← Quay lại trang sách

Chương 40

Ông nên tổ chức một bữa tiệc tối, - Anna Riordan nói và nhìn tôi từ đầu bên kia tấm thảm màu nâu. - Đồ đạc và pha lê sáng ngời, vải lanh sang trọng, nếu như người ta vẫn còn dùng vải lanh ở chỗ ngồi trong các buổi tiệc tối, đèn nến, những người đàn bà trưng ngọc ngà châu báu, những người đàn ông thắt cà vạt trắng, người phục vụ thấp thoáng với những chai vang bọc giấy, những viên cảnh sát cứng ngắc trong bộ đồ dạ tiệc đi thuê, với nụ cười giòn tan và những bàn tay ngọ nguậy; và ông ở đầu chiếc bàn dài nói tất cả những chuyện đó, từng chút một với nụ cười nhẹ nhõm dễ thương của ông và một thứ Anh ngữ giả giọng y như người hùng trinh thám Philo Vance của W.H. Wright.

- Ờ, - tôi nói - cô không mang cho tôi cái gì hay sao, trong khi cô tiếp tục thông minh sắc sảo?

Cô vào bếp, đập đá rồi trở lại với hai ly rượu lớn và ngồi xuống.

- Những ly rượu của bà bạn ông mới thật kinh khủng, - cô nói và uống từng ngụm nhỏ.

- Và bất ngờ, viên quản gia nhượng bộ, - tôi nói - chỉ có điều không phải ông ta giết người. Ông ta nhượng bộ một cách tinh khôn.

Tôi nuốt vài ngụm rượu.

- Cái đó có gì mà kể. Nó không uyển chuyển và thông minh, chỉ có tối tăm và đẫm máu thôi.

- Vậy là bà ta bỏ đi?

Tôi gật đầu.

- Đúng thế. Bà ta không về nhà. Bà ta tìm một chỗ ẩn náu kín đáo để có thể đổi quần áo và xuất hiện lại. Sau hết, bà ta sống trong một sự mạo hiểm giống như một thủy thủ. Bà ta tới gặp tôi có một mình. Không có lái xe. Bà ta tới bằng một chiếc xe hơi nhỏ mà bà ta bỏ nó ở cách đấy khoảng vài chục dãy nhà.

- Họ sẽ tìm được bà ta, nếu họ thực sự nỗ lực.

- Đừng mong cái đó. Tôi đã từng làm việc ở Cục Điều tra. Giả sử họ bắt được bà ta, điều gì sẽ xảy ra? Họ sẽ phải chống lại hai mươi triệu đôla và một dung nhan yêu kiều, và hoặc là Lee Farrell hoặc là Rennenkamp. Sẽ khó khăn ghê gớm nếu định chứng minh là bà ta giết Mariott. Tất cả những gì họ có là một quá khứ nặng nề và bà ta đã vượt qua quãng đời năng nề ấy, nếu họ lần ra được. Chắc chắn, là bà ta không giữ những băng ghi âm, hoặc là bà ta đã không có chúng.

- Về Malloy thì sao? Nếu ông nói với tôi về gã từ trước, thì có phải tôi đã biết bà ta là ai rồi không? Làm sao mà ông biết được nhỉ? Hai bức ảnh đó đâu có phải cùng một người đàn bà.

- Không. Tôi hoài nghi, dù ngay cả bà lão Florian biết họ đã đội lốt. Bà lão có vẻ kinh ngạc khi tôi lấy được tấm ảnh Velma - tấm ảnh đó, ngay trước mũi bà lão. Nhưng có thể bà lão cũng đã biết và chỉ giấu giếm với một ý đồ là sẽ bán cho tôi sau đó. Biết cái đó thì vô hại, nó lẫn giữa những tấm ảnh của một vài cô gái khác mà Mariott đã đánh tráo.

- Đấy chỉ là phỏng đoán.

