Chương 30
Già Nosey thò mũi ra ngoài cửa trước, ngửi hít cẩn thận như thể có một mùa hoa violet nở sớm, nhìn xuôi nhìn ngược khắp phố với ánh mắt gian giảo và gật gật cái đầu tóc bạc. Randall và tôi bỏ mũ ra. Hình như bà nhớ ra tôi.
- Xin chào bà Morrison, - tôi nói. - Chúng tôi có thể vào nhà một lát được không? Đây là trung úy Randall ở Sở.
- Trời đất ơi, tôi đang bận quá, đang ủi dở một đống quần áo, - bà nói.
- Chúng tôi không giữ bà quá một phút đâu.
Bà đứng lùi lại và chúng tôi qua trước mặt bà vào trong hành lang, một hành lang như tất cả những hành lang của Mason City hoặc một nơi nào đó mà đường dẫn đến phòng khách treo đầy những tấm màn cửa viền đăng ten trên các cửa sổ. Mùi bàn ủi cháy tỏa từ nhà trong. Bà đóng cánh cửa giữa cẩn thận tưởng như nó làm bằng cùi bánh mì khô giòn.
Sáng nay, bà mặc một chiếc tạp dề nửa trắng nửa xanh. Đôi mắt bà vẫn sắc sảo như cũ và cái cằm không chìa ra.
Bà dừng lại trước tôi một bước, vươn người nhìn thẳng vào mặt tôi:
- Bà ấy không nhận cái đó.
Tôi gật đầu nhìn Randall và Randall cũng gật đầu. Ông đến bên cửa sổ nhìn sang nhà bà Florian. Ông quay lại nhẹ nhàng, súng kẹp dưới nách, phóng khoáng như một cậu sinh viên trường cao đẳng.
- Bà ta không nhận cái đó? - Tôi hỏi.
- Không, bà ấy không có gì cả. Thứ Bảy là ngày đầu tháng, ngày nói dối ấy mà! - Bà dừng bước, chùi mắt bằng vạt tạp dề nhưng lại sực nhớ ra là chiếc tạp dề bằng cao su. Cái đó làm bà bực bội một chút. Miệng bà như một quả mận chín nẫu.
- Khi người đưa thư đi qua mà không bước lên thềm nhà bà ấy, bà ấy chạy ra và gọi ầm lên, người đưa thư lắc đầu rồi đi mất. Thế là bà ấy quay vào nhà đóng cửa ầm ầm, tôi tưởng như gãy cả những cánh cửa sổ. Thật chẳng khác nào một mụ điên.
- Tôi khỏi cần biết, - tôi nói.
Già Nosey nói rành rọt với Randall:
- Để tôi xem cái phù hiệu của ông, ông bạn trẻ. Ông bạn trẻ kia lần trước đến đây sặc sụa mùi rượu. Tôi không thể nào tin cậy ông ta hoàn toàn được.
Randall chìa cái phù hiệu mạ vàng và tráng men xanh ra khỏi túi áo cho bà coi.
- Ông trông đúng là một viên cảnh sát chân chính, -bà nhận xét. - Này, hôm Chủ nhật không có gì xảy ra cả. Bà ấy đi ra ngoài để mua rượu. Lúc trở về cắp hai cái chai vuông.
- Rượu gin, - tôi nói - chi tiết này cũng hay. Những người tử tế không bao giờ uống rượu gin cả.
- Những người tử tế không bao giờ uống rượu cả, - bà đính chính.
- À, - tôi nói - Đến Thứ Hai, tức là hôm nay, người đưa thư lại đi qua. Lần này bà ấy buồn phiền thực sự.
- Buồn phiền là theo anh phỏng đoán, phải không, anh bạn trẻ? Không thể chờ cho người ta mở miệng được đâu.
- Thật tiếc, bà Morrison. Đây là một vấn đề quan trọng đối với chúng tôi, - Randall nói.
