tôi lại nằm vật xuống giường.

Lần thứ tư mới thấy khá hơn một tí. Tôi đi qua đi lại căn phòng được hai lần. Tôi tìm cái chậu rửa, vặn vòi nước, gập người xuống uống nước trong lòng bàn tay. Cứ lom khom như thế, tôi chờ một lúc rồi lại uống, càng nhiều càng tốt.

Tôi cố bước đi, bước đi, bước đi.

Đi quanh phòng nửa giờ đồng hồ, đầu gối tôi vẫn còn run rẩy nhưng đầu óc tỉnh táo ra. Tôi lại uống nước, rất nhiều nước. Trong lúc uống nước, tôi cúi mặt kêu lên trong lòng chậu. Tôi bước trở lại giường. Chiếc giường dễ thương như trải những cánh hoa hồng, chiếc giường đẹp nhất thế gian tưởng chừng dành cho vua chúa, êm ái vô tận. Đáng để mình nằm xuống tận hưởng vài phút ngơi nghỉ. Chiếc giường êm ả tuyệt trần, giấc ngủ tuyệt trần, đôi mắt khép lại, làn mi trĩu nặng, hơi thở nhẹ bỗng và bóng tối chìm ngập sâu thẳm trong chiếc gối mềm.

Tôi cố bước đi.

Người ta xây những kim tự tháp hùng vĩ băng cách hất bỏ mệt mỏi để dựng đá trên nền cát, thành tượng đài bất diệt của Cát Đá. Người ta xây những giấc mơ, mang dòng nước về miền đất phương nam nắng bỏng, làm ngập tràn sa mạc.

Tôi bước đi xuyên qua tất cả. Tôi không thể bị chế ngự.

Tôi dừng bước. Bây giờ tôi đã sẵn sàng nói chuyện với bất kỳ ai.