- Còn cách khác. Đúng lúc Mariott gọi điện cho tôi mang cho tôi câu chuyện hư cấu về vụ chuộc nữ trang. Cái đó đã có, bởi vì tôi đã thấy Florian hỏi về Velma. Và khi Mariott bị giết, cái đó đã có, bởi vì ông ta là khâu yếu nhất của mắt xích. Bà lão Florian không biết Velma đã trở thành bà Lewin Lockridge Grayle. Bà lão không thể biết được. Họ mua bà lão quá rẻ. Grayle nói rằng họ đi châu Âu làm đám cưới và vợ ông ta cưới bằng tên thật. Ông ta không nói ở đâu và khi nào. Ông ta không nói tên thật của vợ là gì. Ông ta cũng không nói bà ta ở đâu. Tôi không nghĩ là ông ta biết, nhưng cảnh sát không tin điều đó.

- Tại sao ông ta lại không nói? - Anne Riordan đưa những ngón tay mảnh khảnh chống cằm và nhìn tôi đăm đăm bằng đôi mắt rợp bóng.

- Ông ta phát rồ lên vì bà ta và chẳng còn đầu óc đâu mà quan tâm tới cái nôi bà ta đã nằm.

- Tôi hy vọng là bà ta sẽ tiếp tục tìm cái nôi nơi ông, -Anne Riordan nói giễu cợt.

- Bà ta định chơi tôi. Bà ta cũng có hơi sợ tôi. Bà ta không muốn giết tôi bởi vì giết một người như tôi, một thứ cảnh sát, là điều nguy hiểm. Nhưng chắc chắn bà ta sẽ cố gắng vào phút chót, như bà ta giết Jessie Florian, nếu Malloy không tránh cho bà ta những rắc rối.

- Tôi đánh cuộc: sẽ rất xui xẻo nếu dính vào một mái tóc hung đẹp đẽ, - Anne Riordan nói - ngay cả với một chút mạo hiểm. Như tôi nghĩ, rốt cuộc vẫn thế.

- Tôi không nói chuyện đó.

- Tôi tưởng là người ta không thể buộc tội bà ta điều gì về chuyên giết Malloy, vì gã có súng.

- Không, không thể, với sự tác động của bà ta.

Đôi mắt lốm đốm ánh vàng nhìn tôi đăm chiêu.

- Sao ông nghĩ là bà ta định giết Malloy?

- Bà ta sợ gã, - tôi nói. - Bà ta đã xoay trở gã trong tám năm. Hình như gã biết điều đó. Nhưng gã không làm hại bà ta và vẫn yêu bà ta. Phải, tôi nghĩ là bà ta rắp tâm giết ai mà bà ta buộc phải giết. Bà ta cũng đã dằn vặt nhiều. Nhưng người ta không thể giữ những điều như thế mãi được. Bà ta đã nã súng vào tôi ở ngay nhà tôi nhưng ổ đạn rỗng. Bà ta có thể đã giết tôi ở cái khe dốc mà Mariott đã bị giết.

- Gã vẫn còn yêu bà ta, - Anne nói khẽ. - Tôi định nói Malloy. Sáu năm trời, bà ta đã không viết cho gã một chữ, hoặc là tới thăm một lần khi gã ngồi tù, cũng chẳng hề hấn gì với gã. Rồi khi gã ra tù, gã chì cần mua mấy bộ đồ đẹp đẽ và lại nhìn người tình xưa bằng cái nhìn đắm đuối thuở nào. Vậy mà bà ta lại đẩy năm viên đạn chì vào bụng gã, lẽ ra phải là một lời chào ân tình. Gã giết hai mạng người và gã vẫn còn yêu bà ta đến thế. Cuộc đời là vậy!

Tôi cạn ly rượu và nhìn chiếc ly với vẻ thèm khát, nhưng cô không nhận thấy. Cô nói:

- Bà ta đã nói với Grayle cội nguồn của mình và bà ta ruồng rẫy nó. Ông ta đi ra ngoại quốc, cưới bà ta dưới cái tên khác, bán đài phát thanh để đập tan những mối tiếp xúc với bất kỳ ai có thể biết bà ta. Ông ta mang tới cho bà ta cả một núi tiền để chi xài xả láng và bà ta mang tới cho ông ta cái gì?