- Chỗ này ông bạn trẻ xem ra ăn nói không giữ mồm giữ miệng.
- Ông ấy có vợ rồi, - tôi nói. - Ông ấy có việc thực đấy.
Khuôn mặt bà có một bóng tím khiến tôi nhớ đến một chứng bệnh khó chịu.
- Bước ngay ra khỏi nhà tôi trước khi tôi gọi cảnh sát, -Bà thét lên.
- Đây chính là một sĩ quan cảnh sát đang đứng trước mặt bà, thưa bà, - Randall nói ngắn gọn - Bà đâu có gì nguy hiểm.
- Đúng là có đấy, - bà nói. Màu xanh tím trên mặt bà nhạt dần. - Tôi đang nói đến ông này.
- Chúng ta cùng làm việc thưa bà. Bà Florian hôm nay có nhận thư bảo đảm nào không?
- Không, - giọng bà dứt khoát. Đôi mắt nhìn trộm tôi, rồi bà bắt đầu nói liến láu. - Có người ở đó đêm qua, nhưng tôi không nhìn thấy họ. Hôm qua, người ta rủ tôi đi xem phim. Ngay khi chúng tôi trở về. Không, ngay sau khi người ta đi khỏi, một chiếc xe hơi cũng rời nhà bên cạnh. Rất nhanh và không có đèn. Tôi không nhìn được biển số.
Bà ném cho tôi một cái liếc mắt vụng trộm. Tôi tự hỏi tại sao lại phải vụng trộm thế. Tôi lững thững đến bên cửa sổ và vén tấm màn đăng ten. Một người mặc đồng phục màu xanh xám đang quanh quẩn gần nhà. Người này đeo một túi da và đội mũ lưỡi trai.
Tôi rời khỏi cửa.
- Bà bị trượt rồi, - tôi bảo bà, giọng khiếm nhã. - Trượt vỏ chuối rồi.
-Cái đó không có gì bực mình cả, - Randall nói lạnh lùng.
- Ông nhìn ra ngoài cửa sổ mà xem. - Ông ra cửa sổ và mặt ông đanh lại, nhìn bà Morrison im lặng. Ông đang chờ đợi, một âm thanh hay một cái gì mơ hồ sắp xảy ra. Và nó đến ngay.
Đó là một tiếng động như có cái gì đẩy vào trong khe bỏ thư ở cửa trước, có thể là một tờ quảng cáo nhưng không phải. Những bước chân rời khỏi bậc thềm ra ngoài phố và Randall lại tới cửa sổ. Người đưa thư không dừng lại ở nhà Florian. Ông ta đi khỏi, cái lưng màu xanh xám và cái túi da nặng thấp thoáng.
Ông quay đầu vào hỏi với vẻ lịch sự chết người:
- Ở quận này, người ta phát thư bao nhiêu lần trong một buổi sáng, bà Morrison?
- Chỉ một lần, - bà nói rành rọt. - Một lần buổi sáng và một lần buổi chiều. - Bà cố giữ vẻ thản nhiên.
Đôi mắt bà đảo nhanh. Cái cằm như cằm thỏ run run. Hai bàn tay bà nắm chặt lấy mép viền cao su của cái tạp dề xanh trắng.
- Chuyến giao thư buổi sáng chỉ đi qua thôi, - Randall nói mơ màng. - Thư bảo đảm có đến cùng với những thư thông thường không?
- Bà ấy luôn luôn nhận ở chuyến thư đặc biệt, - giọng nói già cỗi gãy ra.
- Ồ, nhưng hôm Thứ Bảy, bà ấy chạy ra và gọi người đưa thư khi ông ta không dừng ở nhà bà ấy và bà đâu có nói gì về chuyến thư đặc biệt?
Theo dõi Randall làm việc với người khác thật là thú vị.
Miệng bà há ra, những chiếc răng đẹp sáng lên trông như vừa được ngâm một đêm trong thuốc tẩy.
