← Quay lại trang sách

Chương 28

Căn phòng khách trải tấm thảm màu nâu có những chiếc ghế trắng và hồng. Một lò sưởi bằng đá đen, một tủ sách cao lẩn vào trong tường, những tấm màn cửa vải thô vàng nhạt và những bức rèm thấp kiểu Venise.

Không có nét gì là đàn bà trong căn phòng, ngoại trừ một tấm gương lớn cao tới trần. Trước tấm gương có một cây chổi quét sàn.

Tôi nửa nằm nửa ngồi trong chiếc ghế bành sâu, gác chân lên một ghế đẩu. Tôi đã dùng hai ly cà phê đen, rồi một cốc rượu, và ăn hai quả trứng luộc kèm một lát bánh mì nướng, rồi lại một tách cà phê nữa có pha rượu mạnh. Tôi dùng tất cả những thứ đó trong buồng ăn, nhưng không nhớ gì hơn. Ký ước mù mờ như màn sương ngoài phố.

Rồi tôi lại ngả người trong tư thế dễ chịu như cũ. Hầu như tỉnh táo hẳn, dạ dày vẫn còn đau quặn một chút.

Anne Riordan ngồi đối diện tôi, nghiêng người về phía trước, tay chống cằm, đôi mắt cô sẫm lại và ẩn dưới mái tóc màu nâu đỏ xõa ra. Cô có vẻ lo âu. Tôi kể cho cô nghe một vài điều, nhưng không phải là tất cả. Đặc biệt về Moose Malloy, tôi không hé răng.

- Tôi nghĩ là ông bị say, - cô nói. - Tôi nghĩ ông đã say sưa đâu đó trước khi đến gặp tôi, tưởng là ông đi với mái tóc hung ấy. Tôi nghĩ... Mà thôi tôi cũng chẳng biết là tôi nghĩ gì nữa.

Tôi thấy một cây bút gài trên tai, lộ qua mớ tóc xõa của cô.

- Tôi cá là căn nhà này không có bằng cách cô viết các câu chuyện, - tôi nói và nhìn xung quanh. - Không thể được, ngay cả khi cô sẽ được thanh toán cho những ý tưởng của cô.

- Thêm nữa là cha tôi không được ăn khớp trong ngạch cảnh sát, hoặc là - cô nói - không giống như cái lão ngốc bụng phệ làm sếp cảnh sát hiện nay.

- Đó không phải việc của tôi - tôi nói.

Cô bảo:

- Chúng tôi có căn nhà do mấy lô đất ở Del Rey. Chỉ là những lô cát lúc người ta giật chức của cha tôi. Cuối cùng hóa ra chúng lại là nhưng lô đất có chứa đầu.

Tôi gật đầu và cạn ly rượu pha lê trong vắt đang cầm trong tay. Rượu trong ly pha lê có một vị nồng nàn kỳ lạ.

- Một anh chàng nào đó có thể ở đây, - tôi nói. - Chỉ cần chuyển đến. Mọi thứ đã sẵn sàng cho người ấy.

- Nếu anh ta là kiểu người ấy. Và mọi người trông đợi anh ấy, - cô nói.

- Không có quản gia, - tôi nói. - Thành ra hơi thô lỗ.

Cô đỏ mặt.

- Nhưng ông... ông đã để cái đầu của ông bị nện như một cục đất bùn, cánh tay ông bị đâm nát những mũi kim thuốc mê, cái cằm của ông được dùng để làm bảng ghi điểm cho một trận đấu bóng rổ. Có trời biết như thế đã đủ hay chưa.

Tôi lặng thinh, cảm thấy mệt rũ ra.

- Ít nhất - cô nói - ông còn nghĩ chuyện nhìn vào mấy cái đầu ngậm cần sa. Còn cung cách nói chuyện về Aster Drive làm tôi nghĩ là ông đã mất khôn rồi.

- Mấy tấm thiếp ấy chả có nghĩa lý gì đâu. - Đôi mắt cô nhìn tôi bực bội.

- Ông ngồi đó và bảo tôi rằng người ta nện ông bất tỉnh, rồi hai gã cảnh sát ma trơi nào đó ném ông vào cái hỏa ngục điều trị hai ngày bằng rượu là cốt để dạy ông suy nghĩ về công việc của chính ông? Tại sao ông không đứng ngoài, ông vẫn có thể khám phá ra bao nhiêu vấn đề, mà lại không phải lăn mình vào cái trận đấu bóng chày khủng khiếp ấy?

- Tôi phải nói điều đó. Đấy chỉ là phong cách của tôi thôi. Thô bạo mà. Cô rút ra được điều gì rồi?