- Điều đó khó nói, - tôi lắc lắc cục nước đá dưới đáy ly. - Tôi tưởng là bà ta mang tới cho chồng một niềm kiêu hãnh mà ông ta, một ông già như thế, có thể có ở một người vợ trẻ đẹp và sắc sảo. Ông ta yêu vợ. Chúng ta nói chuyện về những cái đó làm quỷ gì nhỉ? Những cái đó lúc nào chả xảy ra. Chẳng có gì mới mẻ ở những điều bà ta đã làm, hoặc ở những người mà bà ta vờn để cho vào bẫy, hoặc ở cái gì mà bà ta từng làm. Ông ta yêu bà ta. Thế thôi.

- Như Moose Malloy, - Anne nói khẽ.

- Thôi cho qua, chúng ta sang chuyện khác.

- Ông không nói với tôi về Brunett hoặc những tấm thiếp trong những điêu cần sa, hoặc Amthor, hoặc Sonderborg, hoặc những đầu mối nhỏ bé nào đã đẩy ông tới lời giải bài toán rắc rối này.

- Tôi đưa bà Florian một tấm thiếp của tôi. Bà ta đặt một cái ly ướt lên trên. Đó chính là tấm thiếp trong túi Mariott, còn cả vệt ly ướt. Mariott không phải là kẻ bừa bộn. lộn xộn. Đó là một đầu mối. Có lần cô đề nghị tôi một điều gì đó dễ dàng lần ra những tiếp nối, như việc Mariott chuyển nhượng bất động sản - căn nhà của bà Florian, chỉ để kiềm giữ bà ta trong tầm kiểm soát. Như Amthor chẳng hạn, ông ta là một cái mũ tồi. Ông ta bị tóm ở Khách sạn New York và người ta nói rằng ông ta là một tội phạm quốc tế. Cảnh sát Hoàng gia Anh có dấu vân tay của ông ta, Paris cũng vậy. Quái quỷ thế nào mà họ đưa ra tất cả những cái đó từ hôm qua hoặc hôm kia, tôi đâu có biết. Những cha nội đó hành sự cũng khá mau lẹ khi họ muốn vậy. Tôi nghĩ Randall đã có đủ những cái đó nhưng ông ta sợ đi nước cờ trước. Nhưng Amthor không liên quan tới vụ giết chóc nào cả. Sonderborg thì lặn một hơi bây giờ vẫn chưa thấy. Người ta nghĩ là hắn cũng có hồ sơ rồi, nhưng vấn đề là phải tóm được hắn mới khẳng định được như Brunett. Cô không thể thấy một gã nào như Brunett cả. Họ sẽ đưa gã ra Pháp viện Tối cao và ở đó, chắc gã sẽ sử dụng quyền hợp pháp để từ chối nói một điều gì đấy. Gã không bị bị hoen ố thanh danh, nhưng sẽ có một cải tổ ở Bay City này. Ông trùm đã bị phang gậy và lũ tớ tan tác, một nửa số mật thám sẽ bị giảm bớt để đi đuổi chợ. Và một anh chàng rất tử tế tên là Red Norgard, người đã giúp tôi lên tàu Montecito được trở lại làm việc. Thế thôi, ngài thị trưởng đang làm tất cả những thứ đó, mỗi giờ thay quần một lần, trong khi cơn khủng hoảng tiếp diễn.

- Ông phải nói điều gì giống như thế nữa không?

- Shakespeare nói rồi. Chúng ta sang chuyện khác. Sau khi đã có một ly nữa.

- Ông có thể dùng ly của tôi, - Anne Riordan nói, đứng dậy và mang ly rượu còn nguyên của cô tới cho tôi. Cô cầm ly rượu đứng trước mặt tôi, đôi mắt mở to có một chút hoảng sợ.

- Ông tuyệt vời như vậy, can đảm và quyết đoán như vậy, lại làm việc không vì tiền. Người ta đánh vào đầu ông, bóp cổ ông, đập vỡ hàm và tẩm đẫm morphine người ông, thế mà ông kiên trì giữ lẽ phải, vượt qua những đòn thù, ở giữa trở lực và cái chết, tới khi tất cả những cái đó kiệt quệ. Cái gì làm cho ông trở thành kỳ diệu đến thế?

- Tiếp tục, - tôi càu nhàu.

Anne Riordan nói trầm ngâm:

- Em muốn được hôn, anh thật đáng nguyền rủa.