Rồi đột nhiên bà kêu lên khàn khàn, hất cái tạp dề qua đầu rồi chạy ra ngoài phòng.
Ông nhìn cánh cửa, chỗ bà vừa đi khỏi sang bên kia vòm cuốn và mỉm cười. Một nụ cười khá mệt mỏi.
- Rành mạch và không một chút màu mè, - tôi nói. - Lần sau anh nhận lấy phần khó khăn. Tôi không thích làm khổ mình với các bà già, ngay cả nhưng chuyện mách lẻo.
Ông vẫn mỉm cười.
- Tương tự câu chuyện cũ - Ông nhún vai. - Phận sự cảnh sát. Đầu tiên, bà ta nói thật những gì mình biết. Nhưng nếu những điều ấy xem ra không kịp thời và không hấp dẫn, bà ta sẽ thêm thắt bịa đặt.
Ông quay người và chúng tôi đi vào căn phòng lớn. Những tiếng thổn thức yếu ớt vọng ra từ nhà trong. Đối với một số kẻ kiên nhẫn dai dẳng, đó sẽ là đòn cuối cùng, chắc vậy. Còn đối với tôi, nó chỉ là tiếng rền rĩ của một bà già, chẳng có gì hay hớm cả.
Chúng tôi đi nhanh ra khỏi ngôi nhà, đóng cánh cửa trước nhẹ nhàng, không làm rung cả tấm màn đăng ten. Randall đội mũ lên và thở dài. Rồi ông nhún vai, xòe cả hai bàn tay giá lạnh và trau chuốt. Tiếng thổn thức khe khẽ vẫn còn nghe thấy được từ phía nhà trong.
Người đưa thư đi quá hai ngôi nhà dưới phố.
- Công việc cảnh sát, - Randall nói nhỏ, qua hơi thở, rồi chúm môi lại.
Chúng tôi đi tới ngôi nhà bên cạnh. Bà Florian cũng chẳng buồn cất quần áo phơi ngoài dây ở mảnh sân bên cạnh. Chúng vẫn còn đó, rúm ró, vàng vọt và cứng quèo. Chúng tôi bước lên thềm, rung chuông. Không có tiếng trả lời. Chúng tôi gõ cửa. Vẫn không có ai trả lời.
- Lần trước cửa không khóa, - tôi nói.
Ông đẩy cửa. Lần này cửa lại khóa. Chúng tôi bước xuống hàng hiên, đi vòng quanh ngôi nhà ở phía bên kia.
Hàng hiên phía sau có một tấm mành móc chặt, vẫn không có gì xảy ra. Ông xuống hai bậc thềm gỗ mộc, đi theo lối xe chạy bỏ hoang cỏ mọc kín và mở cửa một nhà xe bằng gỗ. Những cánh cửa kêu kẽo kẹt. Nhà xe trống trơn. Mấy chiếc xe tải kiểu cổ chỉ đáng để làm củi. Mấy tấm tôn lợp vườn han rỉ, những cây gậy và những tấm bìa cũ. Trên bốn góc tường và trên những khe cửa, mạng nhện giăng đầy. Randall nhặt một thanh củi và đập gãy một cách lơ đãng. Ông đóng cửa nhà xe lại, bước dọc theo lối xe chạy hoang phế tới cửa trước và bước lên những bậc thềm từ phía nhà già Nosey. Vẫn không có ai trả lời tiếng chuông và tiếng gõ cửa của ông.
Ông quay lại chầm chậm, liếc nhìn đường phố qua vai.
- Cửa sau là dễ nhất, - ông nói. - Bây giờ con gà mái già sẽ chẳng chịu làm gì nữa hết. Mụ ta đã nói dối quá nhiều.