- Rằng những kẻ tâm thần phong nhã này thì chẳng có chuyện gì đâu mà là một tay du côn cao cấp kia. Hắn dựng lên một viễn cảnh, gắn vào đấy hàm ý này nọ, rồi bảo những ông mãnh thô bạo tránh ra và hắn hốt bạc.

- Cô thực sự nghĩ như vậy?

Cô đăm đăm nhìn tôi. Tôi cạn ly và mắt tôi díu lại. Cô không nhận thấy điều đó.

- Tất nhiên tôi nghĩ vậy, và nói với ông.

Nụ cười của cô vừa ấm áp vừa chua chát.

- Tôi đợi lời giải thích của ông. Đôi khi tôi quên mất ông là thám tử. Liệu rồi sẽ rắc rối hay không? Tôi thiết tưởng đó chỉ là một kiểu cách không nghiêm chỉnh trong một trường hợp không mấy phức tạp.

- Nó rắc rối hơn thế, - tôi nói.

- Được. Tôi đang lắng nghe ông.

- Tôi không rõ. Tôi chỉ nghĩ vậy thôi. Cô cho tôi một ly nữa được không?

Cô đứng dậy.

- Ông phải biết rồi có lúc ông sẽ uống chỉ để nếm cái vị địa ngục của nó.

Cô bước tới, cầm lấy ly của tôi.

- Đây sẽ là ly cuối cùng.

Cô ra khỏi phòng và đâu đó tiếng những cục đá kêu lanh canh. Tôi nhắm mắt, lắng nghe cái âm thanh giản dị ấy. Tôi đâu có việc gì đến đây. Nếu người ta biết nhiều về tôi như tôi vẫn hoài nghi, người ta có thể đến đây mà xem. Sẽ chỉ là một mớ hổ lốn.

Cô quay lại với ly rượu, những ngón tay cô lạnh ngắt vì cầm ly nước đá. Tôi cầm lấy tay cô một lúc rồi buông ra chầm chậm như người ta buông một giấc mơ khi tỉnh dậy với ánh nắng chan hòa trên mặt và còn đang bồi hồi trong một thung lũng huyền ảo.

Cô đỏ mặt và ngồi lại vào ghế của mình, lúng túng sửa tư thế.

Cô châm một điếu thuốc lá, nhìn tôi uống.

- Amthor là một gã tàn nhẫn ghê gớm - tôi nói - nhưng tôi không hề thấy hắn như một tên bày trò cho đám cướp nữ trang. Có lẽ tôi sai. Nếu hắn là như thế và hắn nghĩ tôi biết đôi điều về hắn, tôi không cho là hắn sẽ để tôi sống sót ra khỏi cái bệnh viện thuốc mê ấy. Nhưng hắn là kẻ có những điều lo sợ. Hắn không tỏ ra hung bạo tới khi tôi tiết lộ về những dòng chữ vô hình.

Cô nhìn thản nhiên.

- Có chuyện đó à?

- Đấy là nếu có, tôi không đọc, - tôi cười.

- Đó là một cách kỳ cục để lẩn tránh nói đến tính cách bẩn thỉu của một con người. Ông nghĩ thế không? Trong đầu ngậm của điếu thuốc. Người ta tưởng là sẽ chẳng bao giờ tìm ra.

- Tôi nghĩ một điều là Mariott sợ một chuyện gì đó và nếu có chuyện xảy ra cho ông ta, những tấm thiếp sẽ bị tìm ra. Cảnh sát sẽ lục soát túi quần áo tỉ mỉ. Đó là điều làm tôi đau đầu. Nếu Amthor là một gã ma mãnh, sẽ chẳng để cái gì hớ hênh cho người ta tìm thấy.

- Ông định nói là nếu Amthor giết Mariott, ồ, hay là chính ông ta giết? Nhưng điều Mariott biết về Amthor có thể không liên quan trực tiếp với vụ giết người.

Tôi ngả người về phía sau, lún sâu vào trong ghế và cạn ly rượu, làm ra vẻ đang nghĩ ngợi chuyện đó ghê lắm. Tôi gật đầu.

- Nhưng vụ cướp nữ trang lại liên quan tới vụ giết người. Và chúng ta giả thiết là Amthor có liên quan tới vụ cướp nữ trang.

Đôi mắt cô có vẻ ranh mãnh.

- Tôi cá là ông cảm thấy kinh sợ, - cô nói - ông có muốn ngủ không?

- Ở đây à?

Cô đỏ mặt tới tận chân tóc. Cằm cô nhô ra:

- Đấy chỉ là một ý kiến. Tôi không phải là một đứa trẻ. Có quỷ biết được tôi làm gì, ở đâu và vào lúc nào?

Tôi gạt ly của tôi sang bên cạnh và đứng dậy.

- Một trong những điều nhã nhặn hiếm hoi của tôi là tự chủ, - tôi nói - cô có thể đưa tôi tới một trạm taxi, nếu cô không quá mệt mỏi.