Ông bước lên hai bậc thềm, lách một lưỡi dao con vào khe cửa và nạy cái móc. Chúng tôi lọt vào sau tấm mành hàng hiên. Đây đó đầy những gậy gộc, rác rưởi, ruồi bu kín từng đám.
- Lạy Chúa, sống cái kiểu gì thế này! - ông nói. Cửa sau thì quá dễ. Một chiếc chìa khóa mỏng manh rẻ tiền cắm trong ổ. Nhưng có một cái then cửa.
- Cái này làm tôi bực mình, - tôi nói. - Tôi tưởng bà ta đập nó. Bà ta sẽ không khóa như thế này. Bà ta là chúa cẩu thả.
- Anh còn khó tính hơn cả tôi. (Nguyên văn: Cái mũ của anh cũ hơn mũ tôi), - Randall nói. Ông nhìn qua ô kính vào trong phòng - Phụ giúp tôi đập tấm kính này ra. Hay là chúng ta sẽ theo một cung cách nghiêm chỉnh?
- Đập đi. Còn ai nhòm ngó nữa.
- Ở đây mọi người đi vắng cả.
Ông lùi trở lại rồi bất thần đạp mạnh vào ổ khóa. Có cái gì gãy lắc rắc và cánh cửa hé vài phân. Chúng tôi mở hẳn ra và nhặt một thanh sắt lởm chởm trên sàn, đặt cẩn thận trên nắp cống, bên cạnh chín chai rượu gin đã rỗng.
Ruồi bu dầy đặc trên khắp những cửa sổ bếp đóng kín. Mùi hôi hám sặc sụa. Randall đứng giữa sàn, chăm chú nhìn quanh.
Rồi ông bước nhẹ nhàng qua cánh cửa bật mà không sờ đến nó, chỉ nhón gót và lấy mũi giày thúc nhẹ cho nó mở. Phòng khách vẫn như lần trước tôi tới. Chiếc máy thu thanh đã tắt.
- Một chiếc radio đẹp, - Randall nói - đắt tiền, nếu như phải mua. Có vấn đề gì đây.
Ông khuỵu một gối và nghiêng đầu nhìn theo tấm thảm rồi đi đến cạnh chiếc máy thu thanh và dùng chân dẫm một sợi dây buông thõng. Một cái nút hiện ra. Ông cúi người và xem xét cẩn thận những núm vặn trên máy thu thanh.
- Này, - ông nói - nhẹ nhàng và khá chắc. Cái đó khéo đấy. Anh không thấy những dấu vết trên sợi dây à?
- Nhét nó vào và nhìn, nếu nó bật lên.
Ông vòng tay, nhét sợi dây vào trong cái nút ở vách sau. Ánh sáng bật lên tức khắc. Chúng tôi chờ đợi. Tiếng o o rền một lúc rồi một âm thanh nặng nề bắt đầu vang qua chiếc loa. Randall dẫm lên sợi dây và giật nó lỏng ra. Âm thanh tắt ngắm.
Khi đứng thẳng người lên, mắt ông sáng ngời.
Chúng tôi đi nhanh vào phòng ngủ. Bà Florian nằm chéo qua giường trong một chiếc áo vải mặc ở nhà nhàu nát. Những song giường lốm đốm vết sẫm như ruồi bâu.
Bà ta chết đã khá lâu.
Randall không chạm vào người bà ta. Ông đăm đăm nhìn một lúc lâu rồi lại nhìn tôi, răng nhe ra như răng chó sói:
- Xem trên mặt bà ta, - ông nói. - Cái đó hình như là giai điệu chính của vụ này. Kiểu chết như vậy chỉ là bởi hai bàn tay. Nhưng lạy Chúa, hai bàn tay nào nhỉ? Nhìn những vết tím ở cổ, chỗ những dấu ngón tay.
- Ông đi mà nhìn, - tôi nói và quay đi. - Anh già Nulty khốn khổ. Không phải chỉ là một vụ giết người sáng tỏ nữa rồi.