- Ông quả là chết tiệt. - cô nói bực bội - ông bị nện tơi tả và bị chích có trời biết là bao nhiêu ma túy, tôi tưởng là ông cần ngủ một giấc tới sáng bạch để còn nhanh chóng phục hồi phong độ thám tử chứ?

- Tôi nghĩ là có thể ngủ muộn hơn một chút.

- Ông phải vào bệnh viện, ông điên rồ quá quắt.

Tôi đỏ bừng mặt.

- Nghe này, đêm nay tôi không lấy gì làm tỉnh táo lắm đâu. Tôi không nghĩ là phải nấn ná ở đây lâu quá. Tôi không có mắc mớ gì với người ta cả nhưng xem chừng người ta không ưa tôi. Bất cứ cái gì tôi nói ra bây giờ đều là chống lại pháp luật, mà pháp luật ở cái thành phố này thì mục ruỗng lắm rồi.

- Đó là một thành phố đẹp, - cô nói rành rọt, hơi hấp tấp. - Ông không thể phán xét.

- Được, đó là một thành phố đẹp. Y như ổ quỷ Chicago. Người ta có thể sống hoài ở đó mà chẳng hề thấy một họng súng ăn cướp. Nhất định rồi, đó là một thành phố đẹp. Chắc chắn nó không có nhiều kẻ giảo hoạt hơn là Los Angeles. Người ta có thể mua đứt một phần lớn đô thị, người ta có thể mua toàn bộ một thành phố cỡ thế này chỉ với những hộp á phiện sống và những gói giấy lụa. Đó là sự khác biệt. Và cái ấy làm tôi muốn nôn mửa.

Cô đứng dậy và nhô cái cằm về phía tôi.

- Bây giờ ông sẽ đi ngủ và ngủ ngay tại đây. Tôi có một phòng ngủ bỏ không, ông có thể ngủ ở đó và....

- Hứa khóa cửa lại?

Cô đỏ mặt và cắn môi.

- Đôi khi tôi nghĩ ông là người tuyệt vời, - cô nói - đôi khi tôi nghĩ ông là kẻ tồi tệ nhất tôi chưa bao giờ gặp.

- Hoặc là cô sẽ đưa tôi tới chỗ nào tôi có thể gọi một chiếc taxi.

- Ông sẽ ở lại đây - cô dứt khoát, - ông không khỏe. Ông là một bệnh nhân.

- Tôi không ốm đến nỗi loạn óc đâu, - tôi cáu kỉnh.

Cô ra khỏi phòng nhanh đến nỗi chỉ mất hai bước từ phòng khách tới gian sảnh. Rồi cô quay lại với một áo khoác vải flanen dài bên ngoài áo choàng, không đội mũ, mái tóc ngả màu đỏ của cô trông điên dại y như vẻ mặt. Cô mở cánh cửa bên, bước qua và những bước chân cô vang lên lách cách trên lối xe chạy. Cửa nhà xe rung một âm thanh uể oải. Một cửa xe hơi mở ra rồi đóng sầm lại. Động cơ khởi động và ánh đèn xe rọi qua cánh cửa kiểu Pháp của phòng khách.

Tôi cầm mũ và tắt hai ngọn đèn, nhìn cánh cửa kiểu Pháp có ổ khóa lò xo một lần nữa trước khi đóng lại. Một căn phòng đẹp, một căn phòng để nghỉ ngơi, lê lạt xạt những đôi dép mỏng và nhẹ.

Tôi đóng cánh cổng. Một chiếc xe hơi nhỏ lướt tới bên cạnh tôi, tôi vòng đằng sau nó để chui vào.

Cô lái xe đưa tôi về tận nhà, môi mím chặt, giận dữ. Cô lái như cuồng nộ. Khi tới căn hộ của tôi, cô nói: Tạm biệt, với giọng lãnh đạm, quay đầu chiếc xe nhỏ giữa phố và vút đi trước khi tôi móc được chìa khóa ra khỏi túi.

Người ta khóa hành lang lúc 11 giờ. Tôi mở khóa, bước vào hành lang lúc nào cũng ẩm mốc và tới thang máy lên văn phòng tôi, ánh sáng ảm đạm rọi sáng lối đi. Những chai sữa đặt trước các cánh cửa. Ngọn lửa đỏ hiện ra lờ mờ ở cánh cửa một gian bếp.

Tôi về nhà giữa một thế giới say ngủ, giấc ngủ vô tội, ngây thơ như giấc ngủ của một con mèo.

Tôi cởi quần áo và lên giường. Tôi chìm trong một cơn ác mộng và đột nhiên choàng dậy, người đẫm mồ hôi. Nhưng tới sáng, tôi lại hoàn toàn là một người khỏe mạnh.